Có Lẽ Là Yêu

Chương 49: Tránh thai


Edit: Ishtar

Chu Dạ mệt mỏi cuộn mình trên bàn, cảm thấy cả người mệt rã rời, không thể động đậy, trên hàng mi cong vẫn còn chưa khô nước mắt. Trong miệng vẫn nức nở ra tiếng, màn kích tình vừa rồi khiến toàn thân cô xụi lơ, sợ hãi không thôi, ngực vẫn thở phập phồng, chưa phục hồi tinh thần.

Vệ Khanh sửa sang lại chính mình, nhìn bốn phía xung quanh, ngay cả chỗ nằm cũng không có, toàn bộ căn phòng đều bừa bộn rối loạn. Nhảy lên bàn, ôm lấy cô, dùng khăn tay lau rửa cho cô. Cô xấu hổ và giận dữ, kẹp chặt hai chân, muốn đẩy hắn ra, đáng tiếc không còn sức, ngay cả tay cũng không thể nâng lên nổi. Vệ Khanh hôn cô, dỗ dành: “Ngoan,.. cũng đã làm rồi, không cần xấu hổ…” Chu Dạ xoay người, đưa lưng về phía hắn, không chịu nói.

Vệ Khanh nâng người cô lên, giúp cô mặc quần áo, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?” Chu Dạ rúc đầu vào cánh tay, hừ lạnh: “Anh nói xem?” Thanh âm vẫn nức nở, không muốn để ý tới hắn. Vệ Khanh biết cô giận, vội dỗ cô: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận… là do anh không kìm lòng được… có đói bụng không? Anh đưa em đi ăn cơm?” Lại hôn cô, giọng dịu dàng, tràn đầy yêu chiều.

Cô rầu rĩ: “Em không ăn.” Vừa rồi cô sợ hãi, hoảng hốt, giờ không còn sức mà đứng dậy, nói gì tới việc nghĩ đi ăn. Vệ Khanh đặt đầu cô lên trên đùi, tay vuốt ve gáy cô, vuốt nhẹ sống mũi, mỉm cười nói: “Không ăn sẽ không tốt cho cơ thể. Muốn ăn gì nào?” Cô thở phì phì: “Không ăn, không ăn, em sẽ không ăn.” Xoay người đứng lên, một cơn đau nhức, kêu thành tiếng, lại ngã xuống.

Vệ Khanh thấy cô yếu ớt, yêu thương nói: “Nơi này của em rất bừa bộn, về chỗ anh trước, ngày mai tới dọn tiếp.” Ngồi xuống ôm cô, đi ra ngoài. Chu Dạ hoảng sợ, yếu ớt nói: “Anh ôm em đi đâu? Thả em xuống…” Vệ Khanh thở dài: “Ngoan, … đừng lộn xộn, nằm yên.” Hiện giờ cô làm gì có sức đi ra ngoài.

Chu Dạ nhìn thấy hắn ôm chính mình nghênh ngang đi ra ngoài, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn người khác. Có bạn học nhìn thấy, giật mình hỏi: “Chu Dạ, bạn bị làm sao thế?” Vệ Khanh vội nói: “Bị trặc chân, tôi đưa cô ấy tới bệnh viện khám.” Bạn học liền nói: “Không sao chứ? Nhanh đi đi, mình sẽ nói với giáo sư một tiếng.” Vệ Khanh nói cảm ơn, không chút xấu hổ ôm cô đi ra khỏi kí túc. Dọc đường đi, khiến rất nhiều người chú ý, Chu Dạ đành phải nhắm mắt, giả vờ đang hôn mê, nhắm mắt làm ngơ.

Vệ Khanh bế cô lên xe, vỗ măt cô, cười nói: “Tốt rồi, không có ai nữa, mở mắt ra…” Chu Dạ không mở mắt, xoay đầu tránh hắn, rõ ràng là đang bồi dưỡng giấc ngủ. Vệ Khanh chọc chọc cô, thấy cô không động đậy, cười lắc lắc đầu, thắt dây an toàn giúp cô, nói: “ Về chỗ anh rồi nghỉ ngơi cho khỏe.” Tay sờ vào gáy cô, mồ hôi ẩm ướt, còn nói: “Tắm nước ấm, sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Chu Dạ ngoảnh đầu sang một bên, hờ hững với hắn, trong lòng có cảm giác buồn bã mất mát, không hiểu vì sao, mơ hồ tiếc nuối, có chút phiền muộn, loại cảm giác này khó nói nên lời, tinh tế mà mẫn cảm. Thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, gió tháng tư thổi trên mặt, mát mẻ sảng khoái, vuốt nhẹ lên nội tâm xao động. Cô ngơ ngác nhìn vườn hoa bên đường, sắc màu rực rỡ, cẩm tú cầu đẹp đẽ. Bỗng nhiên nhớ tới tháng tư năm ngoái, đang ở Vân Nam tràn ngập phong tình, phong cảnh như tranh, cô và Vệ Khanh vừa ẫm ĩ vừa náo loạn, không khỏi cảm thán tháng năm vô tình, thời gian như nước chảy. Thân thể mệt mỏi, ý thức dần dần trầm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

Vệ Khanh ở bên tai cô gọi khẽ: “Ngoan,.. không náo loạn, về tới nhà rồi.” Hồi lâu không thấy động tĩnh, nhìn kỹ, thấy cô thở đều đều, mới biết được thật sự đang ngủ. Kéo khóa áo khoác cô, xoay người ôm lấy cô, làn da dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, trong suốt như ngọc, môi bị hôn đỏ ửng dễ thương, vô cùng mê hoặc; lông mi dài thỉnh thoảng giật giật, thỉnh thoảng ưm nhỏ một tiếng, dường như tự thích ứng với tư thế mới.


Trong lòng đột nhiên có cảm giác không hiểu nổi, dường như có chút đau đớn, cam nguyện cả đời cứ ôm cô như vậy, cho dù tới khi vũ trụ tan nát, chết cũng không uổng. Hôn cô gái đang ngủ say, nhẹ bước lên lầu, cả người vừa nhẹ vừa mềm, dường như không có trọng lượng, Hắn rất ngạc nhiên, rõ ràng ăn nhiều như vậy, vì sao không béo?

Lúc Chu Dạ tỉnh lại, đã là giữa buổi chiều, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào sàn nhà, tầm mắt mơ hồ, vừa giống thực vừa giống ảo, khiến tinh thần con người mệt mỏi, không muốn làm việc. Cảm thấy trên người dính dính, rất khó chịu, vội vàng chạy vào tắm nước ấm. Hơi nóng khiến tinh thần tỉnh táo hơn, bụng bắt đầu kháng nghị kêu đói. Mặc áo ngủ có in hình con gấu đi ra, cài cúc cẩn thận kín đáo, nhìn thấy Vệ Khanh, mặt mũi vẫn không hòa hoãn hơn.

Vệ Khanh ôm thắt lưng của cô, cười hì hì nói: “Thơm quá… nào, cho anh hôn một cái!” Hiện giờ Chu Dạ đã khôi phục sức khỏe, nhếch môi, không nói một lời, túm lấy hắn đánh loạn, những giọt nước trên tóc bắn tung tóe, dáng vẻ bất cẩn. Vệ Khanh cũng không né tránh, để mặc cô trút giận, cố ý kêu lớn: “Ai ui…, ôi… dùng tay không muốn giết người…” tóm lấy tay cao, đặt lên miệng hôn nồng nhiệt.

Cô cảm thấy mất mặt, buông hắn ra, rầu rĩ ngồi xuống ăn cơm. Đồ ăn vẫn nóng, hiển nhiên là vừa chuẩn bị. Vệ Khanh ghé sát vào cô, cợt nhả hỏi: “Tốt hơn chưa? Có còn đau không?” Chu Dạ thẹn quá hóa giận, hung hăng trừng hắn, gõ gõ đũa, mắng: “Biến sang một bên.” Vùi đầu ăn cơm, mặc kệ hắn ngồi bên cạnh lảm nhảm, không thèm nghe lấy một câu, tất cả đều mắt ngơ tai điếc.

Ăn được một nửa, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng, quên mất đang chiến tranh lạnh với hắn, kinh hoảng hỏi: “Vệ Khanh, có bị mang thai hay không?” Vệ Khanh sửng sốt một chút, nói: “Chuyện này… này,.. chắc là không đâu.” Theo lý thuyết mà nói, xác suất rất thấp. Mà cho dù có cũng không có gì không tốt, hắn vẫn hi vọng một phát trúng luôn.

Chu Dạ lại không yên tâm: “Sao lại là có thể sẽ không? Anh mau đứng dậy!” Kéo hắn từ sofa đứng lên. Hắn không hiểu sao, hỏi: “Em làm sao vậy, làm sao vậy? Ừm…” tay lại sờ loạn khắp nơi. Cô bực mình: “Dê xồm… anh còn không mau đi mua thuốc cho em!” Cô cũng không muốn làm mẹ sớm như vậy, cô mới hai mươi tuổi.

Vệ Khanh không để ý, nói: “Mua thuốc gì chứ, có tác dụng phụ rất mạnh, không tốt cho thân thể. Ngoan,… không cần uống thuốc, sẽ không may mắn như vậy đâu, á…” Đau tới mức hít mạnh một hơi. Cô hung hăng véo hắn, “Anh có đi hay không?” Vệ Khanh xoa xoa thắt lưng, nói: “Không đi.” Vẻ măt kiên quyết, hắn mới không thèm đi mua cái loại thuốc khiến đoạn tử tuyệt tôn.

Chu Dạ vừa tức vừa cuống, chỉ vào hắn, dậm chân mắng: “Anh… không chịu trách nhiệm! Hiện giờ đã chiếm được, không cần em nữa phải không? Em mới không cần, anh tính cái gì vậy, hu hu… anh quá đáng, bắt nạt em, hiện giờ tỏ thái độ như vậy à? Hu hu.. em không cần anh đi mua…” nói xong liền khóc ầm lên.

Vệ Khanh vội dỗ cô: “Sao anh lại không chịu trách nhiệm cơ chứ? Nếu không, chúng ta nói cho cha mẹ, lập tức cử hành hôn lễ? Ừm… được không?” Vô cùng thân thiết xoa xoa mũi cô. Chu Dạ hất đầu ra, ra sức đẩy hắn: “Em không cần! Em muốn anh đi mua thuốc cho em… anh bắt nạt em, ngay cả việc này cũng không chịu làm, anh quá đáng!” Cô làm gì dám tự mình đi mua thuốc tránh thai, lừa người cô chưa đủ, giờ còn muốn lừa cô kết hôn nữa, đúng là giảo hoạt, ăn tươi nuốt sống mà.


Chu Dạ vừa tức vừa giận, lại không thể làm gì, hôm nay gạo đã nấu thành cơm.

Vệ Khanh bị cô ầm ĩ không chịu nổi, đành phải đồng ý: “Được, được, anh đi mua là được chứ gì?” Nói xong lấy từ trong phòng một chai thuốc ra,  nói: “Uống cái này vào là được.” Chu Dạ cũng không hỏi hắn tại sao trong phòng lại có thuốc tránh thai, nửa tin nửa ngờ cầm trong tay, hỏi: “Uống thế nào?” Đổ viên thuốc ra, nhìn chăm chú, trên mặt có một chữ “E” nhỉ, càng nhìn càng thấy không đúng, thấy bộ dáng hắn thản nhiên, một chút cũng không lo lắng, rất khả nghi, vì thế đổ thuốc vào, giận dữ nói: “Vệ Khanh, anh gạt em.” Thấy cô còn nhỏ, cái gì cũng không biết nên dễ bắt nạt phải không, xấu xa!

Vệ Khanh bị nói trúng, đành phải nói: “Vitamin E cũng rất tốt, phải không nào? Giờ uống thuốc tránh thai rất không tốt, khiến nội tiết tố mất cân đối, sẽ…” Chu Dạ thấy hắn đùa giỡn mình, còn hót như khướu, tức giận không thôi, trừng mắt nhìn hắn, không nói hai lời, xoay người đi xuống lầu.

Vệ Khanh vội vàng đuổi theo, giữ chặt cô lại: “Anh đi đâu?” Cô hừ nói: “Ai cần anh lo!” Vệ Khanh biết nếu hôm nay không mua thuốc thì cô sẽ không chịu bỏ qua, đành phải thỏa hiệp: “Em đừng chạy loạn, anh đi mua.” Nói xong, cầm chìa khóa và ví tiền muốn đi. Vì bị hắn lừa một lần, Chu Dạ lo lắng, sợ hắn lại bằng mặt không bằng lòng, tùy tiện mua thuốc gì đó lừa gạt cô, cuối cùng đi chung với hắn.

Đứng trước cửa hiệu thuốc, bỗng nhiên đỏ mặt, không bước lên phía trước. Vệ Khanh thấy cô xấu hổ, nói: “Vậy em ngồi trong xe đi, anh vào!” Cô hít sâu một hơi, sợ cái gì chứ! Ai quen cô đâu? Hùng dũng oai vệ đi theo phía sau, khí phách hiên ngang đi vào, trong lòng thực ra rất căng thẳng.

Hai người đi dạo khắp nơi, đều là những thuốc cảm mạo linh tinh. Chu Dạ thiếu tự tin, cảm giác mọi người trong hiệu thuốc thật quái dị, cứ nhìn cô chằm chằm, trong lòng không biết đang nghĩ gì. Thực ra là do dáng vẻ lén lút của cô khiến người khác chú ý, có tật giật mình. Vội kéo Vệ Khanh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đổi sang hiệu thuốc khác đi.” Vệ Khanh kéo cô: “Đừng loạn nữa, đợi lát nữa không có khách là được, vì sao muốn đổi?” Khắp nơi không tìm thấy, không kiên nhẫn, trực tiếp hỏi dược sĩ có bán thuốc tránh thai hay không?

Chu Dạ run rẩy, cúi đầu không dám nhìn người khác, hắn cũng quá bạo gan. Toàn bộ mọi người trong cửa hàng đều nghe thấy. Dược sĩ hoài nghi nhìn hắn và Chu Dạ, cẩn thận hỏi muốn mua loại thuốc tránh thai nào, cho ai dùng. Vệ Khanh chỉ chỉ Chu Dạ, thản nhiên nói: “Đương nhiên là cho vợ tôi.” Trước kia, hắn chưa từng mua thuốc tránh thai cho ai cả. Chu Dạ thấy mọi người hiểu ý cười cười, mắt đỏ bừng. Bắt chuyện cũng không đáp, vội vàng rời đi.

Dược sĩ nhíu mày, cười xấu xa, khụ khụ giây lát, nói: “Vợ anh xinh đẹp như vậy, nên chú ý thân thể.” Hỏi rõ tình huống, mới biết là tránh thai khẩn cấp, vẫn giới thiệu một vài loại thuốc. Chu Dạ ngồi trong xe chờ nửa ngày, hắn mới  thản nhiên đi ra. Cô hỏi thuốc đâu. Hắn chậm rãi lấy ra, nhíu mày nói: “Anh nghe dược sĩ nói, thuốc này có tác dụng phụ rất mạnh, ăn vào sẽ đau đầu buồn nôn, rối loạn chu kỳ sinh lý. Anh thấy tốt nhất em không nên ăn.”


Cô tức giận nói: “Anh nghĩ em không biết chắc? Còn không phải tại anh à?” Buồn bực không thôi, trách cứ hắn. Đọc hướng dẫn sử dụng xong, uống thuốc, cuối cùng cũng hết lo lắng. Vệ Khanh định về chỗ hắn, nghĩ buối tối cuối cùng cũng có thể ôm cô ngủ, không cần chịu khổ. Nhưng Chu Dạ nghiêm mặt nhất định phải về trường. Vệ Khanh thấy tính tình cô hôm nay không tốt, không dám cưỡng ép, đành phải đưa cô về trước.

Trở về trường, mọi người thấy cô hỏi có sao không, chân đỡ chưa? Có thể thấy lúc trưa đã khiến mọi người vô cùng chú ý. Cô xấu hổ, vội giải thích là bị trặc chân, lúc ấy không đi được, giờ thì khỏi rồi. Mọi người thấy cô không sao, lại cười đùa, đều khen ngợi Vệ Khanh: “Chu Dạ, bạn trai bạn vừa đẹp trai vừa có tiền, lại đối xử với bạn rất tốt, bọn mình hâm mộ chết được.” Bên cạnh còn có người phụ họa: “Lúc ấy bạn không phát hiện ra, cũng không biết anh ấy căng thẳng bao nhiêu, ôm bạn vội vàng đi xuống lầu, lo lắng lắm.”

Cô xấu hổ cười cười, bề ngoài không nói gì, trong lòng hừ lạnh, đồ vô liêm sỉ, toàn bộ trong sạch của cô đều bị hủy như vậy! Thầm mắng hắn đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.

Quan hệ giữa hai người đương nhiên là nâng cao lên một bậc, nhưng Chu Dạ vẫn lo lắng vấn đề mang thai, bởi vì có vết xe đổ của Trương Nhiễm Du, hết sức cẩn thận, không để cho Vệ Khanh dễ dàng thực hiện được, vả lại thuốc tránh thai cũng không phải một trăm phần trăm an toàn. Vì hai người chưa kết hôn, danh bất chính, ngôn bất thuận, có rất nhiều chuyện không cam lòng, sợ dẫn tới sai lầm. Khiến cho Vệ Khanh cực kỳ bất mãn, ngàn dỗ vạn lừa mới có thể rat ay, mười lần thì tới chín lần không được.

Cách mạng chưa thành công, Vệ đồng chí vẫn cần cố gắng nhiều hơn.

Thời gian này, mặc dù Ninh Phi không tới tìm cô, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện, nói chuyện phiếm vài câu, bình thường sẽ nhờ cô giúp đỡ sửa tranh, hoặc phụ đạo lớp văn hóa gì đó. Cô vừa lắc đầu thở dài, vừa yếu ớt từ chối, nói mình không rảnh, hôm nay bận họp, ngày mai bận làm bài tập, hoặc là nhà trường có hoạt động muốn tham gia… tất cả lý do linh tinh đều lôi ra hết.

Rất chột dạ, cô không muốn mình và Ninh Phi có quan hệ gì hết, nghĩ lý do rõ ràng như vậy, về sau chắc sẽ không gọi tiếp chứ? Ai ngờ cậu ta gật đầu nói cô bận thì cứ đi, rảnh thì nói sau, kết quả lần sau vẫn hỏi không ngừng. Khiến cô rất đau đầu, lý do càng ngày càng không đủ, không biết cậu ta có biết cô lấy cớ hay không, vẫn thật sự giữ hi vọng với cô.

Nhẫn tâm đối với một đứa trẻ như vậy, cô cảm thấy băn khoăn, trong lòng mơ hồ áy náy.

Chỉ còn cách tháng sáu một ngày, Ninh Phi gọi điện thoại nói: “Chu Dạ, tôi nhìn thấy tranh của cô, vẽ đẹp lắm, nhan sắc tươi mới, tôi rất thích.” Cậu ta nói là xem ở phòng triển lãm tranh của nhà trường. Chu Dạ nghe thấy có người khen tác phẩm của mình, vui vẻ liên tục nói cảm ơn, rằng đây là lời khen lớn nhất đối với cô. Trên cơ bản, nhà trường chỉ cần có triển lãm tranh, sẽ lại lấy tranh của cô ra trưng bày, khiến cô rất đắc ý. Cậu ta còn nói: “Định học hỏi cô xem cô vẽ thế nào, nhưng hiện giờ cô lại bận nhiều việc như vậy.” Giọng nói buồn bã mất mát, khiến Chu Dạ rất xấu hổ, không nói tiếp.

Cậu ta trầm mặc một lát, nói: “Tôi sắp thi rồi.” Cô nhớ ra kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông sắp đến, vội nói: “Vậy em ôn thi cho tốt, cố gắng đạt thành tích cao.” Ninh Phi gật đầu, “ừ” một tiếng. Cô thấy cậu ta không nói gì, ngạc nhiên hỏi: “Thi tốt nghiệp cảm thấy căng thẳng sao?” Cô mới học lớp mười một đã tham gia thi đại học, hoàn toàn thoải mái chơi đùa, không tự mình trải qua bầu không khí này, cho nên cố ý hỏi. Trước kia thường nghe người ta nói thi tốt nghiệp rất căng thẳng, cả đêm mất ngủ.

Cậu ta chần chừ một lát, mới hiểu ý của cô, nói: “Đúng là rất căng thẳng, tôi lo lắng thành tích học tập của tôi không tốt, toán rất kém.” Cô càng lo lắng, cậu ta từng hỏi cô có thể giúp cậu ta bổ túc môn toán hay không, vội nói: “Tôi học toán không giỏi, môn hình giải tích cho tới bây giờ vẫn không làm nổi, tiếng Anh cũng bình thường, nhưng ngữ văn thì  tạm được.” Cậu ta lập tức nói: “Ngữ văn tôi cũng không tốt, dịch cổ văn đều xem không hiểu. Hiện giờ tôi đang đọc văn mẫu thi tốt nghiệp. Nếu cô không bận, có thể giúp tôi chứ?”


Thấy cô không nói chuyện, dừng một chút còn nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý gì đâu. Cô cũng biết, người học nghệ thuật chúng ta, những giáo viên bình thường cũng không thèm quản. Hiện giờ tôi đang ở trường cô, một lúc cũng được, không làm chậm thời gian của cô, có được không?” Giọng nói mang theo ý khẩn cầu, thái độ thành khẩn, vô cùng chờ mong.

Nghe cậu ta nói như vậy, tai cô nóng lên, người ta đã bảo cô đừng hiểu lầm, cô còn nghĩ nhiều làm gì? Đúng là tự cho mình thông minh, tự cho là đúng, nghĩ mình là cô gái xinh đẹp nhất, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở cơ chứ. Bao nhiêu bất an áy náy ngày trước ùa về, đương nhiên không thể từ chối, nghĩ thầm có lẽ cũng không có gì đáng ngại, chỉ là phụ đạo ngữ văn mà thôi, đây là sở trường của cô, người ta cũng sắp thi tốt nghiệp, giúp đỡ được phần nào là tốt rồi. Liền nói: “Vừa may hôm nay tôi rảnh, để tôi xem xem, nhưng cũng không chắc là còn nhớ tất cả.”

Hai người hẹn gặp ở tầng hai thư viện, vì là cuối tuần, có rất ít người, rải rác khắp phòng, rất yên tĩnh. Lúc Chu Dạ tới, cậu ta đang cầm trong bịch khoai tây chiên, là thứ cô rất thích. Cô ngạc nhiên: “Em mua khi nào thế?” Cậu ta cười, nói vừa ăn KFC xong, tiện thể mua cho cô. Cô vui vẻ nhận lấy, cười nói: “Ninh Phi, tôi rất thích ăn cái này, lần nào đi ăn KFC cũng phải mua thêm.” Vệ Khanh còn từng dạy cô, nói ăn nhiều thứ này rồi uống đồ lạnh, rất không tốt cho cơ thể.

Cậu ta bỏ bài thi ra, cô vừa nhìn, nhíu mày nói: “Sao chưa làm câu nào vậy? Em như vậy là không được đâu, cũng sắp thi tốt nghiệp… nước tới chân mới nhảy sẽ không kịp mất.” Thực ra Ninh Phi làm gì có bài thi ngữ văn nào, tiện tay sao chép từ trên mạng một phần bài tập, in ra mà thôi.

Chu Dạ đọc kỹ một lượt, đã qua nhiều năm, phong cách ra đề thi tốt nghiệp vẫn chỉ là thay đổi hình thức chứ bản chất vẫn vậy, nói: “Có hiểu rõ đề bài không? Đều phân chia rất rõ ràng, biết câu tiếp theo của ‘’Xuất sư vị tiệp thân tiên tử’ là gì không?” Ninh Phi nhìn cô không nói lời nào. Cô giật mình: “Thế này cũng không biết? Ngay cả tôi bốn năm rồi vẫn còn nhớ rõ.” Sau khi cô đọc ra thì cậu ta viết xuống, còn bị lỗi chính tả. Cô hoàn toàn té xỉu, cậu ta đi học bao lâu, sắp thi tốt nghiệp tới nay, ngay cả một chút kiến thức cũng không nhớ, còn ra vẻ không sao cả, khiến cô vô cùng lo lắng.

Vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ninh Phi, thi tốt nghiệp không phải trò đùa, những yêu cầu cơ bản cần phải nắm thật rõ mới được, nếu không em định thi thế nào? Cho dù thành tích chuyên nghiệp có cao, nhưng nếu thành tích văn hóa không qua cũng không thể trúng tuyển. Còn có hơn mười ngày, em mau học bài đi.”

Ninh Phi lười biếng nói: “Tôi đã học qua rồi mà, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi.” Chu Dạ dạy dỗ hắn: “Sao lại không nhớ được? Mỗi ngày em học thuộc mười lần, chẳng lẽ không nhớ được sao? Chính là không chăm chỉ? Hôm nay học thuộc bài thơ này đi, không chừng tới khi thi sẽ trúng. Nhưng đừng có rảnh rỗi quá, ngày mai tôi sẽ kiểm tra.”

Mười ngày kế tiếp khảo sát trình độ văn hóa của Ninh Phi, phát hiện môn toán, môn tiếng Anh đều kém, ngay cả ngữ văn chỉ điền từ vào chỗ trống cũng rối tinh rối mù, Cô rất lo lắng, thế này đi thi thế nào được, mỗi ngày đều ép cậu ta làm bài thi. Ninh Phi rất nghe lời, cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng chỉ cần cô không để ý cậu ta, cậu ta lại vi phạm, lấy điện thoại ra chơi game.

Chu Dạ bắt được một hai lần, giận tới mức suýt nữa giơ chân lên, lửa cháy tới nơi rồi mà cậu ta còn có tâm tình thảnh chơi chơi game. Cuối cùng đã hiểu cảm giác tiếc hận rèn sắt không thành thép là thế nào, đành phải cố gắng hết sức với cậu ta. Bản thân mình trải qua chuyện này chỉ là vài ngày, rồi sẽ trôi qua, nhưng với cậu ta đó là chuyện quan trọng cả đời.

Vệ Khanh gọi điện cho cô, cô nói bận việc, không thể đi chơi, vài ngày nữa sẽ xong. Khiến hắn bất mãn, nói cô chỉ là một sinh viên mỹ thuật, lại không cần làm bài tập, không cần thi, có thể bận cái gì, thời gian rảnh rỗi rất nhiều. Không biết mấy ngày nay cô bận rộn là đang làm trò gì nữa. Nhưng lại nghĩ cô vẫn còn trẻ, có cuộc sống của chính mình, không thể gắt gao giữ chặt trong tay, chỉ có thể tùy ý cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.