Đọc truyện Cô Lâu Quái Kiệt – Chương 19: Một tia sáng nhỏ
Những tia sáng cuối cùng của bón tà dương, tô lên nền trời một ánh vàng rực rỡ…
Trong bóng hoàng hôn lù mù dưới chân Thiên Hà Lãnh, thấp thoáng có hai bóng người đang ôm chầm lấy nhau, đầy âu yếm.
Tình yêu đang tràn ngập, đang nóng bỏng. Hai con tim đang hòa nhịp và đang bay lâng lâng trên nền trời yêu đương, đang nhấp nhô giữa biển tình.
Thời gian trôi qua… trôi qua chẳng biết bao lâu, và bỗng nghe từ trong làn gió đêm vọng đến một giọng nói như mơ rằng :
– Tỷ tỷ thân mến, hôm ấy chị bỏ đi mà không nói chi cả, làm cho tôi cuống quít cả lên. Tại sao chị lại đến nơi đây như thế? Mau nói cho tôi được biết đi nào.
– Ồ. Mà không được, đệ đệ phải nói trước cho tôi được biết trong mấy ngày hôm nay đệ đệ đã làm gì?
Một đôi tình nhân đang thầm thì với nhau là ai thế? Người con trai ấy chính là Gia Cát Ngọc, vừa từ Huyết Hải Địa Khuyết trở ra và người con gái chính là Tư Đồ Uyển vừa trải qua một tai nạn kinh hoàng.
Gia Cát Ngọc bất đắc dĩ, phải đem mọi việc làm của mình, nói đại lược qua cho Uyển cô nương nghe xong, thì cô ta mới cười duyên dáng nói :
– Hận Phác thư sinh đã dẫn đường cho đệ đệ, vậy y chẳng có nói chi cho đệ đệ biết hay sao?
– Nói cho tiểu đệ biết? Vậy có lý đâu tỷ tỷ cũng có gặp anh ấy nữa hay sao?
– Ờ. Chẳng những gặp anh ấy, mà lại còn làm phiền rất nhiều cho anh ấy nữa. Hôm đó sau khi đệ đệ bỏ đi, tôi vì thiếu đề phòng, nên đà bị đối phương lẻn từ phía sau chế ngự huyệt đạo…
Gia Cát Ngọc vừa nghe đến đó, thì không khỏi kinh hoàng, sốt ruột ngắt lời hỏi :
– Uyển tỷ tỷ, thế tại sao chị không gọi tôi?
Uyển cô nương đưa mắt lườm chàng một lượt, nũng nịu nói :
– Rõ là ngốc. Huyệt đạo của tôi đã bị người ta chế ngự rồi, vậy làm sao có thể mở miệng được nữa.
– Như thế… Như thế thì làm sao?
– Ha ha, đệ đệ ngốc của tôi ơi. Giờ đây dù đệ đệ có cuống quít cũng vô dụng rồi.
Gia Cát Ngọc không khỏi phì cười nói :
– Ồ, phải đấy. Tiểu đệ thực quá hồ đồ mất. Thế rồi sau đó làm sao nữa?
– Sau đó thì đối phương kẹp lấy tôi nhảy lên mình ngựa, bỏ chạy bay đi. Độ sau một khoảng thời gian chừng dùng xong một bừa cơm, thì đã đến một sơn cốc.
Chừng ấy, đối phương mới thả tôi xuống, cất tiếng cười gian manh, rồi thò bàn tay ra…
Gia Cát Ngọc nghe đến đấy, liền buột miệng kêu “Hừ” lên một tiếng lạnh lùng, nói :
– Uyển tỷ tỷ, cái quân vô lễ ấy là ai thế?
– Lúc bấy giờ, ngay đến đôi mắt tôi cũng không thể mở ra, do đó, không thể nhận rõ là ai được. Nhưng, nghe qua giọng cười của hắn, thì rất giống tên bất lương Tích Hoa công tử.
– Tích Hoa công tử? Hắn…?
Uyển cô nương ngắt lời nói tiếp rằng :
– Giữa lúc tôi đang hết sức cuống quít, thì bỗng Hận Phác thư sinh xuất hiện. Chỉ trong vòng ba hiệp, Hận Phác thư sinh đã đánh ngã tên dâm tặc ấy xuống đất, điểm thẳng vào đại huyệt “Thất Tàn” của hắn, phế trừ võ công của hắn đi, rồi mới thả cho hắn được trở xuống núi.
Gia Cát Ngọc thở phì ra một hơi dài, nói :
– Thực là đáng đời. Xử trị những tên dâm tặc ấy, thì phải dùng những cực hình đó mới được.
Nói đến đây, chàng dừng lại trong giây lát, rồi mới tiếp rằng :
– Sau đó, Hận Phác thư sinh bèn giải trừ huyệt đạo cho tỷ tỷ rồi trao tỷ tỷ cho Băng Tâm Ma Nữ, mang về Huyết Hải Địa Khuyết phải không?
Tư Đồ Uyển nghe qua thì không khỏi chu nhọn đôi môi đỏ, nũng nịu nói :
– Cái chi là Băng Tâm Ma Nữ? Tôi nào có trông thấy cô ta ở đâu, lại càng không hề có bị đưa vào Huyết Hải Địa Khuyết. Nơi đây chính do Hận Phác thư sinh đưa tôi đến kia mà.
Nói đến đây thì nàng dừng lại, làm cho Gia Cát Ngọc không khỏi nghĩ ngợi miên man.
– Băng Tâm Ma Nữ đã bảo chính cô ấy đã ra tay bảo vệ sự trong trắng cho Uyển tỷ tỷ, vậy lời nói ấy có nghĩa làm sao?
Hận Phác thư sinh là ai? Tại sao người ấy lại ra tay tương trợ cho ta?
Chàng suy tới nghĩ lui, thì liền đặt ra một giả thuyết tương đối hữu lý nhất, ấy là, Hận Phác thư sinh chính là thủ hạ của Băng Tâm Ma Nữ. Băng Tâm Ma Nữ vì muốn bắt mình phải trả lại quyển Huyết Hải Cửu Cung Đồ nên mới xuống lệnh cho Hận Phác thư sinh ra tay thi ơn cho chàng như vậy…
Thế nhưng, trong ấy cũng còn nhiều điểm khó hiểu, ấy là cô ta đã được quyển Huyết Hải Cửu Cung Đồ rồi, tại sao còn xúc phạm đến giới luật của tổ chức, cho đưa mình ra khỏi Huyết Hải Địa Khuyết?
Chàng bèn đem những nghi vấn ấy ra bàn với Uyển tỷ tỷ, nhưng cô gái vốn có cá tính tế nhị này, vẫn không làm sao đoán ra được dụng ý của anh chàng Hận Phác thư sinh đầy thần bí kia.
Mặt trời đã lặn hẳn, bốn bề côn trùng không ngớt kêu rả rít.
Khung mặt hiền từ của người hiền mẫu, bỗng hiện rõ lên trong tâm khảm của chàng. Bởi thế, tất cả những nghi vấn đang làm chàng băn khoăn, đều tan biến đi như một làn khói mỏng, tản mác trong chiều gió đêm.
Trong khi trăng vừa nhô lên khỏi núi, thì bọn họ bèn rời khỏi Thiên Hà Lãnh.
Ba hôm sau, họ đã tiến vào vùng đất thuộc tỉnh An Huy, và tiến đến dưới chân núi Đại Biệt Sơn. Lúc ấy, họ đã đi vừa vặn nửa tháng đường.
Vào bữa trưa ngày hôm đó, hai người đả đi đến một thị trấn nhỏ. Trong khi họ mới bước vào thị trấn, liền trông thấy một lão già ăn mày mắt to mày rậm, đang bước những bước khấp khểnh đi ngược chiều đến trước mặt họ. Tại phía sau lưng của người ăn mày ấy độ mười trượng, có một vị tăng nhân mặc áo xám, tuổi trên dưới ngũ tuần, đang bám sát theo.
Bước chân của hai người đều vững vàng mạnh mẽ, tựa hồ như họ đều là người trong võ lâm. Gia Cát Ngọc tuy ngoài mặt làm vẻ như không hề trông thấy, nhưng thật sự, thì chàng lại thầm để ý rất kỹ về mọi hành động của họ.
Chỉ trong chớp mắt, là đối phương đã đi đến gần kế bên chàng. Lão già ăn mày ấy bỗng nhếch môi cười, rồi hạ giọng nói :
– Trước khi mặt trời lặn, xin thiếu hiệp đến tại từ đường họ Trương ở phía Đông thị trấn này để gặp nhau, vì vãn bối đang có việc cần bẩm lại.
Lão già ăn mày tóc đã bạc hoa râm ấy, mà tự xưng là “vãn bối” thì thực làm cho Gia Cát Ngọc hết sức kinh ngạc.
Trong khi chàng còn đang ngơ ngác, thì lão già ăn mày ấy đã lướt nhanh qua khỏi chàng. Tiếp đó, bỗng lại nghe một tiếng “Hừ” khẽ đầy lạnh lùng, rồi thấy bóng vị tăng nhân áo xám kia, quay người tẻ vào một ngõ hẻm đi mất.
Gia Cát Ngọc là một con người hết sức thông minh, nên đứng trước hiện tượng lạ lùng đó, đã đặt ra rất nhiều nghi vấn để tìm hiểu, và như chàng đà đoán ra, biết lão già ăn mày tự xưng là vãn bối kia, chắc chắn là người của Thiết Chỉ Cái lão ca ca phái đến. Còn vị tăng nhân áo xám nọ…?
Vừa nghĩ đến tăng nhân áo xám ấy, thì chàng không khỏi giật nẩy mình, đôi vai khẽ lắc, nhanh nhẹn tràn về phía trước đuổi theo trên mười bước…
Hành động của chàng không phải là kém nhanh nhẹn, nào ngờ đâu khi chàng vừa tràn người đến đầu hẻm, thì tung tích của vị tăng nhân áo xám đã mất hút tự bao giờ.
Gia Cát Ngọc cất tiếng cười nhạt, định sẽ đi thẳng vào ngõ hẻm ấy, để tìm hiểu cho rõ mọi sự thực…
Nhưng, bất ngờ Tư Đồ Uyển đã nhanh nhẹn lướt tới chặn lấy chàng lại, rồi khẽ quát rằng :
– Rõ là ngốc. Sớm muộn gì rồi cùng còn gặp mặt đối phương nữa, giờ đuổi theo hắn ta làm chi?
Gia Cát Ngọc lộ vẻ ngạc nhiên, nói :
– Còn gặp lại nữa? Uyển tỷ tỷ, chị muốn nói ai thế?
– Chẳng phải đệ đệ muốn gặp vị hòa thượng ấy hay sao?
– Đúng vậy, nhưng lão ta đã bỏ đi mất hút rồi, chốc nữa đi đâu để tìm gặp lão ta được?
– Ha ha, hòa thượng bỏ đi nhưng chùa vẫn còn đó, vậy chẳng cần tìm kiếm làm gì, rồi đây lão ta cũng sẽ tự trở về kia.
– Chùa? Tỷ tỷ biết chùa của lão ta ở đâu?
– Từ đường họ Trương, ở phía Đông thị trấn này, chẳng phải cũng là một cái chùa hay sao? Chốc nữa đây, khi đệ đệ và lão già ăn mày ấy đến gặp nhau tại đó, thì còn sợ chi tên giặc trọc ấy không tìm tới nơi?
Gia Cát Ngọc nghe qua thì cũng đã bừng hiểu, nên bật cười thành tiếng.
Hai người vào trong thị trấn tìm đến hiệu ăn để ăn uống và nghỉ ngơi trong giây lát, rồi bèn sánh vai nhau, đi thẳng về hướng Đông của khu thị trấn này.
Ngôi từ đường họ Trương tọa lạc tại một khu vườn hoang phế cách xa thị trấn độ chừng vài ba dặm đường. Vì nơi đây là một vùng hoang tàn, nên bình nhật ít có ai lui tới.
Lúc bấy giờ vừng kim ô đã lặn về Tây, lão ăn mày quần áo rách rưới kia, cũng đang bước hối hả giữa sương chiều đi đến nơi. Khi lão ta đã tiến tới trước cửa khu vườn, bèn ngửa mặt nhìn lên nền trời hoàng hôn, cất tiếng cười ha hả nói :
– Thì giờ hãy còn sớm, chỉ e phải độ nửa giờ sau bọn họ mới đến đây?
Hai tiếng bọn họ mà lão ta nói, lẽ tất nhiên là muốn ám chỉ Gia Cát Ngọc và Tư Đồ Uyển. Nào ngờ câu nói vừa dứt, thì bỗng nghe từ phía sau lưng của lão ta, có một tiếng niệm Phật vang rền rằng :
– A Di Đà Phật. Thí chủ chẳng ngờ được, là bần tăng đã chờ đợi tại đây từ lâu rồi.
Lão già ăn mày quay mặt ngó lại, thì trông thấy tại phía sau lưng mình, có một vị hòa thượng trên dưới ngũ tuần đang đứng sững, nên liền ngửa mặt cười to :
– Ha ha. Nầy đại hòa thượng, người đàng hoàng thì không nói quanh co, suốt mấy ngày hôm nay ông vẫn bám sát theo hóa tử tôi là có ý định gì thế?
Sắc mặt của vị hòa thượng ấy, lạnh lùng không có một tí tình cảm, nói :
– Người xuất gia thì không khi nào nói dối. Tiểu tăng đây muốn thanh toán cùng thí chủ một mối duyên lành.
– Khá khá. Đại hòa thượng, như vậy kể ra ông cũng tìm đến một địa điểm thích hợp lắm. Nhưng chẳng hay ông muốn thanh toán chiếc áo “Bách Cửu y” chống mưa gió này của tôi, hay muốn thanh toán đôi giày “Thiên Trân hài” đi xa nghìn dặm của tôi vậy?
– A Di Đà Phật. Hai vật ấy đều là bảo vật trong Cái môn của ông, tiểu tăng đâu dám có lòng thèm muốn nó?
– Ồ. Lão hóa tử ta đã biết rồi, có lẽ là thân người ông đang ngứa ngáy, nên muốn lão hóa tử ta nện cho ít cây gậy đánh chó vào người, phải không? Nầy hòa thượng, vậy ông hãy mau quay lưng lại, để lão hóa tử ta chiều ý cho ông được vừa lòng.
Lão già ăn mày cất giọng nói oang oang đầy vẻ hài hước. Dứt lời, lão ta lại vung chiếc gậy đánh cho trong tay lên mấy lượt, làm cho vị tăng nhân nọ bực tức đến đôi mày dựng đứng, đôi mắt giương to, cất tiếng hừ lạnh lùng nói :
– Quả là một gã ăn mày thối, chỉ giỏi nói bá láp. Những Phật gia ở Thiếu Lâm tự, chẳng phải là người dễ hiếp đáp đâu? Ông định nói chi với thằng bé ấy, nên sớm khai thực ra, nếu có một lời nào gian dối, thì chớ trách Phật gia đây tại sao lại siêu độ cho ngươi quá sớm đó.
Lão già ăn mày nghe thế, không khỏi ngửa mặt cười như điên dại nói :
– Nầy hòa thượng kia, kẻ khác thì kiêng sợ phái Thiếu Lâm các ông chứ Sách Hồn Quái Khất tôi chẳng hề xem các ông vào mắt đâu. Hôm nay nếu muốn dùng lời lớn lối để mạt sát người, thì đấy là ông lầm rồi.
Vị hòa thượng ấy bất thần tràn tới ba bước, gằn giọng quát rằng :
– Lão ăn mày thối kia, ngươi nói chi thế?
Sách Hồn Quái Khất cười ha hả nói :
– Lão trọc kia. Ta bảo ông có mắt mà không tròng, ông đã nghe rõ chưa?
– Khá khen cho lão ăn mày thối. Ngươi đã có ý tìm lấy cái chết, thì Phật gia ta cũng sớm đưa ngươi lên đường vậy.
Nói dứt lời, vị hòa thượng ấy vừa vung đôi chưởng lên, đánh ra liên tiếp ba thế võ.
Lão ta đã sử dụng “La Hán quyền”, gây thành một luồng kình lực vô cùng mạnh mẽ, nên mặt dù lão ta mới vừa đánh ra, là đã nghe kình phong cuốn tới ào ào, hết sức khủng khiếp.
Sách Hồn Quái Khất cũng chẳng phải là hạng người không tên tuổi, chỉ nhìn qua trên áo của lão ta có vá năm mảnh vải to, cũng đủ biết lão ta là một cao thủ bậc nhất trong Cái bang rồi. Bởi thế, lão ta cất tiếng cười nhạt, rồi vung chiếc gậy đánh chó trong tay lên, sử dụng ngay thế “Bạch Hạc Lược Xí”, là một thế kiếm chớ không phải là thế gậy, công trả lại đối phương.
Khi thế chưởng và thế gậy va chạm vào nhau, thì vị hòa thượng ấy cất tiếng hừ lạnh lùng, giương thẳng năm ngón tay, kình phong bắn vèo vèo, nhắm ngay chiếc gậy đánh chó của đối phương lướt xuôi xuống, rồi chụp thẳng vào cổ tay của Sách Hồn Quái Khất.
Thế võ ấy, chính là một thế tuyệt học của phái Thiếu Lâm, gọi là thế “Phản Uyển Tróc Nguyệt”, chuyên dùng để bắt sống đối phương trong đường “Đại Cầm Nã thủ”.
Nên biết đường “Đại Cầm Nã thủ” của phái Thiếu Lâm, chỉ có mấy vị cao tăng trong Thiếu Lâm tự là được biết mà thôi. Giờ đây, vị hòa thượng này chẳng những biết sử dụng, mà sử dụng rất thành thuộc, chứng tỏ sự tập rèn khá cao sâu.
Như thế, cũng đủ thấy địa vị của lão ta trong Thiếu Lâm tự không phải là thấp.
Sách Hồn Quái Khất trông thấy thế, không khỏi giật mình, nhanh nhẹn đưa chân lách tránh, rồi rùn vai xuống vung tay ra, hối hả công trả ba thế gậy và đánh ra hai chưởng, mới phá vỡ được thế công ấy của đối phương.
Vị hòa thượng kia qua thế võ vừa rồi đã chiếm được phần chủ động, nên liền nhanh nhẹn tràn tới, vung mạnh đôi tay, công ra liên tiếp năm thế võ nữa, nhanh nhẹn như một ngọn gió lốc.
Sách Hồn Quái Khất không còn dám khinh địch nữa, nên đã vận dụng toàn lực, vung cả gậy lẫn chưởng đánh ra cùng một lúc.
Dưới ánh sáng mờ tỏ của buổi hoàng hôn, hai bóng người không ngớt nhảy lên rơi xuống, giằng co với nhau mãi không phân thắng bại.
Cả hai đều là cao thủ, nên khi họ đánh nhanh, thì không khác nào một luồng điện chớp, bóng người chập chờn vun vút. Và, khi họ đánh chậm, thì lại cẩn thận nhìn nhau chòng chọc, bước chân e dè, di động từng bước một, lưu lại trên đất những dấu chân sâu hàng năm tấc.
Sách Hồn Quái Khất lúc bấy giờ đem hết tâm thần ra thủ thế trong khi vị hòa thượng kia cũng chẳng hề dám lơ là. Đôi bên cách nhau độ tám thước, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau đăm đăm, đưa chân bước từng bước một, xoay tròn chung quanh một vùng đất trống.
Tình trạng ấy kéo dài độ dùng xong một chén trà, thì bỗng Sách Hồn Quái Khất quát lên một tiếng, vung gậy lên là tràn người tới, bóng gậy chập chờn dày đặc như núi, nhắm điểm thẳng vào chín đại huyệt bên phía phải của vị hòa thượng.
Thế võ của lão ta hết sức lợi hại, trong khi kình lực lại hết dồi dào, cuốn tới ồ ạt khiến đôi phương phải kinh khiếp.
Vị hòa thượng ấy bèn thét lên một tiếng dài, vung ngược đôi cánh tay vọt người bay thẳng lên nền trời như một con rồng, rồi lại vung tròn hai chưởng, gây thành bóng chưởng dày đặc, bắt từ trên đầu của Sách Hồn Quái Khất chụp trở xuống.
Thế chưởng ấy thực hết sức quái dị, chẳng những bóng chưởng chập chờn nơi nơi, mà lại còn có những tia lửa xanh nhảy múa như những con đom đóm.
Sách Hồn Quái Khất vừa đánh hụt vào khoảng không, thì trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng chưa kịp lui về để biến thế vỏ khác là đã bị rơi vào vòng chưởng của đối phương.
Bởi thế, lào ta liền gắng gượng sử dụng thế võ “Khô Thọ Sinh Hoa” để đỡ lại.
Nào ngờ đâu thế võ chưa kịp đánh ra, thì đã cảm thấy cổ tay bị tê buốt, vì năm ngón tay của đối phương, đã siết chặt lấy cổ tay của lão rồi…
Mạch cổ tay là một huyệt đạo quan trọng trong thân thể con người, nên lúc ấy vị hòa thượng kia vận dụng chân lực siết mạnh, thì Sách Hồn Quái Khất nếu chẳng bị thiệt mạng, thì cũng tất bị trọng thương…
Giữa cơn hiểm nguy như chỉ mành treo chuông ấy, thì bất thần nghe có một tiếng vọng cười nhạt vang rền, rồi tiếp đó lại có kình phong rít vèo vèo, bay nhanh đến công thẳng vào năm đại huyệt trước ngực của vị lão hòa thượng nhanh như một luồng điện xẹt.
Người vừa đến ấy đánh ra thật là lợi hại, vì trong khi luồng kình phong ấy còn xa ba thước, thì da thịt của đối phương đã đau buốt như dao cắt rồi.
Vị hòa thượng ấy không khỏi giật bắn người, nhanh nhẹn vung tay lên, dùng toàn lực đánh ra hai chưởng, trong khi cả thân người đã nương vào sức dội lại của sự va chạm, nhảy lách sang phía trái tám thước.
Giữa cơn hối hả ấy, lão ta đã nhìn thấy một đôi trai gái trẻ tuổi chẳng biết hiện diện tại đấy từ lúc nào, kẻ đã ra tay tấn công mình, chính là một chàng thiếu niên mình mặc áo vàng, diện mạo tuấn tú.
Người thiếu niên ấy đang đưa chân bước chẩm rãi tới trước hai bước, đôi mắt sáng rực như hai đốm lửa, gằn giọng giận dữ quát rằng :
– Lão hòa thượng ngang tàn kia, võ công ấy của ông, đã học được từ đâu thế?
– Võ nghệ của bần tăng thuộc phái Thiếu Lâm, vậy tiểu thí chủ cật vấn để làm gì?
– Hừ. Quả là người có mắt không tròng, ông đã xem tôi là người chi? Chả lẽ thế võ “Quỷ Hóa Huỳnh Quang” vừa rồi, cũng được kể là tuyệt nghệ của phái Thiếu Lâm nữa hay sao?
Khi bốn tiếng “Quỷ Hóa Huỳnh Quang” vừa lọt vào tay, thì vị hòa thượng ấy liền biến hẳn sắc mặt, nạt to rằng :
– Khá khen cho tên tiểu tặc kia, ngươi đã nhận ra được thế võ “Quỷ Hóa Huỳnh Quang” ấy, thì ngày hôm nay ngươi không còn mong chi sống còn được nữa.
Nói đoạn, đôi chưởng của lão ta liền vung lên, vừa xoay tròn vừa đánh ra một cách kỳ diệu, công về phía Gia Cát Ngọc liên tiếp năm thế võ.
Chàng thiếu niên bèn cười nhạt nói :
– Tên giặc trọc ngu xuẩn kia, hãy mau cút đi cho ta.
Vừa nói, đôi chưởng của chàng vừa ngầm vận dụng hai luồng kình lực âm dương, rồi ngửa lòng bàn tay phải lên trời, trong khi năm ngón tay trái giương thẳng đứng lên. Đồng thời, tay phải phàng quét ngang qua nhẹ nhàng, còn tay trái vung về phía trước, gây thành một luồng kình phong mạnh mẽ vô song.
Sau một tiếng nổ ầm thực to, vị hòa thượng ấy liền loạng choạng đôi chân và bị hất bắn ra sau năm bước. Khi lão ta vừa gượng đứng vững lại, thì vừa kinh hãi vừa tức giận, quát to lên rằng :
– Tiểu tặc, ngươi là môn hạ của ai thế?
Chàng thiếu niên mỉm cười lạnh lùng, gằn từng chữ một đáp rằng :
– Ta là vị chủ nhân mới của Kim Cô Lâu, tức Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc đây.
Ba tiếng Kim Cô Lâu gần đây đà rung chuyển cả giới giang hồ, nên lão hòa thượng kia nghe qua, liền biến hẳn sắc mặt, cất giọng run run nói :
– Ngươi… ngươi là môn đồ kế nghiệp của Bát Chỉ Phi Ma phải không?
Giọng nói của lão ta tràn đầy vẻ kinh sợ, chưa nói hết lời là đã thối lui liên tiếp, chứng tỏ trong lòng lão ta đang có một sự kinh hoàng không đè nén được.
Không sai tí nào cả, chàng thiếu niên ấy chính là Gia Cát Ngọc. Chàng liền tràn tới hai bước, đôi mắt như nẩy lửa, nhưng lạnh buốt như băng giá, nói :
– Đúng thế. Chỉ cần ông nói rõ ông đã học được thế võ ấy từ đâu, thì hôm nay tôi nhứt định không hề làm khó chi ông cả.
Thì ra, thế võ “Quỷ Hóa Huỳnh Quang” ấy, đà giống nhau với thế thứ tám trong “Cửu Môn Tuyệt Hộ chưởng”. Như vậy, rõ ràng kẻ có mối thù với sư môn chàng.
Chính vì vậy, mà khi chàng vừa thấy liền cật vấn để tìm nguồn gốc cho tới cùng.
Lão hòa thượng ấy nhận xét qua thái độ của chàng, thì biết một phần lớn nguyên do nào đã làm cho chàng phải truy hỏi như vậy nên bèn cất giọng lạnh lùng cười nói.
– Muốn bần tăng nói rõ xuất xứ của thế võ học ấy cũng không có chi là khó, chẳng qua chỉ e rằng ngươi không có gan tìm đến gây sự với người ấy mà thôi.
Gia Cát Ngọc gằn giọng nói :
– Tại hạ chỉ chú ý đến môn võ học ấy chứ không cần biết con người ấy là ai, vậy nếu ông còn thái độ giấu đầu giấu đuôi, thì đến khi hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.
Vừa nói chàng vừa từ từ đưa hai đôi chưởng lên, đôi mắt chiếu ngời hai tia sáng, khiến ai nhìn đến cũng phải kinh khiếp, tựa hồ chỉ cần khẽ va chạm là chàng sẽ ra tay tấn công ngay.
Vị hòa thượng ấy bị đôi mắt của chàng quét qua một lượt, thì không khỏi cảm thấy rờn rợn trong lòng, vội vàng nói :
– Thế võ học này, chính là một thế võ trước khi bần tăng vào phái Thiếu Lâm, đã được một vị quái kiệt trong giang hồ dạy cho rồi.
– Người ấy là ai?
– Chính là Âm Sơn Quỷ Tẩu Bình Hạo.
Âm Sơn Quỷ Tẩu tựa hồ là người chẳng có tên tuổi chi, nên Sách Hồn Quái Khất vừa nghe qua thì không khỏi giật mình, mặt đầy sắc kinh ngạc.
Gia Cát Ngọc bất thần tràn về phía trước một bước, quát rằng :
– Người ấy hiện ở đâu?
– Hiện đang ở trong Huyết Hải Địa Khuyết.
– Cái chi?
Vị hòa thượng ấy bèn hiện lên một nụ cười đắc ý, cười gian manh nói :
– Âm Sơn Quỷ Tẩu hiện đã đầu phục Huyết Hải Địa Khuyết, và đã được Huyết Hải Chuyển Luân Vương phong làm Kim Bài lệnh chủ…
Câu nói chưa dứt, thì Gia Cát Ngọc đã bất thần quát to rằng :
– Ông làm sao biết rõ được như vậy?
Vị hòa thượng ấy biến hẳn sắc mặt, ấp úng đáp rằng :
– Việc… Việc ấy bần tăng cũng chỉ được nghe lời đồn đãi trong chốn giang hồ mà thôi.
Sách Hồn Quái Khất nghe đến đây mới lên tiếng cười nhạt rằng :
– Hòa thượng ngươi tài thật. Chiếc đầu ngươi không to lắm, thế mà hai lỗ tai lại hết sức to, nên mới có thể nghe được những việc mà chính hóa tử ta chẳng hề nghe ai nói đến cả.
Đôi mày của vị hòa thượng ấy liền dựng đứng lên, giận dữ cất tiếng cười khanh khách nói :
– Sách Hồn Quái Khất Cổ Nan Toàn, ngươi cũng là một nhân vật giang hồ có tên tuổi, thế tại sao lại lẻo mép như vậy? Nếu ngươi còn tỏ ra không biết điều, thì chớ trách Đại Phong ta hôm nay đắc tội với ngươi đó.
Gia Cát Ngọc vừa nghe qua hai tiếng Đại Phong, thì không khỏi sực nhớ ra điều gì, hỏi rằng :
– Ông chính là Đại Phong thiền sư đấy chăng?
Vị hòa thượng ấy cười nhạt nói :
– Chả lẻ thí chủ còn có điều chi định chỉ giáo hay sao?
Gia Cát Ngọc tỏ ra do dự trong giấy lát, rồi lên tiếng nói :
– Ông… hãy đi đi.
Đại Phong thiền sư cất tiếng “Hừ” lạnh lùng, rồi quay đầu bỏ chạy như bay.
Gia Cát Ngọc nhìn theo bóng của lão ta mỗi lúc một xa hơn và cho đến khi mất hút, thì trong lòng không khỏi tràn ngập bao nhiêu là nghi vấn.
Đại Phong thiền sư rõ ràng là bị mất tích trong Tiềm Long bảo, thế tại sao giờ lại xuất hiện ở đây? Chả lẽ…?
Giữa lúc chàng còn đang băn khoăn nghĩ ngợi, thì Sách Hồn Quái Khất đã bước tới thi lễ nói :
– Vãn bối là Cổ Nan Toàn xin đa tạ cái ơn ra tay cứu nguy của thiếu hiệp.
Gia Cát Ngọc nghe qua lời nói ấy, không khỏi giật mình, vôi vàng đáp lễ rồi trả lời rằng :
– Cổ đại hiệp xưng hô như vậy, Gia Cát Ngọc này thực chẳng dám nhận bao giờ.
– Thiếu hiệp và Quan lão tiền bối trong tệ Bang xưng hô với nhau là anh em, vậy Cổ Nan Toàn này nào dám vô lễ?
Tư Đồ Uyển nghe thế liền bước tới cười nói :
– Cổ đại hiệp thật là… Quan lão tiền bối trong quí bang, cá tánh như thế nào đại hiệp còn chưa biết hay sao? Nếu lấy vai vế của Quan lão tiền bối để xưng hô như vậy, thì trong võ lâm có lẽ sẽ đại loạn mất. Như thế, chúng ta nên xưng hô theo thực trạng là đúng hơn, nếu Quan tiền bối có trách, thì cứ bảo trách tôi đây này.
Sách Hồn Quái Khất cất tiếng cười ha hả, nói :
– Cô nương là người lúc nào cũng sáng suốt lanh miệng, vậy Cổ Nan Toàn tôi xin tuân theo mệnh lệnh của cô nương. Này Tiểu huynh đệ, có biết lão hóa tử tôi định nói việc gì hay không?
Gia Cát Ngọc cười lơ đãng nói :
– Có lẻ vị lão ca ca ấy của tôi, đã dò xét ra người làm pho tượng Lục Ngọc Di Đà giả mạo ấy rồi chứ gì?
Sách Hồn Quái Khất bất thần vỗ mạnh hai tay, khen rằng :
– Tiểu huynh đệ đoán không sai tí nào cả. Kẻ đã làm giả mạo pho Lục Ngọc Di Đà ấy, chính là người chủ hiệu “Thiên Công Cổ Ngoạn Điếm” ở tại Hắc Thạch Độ. Quan trưởng lão đã đi trước đến đấy, nhưng nghe lời đồn đãi là tiểu huynh đệ cũng đang đi về phía Tây, nên ra lịnh cho tôi thông tri cho tiểu huynh đệ biết, hầu gấp rút đi mau đến đó.
Tiếng nói vừa dứt, thì bỗng từ phía sau khu vườn hoa ấy, có tiếng người phá lên cười dài, rung chuyển cả màn tai, rồi lại thấy một bóng người phi thân bay lên, nhắm hướng Tây bắc lướt đi, chỉ trong chớp mắt là đã đi xa ngoài một trăm trượng.
Gia Cát Ngọc trông thấy thế không khỏi giật mình, quay về hướng Sách Hồn Quái Khất nói :
– Từ đây đến Hắc Thạch Độ cách nhau bao xa?
Sách Hồn Quái Khất nói :
– Cách nhau độ ba ngày đường.
Gia Cát Ngọc đưa tay kéo lấy Uyển cô nương, khẽ quát rằng :
– Đi mau.
Nói đoạn, cả hai liền nhún người vọt lên, lướt đi nhanh như chớp.
Sách Hồn Quái Khất cất tiếng cười to, rồi cũng nhanh nhẹn phi thân bám sát theo sau.
Bóng tịch dương đã lặn, gió chiều lồng lộng thổi, giữa hoàng hôn ba bóng người cùng lướt tới nhanh như điện chớp, trực chỉ về hướng Tây bắc đầy núi non.
Hắc Thạch Độ nằm tại phía Tây nam huyện Hoắc Sơn, sát bên ven sông Bạch Sa Hà. Thị trấn không lớn lắm, nhưng hiệu “Thiên Công Cổ Ngoạn Điếm” ở tại cuối thị trấn lại rất nổi danh. Sở dĩ hiệu này nổi danh như vậy, chẳng phải là vì cửa hàng có nhiều hàng hóa, mà chính vì người chủ nhân là một nhà điêu khắc có tên tuổi, chuyên làm những thứ Hán bội Tần hoàn, hoặc những thứ đồ trang sức theo đời Đường đời Tống, không có món nào là không giống y hệt đồ xưa, khó phân biệt được đâu thực đâu giả.
Lúc bấy giờ màn đêm đã phủ kín vạn vật, từ bên trong cửa hiệu “Thiên Công Cổ Ngoạn Điếm” có một ánh sáng rọi ra ngoài. Vị chủ nhân tóc đã bạc phơ, trong tay đang cầm một con phụng bằng ngọc, và đang chú ý xem xét dưới ánh đèn lờ mờ…
Bỗng nhiên, ánh đèn bỗng tối sầm lại, rồi từ ngoài phi thân lướt vào nhà một người che mặt.
Người chủ tiệm kinh hoàng kêu lên một tiếng “ối chao”, rồi đứng phắt ngay dậy…
Người che mặt ấy đưa tay khẽ đè xuống một lượt, là người chủ hiệu đã như ngây dại, buông mình ngồi trở xuống, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Người che mặt ấy đưa tay lên gở vuông khăn lụa che mặt xuống, cất tiếng lạnh lùng nói :
– Ông không còn nhớ tôi nữa hay sao?
Người chủ hiệu ngửa mặt nhìn lên, trông thấy kẻ đứng trước mặt mình là một vị hòa thượng cao lớn, nên mới thở phì ra một hơi dài nói :
– Ồ. Đại sư phụ, thì ra là ông. Nửa đêm gà gáy như vầy mà ông đến đây có việc chi?
– Ông có còn nhớ nửa năm trước đây, đã giúp tôi tạc nháy theo một pho Lục Ngọc Di Đà ấy không?
– Ồ. Tôi còn nhớ. Tôi còn nhớ.
– Ông đã tạc tất cả bao nhiêu pho tượng đó?
– Hai pho tất cả.
– Còn pho kia ông đã tạc từ lúc nào?
– Sau đó hai hôm, khi đại sư phụ lại đến đây mướn tạc pho thứ nhứt. Nầy đại sư phụ, đêm khuya thanh vắng như thế này, ông đến đây để hỏi có bấy nhiêu đó thôi sao?
– Hừ. Còn pho thứ hai ấy ai mướn ông tạc?
– Ấy là một lão già độ năm mươi tuổi. Đại sư phụ, ông hỏi việc ấy để làm gì?
– Ông có biết lão già ấy là ai không?
– Ồ, khách hàng đông như thế này, thì tôi làm sao có thể biết hết cho được?
– Chả lẻ ông chẳng nhớ một đặc điểm nào trên người lão ta cả?
– Ồ. Lão ta có một chiếc mũi và hai con mắt… Ồ. phải rồi, tựa hồ lão ta chỉ có tám ngón tay mà thôi…
– Chỉ có tám ngón tay thôi? Ha ha ha…
Nửa đêm gà gáy mà bỗng vị hòa thượng ấy phá lên cười to như cuồng dại, rung chuyển cả màn tai mọi người, thì thực khiến ai nghe đến cũng phải nổi da gà cả.
Vị chủ nhân này không hề biết một tí võ công, nên cảm thấy cả chiếc đầu tê buốt, bất giác rùng mình mấy lượt, cất giọng rung rung nói :
– Thưa đại sư phụ, ông…?
– Nầy ông chủ hiệu, Phật gia ta vốn phải lấy cái mạng của ông, nhưng ta nể tình vì ông đã nói thành thực, nên hôm nay ta đặc biệt tha chết cho, mà chỉ hủy đi kinh mạch nơi hai cánh tay và điểm chết hai huyệt đạo điếc và câm của ông mà thôi. Vậy, ông chớ nên trách Phật gia ta là ác độc đấy nhé.
Mỗi lời nói nào của vị hòa thượng ấy đều sắc bén như gươm đao. Nói vừa dứt lời, thì lão ta liền vung nhanh cánh tay lên, điểm thẳng vào người chủ hiệu ấy.
Bởi thế, lão già chủ hiệu không khỏi kinh hoàng thất sắc buột miệng kêu lên một tiếng “ối chao” rồi đôi chân mềm nhủn, té ngã lăn ra đất.
Giữa lúc hiểm nguy như chỉ mành treo chuông ấy, thì bỗng từ phía ngoài cửa sổ có một chuỗi cười to vọng đến rằng :
– Tên giặc trọc Phi Long kia, giờ đây ngươi mới định giết người để giấu kín mọi sự thật, thì chẳng hóa ra đã muộn rồi hay sao?
Vị hòa thượng ấy quả đúng là Phi Long thiền sư. Đôi vai của lão ta khẽ lắc qua một lượt, liền nhanh như chớp lao vút người ra ngoài cửa sổ.
Thân pháp của vị hòa thượng ấy nhanh nhẹn và hết sức nhẹ nhàng, không hề nghe một tiếng động khẽ, chứng tỏ thuật khinh công của ông ta quả đã đến mức cao cường tuyệt đỉnh, không hổ là cao thủ bậc nhất trong võ lâm.
Trăng sáng vằng vặc, bóng đèn chập chờn, trong sân cạnh đấy đang đứng sững một bóng người áo quân rách rưới. Người ấy chính là một bậc giang hồ quái kiệt, tức Thiết Chỉ Cái Quan Nhạc.
Khi Phi Long thiền sư từ trên cao đáp yên xuống đất, thì Thiết Chỉ Cái nhếch môi cười, rồi quay người bỏ chạy thẳng ra phía ngoài thị trấn.
Phi Long thiền sư cất tiếng cười nhạt, rồi cũng phi thân đuổi theo như chớp.
Hai người ấy đều là cao thủ hiếm có trong võ lâm, nên cả hai đều phi thân vun vút, bóng người chập chờn, chéo áo rít vèo vèo trong gió. Sau một thời gian độ dùng xong một chén trà, thì cả hai đã chạy xa mấy dặm đường. Nhưng, đôi bên vẫn còn một khoản cách độ trên dưới mười trượng. Thiết Chỉ Cái đã không làm thế nào bỏ bứt được đối phương, mà Phi Long thiền sư cũng không làm thế nào rút ngắn được khoản cách ấy hơn được nữa.
Giữa lúc đôi bên còn đang giằng co, thì bỗng Thiết Chỉ Cái bất thình lình dừng chân đứng lại, cất tiếng cười ha hả nói :
– Tên giặc trọc kia. Lão hóa tử ta không vàng không bạc chi cả, vậy ngươi đuổi theo mãi để làm gì?
Phi Long thiền sư cất tiếng cười nhạt, nói :
– Lão hóa tử, ta đã truy tầm ông có hơn nửa tháng nay rồi, chả lẽ đến giờ phút này ông mới biết hay sao?
Thì ra, vào ngày hôm ấy vì Thiếc Chỉ Cái trong khi rất vui mừng, nên không để ý đến chung quanh, do đó, lúc lão ta lên tiếng bảo là chẳng sợ chi mọi bí mật chung quanh pho Lục Ngọc Di Đà không có ngày phơi ra ánh sáng, thì Phi Long thiền sư đã bất ngờ nghe được.
Bởi thế, Phi Long thiền sư không khỏi giựt mình, bí mật bám sát theo dõi lão ta. Đến khi Thiết Chỉ Cái đã sử dụng đệ tử của Cái bang, tìm hiểu được kẻ làm giả mạo pho Lục Ngọc Di Đà, chính là chủ nhân cửa hiệu “Thiên Công Cổ Ngoạn Điếm” tại Hắc Thạch Độ, thì liền lên đường đi thẳng về phía Tây ngay, đồng thời sai Sách Hồn Quái Khách đón tại đoạn đường cần phải đi ngang để đến Hạ Lan sơn, thông tri cho Gia Cát Ngọc được biết việc ấy.
Tất cả mọi hành động trên, đều lọt vào mắt của Phi Long thiền sư, nhưng vì ông ta không biết hết được mọi sự bí mật bên trong việc này, nên chỉ một mặt phái Đại Phong thiền sư theo dõi Sách Hồn Quái Khất, và một mặt chính ông ta bám sát theo Thiết Chỉ Cái để tìm hiểu thêm sự thật mà thôi.
Nào ngờ đâu hành tung của Thiết Chỉ Cái rất khó lường, chỉ sơ hở là Phi Long thiền sư không còn biết đối phương đã lẩn đi đâu nữa. Vì thế, ông ta hối hả trở về và bất ngờ gặp được Sách Hồn Quái Khất đang nói chuyện với Gia Cát Ngọc tại từ đường họ Trương. Do đó, ông ta mới như bừng hiểu ra mọi lẽ, cất tiếng cười to, rồi phi thân nhắm hướng Hắc Thạch Độ lướt nhanh tới.
Nhờ ông ta đi ngày đêm không nghỉ, hơn nữa, lại nhờ thuộc đường sá, nên chẳng những số người của Gia Cát Ngọc không làm sao đuổi theo kịp, mà chính ông ta cũng lại đến trước hơn cả Thiết Chỉ Cái nữa.
Nhắc lại Thiết Chỉ Cái Quan Nhạc sau khi ngửa mặt ra cười to, bèn nói :
– Lão già trọc kia. Ngươi đã theo dõi ta trên nửa tháng để định làm gì? Ngươi định trộm, hay định cướp?
Phi Long thiền sư cất tiếng cười nhạt, rồi vung cánh tay lên đánh thẳng về phía Thiết Chỉ Cái một chưởng.
Thiết Chỉ Cái liền rùn người xuống, sử dụng ngay thân pháp “Thần Hành Vô Ảnh”, là thân pháp do Cùng Thần sáng tạo ra, nhào lăn tròn như một quả bóng liên tiếp mấy lượt, là đã tránh khỏi thế chưởng công tới của đối phương, đồng thời, tràn nhanh đến phía dưới vai của Phi Long thiền sư, cất tiếng cười ha hả nói :
– Lão trọc kia, ông muốn hành hung hay sao? Ông không sợ Thiên Lôi đánh thì hãy cứ xuống tay đi nào.
Vừa nói, năm ngón tay của lão ta vừa thò ra nhắm chụp thẳng vào nách của Phi Long thiền sư. Nhưng, thế võ chưa đi hết tay, thì thân người lão ta bỗng tự động nhảy lùi ra sau tám thước.
Phi Long thiền sư chẳng hề tiên đoán được hành động ấy của đối phương, nên vừa vung chưởng quét trả ra, là đã đánh hụt vào khoảng không, nên tức giận la oải oải rằng :
– Gã ăn mày thối kia. Bộ ngươi muốn bỏ chạy trốn hay sao?
Tức thì, chưởng thế của ông ta lại quét tới vèo vèo, bén nhọn không thua gươm đao, chỉ trong chớp mắt là đã đánh ra chín chưởng liên tiếp.
Thiết Chỉ Cái cười ha hả nói :
– Hòa thượng trọc kia, lão hóa tử ta không hề có thiếu nợ ngươi, vậy người giữ ta lại để làm gì? Chả lẽ trong chùa của ngươi đã chết hết, không còn ai đi đưa đám táng nữa hay sao?
Nói đoạn, lão ta liền lách người vung tay vừa điểm vừa chụp, chỉ trong nháy mắt là đã đá ra hai đá, công ra bảy chưởng. Tiếp đó, lão ta bỗng tạm ngưng thế công lại, cười to nói :
– Hòa thượng trọc kia, đưa đám tang thì lão hóa tử ta không đưa được đâu, nhưng, nếu đi chơi chốn lầu xanh, thì lão hóa tử ta sành điệu lắm, chắc chắn không để cho ngươi chạm mặt với lũ trọc con trọc cháu của ngươi đâu.
Lão hóa tử nói dứt lời, thì lại hạ giọng xuống, làm ra vẻ đầy bí mật, khiến cho Phi Long thiền sư căm tức đến nỗi thất khiếu đều bốc khói, quát to như sấm rằng :
– Lão già ăn mày lẻo mép và bẩn thỉu kia, ngươi đã biết tung tích về pho Lục Ngọc Di Đà, thì hôm nay ngươi không còn mong chi sống sót được.
Nói đoạn, ông ta bèn vận dụng chân khí, hai chưởng đưa lên như thủ thế, đôi mắt tràn đầy ánh sáng âm u lạnh buốt.
Thiết Chỉ Cái liền ngưng ngay tiếng cười, dồn hơi xuống đơn điền, tập trung hết tinh thần để sẵn sàng đối phó.
Không khí bỗng trở thành vô cùng căng thẳng, cuộc ác chiến sẽ xảy ra đến nơi.
Thốt nhiên, ngay lúc đó, bỗng có một luồng gió cuốn tới, lay động cả nhành lá chung quanh, vừng trăng sáng cũng tối lại, và cả hai thấy có một bóng người bất thần xuất hiện trước mặt.
Phi Long thiền sư và Thiết Chỉ Cái đều không khỏi kinh ngạc, không ai bảo ai cùng nhanh nhẹn ngửng đầu lên nhìn về phía bóng người đó.
Thiết Chỉ Thần Cái vừa nhìn qua, liền cất tiếng to cười ha hả.
Nhưng, Phi Long thiền sư liền cất tiếng “Hừ” lạnh lùng, nhún người lao thoắt đi, chỉ trong nháy mắt là đã mất hút hình bóng giữa đêm trăng vằng vặc.