Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 14


Bạn đang đọc Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả – Chương 14


Nhìn thấy Ngải Thụy và Hàn Trạm từ bên trên hẻm núi bơi xuống, Tiểu Hôi Kình đang cẩn thận canh giữ cửa động nhanh chóng dịch người, để hai người đi vào.

Mới vừa bước vào đã thấy Đông cục cưng và Nguyên Khê nước mắt lưng tròng lắc lư đuôi nhỏ nhào tới, bàn tay to của Ngải Thụy bế hai tiểu nhân ngư lên, “Sao thế các bạn nhỏ?”
Đông cục cưng ôm cánh tay Ngải Thụy, thổi khí về phía miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa, “Phù phù – đau đi đi ~ ”
Nguyên Khê cắn môi dưới, hốc mắt đỏ bừng, “Chú Ngải Thụy, chú đừng chết mà.”
“Chú sao lại chết được.” Ngải Thụy xoa xoa mái tóc vàng của Nguyên Khê, “Ngoan, chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi, bé con đừng khóc.”
Lúc này Ngải Thụy mới lờ mờ nhớ ra, một người cha còn lại của Nguyên Khê đã chết sau khi cậu bé vừa phá xác mấy ngày, vì vậy Nguyên Khê sợ rằng hắn sẽ chết giống cha mình.

Nhân ngư rất mạnh, nhưng cái chết là điều không tránh khỏi, các nhân ngư có cái nhìn khá thoáng với vấn đề này, chỉ có tiểu nhân ngư mới phá vỏ là canh cánh trong lòng.

Tiểu Nguyên Khê thật sự là một cậu bé dịu dàng và quan tâm người khác, ấm áp giống như mặt trời nhỏ.

Trong lòng ôm hai tiểu nhân ngư đáng yêu, Ngải Thụy cảm thấy lúc này bản thân chính là nhân ngư hạnh phúc nhất thế gian.

Hàn Trạm lạnh lùng nhìn Ngải Thụy, bất thình lình duỗi móng tay, một phát đập choáng đầu Cá Đầu To, mổ bụng.

Ngải Thụy đang vuốt tóc tiểu nhân ngư đột nhiên thấy lạnh sống lưng.

Cá Đầu To được Ngải Thụy đào lên từ trong bùn, thân cá mang theo mùi hôi thối, lớp thịt bên ngoài bị cắt bỏ, chỉ còn phần thịt bên trong, đựng đầy bốn chén, đủ cho hai tiểu nhân ngư ăn hai bữa.

Ngày hôm sau, Ngải Thụy ước lượng thời gian, bơi ra ngoài hẻm núi xem xét tình hình, gió lốc đã ngừng, nước biển không còn vẩn đục như trước, hắn quay về nói với Hàn Trạm, “Mang theo Đông cục cưng, chúng ta về thôi.”

Hàn Trạm đứng im không động đậy, tiểu nhân ngư trong lòng cậu ôm chặt cái đuôi nhỏ, “Nhóc con, nhớ ba…”
Ngải Thụy cúi người bế Nguyên Khê lên, để Nguyên Khê ngồi trên cánh tay mình, hắn nhìn về phía Hàn Trạm, không kiên nhẫn nhướng mày, “Lằng nhà lằng nhằng, cháu còn không đi, nhóc con lại khóc bây giờ.”
Thấy Hàn Trạm vẫn không nhúc nhích, Đông cục cưng mím môi, mếu máo, “Nhóc con về nhà ~ ”
Hàn Trạm bế tiểu nhân ngư lên, nghiêm mặt nói, “Anh đưa em về trước, lần sau không được ra ngoài một mình, nghe chưa hả?”
Đông cục cưng mất mát gật đầu, “Nhóc con, biết rồi.”
Hàn Trạm dùng một tay che lại đầu nhỏ của Đông cục cưng, hất đuôi, nhanh chóng bơi ra khỏi hang, Tiểu Hôi Kình vội vàng đuổi theo.

Bơi lên trên hẻm núi, nước biển trộn lẫn nhiều loại mùi vị, Đông cục cưng lập tức bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Thối thối.”
“Em nhịn một chút, sắp qua rồi.” Hàn Trạm đẩy nhanh tốc độ bơi thẳng lên.

Đi qua rặng san hô lúc trước Đông cục cưng từng ở, Hàn Trạm theo bản năng nhìn lại, rặng san hô đẹp đẽ đã chẳng còn gì, có lẽ đã bị gió lốc cuốn đi, hoặc có lẽ đã bị cát đá che lấp.

Cũng may Đông cục cưng không nhớ rõ vị trí, nếu không sẽ rất buồn, Hàn Trạm nhớ Đông cục cưng rất thích ngồi trên rặng san hô chơi đùa với mấy con cá nhỏ.

Rời khỏi khe núi, nước biển dần dần trở nên trong suốt, Đông cục cưng buông bàn tay ra, hút một ngụm nước biển thật to, “Ngọt ghê ~ ”
“Uhm uhm” Tiểu Hôi Kình củng củng đầu vào cái đuôi nhỏ của Đông cục cưng rồi xoay người, ý bảo Đông cục cưng ngồi lên lưng nó.

Hàn Trạm bế Đông cục cưng đặt lên lưng Tiểu Hôi Kình, “Đi đi.”
Lúc muốn biến ra hai chân, bé thấy mờ mịt trong giây lát, Đông cục cưng không nhớ rõ giấc mơ của mình, cảnh trong mơ nhạt nhòa, dường như những thứ bé quên đi đều là những kí ức không vui.

Bé lắc lắc đuôi, đột nhiên chẳng muốn biến ra hai chân nữa.


Sau cơn bão, nhóm hải thú sôi nổi ra ngoài hoạt động, Ngải Thụy nhắm trúng một con cá mập gai béo nhất trong đám, dẫn Nguyên Khê bơi tới, bóp chặt cái miệng rộng của nó, thẳng thừng bẻ gãy hàm răng của nó.

Tiểu Nguyên Khê ngồi trên cánh tay Ngải Thụy, không sợ hãi chút nào, ngược lại còn nóng lòng muốn thử.

Bản tính nhân ngư trời sinh hung tàn hiếu chiến, ngay cả tiểu nhân ngư mới phá vỏ cũng phải học cách săn mồi từ rất sớm.

Ngải Thụy đè lại đầu Nguyên Khê, cười khẽ, “Nhóc con, chờ cháu lớn hơn một chút, chú Ngải Thụy sẽ dạy cháu bắt hải thú.”
Ngải Thụy kéo theo một con hải thú quay về, tới gần khu biển nông, Ngải Thụy đưa con hải thú cho Nguyên Khê, “Đưa nó cho ba của cháu, chú không qua nữa.”
Trải qua mấy ngày ở chung, Nguyên Khê không sợ chú nhân ngư trông có vẻ dữ này chút nào, cậu học Đông cục cưng ôm lấy cánh tay Ngải Thụy, làm nũng, “Chú Ngải Thụy, cháu không xách nổi.”
Ngải Thụy xấu hổ, hắn hạ thấp giọng, “Tiểu Nguyên Khê, cháu không biết đâu, Già Li rất hung dữ, chú đánh không lại cậu ấy, nên là chú phải chạy nhanh…”
Nói chưa hết câu, đã nghe tiếng Già Li gầm lên giận dữ, sát khí đùng đùng giết tới, “Ngải Thụy, trả cục cưng lại cho tôi!”
Là ba!
Đông cục cưng nhảy xuống từ trên lưng Tiểu Hôi Kình, lắc lắc đuôi nhào tới, “Ba ơi ~ ” nhóc con nhớ người lắm.

Già Li đón được tiểu nhân ngư mềm mại, dùng sức dụi mặt hai người với nhau, “Cục cưng, ba rất nhớ con, nhớ tới mức ăn không ngon ngủ không yên…”
Đông cục cưng cười híp mắt, “Nhóc con, cũng nhớ ba.”
Dụi dụi, bím tóc đuôi sam trên đầu Đông cục cưng trở nên rối loạn, Già Li tay chân vụng về sửa sang lại, nhưng càng sửa càng rối, Già Li chột dạ, “Cục cưng, ai tết tóc cho con thế?”
“Chú ạ!” Đông cục cưng quay đầu lại, đưa tay nhỏ lên chỉ, ơ? Chú Ngải Thụy đâu rồi.

Vẻ mặt Nguyên Khê hơi kì lạ, cố nhịn không quay đầu nhìn Ngải Thụy đang cố gắng nấp sau lưng hải thú.


Hai mắt Già Li sáng như đuốc, y tiến lên, một phát túm lấy tóc Ngải Thụy, “Anh – ”
Ngải Thụy đau khổ cười, “Đợi đã Già Li, nghe tôi giải thích đã, tôi thực sự không trộm nhóc con nhà cậu mà…”
Già Li buông tay ra, nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, “Bím tóc của cục cưng là anh bện phải không?”
“Hả?” Ngải Thụy sửng sốt, rõ ràng là hắn không nghĩ tới Già Li sẽ hỏi cái này.

Già Li nhíu mày, “Dạy tôi cách tết tóc.”
Đông cục cưng đầu tóc bù xù bơi tới, cái miệng nhỏ nhắn chu ra không vui, “Ba thật hư!”
Tiểu nhân ngư xinh đẹp gọn gàng bỗng chốc biến thành nhóc ăn mày lộn xộn, Ngải Thụy cười híp mắt, vẫy tay với Đông cục cưng, “Nhóc con lại đây, chú bện lại tóc cho con.”
Ngải Thụy nhanh chóng gỡ bím tóc rối loạn trên đầu Đông cục cưng ra, tóc bé vừa đen vừa mềm, nước biển lăn tăn cuốn theo từng sợi tóc tản ra, trải thành một bức tranh được nhuộm tỉ mỉ tinh tế thành màu mực.

Ngón tay Ngải Thụy chuyển động linh hoạt, trong chốc lát đã tết xong một bím tóc đuôi sam xinh đẹp.

“Mũ.” Đông cục cưng sờ lên đỉnh đầu, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, “Muốn mũ nữa.”
“Có luôn!” Ngải Thụy đưa tay ngắt một chiếc lá tròn, đặt trên đầu Đông cục cưng, cố định cho bé.

Sau khi xem xong, Già Li vô cùng tự tin, cảm thấy bản thân đã học được hết, y xoa xoa ngón tay, “Cục cưng, ba tết tóc cho con nha.”
Sắc mặt Ngải Thụy hoảng sợ, hắn thận trọng đề nghị, “Hay là cậu luyện tập trước với Lôi Triết đã?”
Làn da của Đông cục cưng mềm mại như vậy, nếu bị thương thì không tốt đâu.

“Ngải Thụy.” Giọng nói lạnh lùng của Lôi Triết từ đằng sau truyền đến, “Anh có phải nên giải thích tại sao lại ở cùng nhóc con không.”
Thân thể Ngải Thụy cứng đờ, khóe mắt liếc thấy Hàn Trạm siết chặt ngón tay, nghĩ thầm kiếp trước chắc là hắn mắc nợ mấy đứa nhóc này, cuối cùng cắn răng quyết định đội nồi thay Đông cục cưng, “Tôi thấy mấy đứa nhóc ở nhà chán quá nên dẫn chúng ra ngoài bắt cá…”
“Tôi biết ngay mà!” Già Li hừ lạnh, còn định xông lên tẩn cho hắn một trận.

“Ba ơi.” Bàn tay nho nhỏ của Đông cục cưng ôm lấy cằm Già Li, chu miệng lên, “Chụt ~ ”

Già Li ngay lập tức sung sướng đến nỗi muốn bay lên, quên sạch ý định vừa rồi.

Lôi Triết bóp bóp lông mày, hắn gật đầu với Hàn Trạm, “Cháu đi cùng ta.”
Ngải Thụy tránh được một kiếp đang muốn chạy, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn đuổi theo Lôi Triết, nhỏ giọng nói, “Nhóc con nhà cậu mấy ngày trước thức tỉnh rồi.”
Nghe vậy, Lôi Triết lập tức xoay người nhìn về khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm của Đông cục cưng, khóe mắt của bé không có đồ văn, “Có phải anh nhìn nhầm không?”
Ngải Thụy gãi đầu, thông thường kỳ thức tỉnh của tiểu nhân ngư chỉ khoảng ba ngày, không quá lâu, nhưng không biết vì sao Đông cục cưng vẫn chưa hiện ra đồ văn.

Ngải Thụy khẳng định, “Không thể nào, cậu vẫn nên chú ý một chút.”
Lôi Triết gật đầu, “Nhất định.”
“Tôi đi đây.” Ngải Thụy xách hải thú lên, bàn tay to nắm lấy tay Nguyên Khê, sảng khoái cười, “Đi thôi, chú Ngải Thụy đưa cháu về nhà.”
Lôi Triết trầm ngâm một lát, hỏi Hàn Trạm, “Cháu biết nhóc con thức tỉnh đồ văn?”
Lông mi Hàn Trạm khẽ run, chú Lôi Triết là cha của Đông cục cưng, Hàn Trạm không định gạt hắn, “Biết ạ.”
“Có gì khác thường không?”
“Đồ văn…của nhóc con có hơi kì lạ.” Hàn Trạm dừng lại một chút, hơi khó khăn miêu tả, “Không giống đồ văn của tộc vực sâu, cũng không phải đồ văn tộc Lyle.”
Tuổi tác Hàn Trạm còn nhỏ, từ khi phá vỏ chưa rời khỏi vùng biển này, nên cũng không biết đồ văn đó chưa từng xuất hiện trong tộc nhân ngư.

“Khi nhóc con thức tỉnh, là cháu ở cạnh nó?”
Bất kì cha mẹ nhân ngư nào, biết đứa nhỏ nhà mình thức tỉnh có nhân ngư giống đực đồng hành, đều sẽ không vui nổi.

Giờ khắc này Hàn Trạm dường như cảm giác được Lôi Triết đã nhìn thấu bí mật mà cậu che dấu tận sâu đáy lòng, Hàn Trạm vẫn còn nhỏ, không biết che dấu cảm xúc, cậu hơi dời đi tầm mắt, không dám đối diện với Lôi Triết, “Vâng.”
Lôi Triết tiếp tục chất vấn, “Nhóc con lén đi tìm cháu đúng không?”
Hàn Trạm khó khăn trả lời, “Đúng vậy.”
Sự im lặng lan ra, qua một lúc lâu, Lôi Triết nhìn sâu vào mắt Hàn Trạm, “Nếu ta nói, chúng ta giao nhóc con cho cháu, cháu có thể chăm sóc tốt cho nó không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.