Đọc truyện Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả – Chương 95
Kí ức sau đó Đông Thần đã nhớ ra hết.
Sau khi cậu phá vỏ thì phiêu du trong biển một khoảng thời gian, sau đó mơ mơ mơ màng màng lên bờ rồi được ông mang về nhà.
Cho tới tận năm cậu 12 tuổi ông bị bệnh nặng, trước lúc lâm chung ông phó thác cậu cho học sinh của mình.
Đàn anh là người phụ trách của một Viện sinh vật nào đó, gã đối xử với cậu không nóng không lạnh, bình thường rất bận nên đã thuê một bảo mẫu chăm sóc cậu.
Đông Thần cũng hiểu rằng mình là cô nhi ăn nhờ ở đậu, đàn anh giữ cậu lại đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, cậu cũng cố gắng không quấy rầy đàn anh làm việc.
Cứ như thế bình yên qua 6 năm.
Ông lão nhặt Đông Thần về là một nhà Cổ sinh vật học nổi tiếng, Đông Thần mưa dầm thấm đất nên vô cùng hứng thú với ngành Cổ sinh vật học.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu đăng kí chuyên ngành Cổ sinh vật học.
Đàn anh vô tình biết được bèn bảo cậu tới Viện nghiên cứu của gã học tập.
Đông Thần tất nhiên vô cùng cảm kích, sau đó cậu vừa học ở trường vừa thực tập ở Viện nghiên cứu, cố gắng đền đáp ân tình của đàn anh.
Năm cậu Tốt nghiệp có một tin tức khiến cả giới Cổ sinh vật học thậm chí là toàn thế giới chấn động.
Trong lúc Đông Thần đi thực tập quan sát thực địa đã phát hiện hóa thạch nhân ngư.
Trên thế giới có rất nhiều truyền thuyết về nhân ngư, nghe nói từ đầu thập niên 80 đã có người tự nhận là tìm thấy thi thể nhân ngư, nhưng sau đó lắng xuống.
Mà lần này hóa thạch mà họ phát hiện ra rất nhiều nhà Cổ sinh vật học nổi tiếng kiểm chứng xác thực đúng là hóa thạch nhân ngư.
Nơi họ phát hiện ra hóa thạch nhân ngư đã từng là một đại dương mênh mông.
Mấy trăm triệu năm bãi biển nương dâu, nơi này đã biến thành một đầm lầy hoang tàn vắng vẻ.
Ngoài nhân ngư họ còn phát hiện cả hóa thạch của thú nhân.
Nghiên cứu chỉ ra rằng tất cả đều chết trong sự kiện Đại tuyệt chủng do núi lửa phun trào vào mấy trăm triệu năm trước.
Bằng phát hiện nổi tiếng toàn cầu này mà Viện nghiên cứu suýt đóng cửa của đàn anh khởi tử hồi sinh, Đông Thần cũng trở thành nhân vật mới nổi trong giới Cổ sinh vật học.
Nhưng Đông Thần không ngờ lòng người hiểm ác, sự ưu tú của cậu khiến đồng nghiệp ghen ghét.
Trong lúc khảo sát thực địa đồng nghiệp bóp cổ cậu nhấn xuống nước.
Đông Thần bị bóp chặt cổ không thể hô hấp, trong lúc cận kề cái chết cậu hoảng loạn biến ra đuôi cá.
Thấy thế gã đồng nghiệp vui mừng phát điên, gã vội vàng lấy điện thoại ra quay video, còn uy hϊếp Đông Thần nghe theo lời gã nếu không sẽ đăng tải video lên mạng.
Đông Thần không còn cách nào chỉ đành đi cầu cứu đàn anh.
Ai ngờ người anh tốt kia mới thực sự là sói đội lốt cừu, gã nhốt cậu lại ép cậu biến ra đuôi cá.
Những chuyện sau đó chính là những cảnh Đông Thần mơ thấy.
Viện nghiên cứu tuyên bố với thế giới họ đã tìm thấy nhân ngư, là nhân ngư còn sống.
Họ sẽ nghiên cứu cho ra đời sau của nhân ngư và con người.
Vô số kẻ giàu có vung tiền đầu tư cho Viện nghiên cứu.
Sau khi cậu tiếp tục từ chối giao phối với con người và cắn gã đàn anh bị thương, gã thẹn quá hóa giận bỏ đi.
Cậu cố nén sự nôn nóng bất an trong kỳ động dục, trong lúc mơ màng cậu thức tỉnh đồ văn.
Đông Thần dùng tiếng hát mê hoặc nghiên cứu viên làm bọn chúng thả cậu ra ngoài.
Sau khi chạy trốn cậu như con chuột chạy qua đường, không chốn nương thân, mỗi khi tới nơi nào là lại bị người nơi đó bán đứng tiết lộ cho Viện nghiên cứu.
Rất nhanh gã đàn anh dẫn người của Viện nghiên cứu đuổi tới, trong lúc cam go cậu nhảy xuống sông mới thuận lợi sống sót.
Lúc này đây cậu mới hiểu ra cậu không thuộc về thế giới này.
Con người có câu, không phải tộc ta ắt có dị tâm.
Cậu tốt với con người, con người cũng chỉ coi cậu như quái vật mà đối xử.
Cậu quay về biển cả với nỗi thất vọng tràn trề.
Cậu lẻ loi phiêu đãng trong biển rộng không biết qua bao lâu, có một ngày cậu vô tình tới Thần Điện của Hải Thần chìm sâu nơi đáy biển.
Cậu mới biết rằng mấy trăm triệu năm trước trong biển có vô số nhân ngư và giao nhân.
Đó mới là tộc nhân của cậu.
Đông Thần mất 10 năm ròng rã mới tìm được đủ ba Thần lực giữa biển khơi rộng lớn, cậu dùng gần như bằng sạch Thần lực xé rách thời không trở về thế giới thuộc về mình.
Sau đó nước biển cuồng loạn nhấn chìm thành phố ven biển.
Chỉ có trấn nhỏ nơi Đông Thần sống tránh được một kiếp.
Người già ở trấn nhỏ đều nói, là Hải Thần tức giận.
———
Dưới ánh mặt trời ấm áp, nước biển dập dềnh vỗ vào rặng san hô.
Đông Thần ngủ dậy từ giấc ngủ say, cậu nghe thấy một giọng nói trong trẻo, “Bé con ơi, con phải phá vỏ nhanh lên nhé.”
Giọng nói dịu dàng thân thiết cậu tìm kiếm nhiều năm, là chấp niệm cầu mà không được.
Khi Đông Thần tỉnh lại, cậu sờ mặt theo bản năng, bàn tay toàn là nước mắt, thì ra mình sớm đã khóc ướt cả mặt.
“Thần Thần?” Hàn Trạm ôm mặt cậu, động tác vô cùng nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cậu, “Sao lại khóc thế này.”
Đông Thần lắc đầu, cậu cong môi nở nụ cười tươi, “Anh à, có thể biết anh thật là tốt.”
Quả Quả lúc này đang ngồi trên vai Hàn Trạm, bé nắm tóc cha linh hoạt trèo xuống, “lạch bạch” rơi trên mặt Đông Thần.
Bé con ôm mặt ba, học Đâu Đâu dỗ mình, chu miệng hôn “chụt chụt” hai cái lên mặt ba.
Ba đừng khóc nhé.
“Ơi.” Đông Thần cười cong mắt, ôm tiểu nhân ngư dụi dụi, “Em bé ngoan của ba.”
Dụi tiểu nhân ngư xong Đông Thần nghiêng mặt hôn lên môi Hàn Trạm.
Đôi mắt xanh lam trong trẻo sáng ngời không có một chút tăm tối nào.
Sau đó cậu tới chỗ Lạc Tịch nói với y, “Em biết cách trả Thần lực về chỗ cũ.”
Ngày trước Mạc La trộm Thần lực bỏ chạy tới Atlantis, gã không biết rằng trên người gã còn lưu lại Thần niệm.
Có lẽ Già Li không nhớ y từng va chạm với Mạc La.
Khéo sao Thần niệm trên người Mạc La lại rơi xuống người y.
Cho nên thực ra cậu chính là tia Thần niệm cuối cùng còn sót lại của Hải Thần.
Ở trong mơ Đông Thần đã biết dự tính của Hải Thần.
Một Thần lực chỉ có thể bảo vệ được một hải vực, ba Thần lực cùng lắm chỉ có thể bảo vệ được nhiều lắm là ba hải vực mà thôi.
Lúc trước Hải Thần thả ba Thần lực vào ba hải vực có thể gia tăng tối đa phạm vi bảo vệ các sinh vật biển.
Tiếc là Mạc La trộm mất Thần lực, nếu cậu đoán không sai thì đời trước hai Thần lực còn lại cũng bị đám Mạc La lấy mất.
Không có Thần lực che chở, nhân ngư và giao nhân hoàn toàn tuyệt chủng.
Nghe xong Lạc Tịch im lặng.
Y suy nghĩ một lát rồi nói, “Thần Thần, bao giờ em đi, bọn anh đi cùng em.”
“Em định vài ngày nữa sẽ về.”
Qua một lúc lâu Lạc Tịch khó khăn đưa ra quyết định, “Thần Thần, cho anh thêm một chút thời gian được không?”
Tuy y có thể yêu cầu Đông Thần đưa một Thần lực cho bọn y nhưng y vĩnh viễn sẽ không làm thế.
Y biết Đông Thần sẽ có sắp xếp càng tốt hơn.
Đông Thần ôm y nói xin lỗi, “Xin lỗi anh.”
Lạc Tịch cười bóp mặt cậu, “Sao lại nói xin lỗi với anh, nếu muốn nói cũng là anh nói, vốn là do anh không trông kĩ Thần lực.”
Lúc đó đúng vào thời điểm y suy yếu nhất, nhân ngư và giao nhân bọn y bị Long tộc đánh lén.
Tesia vừa phải chăm sóc y vừa phải đối phó Long tộc không phân thân được nên đã thả lỏng canh giữ Thần điện.
Cố tình lúc này có nhân ngư lẻn vào Thần điện trộm Thần lực đi.
Sau khi Lạc Tịch và Tesia thương lượng, họ nói quyết định của mình cho nhân ngư và giao nhân biết.
Giao nhân ở đây hầu như là đời sau của những giao nhân từng phụng dưỡng Hải Thần nên có nghe qua về tiên đoán của Hải Thần, tất cả đều đồng ý cả tộc di chuyển tới Atlantis.
Chỉ có một số ít nhân ngư phản đối.
Tesia nhận ra những nhân ngư phản đối đều là nhân ngư bộ tộc Đầu Gai (? – 里的刺头) luôn không phục hắn.
Họ cho rằng hắn là nhân ngư ngoại lai, không có tư cách quản lí họ.
Chẳng qua cả đám chụm lại cũng không đánh lại Tesia nên dù trong lòng không phục nhưng cũng không dám phản khắng hắn.
Họ cảm thấy, cái gì mà đại kiếp nạn, quả là lời nói vô căn cứ.
Có khi là Tesia lừa bọn họ.
Họ tới tìm Lạc Tịch.
Lạc Tịch nhìn họ, thở dài, “Nếu các ngươi không muốn đi ta cũng không ép, muốn đi thì thu dọn đồ đạc, mười ngày sau chúng ta lên đường.”
Mười ngày chớp mắt đã trôi qua.
Hải vực có tất cả hơn 1300 nhân ngư thành niên, 30 tiểu nhân ngư, hơn 900 giao nhân.
Hơn 2000 nhân ngư và giao nhân tập trung trên mặt biển, rất đông đúc.
Đông Thần giơ tay nhấc lên một cột sóng lớn.
Cậu nói với nhóm Lạc Tịch, “Các anh đi trước đi, bọn e còn tới Lorbin một chuyến.”
“Được, bọn anh chờ em về.” Lạc Tịch nói rồi theo Tesia bơi tới chỗ cột sóng.
Các nhân ngư và giao nhân không kịp biểu đạt nội tâm chấn động thì đã bị sóng biển cuốn đi.
Sóng lớn mang họ tới Atlantis.
Lạc Tịch gãi gãi cằm, “Hình như thiếu thiếu cái gì đấy thì phải.”
Tesia nghĩ nghĩ, “Chắc không đâu, đồ đạc cần mang đều mang theo hết rồi.”
Lạc Tịch nghĩ cũng đúng bèn không để việc này trong lòng.
Sau khi tiễn nhóm Lạc Tịch, Đông Thần quay đầu nói với Hàn Trạm, “Anh ơi, chúng ta cũng chuẩn bị đi thôi.”
Đông Thần xách rổ lên, cậu nhìn vào trong rổ rồi bỗng khựng lại, trong rổ có một tiểu nhân ngư đuôi bạc đang ôm Quả Quả nhà cậu ngủ ngon lành.
Cậu đột nhiên tròn mắt, “Sao Đâu Đâu lại ở đây?!”
Hàn Trạm nhíu mày, giọng hơi ghét bỏ, “Trả nó về cho Tesia đi.”
“Không được.” Đông Thần nói, bây giờ nhóm Lạc Tịch đã đi xa rồi, “Đâu Đâu còn nhỏ, để nó đi một mình rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên dẫn nó theo tới Lorbin thôi.”
Hàn Trạm cụp mắt không nói gì.
Đông Thần hôn chụt chụt hai cái lên môi Hàn Trạm.
Lúc này vẻ mặt Hàn Trạm mới hoãn xuống, miễn cưỡng đồng ý.
Đông Thần mím môi cười trộm.
Nhưng Hàn Trạm chỉ đồng ý không đưa Đâu Đâu về chứ không cho con cá nhỏ háo sắc này ôm bé con nhà mình ngủ khò khò.
Anh xách đuôi tiểu nhân ngư đuôi bạc lên lắc lắc, “Dậy đi.”
Xin phép ngắt đoạn xíu: Tuy rằng mình gất là bênh HT nhưng thằng bé đang ngủ xách đuôi bắt nó dậy, anh ít có ác :))))
Đâu Đâu dụi dụi mắt đối diện với gương mặt lạnh lùng của Hàn Trạm, nhóc không vui chu miệng lên, “hừ” một tiếng thật mạnh.
Đông Thần vươn tay đón được Đâu Đâu, cậu cười khẽ, “Sao cháu không đi cùng ba?”
Đâu Đâu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhóc ôm ngón tay Đông Thần, mắt đầy chờ mong, “Muốn bé Điềm ạ.”
“Không được, Quả Quả ngủ rồi, đừng làm ồn em, Đâu Đâu tự chơi nhé.”
Đâu Đâu chỉ đành ghé vào rổ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm tiểu nhân ngư ngủ, giống như là chỉ nhìn Quả Quả ngủ thôi cũng thỏa mãn rồi.
Hàn Trạm cất đống trái cây tươi ngon vừa hái vào lưới đánh cá, đám Sí Ngư tung tăng bơi lội trong lưới chính là đồ ăn của Quả Quả.
Sau khi chuẩn bị xong, Đông Thần một tay bế Đâu Đâu một tay xách rổ, “Chúng ta đi thôi.”
Lần này tốc độ của họ rất nhanh, chỉ nửa ngày đã tới Lorbin.
Vừa tới lãnh hải Lorbin Midka ngửi thấy hơi thở của họ bơi tới đón, hắn cung kính hỏi, “Vương đã quay lại?”
Đông Thần thả Đâu Đâu xuống, cười nhạt hỏi, “Lúc tôi không có ở đây hải vực có ổn không?”
Midka liếc mắt nhìn Đâu Đâu, thành thật trả lời, “Giống như khi Ngài đi, nhưng hai hôm trước có Long tộc tới, chúng tôi đã đuổi đi rồi.”
Đông Thần gật đầu, “Vũ nhân có tới không?”
“Vẫn chưa.” Midka tính thời gian, “Chắc là hai ngày nữa sẽ tới.”
“Ừm, anh nói với những nhân ngư khác bảo họ chuẩn bị cho tốt, tất cả nhân ngư chuyển tới Atlantis.”
Nghe thế Midka rất kinh ngạc nhưng hắn không hỏi nhiều, chỉ nói, “Vâng.”
Đông Thần nhớ ra một chuyện, “À đúng rồi, Tesia cũng tới Atlantis, các anh sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Midka cười hớn hở, “Thật vậy ư? Thế thì tốt quá.”
“Thật.”
“pa…” Tiểu nhân ngư tỉnh dậy không thấy ba với cha đâu, bé tự bơi ra, hai nắm tay be bé vịn vào thành rổ, đôi mắt đen láy nhìn Midka.
Chú này là ai thế.
Không quen.
Midka cúi đầu bỗng nhìn thấy một tiểu nhân ngư trắng trẻo xinh xắn, hắn không khỏi vui mừng trong lòng, “Đây là con của Ngài ư? Tiểu nhân ngư xinh đẹp quá.”
Hắn còn tưởng Đâu Đâu là con Đông Thần nữa chứ.
Thì ra không phải.
Nghe ra Midka đang khen mình, tiểu nhân ngư kiêu ngạo ưỡn ngực, cái miệng xinh xinh hơi nhếch, bé muốn nói gì đó nhưng nghẹn tới đỏ mặt cũng chỉ phát ra tiếng “phụt”.