Bạn đang đọc Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả – Chương 4
Lôi Triết vừa đi dọn dẹp sạch rặng san hô, định làm cho Đông cục cưng một chỗ chơi đùa, quay người một cái đã chẳng thấy tiểu nhân ngư đâu.
Lôi Triết cũng không quá lo lắng, nhóc nhân ngư có cái đuôi mềm mại, có bơi như thế nào cũng không thể bơi quá xa.
Hơi thở của tiểu nhân ngư còn lẫn trong nước biển, không quá phân tán, mỗi một nhân ngư cường đại, khứu giác đều nhạy bén vô cùng, Lôi Triết truy tìm hơi thở của nhóc con, nhanh chóng bơi về phía khe núi.
Bơi không bao lâu, Lôi Triết cảm nhận được hơi thở của tiểu nhân ngư ngày càng gần, đồng thời còn có một hơi thở quen thuộc của nhân ngư giống đực khác.
Khi hắn vòng qua mỏm đá lớn, nghe được âm thanh trong trẻo lạnh lùng của tiểu nhân ngư giống đực, “Sau này em không nên tới nơi này chơi nữa, rất nguy hiểm.”
Lôi Triết vẻ mặt vi diệu, nhóc con nhân ngư nhà hắn đang vùi trong lòng bàn tay tiểu nhân ngư giống đực kia, ôm cái đuôi cười đến là vui vẻ.
Hàn Trạm không nghĩ tới Lôi Triết tìm tới nhanh như vậy, cậu nâng tiểu nhân ngư trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt Lôi Triết, “Chú Lôi Triết, đây chắc là tiểu nhân ngư nhà chú phải không.”
“pa…” Đông cục cưng trông thấy cha rất là vui vẻ, giơ tay nhỏ muốn ôm một cái, vây đuôi màu lam vô ý thức đong đưa.
Đuôi nhỏ như cái bàn chải nhỏ, quét lòng bàn tay Hàn Trạm ngưa ngứa.
Hàn Trạm không nhịn được gập ngón tay đè lại cái đuôi tiểu nhân ngư, không cho bé lộn xộn.
A? Đông cục cưng cảm giác cái đuôi không động đậy được, nghi ngờ quay đầu lại.
Lúc này Hàn Trạm nhanh chóng buông ngón tay ra, quay mặt sang chỗ khác làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Cái đuôi nhỏ lại tiếp tục đung đưa, vây đuôi màu xanh da trời trong suốt vẫy qua vẫy lại, rất giống cánh của loài cá bay, xinh đẹp lả lướt.
Lôi Triết bế tiểu nhân ngư lên, gật đầu với Hàn Trạm, “Là nhóc con nhà ta, cảm ơn cháu đưa đã đưa nó về.”
Hàn Trạm hạ mắt, lòng bàn bay dường như còn lưu lại hơi ấm của tiểu nhân ngư, Hàn Trạm nắm chặt bàn tay.
“Nhóc con đi đâu chơi? Sao không nói với cha một tiếng?” Ngón trỏ của Lôi Triết chọc chọc đầu Đông cục cưng.
Đông cục cưng nở nụ cười ngọt ngào, ôm lấy ngón tay cha, cọ cọ lấy lòng, “pa…”
Lôi Triết nhớ tới câu nói vừa nghe được, “Cháu vừa bơi từ hẻm núi lại đây?”
“Vâng” Hàn Trạm trầm mặc, “Bắt tôm đuôi dài.”
Tôm đuôi dài tương đối ôn hòa, dài khoảng một cánh tay của nhân ngư thành niên, thịt tôm hơi ngọt (bản gốc là 微甘), nhân ngư trưởng thành không thích ăn, chỉ có nhân ngư vị thành niên mới bắt chúng lấp bụng.
Lôi Triết từng gặp cha mẹ Hàn Trạm mấy lần, Hàn Trạm đúng là cùng tộc với hắn, mới phá vỏ một năm, là tiểu nhân ngư vẫn cần cha mẹ nuôi dưỡng.
Cha mẹ Hàn Trạm là hai nhân ngư gặp mặt chóng váng trong kì sinh sản, chẳng bao lâu sau sinh ra Hàn Trạm.
Chẳng chờ tới khi Hàn Trạm phá vỏ, cha Hàn Trạm đã vừa mắt một nhân ngư giống cái khác, đuổi theo rồi mất tích.
Mẹ Hàn Trạm tức giận đến nổ tung, bỏ lại Hàn Trạm còn chưa phá vỏ, một đường đuổi giết cha Hàn Trạm tới vùng biển khác.
Hàn Trạm vừa ra đời đã không được cha mẹ cầm tay dạy cách săn mồi, chỉ có thể bắt mấy con cá nhỏ tôm nhỏ không có tính uy hiếp lấp đầy bụng.
Lôi Triết xem xét cậu nhóc là người trong tộc, thường giúp đỡ Hàn Trạm, nếu tình cờ gặp được, sẽ dạy cậu một vài phương pháp băt mồi đơn giản.
Nếu là bình thường, Lôi Triết sẽ không quản quá nhiều, nhưng bây giờ Hàn Trạm vô tình giúp đỡ nhóc con nhà mình, hắn bỗng nhiên muốn giúp Hàn Trạm một lần.
Xem Hàn Trạm có thể trưởng thành tới trình độ nào.
Lôi Triết một tay nâng tiểu nhân ngư, nghiêng đầu về phía Hàn Trạm, tiểu nhân ngư không có cha mẹ nuôi, cũng không biết cách săn mồi, thường xuyên ăn không đủ no, cơ thể gầy gò, nửa người trên phủ đầy những vết thương to to nhỏ nhỏ, chỉ có đuôi cá màu đen là mạnh mẽ hữu lực.
Có thể thấy, nếu Hàn Trạm được ăn uống no đủ, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một nhân ngư hùng mạnh.
“Nhóc tới đây.” Lôi Triết để lại một câu, hắn vẫy đuôi, chuyển hướng bơi về phía hẻm núi.
Chú Lôi Triết đang gọi mình sao? Hàn Trạm hơi dừng một chút, nhanh chóng đuổi theo bóng dáng Lôi Triết.
Khe dưới hẻm núi sâu không thấy đáy, càng xuống dưới, hàm lượng dưỡng khí càng thấp, gần như không có sinh vật nào tồn tại.
Hàn Trạm nghĩ không ra, Lôi Triết dẫn cậu vào hẻm núi làm gì.
Đi qua ngọn nham thạch, Lôi Triết thuận tay bắt con Cá Đầu To, tới gần hẻm núi, Lôi Triết dừng lại, đột nhiên buông tay nắm đuôi cá ra.
Cá Đầu To thoát khỏi bàn tay ma quỷ, bị dọa tới đứng hình, cuống cuồng không chọn đường, bơi quanh co lòng vòng.
Lôi Triết lắc đuôi một cái, nháy mắt tới trước mặt con Cá, hắn chộp một phát, động tác nhanh như chớp, nhoáng cái đã bóp chặt mang Cá Đầu To.
Cá Đầu To như bị nắm phải tử huyệt, trợn trắng mắt, tiến vào trạng thái giả chết, không nhúc nhích.
“Nhìn rõ chưa?” Lôi Triết nhàn nhạt nói.
Hàn Trạm hơi ngẩn ra, chú Lôi Triết đang dạy cậu cách săn mồi ư? Tại sao chứ? Trong đầu Hàn Trạm có rất nhiều nghi vấn hiện lên, tình huống trước mặt không cho cậu quá nhiều thời gian để do dự, Hàn Trạm nhanh chóng nhớ lại động tác vừa rồi của Lôi Triết, cậu hít một hơi thật sâu, “Nhìn rõ.”
Lôi Triết lại tiếp tục buông Cá Đầu To ra, hắn nâng cằm lên ý nói với Hàn Trạm, “Cháu đến bắt nó.”
Cá Đầu To trong nháy mắt đầy máu sống lại, nhanh chóng bơi mất.
Nhân ngư này đúng là ma quỷ, bắt lại thả, thả lại bắt, chẳng lẽ Cá Đầu To bọn nó không có tôn nghiêm sao?
Hàn Trạm nắm được quỹ đạo bơi của nó, cậu hất đuôi, đập liên tục vào đầu Cá Đầu To, nhân lúc nó bị đập choáng váng, cậu xuất ra móng tay sắc bén, bóp mang cá.
Lôi Triết híp mắt lại, Hàn Trạm thông minh vượt qua dự đoán của hắn, hắn chỉ điểm một chút, muốn dò xét năng lực của Hàn Trạm, không nghĩ tới Hàn Trạm học được cách bắt mồi nhanh như vậy.
Hàn Trạm bắt được Cá Đầu To, đưa tới trước mặt Lôi Triết, hơi hơi thở dốc nói: “Chú Lôi Triết, cho chú.”
Tiểu nhân ngư trong lòng bàn tay Lôi Triết vỗ tay: “Bộp bộp bộp”
Anh thật lợi hại!
Hàn Trạm không nhịn được nhếch khóe miệng, nhưng mau chóng ép xuống, biến về dáng vẻ ngầu ngầu vừa nãy.
Lôi Triết nhìn Đông cục cưng, bật cười trong bụng, hắn gật đầu với Hàn Trạm, không nhận cá, mà nói: “Cháu giữ lấy.”
Hàn Trạm không nhúc nhích, cậu rũ mắt nhìn Đông cục cưng đang cắn ngón tay trong lòng bàn tay Lôi Triết, “Nhóc con cần.”
Thấy vẻ mặt Hàn Trạm kiên quyết, Lôi Triết cũng không miễn cưỡng nữa, hắn nhận lấy Cá Đầu To, sau khi suy nghĩ mấy giây, nói với Hàn Trạm, “Ngày mai đến tìm ta.”
Hàn Trạm lập tức hiểu được ý trong lời nói của Lôi Triết, cậu nắm chặt nắm tay, “Chú Lôi Triết cháu…”
Lôi Triết cắt ngang lời cậu, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng như trước, “Cháu giúp nhóc con, ta chỉ điểm cho cháu, có được hay không thì phải dựa vào chính mình.”
“Cháu biết rồi, cháu sẽ cố gắng.” Khuôn mặt nhỏ của Hàn Trạm nghiêm túc gật đầu.
Đông cục cưng nghiêng đầu, ba và anh đang nói gì vậy? Sao mà một câu bé cũng nghe không hiểu thế.
Lôi Triết cúi đầu nói với tiểu nhân ngư, “Chúng ta về nhà thôi, lần sau không được chạy lung tung nữa.”
Đông cục cưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bé ôm đuôi cá, xem xét bên dưới, không đúng, quả cầu phát sáng đâu rồi?
“Sao vậy?” Lôi Triết nâng tiểu nhân ngư lên, kiểm tra xem đuôi bé có bị thương không.
Đông cục cưng mở đôi tay nhỏ bé trống trơn ra, hu, bóng mất rồi.
Đáng tiếc là Lôi Triết không hiểu ý của Đông cục cưng, thấy tiểu nhân ngư không mất sợi tóc nào, bèn nâng bé trở lại phòng nhỏ.
Đông cục cưng vội vàng quay đầu, giơ tay nhỏ lên vẫy vẫy, tạm biệt ăn.
Sau khi Lôi Triết đi, đôi mắt Hàn Trạm khẽ nhúc nhích, bơi tới nơi gặp được Đông cục cưng, ánh mắt tìm tòi dưới đáy biển.
Bên trong đám rong biển, một cụm ánh sáng dịu nhẹ thu hút sự chú ý của Hàn Trạm, Hàn Trạm bơi qua, mò được từ bên trong một viên dạ minh châu sáng lấp lánh, cậu đoán, đây hẳn là đồ tiểu nhân ngư làm rơi.
Hàn Trạm cất dạ minh châu, hắn nghĩ thầm, ngày mai mang trả cho tiểu nhân ngư.
Khi Lôi Triết mang theo Đông cục cưng trở về, Già Li còn đang ở trong phòng mân mê cái gì đó, còn không biết nhóc con biến mất một lúc.
Đông cục cưng từ lòng bàn tay Lôi Triết đứng lên, đung đưa đuôi nhỏ bơi vào trong phòng.
Tiểu Thạch Ốc* bố trí đơn giản, đồ dùng duy nhất trong nhà chính là một cái giường đá, trên tường treo từng chuỗi vỏ sò, giúp phòng nhỏ thêm sáng sủa.
*Tiểu Thạch Ốc là phòng đá nhỏ, mình để nguyên thành tên riêng luôn.
Đối với phòng ở, nhân ngư không có yêu cầu quá cao, chỉ cần có mái che, và an toàn là được, bọn họ cũng không muốn tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong bụng con cá lớn nào đó.
Đông cục cưng chú ý tới viên dạ minh chậu trên đầu giường, a? Quả cầu phát sáng, thì ra là ở chỗ này.
Cả thân cá của Đông cục cưng nằm trên dạ minh châu, lại bắt đầu lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, nếu mà lúc này Đông cục cưng biết nói chuyện, trong phòng nhỏ chắc chắc sẽ tràn ngập tiếng cười “Khanh khách” vui vẻ của tiểu nhân ngư.
Lôi Triết đi vào trông thấy cảnh này, bừng tỉnh, cuối cùng hắn cũng biết vì sao nhóc con bơi xa như vậy.
Lúc này Già Li duỗi người đứng dậy, y nhanh tay nhanh mắt giữ lấy Đông cục cưng đang bơi loạn khắp phòng, “Cục cưng, nhìn ba chuẩn bị phòng cho con nè.”
Đông cục cưng ôm dạ minh châu không bỏ, cả người ôm hạt châu được Già Li bế lên cửa sổ.
Bệ cửa sổ nối tiếp với một gian nhà nhỏ khác, không gian bên trong lớn bằng khoảng một phần mười Tiểu Thạch Ốc, đủ cho tiểu nhân ngư ôm dạ minh châu sung sướng lăn qua lăn lại.
Giường vỏ sò của Đông cục cưng được đặt ở chính giữa gian phòng, một viên dạ minh châu rất lớn được khảm trên trần nhà, chiếu cho căn phòng nhỏ sáng bừng.
Tiểu nhân ngư có mới nới cũ thấy viên dạ minh châu lớn hơn, lập tức thả hạt châu nhỏ trong tay xuống, bơi lên trần nhà, bé vươn bàn tay nhỏ chạm vào dạ minh châu, ấm áp, thoải mái, Đông cục cưng dán khuôn mặt lên cọ cọ, hận không thể ghé toàn bộ thân cá lên viên châu nọ.
Lôi Triết đoán chừng Đông cục cưng sắp đói bụng rồi, hắn bưng chén vỏ sò chứa đầy cháo thịt, vẫy vẫy tay về hướng cửa sổ, “Nhóc con lại đây ăn cháo thịt.”
Đông cục cưng lưu luyến không thôi mà thả hạt châu lớn ra, quay đầu tìm được hạt châu nhỏ trong góc, bé ôm hạt châu bơi khỏi gian phòng nhỏ.
Chơi nửa ngày, Đông cục cưng sớm đã đói bụng, khẩu vị dường như tốt hơn, Đông cục cưng một hơi ăn hết một phần ba chén cháo.
Già Li khen bé, “Cục cưng giỏi quá, sẽ cao lên rất nhanh.”
Đông cục cưng đẩy chén vỏ sò tới tay Già Li, đôi mắt xanh long lanh chớp chớp, ba ba ăn cháo thịt nè.
“A, Cục cưng nhà chúng ta thật tri kỷ.” Già Li nâng tiểu nhân ngư lên hôn tới tấp.
Đông cục cưng thẹn thùng cuộn lại đuôi cá, trên người đều là nước miếng của Già Li, ướt nhẹp.
Ba Già Li nhiệt tình quá, Đông cục cưng ngượng ngùng đẩy y ra.
Lôi Triết thấy vậy, cứu Đông cục cưng khỏi miệng Già Li, đưa về phong nhỏ, “Nhóc con mệt rồi, để con nghỉ ngơi đã.”
Đông cục cưng trở về phòng nhỏ, trực tiếp chui vào trong giường vỏ sò, lạch cạch khép lại hai cửa vỏ sò.
Già Li bưng chén vỏ sò, ăn hết cháo thịt Đông cục cưng ăn thừa, sau khi ăn xong, Già Li chép miệng một cái, “Ăn ngon ghê.” Già Li chưa đã thèm, còn nhìn chằm chằm thức ăn của Đông cục cưng, “Cá Đầu To anh vừa bắt về đâu?”
Con cá Lôi Triết bắt về đã bị chơi đùa nửa sống nửa chết, nếu để tới ngày mai, thịt không còn tươi nữa, Lôi Triết bèn nhổ một cây rong biển, cuốn lấy đuôi nó, treo ở cửa, định để mai giết làm cháo thịt cho nhóc con.
“Thức ăn ngày mai của nhóc con.” Lôi Triết bóp tắt ngọn lửa hy vọng nho nhỏ của Già Li, “Ngoan, đi ngủ sớm một chút.”
Già Li chép chép miệng, “Được rồi.” Cũng không thể thật sự cướp đồ ăn của nhóc con, cơ mà ngày mai y có thể ăn chực cháo thịt còn thừa của bé, Già li nheo mắt cười trộm.
Lôi Triết liếc nhìn Già li, không chọc thủng tâm tư nhỏ này của y.
Sắc trời hoàn toàn tối tăm, nơi sâu dưới đáy biển yên tĩnh không một tiếng động, đen như mực, chỉ có sứa đang bơi và rong biển là phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Sau khi tất cả sinh vật rơi vào giấc ngủ, vùng biển to lớn bí ẩn này mới lộ ra một mặt đẹp đẽ mà nguy hiểm khác.
Tác giả có lời muốn nói: “Buồn ngủ, đi ngủ trước đã, 5 giờ ngày mai phải dậy đi làm, thảm quá à..