Đọc truyện Có Lẽ Khi Anh Nhận Ra Cũng Đã Quá Muộn – Chương 10
Tại nhà chính của nhà họ Cố
Cố Hạo Thiên khoác tay Nhan Tử Du đi vào. Hôm nay bà nội về nên là mẹ mới kêu anh dắt Nhan Tử Du về chung còn chuyện ba muốn nói gì với anh thì anh không biết.
“Tử Du, lại đây.” Bà nội Cố dang hai tay ra ôm lấy Tử Du. Trong nhà này người mà bà nội Cố thương nhất là cô. Lúc trước khi Hạo Thiên đưa Nhan Tử Du về, bà cũng không có thiện cảm với cô vì nghĩ cô cùng với Song Nhi là một loại người nhưng khi nghe mẹ của anh nói là cô đã giúp đỡ anh trong lúc khó khăn nhất. Còn có nhờ ba mẹ cô giúp đỡ Hạo Thiên nên mà từ từ mới mở lòng ra tiếp nhận cô.
“Bà nội à, Tử Du nhớ bà lắm.” Nhan Tử Du nũng nịu nói. Từ khi cô lên bảy tuổi thì bà nội cô mất, lúc đó cô rất buồn, không chịu ăn uống gì cả nhưng mà nhờ có bà ngoại cô dỗ dành nói nếu cô không ăn uống thì bà nội trên trời sẽ không yên tâm nên cô mới chịu ăn. Bây giờ có thêm một bà nội nữa nên cô phải trân trọng.
Trong khi bên này vui vẻ thì ở trên lầu không khí rất căng thẳng. Cố Hạo Thiên đang ở trong thư phòng của Cố Trạch Thần. Vẻ mặt của ai cũng không dược tốt hơn bao nhiêu.
“Chuyện ba nói có thật không?” Cố Hạo Thiên thất thần hỏi. Không phải bà nội còn khoẻ lắm hay sao. Sao bây giờ tự nhiên lại bị ung thư chứ.
“Ba đã khuyên bà nội con đi giải phẫu nhưng bà nội không chịu. Bây giờ nó chỉ mới ở giai đoạn một thôi. Nếu để lâu thì càng khó giải quyết.” Cố Trạch Thần nhìn Cố Hạo Thiên trầm ngâm.
Hai người đàn ông nhìn nhau hồi lâu không ai mở miệng nói chuyện. Cố Hạo Thiên rất giống ông, mỗi lần suy nghĩ điều gì thì hai trán nhăn lại.
“Hay là kêu Tử Du đi khuyên bà nội. Bà thương con bé nhất, chắc chắn sẽ nghe lời Tử Du nói.” Cố Trạch Thần nhìn Cố Hạo Thiên nói. Ông biết bà nội Cố sẽ nghe theo lời của Tử Du nói chỉ không biết là sớm hay muộn thôi.
“Thôi được rồi để con hỏi ý kiến của Tử Du.” Cố Hạo Thiên nói, vừa dứt lời bên ngoài có động tĩnh. Nhan Tử Du đẩy cửa vào mang theo hai ly cà phê vào.
“Ba, anh con mang cà phê tới cho hai người. À còn nữa mẹ bảo là anh và ba xuống dưới ăn cơm.” Nhan Tử Du nói xong liền đặt hai ly cà phê ở trên bàn rồi đi ra ngoài.
______________
Tại phòng ăn
Nhan Tử Du ngồi kế bà nội Cố. Bà nội không cho cô ngồi xa bà, bắt cô phải ngồi sát bên bà.
“Bà nội à, người ăn cá này nha, cá này do chính con làm đó. Người ăn thử xem có vừa miệng không.” Nhan Tử Du gắp một miếng cá cho cào trong chén của bà nói. Cô biết bà nội Cố rất thích ăn cá này nên cô tự mình vào bếp nấu cho bà ăn. Bà còn nói với cô là khi còn sống, ông nội Cố cũng rất thích món này.
“Được rồi con ăn đi. Nè đây là món thịt kho tàu mà con thích đấy, ăn nhiều vào.” Bà nội Cố gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén cho cô.
Sau khi ăn xong bà nội Cố đi ngủ, ba mẹ cũng đi ngủ hết. Chỉ còn cô với Cố Hạo Thiên.
“Tử Du anh có chuyện muốn nói với em.” Cố Hạo Thiên nhìn Nhan Tử Du nói.
“Có chuyện gì vậy Hạo Thiên?” Nhan Tử Du nhìn Hạo Thiên hỏi. Từ trước giờ cô chưa bao giờ thấy anh buồn phiền như vậy, kể cả lúc công ty gặp khó khăn anh cũng vẫn giữ nét lạnh lùng như cũ.
“Bà nội bị ung thư giai đoạn một. Cần phải điều trị liền nhưng mà cho dù ba anh khuyên như thế nào cũng không chịu nghe. Hay em thử khuyên bà nội đi giải phẫu thử xem sau. Bây giờ mới là giai đoạn một, tỉ lệ thành công rất cao nhưng càng để về sau thì càng khó chữa trị.”
“Cái gì, bà nội bị ung thư sao?” Cô như không tin vào tai mình. Bà nội cô mất cũng vì căn bệnh ung thư quái ác này, cô sẽ không để chuyện này xảy ra với người thân cô thêm lần nào nữa.
Truyện chỉ được đăng tại .com