Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 92


Bạn đang đọc Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả – Chương 92


Ánh nắng chói chang xuyên qua lớp tảo lớn dày đặc hình thành những cột ánh sáng.
Một nhân ngư đuôi vàng xuyên qua những cột sáng như đang dạo chơi trong làn nước.

Đằng sau cậu có một dàn tiểu nhân ngư nắm tay bơi theo, trông như một cái đuôi thật dài, Nguyên Khê bơi tới đâu chúng bơi theo tới đấy.
Nhân ngư đi ngang qua đều ghé mắt nhìn, tiện thể trêu một câu, “Ấy, Nguyên Khê dẫn nhiều tiểu nhân ngư đi đâu thế?”
Nguyên Khê dừng lại, bên môi chứa ý cười, cất giọng trong trẻo, “Tôi dẫn các em ấy lên mặt biển chơi.”
Hai năm nay quan hệ của các nhân ngư trong hải vực thân thiết hơn trước, nhân ngư nào có việc nhân ngư khác cũng vui vẻ hỗ trợ, dần chuyển từ chủ nghĩa cá nhân sang chủ nghĩa tập thể.
Đúng lúc hai hôm nay có dòng hải lưu chảy qua, các nhân ngư thành niên cầm lưới đánh cá đi bắt cá, tiểu nhân ngư ở nhà không có ai trông.

Đang lúc phiền não thì Nguyên Khê chủ động đứng ra giúp họ trông đám trẻ.
Nguyên Khê cố ý tránh chỗ có dòng hải lưu, hải thú từ ngoài tới rất hung ác, hơn nữa trong người chúng còn có sâu, nhóm tiểu nhân ngư mới phá vỏ không lâu, miễn cưỡng bắt được vài con cá nhỏ, đi theo cũng chỉ thêm phiền phức.

Nên là các nhân ngư thành niên không mang theo tiểu nhân ngư nhà mình đi săn.
Mới vừa nổi lên mặt nước đã nghe thấy một giọng nói lười biếng từ bên trên truyền xuống, “Cuối cùng cũng bắt được cháu.”
Nguyên Khê căng thảng móc móc ngón tay, cậu vùi mình vào trong nước theo bản năng, không dám nhìn mặt hắn, nhỏ giọng chào, “Chú Ngải Thụy.”
Ngải Thụy nhảy khỏi tảng đá, duỗi tay vớt cậu lên, từ trên cao nhìn xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Tiểu Nguyên Khê, được đó, cố ý tránh mặt chú Ngải Thụy.”
“Cháu…” Nguyên Khê do dự mở miệng, bỗng nhiên có một tiểu nhân ngư đuôi lam vọt tới, giang tay tay trước mặt Nguyên Khê, cô bé phồng má trừng mắt nhìn Ngải Thụy, “Nhân ngư xấu xa, không được bắt nạt anh Nguyên Khê!”
Ngải Thụy nhướng mày nhìn, sắc mặt không khỏi tối đi, “Tiểu nhân ngư ở đâu ra đây?”
Nguyên Khê bế tiểu nhân ngư đuôi lam lên, ý cười lan ra khóe môi, “Đây là em gái Đông Quỳ.” Cậu nhẹ giọng dỗ cô bé, “Đây là chú Ngải Thụy, không phải nhân ngư xấu xa đâu.”
Một tháng trước khi từ bên ngoài về, Ngải Thụy nhận ra Nguyên Khê đang trốn tránh mình, quan hệ mờ ám vốn cách một lớp giấy mỏng bỗng đông cứng.
Ngải Thụy cũng từng thử cách “trùng hợp” gặp cậu, nhưng mỗi lần ngửi thấy hơi thở của hắn từ xa Nguyên Khê đã chạy mất.
Trong lòng Ngải Thụy cũng không dễ chịu, hắn nhìn lại bản thân, là do đuôi hắn không đủ thô tráng ư? Hay tại móng tay không đủ sắc, hàm răng không đủ bén? Vì sao Nguyên Khê không thích mình chứ.
Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, biết mấy hôm nay Nguyên Khê sẽ lên mặt biển nên cố ý dậy sớm chờ cậu.
Sợ Nguyên Khê ngửi thấy hơi thở của mình rồi lại trốn tránh, Ngải Thụy đành ngồi trên đá ngầm chờ, hắn bị mặt trời phơi nửa ngày suýt thì bị phơi thành cá khô.


Mãi mới đợi được Nguyên Khê thì lại bị đám tiểu nhân ngư cậu dẫn tới ngáng đường.
Sau khi biết Ngải Thụy không phải nhân ngư xấu xa, nhóm tiểu nhân ngư bèn mặc kệ hắn, đám nhóc vây quanh Nguyên Khê ríu rít nói chuyện.

Ngải Thụy đứng một bên không chen miệng nổi, hắn thở dài, tràn ngập bất mãn.
Cứ tiếp tục thế này không ổn, hẵn nghĩ một lát rồi lớn giọng nói, “Không phải mấy đứa muốn học cách săn mồi à, chú dạy mấy đứa!”
Nhóm tiểu nhân ngư nghiêng đầu, đầy vẻ nghi ngờ, “Chú biết đi săn hả?”
Hừ! Đám nhóc này còn xem thường hắn.
Ngải Thụy nhếch mép, đuôi cá vung lên, cả người như mũi tên rời cung lao xuống biển, một lát sau hắn kéo một con hải thú đã chết ném tới trước mặt nhóm tiểu nhân ngư.
“Oa~” đám nhóc kinh ngạc hô lên, hai mắt sáng lấp lánh, “Chú đỉnh quá đi!”
“Chú ơi, chú dắt bọn cháu đi săn được không?”
Ngải Thụy hơi khựng lại, liếc mắt nhìn Nguyên Khê một cái rồi xụ mặt nói với nhóm tiểu nhân ngư, “Gọi anh đi, anh dạy các em đi săn.”
Đám nhóc ngẩng mặt liên thanh gọi, “Anh ơi, dạy chúng em đi săn được không?”
Ngải Thụy cuối cùng cũng hài lòng, hắn vung tay lên, “Đi với anh.”
Nhóm tiểu nhân ngư đồng loạt hất đuôi đuổi theo.
Tầm mắt Nguyên Khê không tự chủ được mà dõi theo Ngải Thụy, nhìn hắn bế tiểu nhân ngư lên cao, kiên nhẫn dạy tiểu nhân ngư kĩ xảo săn mồi.
Cậu biết chú Ngải Thụy vẫn luôn là một nhân ngư dịu dàng mà.
Cậu cũng không phát hiện ra rằng ánh mắt mình nhìn về phía Ngải Thụy đong đầy tình cảm.
Nhóm tiểu nhân ngư chơi cả ngày đã thấm mệt, gương mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng đỏ bừng, hé miệng thở hổn hển.

Tuy mệt nhưng kinh nghiệm có được hôm nay cũng lợi cho bọn nó không ít.
Ngải Thụy ôm cánh tay, khóe miệng ẩn chứa ý cười như có như không, “Anh dạy thế nào?”
Giọng nói trầm thấp từ tính truyền vào lỗ tai, màng nhĩ rung lên tê tê dại dại, làm lay động tâm tư Nguyên Khê, cậu hơi mất tự nhiên quay đầu đi lộ ra vành tai đỏ bừng.
Móng tay Ngải Thụy ngứa ngáy, không nhịn được muốn đi sờ.

Đột nhiên nơi xa truyền tới tiếng ốc biển.

Tổng cộng vang lên 3 tiếng.
Mặt Ngải Thụy hơi biến sắc, “Có tin truyền tới từ Rãnh Biển.”
“Hay là Đông Thần và Hàn Trạm về rồi?” Nguyên Khê tò mò hỏi.
“Chắc không phải, chú đi xem sao.” Ngải Thụy xách tiểu nhân ngư nhét vào ngực Nguyên Khê, hắn nghiêm túc dặn dò nhóm tiểu nhân ngư, “Mấy đứa phải bảo vệ anh Nguyên Khê biết chưa?”
“Vâng ạ ~” đám nhóc kéo dài giọng.
“Chú Ngải Thụy!” Nguyên Khê thẹn hóa hóa giận nói.
“Sao thế?” Ngải Thụy quay đầu, âm cuối hơi nâng, “Tiểu Nguyên Khê không nỡ xa chú à?”
Gió biển thổi tới vị mặn và cuốn theo sóng biển ập vào người, mái tóc dài vàng óng mềm mại dập dềnh tản ra.

Nguyên Khê nhỏ giọng nói, “Cháu đã là nhân ngư thành niên rồi, không cần tiểu nhân ngư bảo vệ nữa.”
“Nhưng trong lòng chú Ngải Thụy cháu mãi mãi cần được bảo vệ.”
Đầu Nguyên Khê ong lên một tiếng, nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch, cậu há miệng thở gấp, “Chú Ngải Thụy chú…”
Bàn tay to lớn của Ngải Thụy ấn lên tóc cậu xoa xoa, cười sang sảng, “Tiểu Nguyên Khê, gọi anh nào.”
Nguyên Khê mím môi, tiếng “anh” kia mãi cũng không cách nào gọi ra được.
Thấy Nguyên Khê xấu hổ đỏ bừng mặt, Nguyên Khê suýt chút nữa thì hôn xuống, hắn nói với giọng hơi khàn, “Tiểu Nguyên Khê phải chờ chú về nhé.”
Ngải Thụy vung đuôi quay xuống biển, nhóm tiểu nhân ngư vây quang Nguyên Khê cười hì hì hỏi, “Anh Nguyên Khê ơi, có phải chú Ngải Thụy thích anh không?”
“Mấy đứa đừng nói linh tinh, phải về rồi.” Nguyên Khê cố tỏ vẻ tức giận, lừa đám nhóc cho qua chuyện.
Nguyên Khê nhìn làn nước bên dưới, bóng dáng Ngải Thụy đã khuất từ lâu.

Thực ra cậu có thể cảm nhận được Ngải Thụy thích cậu, trước đây cậu vẫn luôn coi hắn là trưởng bối, sau khi phát hiện Ngải Thụy thích mình, Nguyên Khê hơi không biết làm sao, nhưng niềm vui nho nhỏ nơi đáy lòng lại như những nụ hoa lặng lẽ nở rộ.
Có lẽ cậu cũng có hảo cảm với Ngải Thụy nên mới muốn bình tĩnh lại một chút để nhìn rõ tâm ý của mình rồi mới đối mặt với Ngải Thụy.

Ai ngờ Ngải Thụy lại không ngừng áp sát khiến lòng cậu rối loạn, căn bản là không thể tự nhìn nhận nổi.
Bên kia sau khi Ngải Thụy về khu biển nông thì đi tìm Lôi Triết, “Rãnh Biển có chuyện gì à?”
Vẻ mặt Lôi Triết hơi kì lạ, “Anh còn nhớ đám nhân ngư giống được bán cho Donica không?”
“Chúng làm sao?”
“Tả Luận truyền tin về, hồi trước trong số bỏ chạy về Isbela, có kẻ lén xuyên qua Rãnh Biển mang đến một thông tin quan trọng.”
Ngải Thụy nhất thời hơi ngơ ra, “Sao chúng lại trốn được?”
“Theo nhân ngư giống đực kia nói là nhóc con và Hàn Trạm giúp chúng trốn về, bảo chúng truyền tin từ Isbela về.”
Lôi Triết vẫn luôn đề phòng Isbela, từ khi Rãnh Biển bị mở ra thì vẫn luôn không lấp kín được, hơn nữa không biết hải vực họ đã lẫn vào bao nhiêu nhân ngư Isbela nằm vùng rồi.
Họ cũng từng nghĩ tới việc phái nhân ngư lẻn vào Isbela nằm vùng nhưng nguy hiểm quá lớn nên không thể không từ bỏ kế hoạch này.
“Còn gì nữa.”
“Còn một tin, không biết là thật hay giả.” Sắc mặt Lôi Triết bỗng nghiêm trọng hẳn, “Cơ thể Nina có vấn đề.”
Ngón tay Ngải Thụy gập lại mài mài móng tay, suy tư một lát rồi nói, “Lôi Triết, tôi định đi Isbela một chuyến, tôi cũng tính là hiểu Nina, nếu nàng bị thương thật thì chính là cơ hội của chúng ta.”
“Được, nhớ cẩn thận.”
Ngải Thụy không kịp tạm biệt Nguyên Khê đã vội vàng xuất phát đi Rãnh Biển.
Chờ tới khi Nguyên Khê biết thì hắn đã rời khỏi hải vực.
Nguyên Khê cụp mắt, cặp lông mi dài rung rung che đi lo lắng nơi đáy mắt.
————
Hôm sau Đông Thần tỉnh dậy mơ mơ màng màng nhìn vào rổ, vừa nhìn đã tỉnh cả người, trong rổ có tiểu nhân ngư màu bạc đang ôm bé trứng ngủ ngon lành.
Sao Đâu Đâu lại ở đây?
Cơ mà tình cảm của hai đứa nhóc tốt nhỉ.
Đông Thần hồ hởi nghĩ.
Còn Hàn Trạm thì không mấy vui vẻ, anh cười lạnh một tiếng, “Thằng nhóc này tối qua lẻn vào, vừa vào đã ôm rịt lấy Đản Đản không buông, mới tí tuổi đã tùy tiện thế này, lớn lên chắc chắn là con cá lăng nhăng.”
Đông Thần cười híp mắt ôm cánh tay Hàn Trạm, cất giọng mềm mại, “Được rồi, Đâu Đâu vẫn còn nhỏ, anh so đo với nó làm gì.”
“Ồ!” Hàn Trạm cười nhạt một tiếng.
“Lát nữa Lạc Tịch lại tới tìm Đâu Đâu, chúng ta mau mang nó về cho anh ấy thôi.”
Hàn Trạm nhàn nhạt nói, “Không cần, tự họ sẽ tới.”
Quả nhiên không bao lâu sau, Tesia tìm tới cửa, “Đâu Đâu ở chỗ các cậu à?”
“Đâu Đâu đang ngủ với Đản Đản.” Đông Thần chỉ chỉ tiểu nhân ngư trong rổ.

Tesia nhìn tiểu nhân ngư đang ngủ khò khò trong rổ thì gân xanh trên trán giật giật.

Nhóc con đang ngủ say cảm thấy nguy hiểm bèn mở mắt, đối diện mới gương mặt nặng nề của Tesia, nhóc cười rất ngọt.
Không đợi Tesia mở miệng nhóc đã dựng thẳng ngón tay bên môi, kèm tiếng “suỵt”.
Đản Đản đang ngủ, mọi người đừng làm ồn em í nha.
Không ngờ Đâu Đâu cũng rất săn sóc.
“Lạc Tịch đâu?”
Tesia nhẹ giọng hỏi, “Y còn đang ngủ, Đâu Đâu đành tạm thời làm phiền các cậu rồi.”
“Không sao.” Đông Thần chọc chọc Hàn Trạm.
Hàn Trạm gật đầu, vẻ mặt hơi không tình nguyện.
Họ ở đảo rỗng chơi hơn nửa tháng, Đản Đản động ngày càng thường xuyên.

Lạc Tịch kiểm tra kỹ càng rồi kết luận, Đản Đản rất có thể sẽ phá vỏ trong vài ngày tới.
Mấy hôm nay Đông Thần gần như trông Đản Đản không rời nửa bước, nhẹ nhàng nói chuyện với bé, thỉnh thoảng Đản Đản cũng sẽ động đậy một chút như đang đáp lại lời cậu.
Đông Thần cảm thấy ấm lòng, Đản Đản nhà cậu ngoan quá đi.
Hằng đêm Đâu Đâu sẽ lén vào phòng ôm Đản Đản ngủ, bị Đông Thần bắt gặp mấy lần.

Đối diện với ánh mắt vô cùng đáng thương của tiểu nhân ngư, Đông Thần nhất thời mềm lòng cho nhóc vào.
Kết quả tiểu nhân ngư trực tiếp ăn vạ không về, cả ngày lẫn đêm đều dính Đản Đản.
Mới bị Hàn Trạm xách ra ngoài không bao lâu, quay đầu đã nhân lúc anh không chú ý mà chui vào rổ.
Hàn Trạm chướng mắt tiểu nhân ngư này, không chỉ vì nhóc ta suốt ngày ôm bé trứng nhà anh không buông mà còn vì cứ mỗi tối nhóc lẻn vào phá chuyện giao phối của anh và Đông Thần.
Thằng nhóc này cứ như trời sinh đã có thù với anh vậy.
Qua nửa tháng Đâu Đâu đã lớn thêm một vòng, có thể bế Đản Đản lên, nhóc chu miệng hôn bé trứng chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc này Đản Đản tản ra ánh ánh nhu hòa.
Sau đó một tiếng “răng rắc” vang lên, âm thanh nhỏ nhưng trong đêm tĩnh thì vô cùng rõ ràng, Hàn Trạm luôn trông chừng Đản Đản tỉnh dậy, sau đó Đông Thần cũng tỉnh, ánh mắt họ chạm nhau rồi đồng thời nhìn về Đản Đản trong rổ.
Trên vỏ trứng vỡ ra một cái lỗ rất nhỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.