Có Lẽ Là Yêu

Chương 56: Băn khoăn


Edit: Ishtar

Chu Dạ ra khỏi thang máy, toàn bộ hàng hiên tối đen, không một bóng người. Chí có ánh sáng lấp ló từ phòng vẽ  trang, giống như ánh nến, mơ hồ không rõ. Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, Ninh Phi đang ngồi ở trên bàn bên cạnh cửa sổ, đôi chân thon dài buông thõng xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài, cả người phảng phất giống như một pho tượng, không nói một lời. Dưới chân là hai chai rượu, trong không khí nồng đậm mùi hương.

Chính giữa bàn xếp những ngọn nến, thành hình chữ “nhân”, kéo dài xuống dưới, giống như có hai “nhân”, nương tựa vào nhau, chống đỡ lẫn nhau, nhưng lại cách nhau một khoảng không thể vượt qua. Đêm dài yên tĩnh, ngọn nến đã cháy gần hết, giống như thời điểm cuối cùng của đời người.

Ninh Phi quay đầu kinh ngạc nhìn cô, vẫn không nói gì. Cô thở dài, kéo cậu ta: “Về thôi, nơi này lạnh quá.” Trong lòng không biết có cảm xúc gì, vừa rung động lại bất đắc dĩ. Ninh Phi lắc đầu, bỏ tay cô ra, ném cho cô một chai rượu. Cô nhận lấy, ngụm rượu lạnh như băng, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, mơ hồ đau đầu. Đêm như vậy, người như vậy, tình như vậy, cô không biết nên nói gì, đành im lặng.

Ánh nến ảm đạm trên bàn, rất nhiều ngọn đã tắt, nhìn chằm chằm, trước mắt lại mơ hồ, giống như nước mắt. Cậu ta hỏi: “Chị vẫn cho rằng tôi say mê chị sao?” Cô lắc đầu, gian nan nói: “Hiện giờ chị tin là không.” Kéo dài say mê là gì? Là yêu sao? Vấn đề sâu xa như vậy, chưa bao giờ cô hiểu rõ.

Cô quyết định thẳng thắn thừa nhận, không thể tình trạng này tiếp tục được nữa. “Ninh Phi, thích chị khiến em đau khổ như vậy, chị cũng không có cách nào khác, chỉ hi vọng chính em có thể tự mình tỉnh táo lại. Chỉ cần nghĩ thông suốt, tiếp tục cuộc sống, cuối cùng sẽ như gió thoảng mây trôi. Có một số việc, cần một khoảng thời gian, không có chuyện gì không thể thừa nhận, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Thực ra chị không làm gì cả, cũng không làm được gì, chỉ có thể hi vọng em sống tốt, tiếp tục sự nghiệp, mỗi một ngày trôi qua là một ngày vui vẻ.” Thiếu niên như vậy, trong trẻo như lạnh lùng, u buồn, lý trí, si tình, kìm nén, còn có đẹp trai tài giỏi, thật khiến người ta không thể kháng cự. Nếu không phải cô sớm gặp Vệ Khanh, có lẽ đã yêu thương cậu ta.

Cậu ta thản nhiên nói: “Có lẽ. Tối hôm nay, tôi luôn suy nghĩ, có lẽ tôi không nên dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận chị, như vậy sẽ không như bay giờ. Nhưng khi chị xuất hiện trước mặt tôi, tôi phát hiện ra, tất cả vẫn đáng giá. Tôi không biết nên diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào, sợ nhất mở miệng, sẽ giống như mộng ảo, sẽ hóa thành hư không, ngay cả trí nhớ cũng sẽ không tồn tại. Tôi vẫn sợ hãi, sợ hãi… mà nơi này…” cậu ta vuốt cổ họng… “giống như có con rắn cuốn lấy, khó thở vô cùng, chỉ có thể từ từ im lặng.”

Lần đầu tiên cậu ta nói nhiều như vậy, đem tình cảm chính mình nói thẳng trước mặt cô, đau đớn, thê lương.

Chu Dạ cúi đầu nhìn xuống đất, trái tim đập loạn, tình cảm thâm trầm ấy khiến cô khó thở, không dám nhìn thẳng, chỉ có tránh đi. Cô chưa bao giờ cảm thấy băn khoăn, áy náy như vậy, yếu ớt nói: “Ninh Phi, chị chỉ có thể nói… chị rất xin lỗi, ngoài điều này ra, chị không biết nói gì hơn. Nếu có thể, chị hi vọng người đau khổ là chị, chứ không phải em.”

Ninh Phi thở dài: “Không, không đau đớn, cũng không phải cảm giác bị tra tấn gì cả, là tôi tự mình cam tâm tình nguyện, hơn nữa cũng không hối hận. Tôi chưa bao giờ quên, mỗi khi ở bên chị, tôi chưa bao giờ cười nhiều như vậy. Vui vẻ như vậy, không có gì phải xin lỗi cả. Thích chị là chuyện của một mình tôi. Nếu có thể, tôi không muốn nói ra, sẽ khiến chị khó xử, nhưng tôi đã làm không tốt. Tôi đánh giá quá cao sự tự chủ của mình, cũng đã quá xem nhẹ sức mê hoặc của chị.”

Tuổi trẻ thanh niên, vì toàn tâm toàn ý yêu một người, tình cảm thê lương đến thế, ngay cả gió nghe bên ngoài cửa sổ cũng phải thở dài.


Cậu ta nói như vậy, cô càng lo lắng. “Ninh Phi… chị…” cô không nói được, quay đầu nhìn ánh lửa cuối cùng dần dần tàn lụi, màn đêm tối dần, từ từ nuốt trọn hai người bọn họ. Trong lòng cảm thấy đau thương, vì thiếu niên trước mắt này thích cô, cố chấp mà vô tư như vậy, càng khiến người ta cảm động. Cô may mắn mới lọt vào mắt xanh của cậu ấy, nhưng bất hạnh làm sao, lại khiến cậu ta đau lòng khổ sở.

Không biết bao lâu sau, Chu Dạ phá tan sự yên tĩnh: “Vừa lạnh vừa tối như vậy, đi về thôi.” Kéo cậu ta đứng dậy, nặng nề nói: “Ngày mai sẽ là một ngày mới.” Trong bóng tôi, tay cô đặt trên tay cậu ta, mềm mại ấm áp, khiến cho cậu ta nghĩ tới suối nước nóng chốn thâm sơn, dòng nước ấm áp tỏa nhiệt khí giữa đất trời…

Cậu ta dùng chút lực, cúi xuống hôn, sức lực to lớn, khiến người ta sợ hãi, giống như châm ngòi pháo hoa, là một loại cảm giác tuyệt vọng cô đơn, giống như đem tất cả rời đi. Trong bóng đêm không thấy rõ lắm, lại không dùng lực giữ tốt, chỉ biết là lưu luyến bên môi cậu ta, cậu ta cũng không biết như thế nào gọi là hôn môi.

Chu Dạ không giãy dụa, cô biết đây không phải là hôn, ngược lại có vẻ giống như trò đùa dai, trúc trắc như vậy, liên tục va vào mũi, ngoại trừ xấu hổ không có suy nghĩ gì khác. Tận tới khi trong miệng xộc lên vị máu tưới, mới kêu đau thành tiếng. Hàm răng của cậu ta nghiến nát môi cô.

Ninh Phi quay đầu đi, hỏi: “Chị không giận chứ?” Cô cẩn thận tìm từ: “Không, chị tha thứ cho hành động vô lễ của em, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, không so đo với em.” Tuy rằng nói như vậy nhưng không thể tiếp tục chờ đợi được nữa. Vừa rồi cậu ta dùng sức mạnh như vậy, đã khiến cô cảm thấy nguy hiểm. Cô nói: “Đêm đã khuya, chị phải đi. Em thế nào?” Cô vẫn còn lo lắng.

Ninh Phi lại nói: “Tôi hi vọng chị vĩnh viễn đừng tha thứ cho tôi.” Trong giọng nói ẩn ẩn nỗi đau, bởi vì cô không cần cậu ta. Chu Dạ dừng một chút, còn nói: “Chị hi vọng em đi cùng chị xuống.” Ninh Phi không ngừng bật chiếc bật lửa màu bạc, ánh sáng vàng nhạt của ngọn lửa chợt lóe chợt lóe, nháy mắt ấm lòng người, nhưng lại không thể nào phá tan được màn đêm u tối, một lúc lâu sau mới nói: “Nửa tiếng nữa, nửa tiếng nữa tôi sẽ về.” Cậu ta cần ở một mình, gặm nhấm nỗi đau.

Cô nhíu mày nhìn cậu ta, điện thoại vang lên, là Vệ Khanh, cô đã đi lâu lắm rồi. Cô nhấn nút tắt, gật đầu, “Được, nửa tiếng nữa chị sẽ gọi điện cho em. Chị đi đây.” Nghĩ nghĩ, từ trong túi xách lấy ra một tấm thiệp, hai tay đưa cho cậu ta. “Năm mới vui vẻ, học tập tiến bộ.” Vẫn là hai câu như vậy, không hề có lời chúc mừng. Nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay cậu ta, đẩy cửa rời đi. Thiệp mừng năm mới này, vốn là định gửi về cho đứa cháu nhỏ ở phương xa.

Ninh Phi mở ra, bên trong có tiếng nhạc vang lên: “Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ, chúc mọi người một năm mới vui vẻ…” trong đêm vắng lặng, càng thêm yên tĩnh.  Cậu ta thay đổi tư thế, cả người tựa vào cửa sổ, đốt thuốc nhưng không hút, nhìn ánh lửa đỏ lập lòe trong đêm, khói bụi từ từ rơi xuống mặt đất, chóp mũi vẫn còn một loại mùi hương, thật lâu không tan biến. Chưa tới nửa giờ, điếu thuốc trong tay đã tàn, cậu ta đứng dậy rời đi.

Lúc đi ra ngoài, trên bầu trời đêm bắt đầu lả tả những bông tuyết nhỏ, trời đất yên lặng mà trang nghiêm như thế, chúng sinh không nói được nên lời.

Chu Dạ vừa ra khỏi thang máy, đã thấy Vệ Khanh đứng ngoài cửa kính, quay lưng về phái cô, bóng dáng cao ngất, lại cô đơn như vậy, trong lòng lại đau xót. Vì sao tư thế như vậy, lại khiến cô khó thở, không thể chịu nổi? Vệ Khanh nghe được tiếng động, xoay người nhìn thấy cô, từ xa đã vươn tay: “Không có việc gì chứ?” Giọng nói bình tĩnh, cũng không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô gật đầu: “Vâng, không có việc gì.” Ôm chặt hắn, người hắn lạnh toát, không biết đã đứng ở bên ngoài bao lâu.

Vệ Khanh ôm cô đi ra, trên mặt chợt lạnh, ngẩng đầu nói: “Tuyết rơi rồi.” Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm, chầm chậm tới. Cô vươn tay. “Đâu có.” Cái gì cũng chưa cảm nhận được. Hắn không nói lời nào, hôn má cô. “Về thôi.” Bị Ninh Phi náo loạn như vậy, dường như cả hai người đều có tâm sự. Vệ Khanh không hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì. Chu Dạ cũng không có tâm tình nói chuyện, tỳ cằm lên cánh tay, mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ.


Trở về chỗ ở của Vệ Khanh, hắn cởi áo khoác, rót một chén trà nóng cho cô, ngọn đèn sáng choang, lúc này mới phát hiện vết thương nơi khóe môi cô, đã chuyển thành xanh tím, rõ ràng là vết răng cắn, tay hơi run, cứng người ngồi trên ghế sofa, nhưng lại không giống như lúc thường sẽ dồn ép tra hỏi.

Chu Dạ còn chưa biết, thấy hắn nhìn mình như vậy, hỏi; “Sao thế?” Vệ Khanh nhẹ nhàng xoa xoa mắt. “Không biết vì sao, tự nhiên cảm thấy mệt mỏi, không còn sức lực.” Cô quan tâm nhìn hắn, áp tay lên trán hỏi: “Không phải bị cảm lạnh rồi chứ? Có bị sốt không?”

Hắn ngã xuống sofa: “Không sao, ngủ một giấc là tốt rồi.” Cô lay lay hắn: “Muốn ngủ thì ngủ trên giường, ngủ bên ngoài sẽ bị cảm mất.” Kéo hắn đứng dậy, cẩn thạn thay hắn cởi áo. Hắn giữ tay cô lại, một lúc lâu sau mới hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với anh không?” Cô lắc đầu; “Không, có chuyện thì cũng để ngày mai nói. Nửa đêm rồi, chui vào chăn thôi, vừa lạnh vừa mệt, em muốn ngủ.” Ôm thắt lưng Vệ Khanh, ngoan ngoãn nằm xuống.

Vệ Khanh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, tay vắt lên trán, vẫn không ngủ được. Chẳng lẽ một khi bắt đầu yêu, sẽ đa nghi như thế này? Ngón tay lướt nhẹ trên môi cô, hơi bầm tím, mơ hồ nhìn rõ dấu răng, miêng vết thương không chỉ một chỗ. Không biết hôn môi kiểu gì mà biến thành như vậy? Trong lòng hắn đủ ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay mặn đắng), đau đớn nặng nề. Chẳng lẽ đã tới thời điểm khảo nghiệm tình cảm của bọn họ sao?

Không thể không thừa nhận, chẳng những hắn ghen tị, mà còn thấp thỏm lo âu.

Trong lúc mơ ngủ, Chu Dạ xoay người, xoay sang hướng khác, giống như rời xa hắn. Vệ Khanh ôm chặt cô, gắt gao đặt trước ngực, thấp giọng nói: “Lúc ngủ thì ngoan ngoãn như vậy, nhưng vì sao lại cứ thích gây chuyện?” Lòng dạ hắn luôn hẹp hòi như vậy, không biết phải làm thế nào mới độc chiếm được mình cô.

Sáng hôm sau, Chu Dạ tỉnh lại, khi soi gương để chải đầu, nhìn thấy vết bầm trên khóe môi, mới đột nhiên tỉnh táo lại, nhất định tối hôm qua Vệ Khanh đã phát hiện ra… chết rồi, làm sao bây giờ, nhất định anh ấy rất tức giận! Thảo nào, ngay cả chào hỏi cũng không có, đã đi làm. Vốn định gọi điện giải thích, nhưng chuyện này nên giáp mặt có lẽ tốt hơn. Đứng ngồi không yên, không kịp chờ hắn tan tầm, vội vàng chạy tới công ty hắn.

Đứng ở cửa, đột nhiên lại sợ hãi, từ lần trước cô náo loạn yến tiệc của công ty, có lẽ ở “Vân Mã” đã không ai không biết, không ai không hiểu. Tuy rằng đã cách nửa năm, nhưng cứ nhớ tới, lại không khỏi đỏ mặt. Có mấy người đi qua, dừng chân lại, nhìn chằm chằm cô, nửa ngày mới nói: “Chu … Dạ…” vô cùng kinh ngạc, càng tò mò hơn là cô có phải giống như lời đồn đại là vị hôn thê của ông chủ hay không?

Thực ra, đã có thể coi là vợ rồi.

Chu Dạ xấu hổ, miễn cưỡng cười, kiên trì đi vào. Cảm giác ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, cô tỏ vẻ thản nhiên, nhìn không chớp mắt đi về phía văn phòng VỆ Khanh. Đụng phải Dương Úy đang đi ra, nhìn thấy cô, nhíu mày cười nói: “Ồ! Chu Dạ, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi thế?”


Thấy thái độ của cô ta vẫn như trước kia,  Chu Dạ yên tâm hơn, vội kéo cô nhỏ giọng hỏi: “Vệ Khanh có ở trong phòng không?” Dương Úy cười như không cười nhìn cô: “Em cũng giỏi giấu diếm nhỉ, một chút dấu vết cũng không để lộ.” Chu Dạ đùa giỡn: “Chị Dương, em biết em sai rồi, người ta cũng không phải cố ý muốn giấu chị… rốt cuộc anh ấy có trong phòng hay không?” Dương Úy cười nói: “Anh ấy là ai? Em không nói thì làm sao chị biết anh ấy là ai được?” Chu Dạ lườm cô một cái.” Chị Dương, người ta đang vội chết được, chị còn bắt nạt em nữa!” Dương Úy hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Chị cứ tưởng từ sau đêm đó, em sẽ không xuất hiện nữa.”

Cô rầu rĩ nói: “Cãi nhau, có lẽ anh ấy giận tới thổ huyết rồi…” Dương Úy gõ gõ trán cô: “Gây họa rồi bắt bọn tôi chịu tội đấy nhé! Mới sáng sớm ra, anh ta đã mắng một quản lí, hai trưởng phòng, khổ thân bọn chị làm cấp dưới, bị dọa nơm nớp lo sợ, giống như miếng băng mỏng.” Chu Da le lưỡi: “Chị Dương, không phải em tới giúp mọi người giải nạn sao?” Dương Úy tức giận nói: “Em cứ làm như mình đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn như quan thế âm Bồ tát ấy!” Còn nói: “Em tự mình đi vào văn phòng anh ta đi, anh ta vẫn còn đang họp, từ sáng sớm, tâm tình đã không tốt, sắc mặt dọa người. Chị còn tưởng anh ta bị bệnh.” Chu Dạ vội vàng gật đầu, lễ phép chào cô, đẩy cửa đi vào, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Dương Úy bê đồ uống vào, thấy cô lo lắng, vội an ủi cô: “Vợ chồng trẻ cãi nhau là chuyện bình thường, đầu giường ầm ỹ cuối giường hòa, càng ầm ỹ càng tình cảm, có chuyện gì thì cũng từ từ nói, nhìn em lo lắng hãi hùng thế kia, đúng là mất mặt phụ nữ chúng ta quá.”

Cuối cùng Chu Dạ cũng có người để nói chuyện, liền nói: “Chị Dương, nhiều khi em cảm thấy rất lo lắng, cảm thấy dường như em chưa hiểu hết về anh ấy. Em vẫn còn là sinh viên, nhưng anh ấy đã là ông chủ của một tập đoàn lớn, chênh leehcj như vậy, anh ấy lo lắng chuyện gì em cũng không biết, ở chung càng lâu, càng cảm thấy không có lòng tin…”

Dương Úy thở dài: “Hai người ở chung một chỗ, đều có vấn đề như vậy, rốt cuộc cũng từ từ hòa hợp. Chồng chị là quân nhân, tác phong nghiêm nghị, tư cách đứng đắn nhưng về quan niệm sống, thói quen sinh hoạt hoàn toàn khác biệt, điều đáng giận là chẳng bao giờ tức giận với chị. Mỗi khi chị giận dỗi, anh ấy đều im lặng, mặc kệ chị cãi lộn thế nào, anh ấy cũng thờ ơ. Vì thế, không biết bao nhiêu lần chị tủi thân gạt nước mắt, cho rằng anh ấy không cần chị. Sau đó mới hiểu được, anh ấy nói nếu hai người cãi nhau, nhất định phải có một người tỉnh táo, như thế mới không làm cho chuyện tệ hại hơn, chị mới yên lòng. Em xem, nếu chỉ vì một chút chuyện vặt, cãi cọ sẽ có thể dẫn tới ly hôn. Cho nên mới nói, hai người ở cùng một chỗ, nói chuyện thẳng thắn với nhau là quan trọng nhất, chỉ có nói ra, mới biết rốt cuộc đối phương đang suy nghĩ gì. Cho dù hai người có đồng lòng thế nào đi nữa, cũng không biết đọc suy nghĩ lẫn nhau, phải không nào? Không phải chuyện gì anh ta cũng biết, có rất nhiều chuyện anh ta không biết.”

Chu Dạ nghe xong yên lặng gật đầu. Dương Úy vỗ vỗ đầu cô nói: “Chị thấy em bị chứng sợ hãi tiền hôn nhân rồi! Không phải hai người nên kết hôn đi sao? Thực ra không cần tưởng tượng nhiều như vậy, ai cũng khác nhau, chưa từng nghe qua câu này sao? Hôn nhân giống như kinh doanh vậy. Không cần lo lắng, ở chung càng lâu càng ăn ý. Nếu muốn ở cùng một chỗ, còn phải học nhiều thứ, đến lúc đó em sẽ biết. Em vẫn còn nhỏ, có lẽ luôn nóng giận, muốn tranh luận, nhưng thực ra lúc cần nhường nhịn nên nhường nhịn, lúc cần cúi đầu nên cúi đầu, mềm nắn rắn buông. Cuộc sống vợ chồng, cũng phải biết lùi biết tiến. Anh lùi một bước, tôi cũng lùi một bước, đừng không biết trời cao đất rộng là gì, mọi chuyện sẽ êm đẹp!”

Chu Dạ nghe xong, như được khai sáng kiến thức, từ khi mẹ cô qua đời, chưa từng có ai nói chuyện với cô như vậy, bạn học bên cạnh chưa có ai kết hôn, làm sao hiểu được phiền não trong lòng cô. Mặc dù Vệ mẫu rất thương cô, nhưng cũng không thể hiểu được chuyện này. Cảm kích nhìn Dương Úy nói: “Em cảm ơn chị!”. Có câu “Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư đích cảm giác.”[37] Phần lớn lý do cô bài xích hôn nhân là vì sợ hãi. Hai người còn chưa kết hôn, đã cãi nhau ỏm tỏi như vậy, sau khi kết hôn, sớm chiều ở chung, còn không biết xảy ra bao nhiêu chuyện nữa.

Dương Úy nhìn đồng hồ: “Vệ tổng cũng sắp ra rồi, hai người cứ bình tĩnh nói chuyện, không có chuyện gì là không thể giải quyết.” Chu Dạ gật đầu, đứng dậy tiễn cô ra ngoài, trong lòng thầm tính toán nên giải thích thế nào.

Vệ Khanh đi vào thấy cô, ngơ ngẩn nhìn. Chu Dạ vội lấy lòng: “Có mệt lắm không anh? Em mang canh tới cho anh, có muốn uống không?” Lấy hộp giữ nhiệt từ trong túi ra, chủ yếu tìm cớ mà đến. Vệ Khanh nhìn cô một cái, không biểu hiện gì: “Hiện giờ đang trong giờ làm. Sao em lại tới đây?”

Đang tràn ngập nhiệt tình, đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, cảm giác bị đả kích nặng nề, Chu Dạ tủi thân nói: “Em biết đang giờ làm, nhưng mà người ta cố ý tới thăm anh, thái độ anh như vậy là sao?” Chẳng những không biểu hiện gì, lại còn không kiên nhẫn nhìn cô. Thấy hắn im lặng, cô so vai hỏi: “Anh còn đang giận sao?” Vệ Khanh hỏi lại: “Anh giận cái gì?”

Chu Dạ theo bản năng cắn cắn môi: “Vệ Khanh, anh đừng giận nữa, nghe em giải thích đã…” Rốt cuộc Vệ Khanh cũng buông bút trong tay, ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?” Chu Dạ thấy ánh mắt sắc bén của hắn nhìn mình, giật mình, bối rối nói: “Tối hôm qua Ninh Phi uống quá nhiều rượu, sau đó nhất thời xúc động chẳng may va vào em, đập vào mặt bị chảy máu… giống như bị vết răng trẻ con cắn qua mà thôi…”

Vệ Khanh nhíu mày nhìn cô, không nói một lời, cũng không biết có tin hay không. Chu Dạ nóng ruột nói: “Vệ Khanh, em vẫn coi cậu ấy như em trai, ngày hôm qua, dáng vẻ cậu ấy như vậy, thực sự rất đáng thương, một mình cô độc, giống như ngày cha mẹ cậu ta ly hôn.. Vệ Khanh, anh vẫn còn giận sao?” Vệ Khanh bực dọc ném văn kiện trong tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Chu Dạ muốn khóc: “Vệ Khanh, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng ra. Anh không nói, làm sao em biết anh đang giận cái gì?” Vì sao hắn không nói một lời, cứ hầm hầm nhìn cô? Vệ Khanh hít sâu một hơi, xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Em có đồng ý kết hôn với anh không?”

Cô không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nhắc tới chuyện kết hôn, hoảng sợ, lắp bắp nói: “Đương nhiên… không phải chúng ta đã nói chờ tới khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn sao?” Vệ Khanh cúi mặt xuống: “Nếu anh muốn kết hôn bây giờ?” Cô sợ hãi đi tới gần hắn, kéo tay áo hắn: “Anh giận vì chuyện kết hôn sao?”

Vệ Khanh thất vọng nhìn cô: “Chẳng lẽ em không biết, anh cũng biết lo lắng, biết khổ sở, biết ghen tị, biết đau lòng sao?” Cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Vì sao, em cứ nghĩ anh giận vì chuyện Ninh Phi, thực sự em và cậu ta không có chuyện gì, cũng đã kể rõ ràng mọi chuyện…”

Vệ Khanh cắt ngang lời cô: “Anh chỉ hỏi em, em có đồng ý kết hôn hay không?” Cô cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Vệ Khanh, nếu em làm sai chuyện gì, em sẽ sửa, anh đừng như vậy làm em sợ, huhu…” Quả thật dáng vẻ hắn nhìn rất đáng sợ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Vệ Khanh thở dài: “Chu Dạ, em còn nhớ lúc trước đính hôn, anh nói gì chứ? Anh hứa với cha em, sẽ yêu em, chăm sóc em, đối xử với em thật tốt, anh chưa từng bao giờ quên. Anh biết em mới hai mươi mốt tuổi, có rất nhiều suy nghĩ. Nhưng sớm hay muộn cũng sẽ gả cho anh, vì sao cứ nhắc tới kết hôn em lại từ chối? Rốt cuộc là em không tin anh, hay là không tin chính mình? Hay là em muốn chờ đợi người nào thích hợp hơn?”

Chu Dạ tái mặt, chậm rãi tỉnh táo lại, thật lòng nói: “Vệ Khanh, em không biết chuyện em không muốn kết hôn sớm, lại khiến anh nghĩ nhiều như vậy. Anh nghĩ em là loại người đứng núi này trông núi nọ sao? Mặc dù em chưa từng nói không phải là anh sẽ không lấy chồng, nhưng ngay cả bản thân em cũng giao cho anh, anh còn nghi ngờ gì chứ?”

Cô cảm thấy đau lòng, hóa ra hắn lại nghĩ cô như vậy. Nức nở nói: “Em biết hiện giờ mọi người có phát sinh quan hệ cũng không sao, nhưng em chịu sự giáo dục truyền thống, không muốn như vậy, em cũng không phải loại con gái tùy tiện. Mẹ vẫn nói, nếu người đó yêu con, người đó sẽ nguyện ý chờ tới ngày hai con kết hôn. Nhưng em đã làm trái lại, tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn tin tưởng anh. Anh lại còn nói như vậy…” Cô quay đầu đi, nước mắt đong đầy, không kiềm được, từng giọt từng giọt lã chã rơi xuống cánh tay.

Vệ Khanh lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Anh không biết phát sinh quan hệ trước khi kết hôn lại để cho em gánh nặng tâm lý như vậy.” Cô nức nở: “Em biết dù sao cũng sẽ kết hôn, nhưng mà trên thực tế thì vẫn chưa, cho nên sẽ lo lắng.” Sự dạy bảo của cha mẹ ăn sâu vào trong tiền thức, nhất thời khó sửa. Cô từng hứa với mẹ, nhất định sẽ không, nhưng cô lại không làm được.

Tình cảm giữa hai người, cứ tinh tế mẫn cảm như vậy, nghi ngờ lẫn nhau.

Vệ Khanh vuốt tóc cô, dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa, nói ra là tốt rồi. Đừng lo lắng, anh sẽ không phụ bạc em.” Giúp cô lau nước mắt, kéo cô đi ra ngoài. Cô ngơ ngác đi phía sau, tới tận khi lên xe, mới rầu rĩ hỏi: “Anh không đi làm, còn định đưa em đi đâu?”

Vệ Khanh nhìn thẳng phía trước. “Đương nhiên đi tới Cục dân chính.”

[37]: Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư: nghe kẻ trí nói một câu còn hơn cả mười năm đọc sách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.