Cờ Lê Số 14

Chương 12


Đọc truyện Cờ Lê Số 14 – Chương 12

Diệu Hằng vào phòng tắm thấy cái áo đầm của mình dính đầy “cháo lòng” của mình ói lên, thật không dám tưởng tượng tối qua mình thảm hại như thế nào. Sau này làm sao nàng dám ngẩn cao đầu nhìn mặt hắn nữa.

Nàng giặt áo rồi tắm thấy toàn là sữa tắm, dầu gội nam thôi đúng là hắn ở một mình rồi. Diệu Hằng khoái chí nghịch bàn chải, kem cạo râu và dao cạo của hắn cười khì khì thì ra Tuấn Kiệt cũng có râu chứ. Song nàng lại cố bình tĩnh không phá nữa vì tình huống này sao có thể vui vẻ vô tư như thế.

Quần short dài quá đầu gối, áo thun to hơi rộng nhưng sạch sẽ. Nàng cố truyền ý nghĩ là mình mặc áo của anh hai thôi không có gì để xấu hổ nhưng… vẫn là áo của hắn. Nàng sẽ chết mất vì chuyện quần áo mất thôi.

Tuấn Kiệt đi mua đồ ăn chưa về. Nàng nhìn căn phòng khá to sạch sẽ có phần ngăn nắp nữa. Nàng không ngờ hắn lại là loại người kĩ tính, thế mà ở trường lại quậy phá làm đại ca côn đồ trông thật nhếch nhác.

Tuấn Kiệt còn làm cả bài tập về nhà, trong khi chính nàng còn chưa làm. Diệu Hằng không biết có phải hắn đánh doạ ai làm giúp không thì hắn về thấy nàng tấn công bàn học của mình liền nhíu mày ngay…

– Đừng có phá đồ của tui!  

– Ông có làm bài tập hả?  –  Trong giọng nàng kinh ngạc còn hơn chuyện gì rất kinh dị.

– Đi học làm chi mà không làm bài?

Học sinh lưu ban phát biểu câu này để thầy cô giáo nghe được chắc cũng khóc hết nước mắt. Diệu Hằng cười cười ma mãnh nói…

– Hết học kì phải coi điểm số và hạng của ông mới được coi có “bết” lắm hay không? 

– Rảnh quá ha?  Đi coi điện thoại của cô kêu suốt từ sáng kìa!

– Áhh… quên mất!!!

Nàng tìm giỏ con thỏ của mình. Tối qua nàng qua đêm ở đây chắc mấy bạn lo lắm. Tuấn Kiệt để bàn thấp ra dọn cơm hộp nhìn Diệu Hằng vì lo coi điện thoại khiến cái áo to tuột xuống hở bên vai thấy hết dây áo trong màu hồng nữa. Lập tức hắn lại dán mắt vào hộp cơm để bình tĩnh. Đêm qua không ngủ trong cái phòng này quả chí lí mà.

Diệu Hằng gọi liền nghe giọng khóc của ba con bạn…

~   Hic… pà ở đâu vậy? Có bị làm sao không? Sáng dậy không thấy pà mới nhớ hôm qua về quên mất pà Hằng ơi. – Những đứa bạn đúng tốt luôn. 

~   Đừng khóc … tui không sao hết ak.

~   Tụi tui hư quá, xin lỗi Hằng ơi! Vậy hôm qua pà ở đâu? 

Bị hỏi nàng đơ ra mắt nhìn Tuấn Kiệt đang ngồi một đóng đó. Hắn ngồi giữ im lặng cho nàng nói chuyện. Tim nàng đập thình thịch dĩ nhiên không thể nào khùng điên khai ra sự thật đã qua đêm tại nhà Tuấn Kiệt rồi nên buộc lòng nói dối…

~   Tui say nên quên gọi anh hai rước về rồi!

~   Trời! Vậy anh Phong “giết” pà cái chắc.  –  Ông anh của nàng xấu xa hung dữ có tiếng cũng không thua gã đầu gấu đang ngồi với nàng là bao đâu. Hằng cố cười cười đáp…

~   Ừhh…cũng bị chửi một trận nhưng không sao. Thôi mấy pà chơi tiếp đi tui không sao đâu… Ừhm thứ hai gặp nha!

Mấy con bạn ấy nấy, thấy có lỗi lắm nhưng nghe Diệu Hằng về nhà tối qua với anh Phong thì an tâm hơn rất nhiều. Nàng thở phào tắt máy mừng không bị lộ chuyện thì thấy Tuấn Kiệt nhìn mình, một cái nhìn không vui mang chút giận dữ…


– Cái gì cô cũng biết cách nói dối lừa người ta được hết nhỉ?

Nàng giật mình vì hàm ý của hắn thật tồi tệ. Diệu Hằng đã nói dối gạt hắn, lần này còn trước mặt hắn làm lại lần nữa. Nhưng nói dối này đâu có ý xấu. Nàng bấn loạn, sâu thẳm sợ hắn càng ghét giận mình nên cố giải thích nhưng…

– Tui nói chỉ vì…

– Ăn đi!

Tuấn Kiệt lạnh nhạt nói rồi ăn cơm làm nàng cảm thấy uất ức muốn khóc. Hắn không cần nghe nàng nói gì cả. Mà cũng đúng thôi nàng làm hắn giận, bây giờ làm sao hắn tin tưởng những gì nàng nói cơ chứ. Diệu Hằng rất muốn giải thích cho hắn hiểu nhưng bất lực ăn cơm không nổi.

Cả hai đã cùng ngồi ăn chung không biết bao nhiêu lần nhưng không hiểu sao bây giờ lại xa cách mạnh ai nấy cố nuốt cho có lệ không nói hay nhìn nhau. Diệu Hằng thật không chịu nổi không khí ngột ngạt khó chịu này nên ăn không nổi. Hắn nhìn nàng mới ăn chưa được ¼ hộp cơm đã bỏ muỗng…

– Ăn cho hết đi!

– Tui ăn không nổi, ông cũng có ăn hết đâu?

– … tui đi bỏ rác!

Tuấn Kiệt cầm hai hộp cơm đều còn nhiều đi ra quăng vào thùng rác rồi tay đấm vào tường tự nổi giận. Hắn không hiểu mình muốn giận dỗi hay là muốn quan tâm người ta.

Diệu Hằng ngồi thở dài thảm não không biết làm sao được tha thứ. Và nàng nhìn cái bếp gas mini trên kệ có mì gói và trứng gà. Hắn chỉ có một cái nồi duy nhất mới nguyên hình như không sài được hơn ba lần. Khi Tuấn Kiệt quay lại thấy Hằng cầm nồi hỏi ngay.

– Làm gì vậy?

– Ông có mì nè, nấu mì ăn! Tui hơi tự ý nhưng ông ăn nhiêu cơm đó đâu có no!

Nàng không chờ hắn trả lời đã tự lăn xăn đi bắt nước nấu mì. Hắn nhìn nàng thật sự muốn nấu mì thôi thì khép mắt thở ra một chút bình tâm và đến phụ xé bao mì gói. Không khí đỡ hơn ban nảy một chút rồi. Tuấn Kiệt cầm đến gói mì thứ năm…

– Cô ăn hai gói hả?

– Gì chứ! Một gói là đủ no rồi!  

– Vậy khỏi xé!

Hắn để gói mì xuống làm nàng tròn mắt tò mò bốn gói mì đã xé ra…

– Ông ăn ba gói mì lận sao?    –  Không phải con người mà!

– Ăn bao nhiêu kệ người ta!?  

Hắn quạu rồi làm nàng cười phì. Hình như đã rất lâu rồi không bị Tuấn Kiệt nạt vào mặt kiểu hung dữ côn đồ như thế. Dù hôm qua trên lớp còn gặp nhưng có cảm giác đã rất lâu rồi nàng chưa được gặp hắn.

Nồi mì nấu xong nóng hổi, khói bốc ra toả mùi thơm nghi ngút cay cay hấp dẫn thêm mấy cái trứng càng làm người ta muốn ăn ngay. Món này là cả hai đều háo hức hơn cơm hộp dở tệ ban nảy. Diệu Hằng gắp ăn từ từ, còn Tuấn Kiệt cho đầy vun cả chén mì mới “xử”. Nhìn cách hắn ăn nàng biết hắn đang ngon miệng. Loại người kén ăn, lại ăn nhiều như hắn thật khó sống.


Và Diệu Hằng nhìn miệng Tuấn Kiệt lại nhớ nụ hôn đầu đời bị ép buộc, toàn là giận dữ. Nhưng dù gì đi nữa cũng là hắn cướp nụ hôn đầu của nàng. Môi Hắn thật cân đối làm sao, chẻ môi dưới mộng mộng nhìn chẳng giống miệng con trai tí nào. Món mì cay còn làm bờ môi bóng hồng nhuận thật đẹp và hấp dẫn, nhìn là muốn “hun” ngay rồi.

Và nàng sững ra vì lại nghĩ bậy bạ nên má đỏ ho sặc vì cay sộc lên mũi…

– Cay hả? Nước nè!

– Khụ… Cám ơn!

Diệu Hằng thật là biến thái cứ nghĩ bậy bạ tự hại mình. Thật ra cũng tại miệng của Tuấn Kiệt thôi. Nàng ho muốn choáng váng quơ tay cầm chai nước Tuấn Kiệt đưa nhưng lỡ cầm vào tay hắn. Hắn rút tay ngay làm nàng đơ ra. Chẵng lẽ hắn ta ghét nàng đến mức không muốn đụng chạm chỉ là chút xíu. Nàng thấy buồn ghê, hắn lại để chai nước lên bàn nói lạnh ngắt…

– Uống đi!

Nàng lại không có hứng ăn nữa, mặt ũ rũ, mắt có tí nước sóng sánh tự nhìn đôi đũa. Tuấn Kiệt nhìn chỉ cắn răng cố ăn, tự nhủ trong lòng không được lây động nếu không sẽ bị lộ ra hắn thật sự kiềm chế từ nảy giờ vì bộ dạng của nàng. Phòng lúc này chỉ có hai người, thậm chí nàng lại chính là đứa con gái khiến đại ca đây… Hai người hai tâm trạng dằn xé dữ dội cuối cùng cực khổ cũng ăn xong.

Diệu Hằng dọn dẹp rồi lại mắc cỡ nói lí nhí…

– Áo tui chưa khô nên tui giặt sạch sẽ trả áo cho ông nha. Cám ơn và đã làm phiền nha!

Nàng nói hắn làm ra vẻ không quan tâm…

– Về bằng cái gì?

– Chắc đi xe buýt!  –  Lâu lâu anh hai vẫn bỏ nàng đi xe buýt về nên nàng khá tự tin dẫu cũng chưa biết mình đang ở nơi khỉ gió nào nữa.

– Hôm qua trả tiền rượu không phải hết tiền rồi sao?  –  Không phải nhắt khéo chứ hắn biết nàng trắng tay rồi.

Nàng coi lại mà muốn rơi lệ hận thù cái ly chết tiệt “mắc cắt cổ” đó hại nàng trắng tay còn “lưu lạc” thế này nữa chứ. Chẳng lẽ Diệu Hằng lại nhục nhã thêm lần nữa mượn tiền Tuấn Kiệt sao? Nhưng tình hình này không mượn không được rồi. Tuấn Kiệt nhìn bộ mặt thê thảm của nàng …

– Tui sẽ cho mượn tiền!

– Cám ơn nha! Thứ hai tui sẽ trả ngay!  –  Nàng chưa từng thảm hơn lúc này nha, thật khổ tâm.

– Nhưng cô về thế này ba và anh trai có nói gì không?

Tuấn Kiệt ám chỉ nàng mặc áo của hắn. Diệu Hằng hết hồn ôm má la lên…

– Áhhh… quên mất tiêu. Hay mặc lại áo ướt về đến nhà chắc cũng khô kịp!

Con này không thể mặc áo của Tuấn Kiệt dõng dạc đi về nếu không lộ hết. Anh hai mà biết cũng treo em gái lên bếp thiêu chết cho xem. Bên kia anh chị hàng xóm đi chưa về làm sao có thể mượn áo của chị ấy được. Tuấn Kiệt nhăn mặt nói…

– Khùng quá! Đi mua áo mặc đi!


– Tiền xe còn không có mua gì mà mua? 

– Thì cô thiếu nợ tui!  –  Học sinh lưu ban như hắn khá thông minh lúc cần thiết nha.

– Gì kì vậy? 

Coi như số Diệu Hằng nghèo phải chịu lênh đênh rồi. Thế là cả hai đóng cửa đi xuống. Diệu Hằng muốn hỏi cha mẹ hắn đâu rồi sao ở có một mình như vậy nhưng lại thôi vì chắc hắn cũng chẳng thèm trả lời mình đâu. Giờ nàng đang bị giận và ghét cơ mà.

Đi khỏi con đường nhỏ toàn là cao ốc thương mại. Nàng mặc áo của hắn đi như bụi đời thật không đủ tự tin đi vòng vòng, vả lại gã chết tiệt này còn dẫn nàng vào trung tâm mua sắm rất sang trọng. Nàng lủi lủi bỏ chạy thì bị túm áo từ sau bạo lực. Tuấn Kiệt bực mình nói…

– Lựa áo nhanh đi cô hai!

– Ông điên rồi! Mua áo ở nơi thế này thì hết tiền tiêu vặt “cả đời” của tui đó! –  Bình thường Diệu Hằng đã không dám vào nhìn nói chi te tua như bộ dạng bây giờ chứ.

– Không mua thì đi đâu mua?   –  Hắn ta cũng cộc lên rồi không khéo đánh nàng vì tội rắc rối.

– Thôi về chờ chị hàng xóm đi hoặc chờ áo khô được không!?

Diệu Hằng có chết cũng phải bỏ chạy khỏi trung tâm mua sắm sang trọng, quý phái này vì bị người ta nhìn thật quá xấu hổ rồi. Mà thậm chí người đi chung với nàng lại ăn mặc như thể người mẫu vô cùng bắt mắt càng làm nàng mất mặt. Tuấn Kiệt thở dài nắm tay kéo nàng đi trở lại nói với nhân viên…

– Chọn phụ cô ta đi!

– Nè, đồ cao cấp này tui không trả nổi đâu Tuấn Kiệt!  –  Nói thôi thiếu điều nàng khóc lóc cho hắn thấy mức độ đau khổ của mình.

– Tui trả cho sao cô lắm chuyện quá vậy?  

Hắn “quẳng” nàng đi cho mấy cô nhân viên bán hàng. Nàng run run muốn khóc vì hắn trả tiền lúc này, nàng phải trả góp lại cho hắn bao lâu đây? Gã đó học sinh đi làm thêm, ở trọ có bao giờ đùa nàng thôi hắn cũng chẳng có tiền trả. Lúc thay đồ nàng run lắm sợ Tuấn Kiệt chạy bỏ mình không một xu dính túi.

May mà hắn không chạy vẫn chờ rồi sững sờ nhìn nàng mặc một cái áo đầm hồng xoè rất dễ thương. Quả là người đẹp vì lụa, Hằng đỡ thảm hơn rất-rất nhiều luôn. Biết hắn lén cười có ý trêu chọc nàng mắc cỡ hai má cứ nóng rang lên rồi lại nói lí nhí như muỗi kêu…

– Áo này mắc lắm!  –  Gia tài đối với học sinh chứ không đùa đâu. Người lớn có khi còn mua chẳng nổi.

– Lại đây!

Tuấn Kiệt kêu làm nàng lâng lâng. Hắn kêu nàng đến gần hắn thật chẳng lẽ hết giận rồi sao. Diệu Hằng ngây ngốc đi te te đến và hết hồn vì hắn không nhẹ nhàng khi giật giá tiền ra khỏi vạt váy của nàng rồi đưa nhân viên…

– Thanh toán bằng thẻ!

– Dạ, quý khách!

Tuấn Kiệt mở bốp tiền ra rút một trong mấy cái thẻ để tính tiền làm Diệu Hằng tròn mắt chòm coi…

– Học sinh cấp III mà có nhưng thứ này hả? Có phải ông ăn cắp không? 

Nàng chỉ có thể nghĩ ra lí do đó khiến hắn điên lên cú đầu nàng bạo lực…

– Ăn cắp cái đầu cô! Cô học sinh tui hơn tuổi học sinh rồi!

– Ah đúng rồi… ông lưu ban mà!

– IM!!! 


Diệu Hằng nhắm mắt vì chọc hắn giận nhưng nơi công cộng này hắn không tiện tay đánh con gái. Tuấn Kiệt kí thanh toán vậy là nàng có áo rồi tay cầm túi giấy có bộ đồ của hắn mới thay ra. Nàng nhìn hắn đi trước như người lớn không thể đoán nổi là học lớp 12 làm mấy cô gái liếc nhìn mê mệt. Hằng chỉ bĩu môi.

Chẳng biết thật sự Tuấn Kiệt là loại người nào nữa?

Ra đến ngoài có trạm xe buýt, Diệu Hằng cố hít một hơi can đảm dằn xuống nhục nhã khi xoè tay ra…

– Cho mượn tiền nha! 

Anh chàng không nói gì lấy tiền ra đưa. Hôm nay Diệu Hằng mới thấm được không có tiền khổ cỡ nào. Nàng cười cười gượng ghịu với hắn…

– Cám ơn nha! Thứ hai tui sẽ trả ngay!

Diệu Hằng chạy lại trạm xe buýt cố xem bản đồ mình đang ở đâu để đón chuyến xe số mấy về nhà. Vài gã chờ xe buýt nhìn ngay cô bé áo đầm hồng dễ thương.Tuấn Kiệt nhìn rồi bỏ đi.

Nàng thấy hắn đi lạnh lùng lại chán nản. Nàng không muốn bị đối xử thế này nữa nhưng có thể làm gì khác lỗi đều cho nàng gây ra thôi. Hằng thở ra ngồi xuống chờ xe trong tâm trạng vẫn thê thảm không chú ý đến mấy gã chờ xe muốn tới làm quen. Nhưng đột nhiên có tiếng động cơ phân khối lớn dừng trước mặt làm nàng ngẩn lên.

Tuấn Kiệt ngồi trên “chiến mã” là một chiếc motô màu xanh dương đen 1000 phân khối. Chỉ cần nghe âm thanh của chiếc xe cũng biết nó khủng cỡ nào rồi. Diệu Hằng thì chỉ ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn hắn. Tên nọ cố không tỏ ra lúng túng chỉ đưa cái áo khoác thể thao của mình nói…

– Mặc cái này vào!  –  Con gái hay sợ đen, đại ca đây cũng chu đáo lắm mới nhớ cầm theo nó.

– Xe của ông hả? Có phải là ông ăn…  –  Nói chưa trọn lời hắn điên lên đoán ra rồi.

– “Ăn cắp” cái đầu đất của cô! Muốn tui chở về thì nhanh lên!

Cái gã này lại tự ý nữa rồi lôi xe ra muốn chở nàng về mà nói đáng ghét như nàng van nài hắn ta không bằng. Tim nàng lại đập nhanh vì hắn không bỏ mặt mình. Dù có thế này thôi Diệu Hằng cũng vui lắm rồi nhưng nhìn hắn phong độ trên xe nàng mắc cỡ không dám lên. Tên nọ chờ lâu nên quạu…

– Còn không nhanh anh đây đổi ý bây giờ!

– Thôi… ông cho tui mượn tiền rồi không dám làm phiền nữa đâu!

Nàng khom đầu ngại ngùng thật dễ thương làm hắn cố dùng vẻ mặt côn đồ để bình tĩnh khi quăng áo khoác lên đầu nàng …

– Lên hay muốn có án mạng tại đây?

– Lên! “Em” lên ngay! 

Nàng sợ chết nên mặc vội áo hắn,  cầm lấy mũ bảo hiểm. Tuấn Kiệt cười mỉm hài lòng. Diệu Hằng rụt rè ngồi lên chòm nhẹ đến hỏi Tuấn Kiệt điều “thầm kín” hồi hộp cực kì…

– Ông có bằng lái xe chưa vậy?

– Cần gì bằng lái chứ, chạy được là được thôi!

– Thôi, vậy tui đi xe buýt sẽ an toà…. ÁH!

Tuấn Kiệt nhấp ga phóng cái vù làm nàng sợ quá không suy nghĩ gì lập tức ôm cứng vào lưng hắn. Hắn đơ ra cảm nhận vòng tay của nàng đang ôm chặt mình lập tức má hơi đỏ, môi cười khẽ.

Diệu Hằng thậm chí không dám mở mắt ra khi bị chở với tốc độ kinh hoàng này nói gì mắc cỡ vì đã ôm hắn cứng ngắt! Cả hai nhanh chóng đi về nhà nàng, cả chặng đường một chút nới lỏng tay cũng không dám, chính vì thế hắn lại càng chạy nhanh hơn…

#Hết hồi 11#


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.