Bạn đang đọc Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả – Chương 9
Nhân ngư thống trị biển cả nhiều năm, luôn hung dữ và hiếu chiến, chưa từng xuất hiện tiểu nhân ngư mềm mại đáng yêu như Đông cục cưng.
Mặc dù bé không có hàm răng nhọn và móng vuốt sắc, cái đuôi thì mềm oặt, nhưng chẳng biết tại sao, tất cả nhân ngư khi thấy bé đều rất vui vẻ, muốn đến gần bé, nựng nựng bé, bưng trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Họ không khỏi lo lắng, tiểu nhân ngư mảnh mai như vậy có thể sống đến khi trưởng thành không?
Đông cục cưng mơ màng không nhận thấy ánh mắt lo lắng của các nhân ngư, bé cố gắng đứng dậy bằng đuôi nhưng không đứng vững, thân thể bé nhỏ chao đảo rồi ngã vào lòng bàn tay ba.
Khoảnh khắc đó, trái tim sắt đá của nhân ngư tan chảy, ánh mắt ngay lập tức dịu xuống.
Khi Già Li nhìn thấy biểu cảm yêu thương của nhóm nhân ngư, lập tức cảnh giác, y giấu tiểu nhân ngư trong lòng bàn tay đi, không cho ai nhìn.
Y sợ nhìn thêm mấy lần, lại có nhân ngư muốn trộm nhóc con nhà y đi.
Không được thấy Đông cục cưng đáng yêu nữa, các nhân ngư mặt đầy tiếc nuối, có nhân ngư hỏi, “Già Li, tiểu nhân ngư nhà cậu thích ăn loại cá nào, tôi đi bắt.”
Già Li giấu kỹ Đông cục cưng, cảnh giác nói, “Không cần, Lôi Triết nhà tôi sẽ bắt cho cực cưng.” Nói xong, y chỉ vào nhóm tiểu nhân ngư đang đánh nhau với cá lớn, “Các người về trông nom nhóc con nhà mình đi.”
Cuối cùng các nhân ngư cũng nhớ đến còn phải dạy đứa nhóc nhà mình bắt mồi, dần dần giải tán.
Già Li lập tức bơi cách nhóm nhân ngư rất xa, mới thả Đông cục cưng ra, Đông cục cưng lắc lắc cái đuôi nhỏ, “Ba ơi, bắt cá cá.”
“Biết rồi, biết rồi.” Già Li nhìn chăm chú trong nước rất lâu, cuối cùng cũng thấy một con cá nhỏ dài bằng ngón tay, Già Li nhanh tay lẹ mắt bắt lấy nó, “Cục cưng, đến đây, ba dạy con cách bắt cá.”
“Ưm Ưm ~” khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng nghiêm túc lắng nghe.
“Con nhìn con cá này, duỗi móng tay ra, cứ tóm lấy nó như thế này, nó sẽ không chạy thoát được.” Móng tay Già Li bóp chặt mang của con cá nhỏ, làm mẫu cho Đông cục cưng xem.
Đông cục cưng nhìn móng tay sắc bén của ba, lại nhìn móng tay mỏng gần như trong suốt của mình, bé giơ móng lên, nói: “Ba, nhóc con bắt?”
Sau cú bấm của Già Li, con cá nhỏ đã nửa chết nửa sống, ném vào trong nước trực tiếp lật bụng.
Đông cục cưng nhào tới, nhưng mà tay bé quá ngắn, miễn cưỡng ôm đầu cá, Đông cục cưng nhe răng, oàm một ngụm cắn lên.
Già Li “Ôi” một tiếng, không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Đông cục cưng cắn lên đầu cá.
“Hu hu ~ ” Đông cục cưng ôm miệng nước mắt rơi tí tách, nhóc con cắn hổng nổi.
Già Li vỗ đuôi cười to, “Nhóc con ngốc, đó là đầu cá, không thể ăn.”
Một vài tiểu nhân ngư khác len lén bơi tới, chúng nó rất muốn biết tiểu nhân ngư xinh đẹp nhất trong miệng ba mình trông thế nào, đúng lúc nhìn thấy Đông cục cưng ngay cả đầu cá cũng không cắn nổi, thì ra đó là một đứa nhóc yếu đuối ngu ngốc mà thôi.
“Thật là yếu ớt.” Mấy tên nhóc rất hả hê cười nhạo.
Đông cục cưng xấu hổ đỏ bừng cả mặt, quay người nhào vào ngực ba Già Li.
Nhóm tiểu nhân ngư đều ngẩn ra, cái đó…!Nhóc cá nhỏ có hơi đáng yêu.
Già Li nâng Đông cục cưng lên, ngón tay gãi gãi đuôi của bé, “Cục cưng giỏi lắm.”
Đông cục cưng thấy đuôi mình ngứa ngứa, không nhịn được “Khanh khách” cười rộ lên.
Thấy Đông cục cưng nở nụ cười ngọt ngào, mấy tên nhóc lúc nãy còn rất hung dữ bỗng trở nên ngượng ngùng, thằng nhóc cầm đầu còn đem con mồi trong ngực đưa cho Đông cục cưng, “Tiểu nhân ngư, đây là cá anh bắt được, cho em đó.”
Đông Quỳ đứng sau nhóm tiểu nhân ngư không nhịn được nhảy ra, nó lớn tiếng nói, “Đông cục cưng không ăn cá của chúng mày đâu, em ấy chỉ ăn Cá Đầu To thôi.”
Tên nhóc xung phong nhận việc, “Đông cục cưng, chờ anh trưởng thành, anh bắt Cá Đầu To cho em.”
Nhóm tiểu nhân ngư quá nhiệt tình rồi, Đông cục cưng xấu hổ trốn vào trong tóc ba, chỉ lộ ra một đoạn đuôi mềm mại, ngay sau đó giọng em bé còn bú sữa mềm nhũn vang lên, “Nhóc con, tự mình bắt.”
Đang nói chuyện, một bóng đen lướt ngang không trung, kèm tiếng kêu vang vọng bầu trời, “Khạc khạc –– ” Già Li lập tức có phản ứng, y nhét Đông cục cưng vào ngực Nguyên Khê, “Các cháu mau quay về.”
Là đám điểu nhân mà y ghét nhất, lũ hôi hám.
Điểu nhân thích nhất là trêu chọc tiểu nhân ngư vị thành niên, nhóc con của bọn họ mảnh mai như vậy, sao có thể chịu nổi móng vuốt của điểu nhân.
Nhóm tiểu nhân ngư mới phá vỏ được ba tháng, chưa từng gặp điểu nhân, cả bọn ngẩng đầu nhìn bầu trời, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt mang theo tò mò, giằng co chưa chịu xuống nước.
Lúc này, có một con chim to lớn sải rộng cánh, lướt nhanh trên mặt nước, cái mỏ chim sắc nhọn mổ về hướng một tiểu nhân ngư đang sững sờ ngơ ngác.
Già Li đè đầu của tiểu nhân ngư xuống, ấn vào trong nước, tay trái bóp mỏ chim Ưng, xoay mình nhảy lên lưng điểu nhân, nắm lông chim của nó, dùng sức giật, động tác thành thạo điêu luyện, hiển nhiên không phải lần đầu làm chuyện này.
Cùng lúc đó, mấy con chim Ưng từ lục địa đối diện bay tới, mục tiêu của chúng nó càng trở nên rõ ràng, đều hướng về nhóm tiểu nhân ngư.
Mấy đứa nhóc vừa rồi còn bày ra vẻ nghé con mới sinh không sợ cọp, lúc này đều vùi mình trong nước, không dám ló đầu ra mặt biển.
Nguyên Khê ôm Đông cục cưng thật chặt, cậu lo bé sợ hãi, cúi đầu nhìn, lại thấy Đông cục cưng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt xanh ngọc sáng long lanh.
Nguyên Khê vẫn nhớ rõ lần gặp khủng long cổ rắn đó, cậu và Đông cục cưng sợ tái cả mặt, lúc này đây Đông cục cưng không sợ hãi chút nào, có vẻ như còn hơi…phấn khích?
Nguyên Khê nghi ngờ là do mình nhìn nhầm, lúc này Đông cục cưng vỗ tay nhỏ, “Ba, nợi hại ~ ”
Già Li đè lưng chim Ưng nhổ mấy cây lông, y hừ một tiếng khinh thường, một đám điểu nhân ồn ào, có gì đáng sợ.
Nhân ngư chung quanh nhanh chóng bơi đến giúp đỡ.
Chim Ưng chật vật vỗ cánh, nhóm nhân ngư trên lưng đè cánh nó xuống, khiến cho cả thân chim của nó không thể động đậy.
Chim Ưng tức giận vô cùng, nếu cứ tiếp tục như vậy đám nhân ngư đáng giận này sẽ nhổ sạch lông nó mất, nó khép cánh lại, nháy mắt biến thành một người đàn ông trần truồng, rơi xuống biển.
Nhóm tiểu nhân ngư không hẹn cùng “Oa” một tiếng, đúng là tên điểu nhân xấu xí.
“A!” Đông cục cưng vội vàng che mắt, thật là xấu hổ.
Điểu nhân không biết bơi, sau khi rơi xuống nước, giãy giụa một chút rồi chìm xuống, điểu nhân trừng mắt, vẻ mặt kinh hoàng, tay chân luống cuống bắt được cái đuôi nhỏ của Đông Quỳ, kéo Đông Quỳ rơi thẳng xuống.
Đông Quỳ bùng nổ, “Đồ điểu nhân thối tha nhà mi, mau buông đuôi ta ra.”
“Đông Quỳ!” Nhóm tiểu nhân ngư bị dọa sợ, lắc đuôi nhỏ bơi đến kéo tay Đông Quỳ, “Đông Quỳ đừng sợ, chúng tớ tới giúp cậu.”
Đông Quỳ trợn mắt tức giận, “Mấy con cá ngu ngốc này, tới làm gì hả.”
Nhóm nhân ngư không biết điểu nhân không biết bơi, chim là loài sợ nước, từ trước tới giờ chưa có điểu nhân nào hóa thành hình người dưới nước, tên điểu nhân này hẳn là vừa đến, không biết dưới nước hiểm ác.
Thấy điểu nhân rơi xuống nước không có động tĩnh gì, nhóm nhân ngư còn cảm thấy rất kỳ lạ.
Nghe thấy tiếng kêu của mấy đứa nhóc, Già Li lao xuống nước, y bơi nhanh qua, ôm lấy Đông Quỳ, một tay nắm tóc điểu nhân, kéo hắn ta ra khỏi mặt nước.
Đám chim Ưng bay lượn trên không trung lao xuống, móng vuốt sắc bén quặp vào cổ chân điểu nhân, sau đó xách hắn bay về hướng lục địa.
Sau trận ầm ĩ vừa rồi, nhóm tiểu nhân ngư vừa mệt vừa đói, Đông cục cưng ôm lấy ngón tay ba Già Li, “Ba ơi, nhóc con đói.”
Già Li sờ cái bụng nhỏ của Đông cục cưng, “Cục cưng đói rồi à, chúng ta về nhà ăn cháo thịt nhé.”
Nhóm tiểu nhân ngư vẫn chưa từ bỏ, “Chú Già Li, bọn cháu tìm Đông cục cưng chơi được không?”
Không ngờ nhóc con được mọi người chào đón như vậy, Già Li nghĩ thầm, y không cần lo lắng Đông cục cưng không có bạn nhân ngư chơi cùng nữa rồi.
Đông Quỳ có linh cảm không tốt, không, không được!
Già Li cười híp mắt nói, “Được chứ, hôm nay nhà chú chuyển tới đây, các cháu có thể đến chơi với nhóc con bất cứ lúc nào.”
Đông Quỳ tức giận lắm.
Dưới đáy biển sâu, một con cá dài nhỏ thong thả bơi qua rặng san hô, bỗng một cánh tay bóp lấy mang cá, tay khác đập vào đầu khiến nó hôn mê.
Hàn Trạm ngồi trên tảng đá ngầm, hai tay nâng cá, chậm rãi xé từng miếng thịt.
Ăn xong con cá, Hàn Trạm vẫn chưa cảm thấy no, nhưng cậu không đi săn tiếp.
Hàn Trạm biết hôm nay nhà chú Lôi Triết chuyển nhà, nên không tới Tiểu Thạch Ốc.
Cậu nghĩ mình đã có thể tự săn mồi, không cần làm phiền chú Lôi Triết nữa.
Tiểu nhân ngư mềm mại kia chắc hẳn sẽ quen biết rất nhiều bạn mới, có lẽ không nhớ cậu là ai đâu.
Hàn Trạm trở lại chỗ ở của mình, trong khe nứt của hẻm núi có một hang cá tối tăm, bơi vào trong, thấy trong góc có một viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, đây là đồ lúc trước tiểu nhân ngư làm rơi, Hàn Trạm vẫn chưa có cơ hội trả lại cho bé.
Giường của cậu là một tấm đá bình thường, Hàn Trạm nằm lên, nửa cái đuôi cá buông thõng xuống.
Ngày hôm sau, Lôi Triết không tìm cậu.
Đến ngày thứ ba, Lôi Triết vẫn không tìm cậu.
Hàn Trạm ôm dạ minh châu ngồi ở cửa hang, cậu đã ba ngày không ra ngoài bắt mồi, Hàn Trạm dường như không có cảm giác đói bụng, mặc kệ dạ dày nóng ran.
Dưới đáy biển sâu ánh sáng yếu ớt, quanh năm không thấy mặt trời, ánh sáng duy nhất lúc này chính là viên ngọc trên tay.
Qua rất lâu Hàn Trạm mới đứng lên, cậu ôm dạ minh châu, chậm rãi bơi ra cửa hang, cậu phải trả dạ minh châu lại cho tiểu nhân ngư.
Dù cho cậu sẽ mất đi ánh sáng cuối cùng.
Vùng biển nông, bên ngoài Tiểu Thạch Ốc.
Sau mấy ngày, căn phòng đá xám xịt đã rực rỡ hẳn lên, trên cửa treo từng chuỗi vỏ sò, mỗi lúc ra vào vỏ sò va vào nhau phát ra âm thanh “leng keng” trong trẻo vui tai, sau khi làm xong mành rèm vỏ sò, mỗi ngày Già Li ra vào rất nhiều lần, có thể thấy y thích đến nhường nào.
Trên mặt đất bằng phẳng bên ngoài Tiểu Thạch Ốc trồng rất nhiều loài hoa màu sắc sặc sỡ, tất cả đều được Đông cục cưng chuyển từ nơi khác lại đây, Đông cục cưng tin chắc rằng Tiểu Thạch Ốc rất nhanh sẽ trở nên xinh đẹp như nhà của anh Nguyên Khê.
Đông cục cưng và Nguyên Khê hai tiểu nhân ngư nằm trong bụi hoa, thì thầm nói chuyện.
Già Li vén rèm vỏ sò lên, nói với Đông cục cưng cách đó không xa, “Cục cưng, ba và cha Lôi Triết ra ngoài bắt ca, con ở nhà phải ngoan đó.”
“Vâng ~ ” thanh âm tiểu nhân ngư mềm như bông.
Già Li và Lôi Triết vừa đi không lâu, Đông cục cưng nhanh chóng bò dậy, lắc lắc đuôi nhỏ bơi đi, “Đi mau, đi mau.”
Nguyên Khê cau mày, “Không được, bên ngoài có quái vật biển lớn, sẽ ăn thịt tiểu nhân ngư.”
Nguyên Khê vừa tới chơi với Đông cục cưng, ai ngờ Đông cục cưng đã kéo tay cậu nói nhỏ, nói muốn đi tìm anh.
Nguyên Khê đối với “Anh” trong miệng Đông cục cưng có ấn tượng rất sâu, đó là tiểu nhân ngư tóc đen đuôi đen, có hơi lạnh nhạt, trừ Đông cục cưng ra, đối với ai cũng rất lạnh lùng.
.
đam mỹ hài
“Nhóc con, tìm anh.” Đông cục cưng vòng qua Nguyên Khê, bơi thẳng về hướng đáy biển.
Nguyên Khê không biết làm sao cho phải, chú Già Li và chú Lôi Triết đã bơi rất xa rồi, muốn gọi họ quay lại cũng không kịp nữa, lúc cậu còn đang do dự, Đông cục cưng đã bơi được một đoạn, Nguyên Khê không thể suy nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo bé, “Chờ đã, Đông cục cưng, anh đi với em.”
– —————————————————————————
Anh không đến thì em bé tự đi tìm ^^
Hôm qua có bạn nói chờ mình ra chương lâu nên hôm nay buff 200% máu đăng 2 chương luôn, may mà không quá dài T.T.