Cô Lâu Quái Kiệt

Chương 10: Di Thế sơn trang


Đọc truyện Cô Lâu Quái Kiệt – Chương 10: Di Thế sơn trang

Đêm thanh mát lạnh như nước dưới ánh trăng vàng úa nhợt nhạt. Một làn sương mỏng trùm kín cả ngọn Trích Thúy phong trông như được phủ lên một lớp the trắng. Bên dưới núi, có một cánh rừng phong chạy dài hằng mười dặm, đang nằm im lìm, có vẻ rất yên lành.

Gió mát thổi dịu dàng, mây trắng bay mờ mịt đầy trời như một đoàn bạch mã đang đua nhau phi nhanh.

Ngay lúc ấy, bỗng một đạo ánh sáng màu vàng, xẹt ngang qua nền trời cao, rồi nhẹ nhàng đáp xuống một con đường mòn nhỏ bên bờ ruộng, nhắm hướng cánh rừng phong tiếp tục bay xẹt tới.

Bên trong cánh rừng thấy thấp thoáng có một trang trại. Trong trang trại ấy có lầu gác chạm trổ xinh đẹp, nối tiếp chạy dài cả một vùng, trông rất nguy nga xinh đẹp.

Chung quanh đó lại còn cò nhà ngang dãy dọc, có đền đài trông thật trang nhã. Đấy chính là Di Thế sơn trang, nơi trú ngụ của Phong Lâm song lão, bậc danh túc trong võ lâm.

Trang trại này được lấy tên là “Di Thế” cũng đủ biết dụng tâm của chủ nhân ra sao. Giữa lúc đêm khuya canh vắng. Di Thế sơn trang nằm im lặng uy nghi, chứng tỏ sự canh gác thật là nghiêm mật.

Bỗng đâu từ nơi một gian nhà rộng nằm ở cạnh phía trái có hai bóng người từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống.

Dưới ánh trăng sáng, có thể nhìn thấy được họ đều ngoài bốn mươi tuổi.

Người đứng ở phía trước có thân hình thật cao lớn, trên lưng giắt một đôi “Hộ Thủ Song Câu” còn người đứng ở phía sau mũi ó râu chuột, đôi mắt bé nhỏ như hạt đậu, hai tay cầm hai lưỡi dao ngắn sáng ngời.

Liền đó từ trong gian nhà bỗng có ánh đèn chập chờn, rồi lại có một giọng cười to vọng đến rằng :

– Bậc cao nhân ở phương nào mà nữa đêm lại đến bản xá, chẳng hay có điều chi chỉ dạy?

Trong khi câu nói chưa dứt thì đã thấy một lão già mặt đỏ chậm rãi từ trong nhà bước ra.

Lão già ấy mặc một chiếc áo dài màu tía chấm đất, bước đi thật vững vàng, đôi mắt thoáng hiện một vẻ uy nghi khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ. Lão già ấy chính là Xích Diện Thần Long, một trong Phong Lâm song lão.

Người đàn ông có thân hình to lớn kia, trước tiên lộ vẻ kinh ngạc, nhưng sắc mặt của y bỗng trở thành lạnh lùng như băng giá nói :

– Nếu không có việc gì thì chúng tôi lại đến đây làm gì? Trong đêm nay Ngũ Lãnh song sát chúng tôi đến đây cốt để nhờ các hạ chỉ giáo.

Ngũ Lãnh song sát là Quản Kiếp và Bao Thương, chính là nhân vật có hạng trong phe hắc đạo. Bình nhật bọn họ chuyên môn cướp của cướp gái, tính tình tham lam độc ác. Xích Diện Thần Long tuy đã biết bọn họ đến đây với ý định gì rồi, nhưng vẫn cất tiếng to cười “Kha kha” nói :

– Thật chẳng ngờ lại là hai vị Quản Kiếp và Bao Thương. Vậy xin mời nhị vị bước vào trong nhà ngồi chơi một tí, Tư Đồ Uy tôi sẵn sàng nghênh đón và nghe theo lời chỉ bảo.

Quản Kiếp và Bao Thương bình nhật đã làm những việc gì, chính bản thân y biết rõ hơn ai hết nên vừa nghe qua lời nói bề ngoài có vẻ cung phụng như bên trong lại là mai mỉa thì không khỏi vừa thẹn thùng vừa tức giận, cất giọng lạnh lùng cười khanh khách nói :

– Xích Diện Thần Long, ông chớ nên giả điên giả khùng nữa. Anh em ta xin nói thực, sở dĩ anh em ta không ngại ngàn dặm đến đây chính là vì pho Lục Ngọc Di Đà, nếu ông biết điều thì hãy dạng hai tay lên, bằng không… Hừ…

Xích Diện Thần Long ngửa mặt lên trời, cười to nói :

– Tiên nhân của họ Quản và họ Bao là người nghĩa khí nghìn năm còn lư tiếng thơm, nhưng chẳng ngờ con cháu lại quá hư hỏng, giờ đây chỉ vì một pho Lục Ngọc Di Đà mà lại toan ra tay cướp bóc. Ôi nhưng mà thôi, cho dù bảo vật ấy ngày hôm nay đã bị mất rồi, song chỉ còn trong đêm nay, nếu nhị vị có thể thắng Tư Đồ Uy một đường hay nửa thế võ, thì ta cũng sẽ không ngại dấn bước giang hồ, tìm lại cho kỳ được bộ Lục Ngọc Di Đà, hầu nhất bộ nhất bái dâng đến tận Ngũ Lãnh cho nhị vị.

Nói đoạn thì nét mặt tươi cười của lão ta liền mất hẳn, thay vào đó là một sắc diện vô cùng khắt khe nghiêm nghị.

Quản Kiếp và Bao Thương nghe qua lời nói ấy thì trong lòng càng bực dọc hơn, cả hai đồng quát to một tiếng, rồi nhanh nhẹn tràn về phía phải và phía trái của Xích Diện Thần Long, tấn công chớp nhoáng.

Quản Kiếp có biệt hiệu là Kim Câu Vô Địch, nên cặp “Hổ Thủ Song Câu” của hắn quả thật là tinh tuyệt. Hắn vừa vung lên, thì kình phong đã rít vèo vèo, uy lực trông thật đáng sợ. Trong khi đó, đôi tay của Bao Thương cũng như thân hình của hắn đều hết sức nhanh nhẹn đánh ra toàn những thế võ cực kỳ hiểm hóc. Đôi chân của hắn vừa tràn tới là đã tiến đến sát trước mặt của Xích Diện Thần Long không ngoài ba bước rồi.

Xích Diện Thần Long Tư Đồ Uy trông thấy thêm sắc mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng, giận dữ quát rằng :

– Bọn tặc ngu xuẩn kia, đố các ngươi dám.

Nói đoạn, đôi vai của lão ta vừa rùn thấp xuống là đã vung mạnh hai tay áo rộng về phía địch, cuốn ra một đạo kình phong ầm ầm như sấm động vô cùng mạnh mẽ.

Thì ra, hai tay áo rộng của lão ta tuy vung ra xem rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thực bên trong đã ngầm chứa mười bảy phần chân lực. Đấy chính là đường võ tuyệt học của lão ta, mà lão ta đã tung hoàng trong khắp giới giang hồ, tên gọi là “Càn Khôn Phong Lôi Tụ”.

Ngũ Lãng Song Sát trong trông thấy thế trong lòng không khỏi kinh hoàng.

Họ chưa kịp thay đổi thế võ để đối phó, thì luồng nội lực ồ ạt kia đã cuốn tới nơi trùm kín cả châu thân của họ rồi. Thế là họ chỉ kịp cảm thấy khắp người đều tê buốt, máu huyết đều cuồng loạng tứa thì thân hình đã lảo đảo thối lui ra sau ba bước dài.

Xích Diện Thần Long cười nhạt nói :

– Bấy lâu nay người ta đồn Ngũ Lãnh song sát là cao thủ có hạng trong phe hắc đạo, thế mà hôm nay xem ra những lời đồn ấy chỉ là hữu danh vô thực.

Xích Diện Thần Long Tư Đồ Uy bình sanh có một nược điểm lớn, ấy là sự kiêu căng tự phụ. Tuy hiện nay lão ta đã có ý định lánh xa trần thế, trở về quy ẩn, nhưng vẫn không thể bỏ đi cái tính kiêu căng tự phụ của mình. Bởi thế sau khi lão ta nói dứt lời thì buột miệng cười to không ngớt.

Ngũ Lãnh song sát vốn đã có ý sợ trước đối phương, nhưng vì quá thẹn thuồng nên phải gắn gượng giấu kín sự sợ hãi của mình, gầm to lên một tiếng như cọp rống, rồi nhanh nhẹn lao tới một lần nữa.

Xích Diện Thần Long trông thấy hai người có ý muốn liều mạng, nên cất giọng lạnh lùng “hừ” một tiếng, định sẽ…

Bỗng đâu từ trên nóc nhà có một giọng cười ngạo nghễ vọng đến rằng :

– Ngũ Lãnh song sát chẳng qua chỉ là phường đào tường khoét vách, vậy Xích Diện Thần Long Tư Đồ Uy, ông có giết được hắn cũng không danh vọng gì đâu.

Liền đó có một bóng người bất thần bay thoát đến nơi. Khi bóng người ấy đã đừng yên, thì thấy rõ đấy là lão già trán hói, lưỡng quyền cao, mặc áo dài đen chấm đến đất.

Khi lão ta vừa đứng yên đôi chân, liền đưa mắt nhìn Ngũ Lãnh song sát cười khanh khách nói :

– Lũ tiểu tắc mà cũng dám dòm ngó đến vật quý báu của võ lâm. Sao không cút đi, bộ chúng bay thật sự muốn tìm cái chết sao?

Quản Kiếp và Bao Thương vốn đang nhướng mày trợn mắt cùng vung vũ khí ra định sẽ đánh một trận chết sống với Xích Diện Thần Long, nhưng nào ngờ giờ đây trông thấy có lão già áo đen xuất hiện, thì biết đã có dịp may để rút lui an toàn, nên vừa kinh hoàng vừa mừng rỡ, miệng vâng dạ liên tiếp rồi quay đầu bỏ chạy đi.

Xích Diện Thần Long trông thấy thế thì không khỏi giật mình, thầm nghĩ :

– “Tại sao tên ma đầu này lại xuất hiện ở đây? Xem ra đêm nay, e mọi việc không thể yên được.”.

Lão già áo đen trông thấy Quản Kiếp và Bao Thương vâng lời bỏ chạy, thì bất thần cất tiếng cười khanh khách, nghe ghê rợn như tiếng chim cú kêu giữa đêm khuya, như tiếng sói tru giữa miền băng giá khiến ai dù bạo dạn đến đâu cũng phải rùn mình rởn óc, thất sắc kinh hồn.

Xích Diện Thần Long trông thấy thái độ kiêu căng, xem dưới mắt không người của lão già thì không khỏi hết sức tức giận nói :

– Hắc Y Diêm La, tại Ngũ Vương Thần ngươi muốn hoành hành chi cũng được, nhưng tại Di Thế sơn trang ta đây chẳng phải là nơi ngươi muốn làm chi thì làm.

Thì ra lão già áo đen ấy chính là Hắc Y Diêm La Lãnh Ngạc Thu, một nhân vật đã hoành hành bấy lâu nay tại vùng Quảng Đông và Phúc Kiến. Con người lão ta cũng y như cái tên của lão ta vậy, tính tình kiêu căng lạnh lùng, hết sức tàn ác.

Do đó mà phàm nơi nào có bàn chân của lão ta đặt đến thì các nhân vật giang hồ đều phải tránh mặt. Bởi thế khi lão ta nghe lời nói của Xích Diện Thần Long thì liền sa sầm nét mặt :


– Lão phu từ khi bước vào đất Trung Nguyên cho đến nay, chưa gặp được một tay địch thủ nào nhưng không ngờ giờ phút này và tại ở đây lại gặp được con người ngông cuồng như ngươi. Thôi được, chỉ cần trong đêm nay, ngươi có thể thắng hơn được lão phu nửa thế võ thì lão phu bằng lòng phủi tay bỏ đi không hề hỏi đến pho Lục Ngọc Di Đà nữa.

Xích Diện Thần Long gằn giọng cười rằng :

– Như vậy tốt lắm. Tuy pho Lục Ngọc Di Đà hiện không có trong tay của già đây, nhưng chỉ cần ngươi có thể chiến thắng mười tám thế “Càn Khôn Phong Lôi Tụ” của ta, thì ta bằng lòng dâng chiếc đầu đang dính trên cổ đây để thay cho.

Hắc Y Diêm La hừ một tiếng lạnh lùng nói :

– Có lý nào lão phu lại sợ ngươi không dâng hay sao?

– Kẻ đặt chân đến đây là khách, vậy xin hãy ra tay trước.

– Lão đánh nhau với mọi người, từ trước đến nay chẳng hề ra tay đánh trước bao giờ, vậy có lý nào ta lại phá cái lệ ấy trước một gã hữu danh vô thực như ngươi sao?

– Nếu vậy thì ngươi hãy nếm thử võ học gọi là hữu danh vô thực của ta cho biết.

Xích Diện Thần Long Tư Đồ Uy từ xưa đến nay chẳng hề bị ai xem thường như thế bao giờ, nên đôi vai liền rùng xuống, vung chưởng lên và cả tay áo quét ra nhanh như chớp.

Lão ta biết Hắc Y Diêm La là tay ma đầu số một của giới giang hồ, nên bắt đầu đánh nhau là lão ta dùng ngay đến thế võ tuyệt nghệ trong “Càn Khôn Phong Lôi Tụ”. Tức thì cả ba thế “Phong Khởi Vân Dũng”, “Trầm Lôi Tạc Kính” và “Mật Vân Bắt Vũ” được lão ta đánh ra tới tấp nhanh như một cơn gió lốc.

Hắc Y Diêm La cất tiếng cười ngạo nghễ rồi vung hai chưởng lên vun vút đỡ thẳng vào ba thế công của đối phương.

Ầm. Ầm. Ầm.

Thế là ba tiếng nổ to vang lên như tiếng sấn khiến âm phong rít nghe vèo vèo, hình khí chuyển vận ồ ạt, trong vòng mười trượng không ai có thể đứng yên được.

Xích Diện Thần Long không khỏi lảo đảo thân người, cảm thấy đôi tai lùng bùng, tim nhảy thình thịch. Đôi mắt tóe lửa lốm đốm, phải lui liên tiếp ba bước.

Riêng Hắc Y Diêm La quả là người tài nghệ hết sức cao cường nên chỉ thấy đôi vai của lão ta qua một lượt, rồi đứng yên chỗ cũ cất tiếng cười lạnh lùng. Đồng thời lão ta lại nhanh nhẹn chạy qua nhẹ nhàng như một bóng ma, tấn công vào đối phương liên tiếp sáu thế võ nữa.

Sáu thế võ ấy, tay lão ta đánh ra có trước có sau nhưng dưới mắt Xích Diện Thần Long thì tựa hồ sáu thế võ được đánh ra cùng một lúc. Thế võ nào cũng lợi hại khó lường, khiến không ai biết đâu mà đỡ.

Gió đêm thổi xào xạc, rừng phong kêu rì rào. Dưới ánh trăng lờ mờ, thấy rõ Xích Diện Thần Long đã hoàn toàn bị luống cuống, thế phản công cũng chậm chạp hơn, hai tay áo của lão ta vung ra cũng không còn sức mạnh ào ạt như khi nãy nữa.

Hắc Y Diêm La liền cất tiếng cười ngất như cuồng dại nói :

– Đôi chưởng của lão phu không dính tới máu tanh đã lâu rồi… Ha ha, này lão già kia, ngươi hãy đỡ thử ít thế võ nữa của ta cho biết.

Tức thì, đôi chưởng của lão ta lại nhanh nhẹn vung lên, chỉ trong chớp mắt là đã tấn công vào đối phương chín thế võ, nhanh nhẹn không thể tưởng tượng được.

Thế là, gió rít vèo vèo trong không gian, nghe bén nhọn và ồ ạt chẳng khác nào một con thác từ trên trời đổ trút xuống, uy thế khiến ai nhìn đến cũng không khỏi kinh hoàng.

Lúc bấy giờ, số tráng đinh Di Thế sơn trang đang vây chặt lấy chung quanh, trợn mắt nhìn chòng chọc vào cuộc ác chiến đương diễn ra giữa hai người, nhưng tên nào tên nấy đều tựa hồ hoa cả mắt, không làm cách nào tiếp tay với chủ mình được.

Xích Diện Thần Long vừa kinh hãi vừa tức giận quát to lên một tiếng, rồi sử dụng tài nghệ tuyệt diệu nhất của mình, liều chết phản công trả lại Hắc Y Diêm La ba thế võ.

Tài nghệ của lão ta vốn kém Hắc Y Diêm La một bậc nên không mong thủ thắng được đối phương bằng những thế võ đường hoàng và trái lại chỉ liều lĩnh đánh mạnh đỡ càng như vậy, thực quả là một hành động thiếu sáng suốt. Do đó sau ba thế võ phản công mãnh liệt, lão ta lại thấy đôi tay đã rụng rời, máu huyết trong người đều cuồng loạn.

Bởi thế, thế võ thứ tư lão ta vừa mới đánh ra một nửa, thì bỗng cảm thấy có một luồng kình phong nặng như một quả núi cuống tới đè thẳng vào người lão.

Ngay giữa lúc luồng kình phong lạnh buốt ấy cuốn tới thì khắp không gian tiếng gió rít vèo vèo cũng nổi lên ồ ạt, khiến cát đá trên mặt đất cũng bị cuốn tung lên mịt mù.

Hắc Y Diêm La vẫn lạnh lùng mét mặt, hai khóe miệng hiện lên một nụ cười đắc ý, trong khi đôi chưởng nhanh như điện chớp, vung cao lên rồi giáng thẳng xuống người Xích Diện Thần Long.

Xích Diện Thần Long đã tái nhợt hẳn sắc mặt, nhưng nghiến đôi hàm răng, cố đem toàn lực ra để chống đỡ. Nhưng trên vầng trán của lão ta, mồ hôi đã tuôn ra như những xâu ngọc bị đứt dây.

Hắc Y Diêm La mỉm cười ghê rợn, lại vung đôi chưởng lên quét ngang qua với ba thế võ dồn dập và vô cùng kỳ tuyệt. Và sau đó lão ta liền nhảy lùi ra sau, rồi bất thần lại tràn tới ba bước, vung mạnh khuỷu tay ra phái sau, nhằm húc thẳng vào “Tuyền Cơ huyệt” của Xích Diện Thần Long.

Xích Diện Thần Long định lách mình để tránh, nhưng sức lực đã kiệt quệ, hành động đã trở thành chậm chạp rồi. Bởi thế lão ta hết sức thất vọng, tâm thần đều rung chuyển, bao nhiêu việc xa xưa đều hiện lên trong đầu óc lão rồi nhanh lướt qua tan biến như mây khói…

Ánh trăng lờ mờ gió đêm lồng lộng. Những ánh mây trắng trên nền trời cao che khuất những vì sao đang nhấp nháy.

Ngay lúc đó bỗng bất ngờ có một cụm mây màu vàng được luồng gió đêm thổi từ trên sa xuống đất và nhanh nhẹn rớt thẳng ngay thềm nhà.

Cụm mây vàng ấy em vừa nhẹ nhàng lại vừa linh động, thự chẳng khác chi những mành liễu tha thướt trước ngọn gió đùa, nhưng mảnh liễu đâu lại nhẹ nhàng và linh động đến mức ấy? Xem sức lướt đi nhanh nhẹn của nó thì dường như đó là một vì sao từ trên trời rơi xuống thì phải.

Vì sao xa ấy bay xẹt xuống mặt đất, thì liền gây lên một tiếng ầm thực to.

Thế là, chỉ trong chớp mắt tình trạng nơi ấy đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Xích Diện Thần Long trong giờ phút lâm nguy như chỉ mành treo chuông, chẳng hiểu tại sao đã thoát được ma chưởng của Hắc Y Diêm La. Và Hắc Y Diêm La, một con người đầy ngang tàng kiêu ngạo, cũng chẳng hiểu tại sao đã bị hất lui ra sau tám bước, khuôn mặt gầy đét của lão ta cũng trở thành tái nhợt hẳn, đôi mắt sâu hiểm đang tràn đầy những tia sáng kinh dị…

Tức thì, giữa Xích Diện Thần Long và Hắc Y Diêm La, chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một chàng thiếu niên áo vàng. Thái độ của chàng thiếu niên ấy trông hết sức khoan thai, đứa đôi mắt tựa như đang tươi cười, mà cũng tựa như đầy vẻ nghiêm nghị, nhìn chòng chọc vào mặt Hắc Y Diêm La, xe lão ta chẳng ra chi cả.

Hắc Y Diêm La vừa rồi thấy mình sắp hạ được địch thủ, thì bỗng cảm thấy có một luồng kình khí bay đến hất lui ra xa, thì trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, nên giờ đây nhìn thái độ của chàng thiếu niên, thì lão bèn gằn giọng nạt rằng :

– Con chó con không biết chi là sống chết kia. Lũ chuột vừa rồi ra tay tấn công lén lão phu, có phải là đồng đảng của tên súc sanh ngươi hay không?

Chàng thiếu niên áo vàng cất tiếng cười ngạo nghễ nói :

– Tên lão tặc ngu xuẩn, rõ ràng là ông có mắt mà không có tròng, có lý nào đôi chưởng bằng xương bằng thịt của tại hại đây không đủ sức để thanh toán ông sao?

Hắc Y Diêm La nghe qua lời nói ấy thì biết ngay kẻ vừa hất lui mình khi nãy chính là gã thiếu niên đang đứng trước mặt mình, nên không khỏi giật mình, thầm nghĩ rằng :

– “Gã thiếu niên này, xem ra nhiều nhất là độ mười bảy mười tám tuổi thôi, tại sao lại có nội công cao thâm đến thế? Ồ việc này mình phải hỏi cho rõ ràng, kẻo lại kể thằng ranh phỉnh gạt mình chứ chẳng chơi”.

Cái tánh của lão ta rất nóng nảy, nên vừa nghĩ thế thì liền quát to một tiếng như sấm nói rằng :

– Ngươi là cái quái chi mà lại dám đến trước mặt lão phu hành động ngang tàng, có lẽ ngươi đã chán sống rồi phải không?

Chàng thiếu niên áo vàng từ từ bước tới hai bước, mỉm cười nói :

– Tại hạ là Gia Cát Ngọc, vừa rồi đã hành động ngang tàng ngay trên đầu ông, vậy ông định sẽ làm gì?

Thì ra Gia Cát Ngọc sau khi gặp biến cố bất ngờ tại động đá cổ thì liền nghĩ ngay đến bọn tặc đảng ẩn núp trong Tiềm Long bảo, đang vì tranh đoạt pho Lục Ngọc Di Đà, nên đã ra đi tất cả, hơn nữa hiện giờ đây, hầu hết nhân vật giang hồ cũng đều cho rằng món bảo vật ấy đang ở trong tay Uyển tỷ tỷ, vậy vạn nhất…


Chàng vừa nghĩ đến Uyển tỷ tỷ hiện đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm thì không khỏi kinh hoàng, gấp rút đi bất kẻ ngày đêm đến đây.

Hắc Y Diêm La nghe qua lời nói của Gia Cát Ngọc đã làm cho tên ma đầu tung hoành khắp vùng Quảng Đông Phúc Kiến này phải mọt phen khiếp sợ.

Do đó thái độ của lão ta cũng e dè thận trọng hơn. Lão ta trợn tròn xoe đôi mắt, dáng điệu đầy vẻ uy nghi nói :

– Gia Cát Ngọc à? Trong giới giang hồ ta vẫn chưa nghe cái tên ấy bao giờ.

Vậy ngươi hãy nói rõ sư môn của ngươi cho ta nghe thử, nếu là nơi quen biết thì hôm nay ta bằng lòng tha chết cho ngươi.

Gia Cát Ngọc cười thản nhiên, lắc đầu nói :

– Sư môn của tại hạ là người lúc nào cũng quang minh chính đại chứ đâu phải cái hạng trộm gà thuốc chó như ông đâu.

Trộm gà thuốc chó là cái hạng hèn hạ nhất trong giới giang hồ thế mà Gia Cát Ngọc đã lấy nó chụp lên đầu Hắc Y Diêm La thì thử hỏi còn có một sự sỉ nhục nào hơn nữa?

Bởi thế, lão ma đầu ấy không làm sao đè nén được cơn tức giận, cất tiếng gầm to rằng :

– Con chó nhỏ kia. Lão phu sẽ cho ngươi nếm thử cái tại nghệ trộm gà thuốc chó của ta xem nó như thế nào?

Tức thì đôi chưởng của lão ta liền vung lên rồi thân hình bất thần vọt lên cao ba trượng nhanh như ngọn cuồng phong.

Xích Diện Thần Long từ nãy đến giờ đứng bên cạnh lắng nghe, trông thấy thế liền kinh hãi nói :

– Thiếu hiệp đã mạnh dạn tiếp cứu cho lão phu giữa lúc lâm nguy, Tư Đồ Uy này lúc nào cũng ghi nhớ ơn sâu ấy. Nhưng có điều là võ công của con quỷ già này quá ư cao cường, chi bằng để cho già ra sức đánh nhau với nó một trận.

Thì ra, Xích Diện Thần Long cho đến giờ phút này vẫn còn cho rằng chàng thiếu niên sở dĩ có thể chiếm ư thế hơn hẳn Hắc Y Diêm La vừa rồi là nhờ xuất kỳ bất ý nên Hắc Y Diêm La không kịp đề phòng, nếu ra mặt đánh nhau thực sự thì không tãi nào chịu nổi ba hiệp với đối phương.

Gia Cát Ngọc đoán biết được ý ấy của lão ta nên liền mỉm cười nói :

– Hắn ta chỉ là một tên tiểu tốt trong giới giang hồ, vậy hà tất phải nhọc sức đến lão tiền bối.

Hắc Y Diêm La Lãnh Ngạc Thu tức giận rung rẩy cả người, lão ta gào lên một tiếng như sói tru rằng :

– Thằng ranh kia, sao chưa chịu lại đây nạp mạng?

Dứt lời, lão ta quét nhanh cánh tay trái ra. Gây thành một luồng kình phong ồ ạt cuốn thẳng về phía Gia Cát Ngọc.

Xích Diện Thần Long trông thấy thế thì không khỏi giật bắn người, nhưng bỗng lão ta nghe Gia Cát Ngọc cất tiếng hú lạnh lùng, rồi thân hình nhanh như chớp tràn ngay về phía trước, vung tay quét thẳng ra chín chưởng ồ ạt như sấm động tháng ba, nhanh nhẹn như một làn điện chớp.

Hắc Y Diêm La Lãnh Ngạc Thu không ngờ chàng thiếu niên áo vàng này lại dám đỡ thẳng vào thế đánh của lão ta. Bởi thế, lão ta liền giận dữ nạt lên một tiếng to, rồi lại vung đôi chưởng đỡ thẳng vào vào luồng chưởng lực của lão ta, chẳng hề né tránh đi đâu cả. Bởi thế, tiếng nổ ầm ầm nổi lên khôn ngớt bên tai, chẳng mấy chốc, khắp mặt đất đã bị kình lực đào thành vô số những hố sâu.

Hắc Y Diêm La không biết Gia Cát Ngọc là người thiên bẩm đặc biệt tài nghệ phi thường, lại may mắn ăn được trái “Kim Tuyến Huyết Lan”, là một linh vật quý báu nhất trong đời. Do đó sau mấy thế võ va chạm thẳng, cả người lão ta bị sức dội của kình lực làm cho tim đập thình thịch, hơi thở hổn hển, đôi tai không ngớt lùng bùng, sắc mặt tràn đầy kinh dị.

Riêng Gia Cát Ngọc cũng không khỏi thầm kinh hãi trước nguồn nội lực vô cùng dồi dào của tên lão ma này.

Nhưng lúc bấy giờ kẻ kinh ngạc nhất trong số người hiện diện phải kể là Xích Diện Thần Long. Lão ta không thể nào tưởng tượng nổi một chàng thiếu niên chừng ấy tuổi đầu mà lại có thể thắng nội lực với Hắc Y Diêm La, một ma đầu khét tiếng khiến cho cả giới giang hồ đều kinh sợ từ bấy lâu nay.

Lúc bấy giờ, Hắc Y Diêm La tức giận gầm to như sấm, vung cả đôi chưởng lên tiếp tục tấn công liên tục ba chưởng ồ ạt, chẳng thua chi mưa sa bão táp.

Thế là chỉ trong chốc lát, bóng chưởng của lão ta đã chập chờn đầy trời, kình phong hốt tới như gió lốc, khiến ai trông thấy cũng phải kinh tâm.

Gia Cát Ngọc không ngớt di động thân mình, nhanh nhẹn luồn tránh giữa bóng chưởng của Hắc Y Diêm La. Chàng nắm lấy những sơ hở của đối phương, vung chưởng lên đánh ra liên tiếp nhiều thế võ hết sức hiểm hóc quái dị. Chưởng phong cuốn tới ồ ạt như thủy triều dậy ở sông Tiền Đường, khí thế mạnh mẽ như có thể thổi bay được cả đồi núi.

Do đó chỉ trong nháy mắt là đã đánh tan được ba thế công của Hắc Y Diêm La.

Chàng là một con người nhiều sáng kiến, do đó sau khi đối phó với nhiều tay cường địch thì hai đường chính “Phản Cửu Môn Tuyệt Hộ chưởng” đã được biến thêm những thế võ hết sức tài tình. Bởi thế khi đã giành được chủ động, thì chằng chẳng hề do dự, nắm lấy cơ hội Hắc Y Diêm La còn đang kinh ngạc, bèn tràn tới nhanh như chớp về phía đối phương.

Thế rồi, tay trái chàng dùng thế võ “Lôi Chấn Cửu Chân” và chưởng phải thì dùng thế “Vân Thùy Bát Hoang” đánh ra tới tấp, khiến bóng chưởng chập chờn đầy trong không gian, kình phong rít nghe vèo vèo, chụp thẳng về phía Hắc Y Diêm La, dầy đặc sát khí chẳng khác chi thiên la địa võng.

Hắc Y Diêm La trông thấy thế không khỏi kinh hoàng, gắng gượng đánh tiếp ra ba chưởng và định sẽ…

Bỗng nhiên ngay lúc ấy từ trong gió đêm có một tiếng kêu thét vọng lại.

Xích Diện Thần Long không khỏi biến sắc mặt, di động thân mình, nhảy thằng về phía có tiếng kêu phát ra.

Tiếng kêu kinh hoàng rất quen thuộc đó vốn đã làm cho Gia Cát Ngọc giật mình hoảng hốt, kịp khi trông thấy Xích Diện Thần Long biến sắc lao đi, thì càng tin chắc đấy là Uyển tỷ tỷ đã gặp chuyện nguy cấp. Bởi thế chàng liền vung mạnh hai cánh tay lên, rồi vọt người bay thẳng lên không, trong khi mười luồn chỉ phong bén nhọn rít vèo vèo công chớp nhoáng về phía địch.

Hắc Y Diêm La liền thét lên một tiếng dài, rồi lắc người nhảy tránh ra xa tám bước, đưa hai tay ôm ngực bỏ chạy mất.

Gia Cát Ngọc nghe tiếng thét kinh hãi của Uyển tỷ tỷ, thì trong lòng đang hết sức cuốn quít nên đâu màng chi đến Hắc Y Diêm La chết sống thế nào. Chàng cất tiếng hú dài rồi tiếp tục vọt bay người đi như một chiếc móng bạc vắt ngang nền trời, chỉ thấy thân hình chàng di động là mất ngay trong ánh đêm lờ mờ.

Chung quanh Di Thế sơn trang đều có rừng phong to lớn bao bọc, do đó mỗi khi về đêm dù người có nhãn lực tốt đến đâu cũng khó bề nhìn xa thấy mười trượng.

Gia Cát Ngọc phi thân trên ngọn cây rừng, trông thấy đâu đâu ánh trăng cũng lờ mờ, bốn bề vắng vẻ, nên nhất thời ngờ vực đắn đo, không biết phải làm gì…

Nhưng ngay lúc ấy từ hướng Đông nam có một chuỗi cười ngạo nghễ vọng đến rằng :

– Tư Đồ lão nhi ông chớ nên quá hồ đồ như vậy. Thử hỏi nếu một đứa con gái xinh đẹp khả ái thế này, còn không sánh bằng pho Lục Ngọc Di Đà cứng đờ kia sao?

Giọng nói ấy nghe lạnh lùng ghê rợn chẳng khác chi tiếng chim cú kêu giữa đêm khuya, hay tiếng sói tru giữa miền băng giá, khiến cho ai nghe thấy cũng đều phải nổi da gà.

Gia Cát Ngọc nghe thấy thế thì hết sức kinh hoàng, nhanh như chớp lao thẳng người về phía có tiếng nói ấy. Chàng vừa nhảy lên rơi xuống năm ba lượt, thì bỗng lại nghe có giọng cười kiêu hãnh nổi lên sát bên tai rằng :

– Tư Đồ lão nhi, ta hẹn cho ông trong vòng ba ngày, phải ngoan ngoãn mang pho Lục Ngọc Di Đà đến dâng tại Kim Yến Quan thì bần đạo sẽ qui hoàn con tiện tỳ này lại nguyên vẹn cho ông, bằng trái thế thì… ha ha ha…

Tiếp liền theo tiếng cười rùng rợn ấy, chàng trông thấy có một bóng người gầy cao đang lướt đi thấp thoáng dưới bóng trăng lờ mờ, nhắm hướng cánh rừng phong dài hằng mười dặm lao vút tới, chỉ trong chớp mắt đã lướt đi xa tít mù.

Xích Diện Thần Long vừa cuốn quít vừa tức giận cất tiếng gần hét inh tai, nhưng tiếng gầm thét của lão ta đã bị những chuỗi cười ngạo nghễ và ngông cuồng của đối phương át mất hẳn.


Trong khi đứa con gái thân yêu của lão ta đã bị đối phương bắt sống mang đi thì Ngũ Lãnh song sát cũng bất thần quay trở lại, bám sát theo lão ta tấn công tới tấp. Bởi thế lão ta vừa tức giận lại vừa sốt ruột, gầm thét như con cọp điên, vung chưởng phản công như vũ bão…

Tuy Ngũ Lãnh song sát không dám đỡ thẳng vào thế công của lão ta nhưng bọn họ cứ bám sát lão ta mãi không chịu buông lơi chẳng khác nào những oan hồn đòi mạng.

Trong khi lão đạo sĩ hung ác ở Kim Yến Quan đã bỏ đi xa rồi thì lão ta không khỏi cảm thấy tâm can đều ớn lạnh. Vì lão ta làm thế nào biết pho Lục Ngọc Di Đà hiện ở đâu mà tìm?

Ôi. Pho Lục Ngọc Di Đà quả là một vật đầy dẫy sự bất thường.

Người em kết nghĩa của lão ta Bành Hạo đã vì nó mà phải vùi thây ở đất khách quê người, thế rồi nay lại đến ái nữ của lão ta cũng vì nó mà đành chịu rơi vào bọn hung ác tại Kim Yết Quan. Bọn đạo sĩ tàn bạo ấy bấy lâu nay hành động gian ác đã khét tiếng. Vậy nếu trong vòng ba ngày mà không thể mang pho Lục Ngọc Di Đà đến chuộc ái nữ của mình về, thì tất…

Không thể được. Nhất định không thể để cho tên đạo sĩ hung ác ấy mang Uyển Nhi về Kim Yết Quan.

Lúc bấy giờ, Xích Diện Thần Long, một con người vốn đã có ý xa rồi chốn giang hồ, bỗng dưng khơi phục lại vẻ uy nghi thuở trước, lão ta giận dữ gầm lên một tiếng, vung mạnh hai tay áo ra, gây thành một luồng kình phong ồ ạt công thẳng về phía Ngũ Lãnh song sát.

Lẽ tất nhiên, là thân pháp của bóng người ấy hết sức nhanh nhẹn hiếm có trên đời. Bởi thế, bóng người ấy chỉ bay thoắt qua là mất hút giữa bóng trăng lờ mờ giữa đêm khuya.

Bóng người ấy là ai thế? Tại sao lại bay xẹt đi một cách hối hả như thế?

Thì ra, bóng đen ấy không ái khác hơn là Gia Cát Ngọc. Vì vừa rồi chàng đã nghe được những tiếng cười như quỷ khóc ma rên và những lời nói ngông cuồng ngạo mạn của, nên đoán biết Uyển tỷ đã bị rơi vào tay của bọn bất lương, trong lòng hết sức lo sợ cuống quýt. Trong khi đó, chàng lại thấy Xích Diện Thần Long có thừa sức để đối phó với hai tên lão tặc nọ, nên mới âm thầm lao mình lướt đi như vậy.

Người chàng nhờ trước đây ăn được trái “Kim Tuyến Huyết Lan”, nên đôi tai rất thính nhạy, có thể nghe rõ vạt áo giũ trong gió của đối phương, mặc dù chung quanh tiếng gió thổi lá reo không ngừng. Chàng cũng nhận định được tiếng động ấy đang nhắm lướt nhanh về phía Tây nam nhanh như một luồng điện xẹt.

Bởi thế, chàng không khỏi thầm cười nhạt, rồi gia thêm sức mạnh của đôi chân, lao vun vút trên không như đằng vân giá vũ. Sau sáu bảy lần tung lên rơi xuống thì chàng đã buông mình đáp nhẹ nhàng lên mặt đất.

Lúc bấy giờ, chàng trông thấy rõ có một đạo sĩ mặc áo đen tuổi độ ngũ tuần, đang kẹp chặt Tư Đồ cô nương dưới nách, chạy bay tới trước như gió hốt. Lão đạo sĩ ấy khi thấy Gia Cát Ngọc tới chận đường thì bỗng nhanh nhẹn dừng chân đứng lại, đưa đôi mắt sáng ngời như điện, nhìn chòng chọc vào người Gia Cát Ngọc cười nhạt nói :

– Ngươi là ai?

– Ông chó nên hỏi làm gì?

– Ngươi muốn chi?

– Tôi muốn ông hãy thả cô nương trong tay ông ra ngay bây giờ.

– Hừ. Suốt ba mươi năm qua chưa hề có ai lại dám nói như thế trước mặt ta đây.

– Đấy là vì ông may mắn nên suốt ba mươi năm qua mới chưa có dịp gặp được tại hạ.

– Khá khá. Thằng ranh ngươi quả là hết sức ngông cuồng. Có lẽ ngươi đã chán đời hết muốn sống rồi hay sao?

– Tôi chỉ e rằng trong đêm nay trên bộ tử của Diêm Vương đã ghi tên ông vào đó rồi, chứ không phải ghi tên tôi đâu.

Tiếng nói chưa dứt, thì chàng đã tràn ngay tới trước, công ra ba thế võ nhanh như điện chớp. Tức thì bóng chưởng cũng như chỉ phong cuốn tới ồ ạt như sóng to ở ngoài bể khơi, từ bốn phương tám hướng chụp thẳng xuống khắp các đại huyệt quan trọng trên châu thân của lão đạo sĩ.

Thế võ của chàng vừa mãnh liệt vừa hiểm hóc, thực làm cho đối phương không biết đâu mà tránh né.

Gia Cát Ngọc biết Uyển tỷ tỷ còn đang ở trong tay đối phương, nên những thế võ kỳ tuyệt của chàng đánh ra chỉ có mục đích nhằm cứu thoát Uyển tỷ tỷ chứ không nhằm sát hại kẻ địch.

Quả nhiên, lão đạo sĩ trông thấy thế thì hết sức kinh hoàng, nhanh nhẹn buông cánh tay đang kẹp chặt Tư Đồ cô nương rồi vung cả hai chưởng lên phản công liên tiếp bảy chưởng và nhảy lùi ra sau ba bước mới may mắn tránh khỏi được những thế võ tấn công tới tấp của Gia Cát Ngọc.

Gia Cát Ngọc như đoán biết trước tất cả hành động của lão đạo sĩ này nên sau khi tấn công liên tiếp ba thế võ về phía lão ta thì chàng liền rùn thấp người xuống thò nhanh cánh tay ra chụp lấy Uyển tỷ tỷ vừa từ trong tay lão đạo sĩ rơi xuống.

Lão đạo sĩ nọ sau khi thối lui ba bước thì sắc mặt trước tiên lộ vẻ đầy kinh ngạc nhưng sau đó bỗng cất tiếng cười ngạo nghễ nói :

– Hừ. Ông đây đã sớm đề phòng việc này rồi nên dùng “Kim Yết chưởng” đánh vỡ ba nơi trong kỳ kinh bát mạch của con tiện tỳ này, vậy dù ngươi có cướp nó đi mà không có thuốc giải trừ của ta thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Gia Cát Ngọc không khỏi kinh ngạc cúi mặt nhìn xuống thì quả nhiên trông thấy Uyển tỷ tỷ đang cau chặt đôi mày hơi thổ hổn hển có vẻ đau đớn khiến lòng chàng hết sức sót thương.

Bởi thế đôi mắt sáng của chàng bỗng trở nên hung tợn gằn giọng nói :

– Trong đêm nay, tại hạ không rảnh để nói nhiều lời với ông, vậy nếu ông không để thuốc giải độc lại đây thì ông phải chặt bỏ lại một cánh tay mặt ta mới tha chết cho.

Giọng nói của chàng nghe vang rền vô cùng oai vệ khiến đạo sĩ không khỏi kinh hoàng. Song lão ta dù sao cũng là nhân vật có tên tuổi trong giới giang hồ vậy thử hỏi đâu chịu bó tay để cho người ta muốn làm chi mình thì làm?

Do đó, lão ta giận dữ quát rằng :

– Cánh tay ta đây này, thằng ranh ngươi liệu có thể lấy được hay không?

Nói đoạn lão ta bèn nhanh nhẹn vung chưởng phải lên đánh dồn dập ba chưởng nhanh như gió hốt, tức thì một luồng gió hôi tanh đi đôi với chưởng ồ ạt cuốn thẳng về phải Gia Cát Ngọc.

Qua hiện tượng đó rõ ràng lão đạo sĩ kia đã dùng đến một chất độc nguy hiểm. Gia Cát Ngọc thấy thế không làm sao đè nén được lửa giận trong lòng.

Chàng cất tiếng hú lạnh lùng qua giọng mũi rồi tay trái ôm chặt lấy Uyển tỷ tỷ trong khỉ chưởng phải nhanh nhẹn đánh vút ra với một thế võ kỳ ảo khó lường.

Tức thì sau một tiếng “Rốp” liền nghe một tiếng gào thảm thiết vang lên. Thế là cánh tay phải của lão đạo sĩ đã bị Gia Cát Ngọc đánh gãy lìa, máu tươi bắn ra như suối.

Ánh trăng lờ mờ xuyên qua lá phong rậm rạp soi lên khung mặt tái nhợt của lão đạo sĩ trông thực hết sức ghê rợn. Đôi mắt nẩy lửa của lão ta tràn đầy ánh sáng căm hờn oán hận.

Lão ta đưa bàn tay trái run rẩy lên thò vào tay áo lấy ra một chiếc lọ nhỏ bằng sứ rồi ném thẳng ra đất một cách giận dữ. Sau đó lão liền quay người bỏ chạy đi mất.

Gia Cát Ngọc nhặt lọ sứ ấy lên, giở nắp trút ra hai viên thuốc một trắng một đỏ, rồi cúi xuống xem xét Uyển tỷ tỷ đang nằm ngất lịm trong lòng.

Lúc bấy giờ, Gia Cát Ngọc trông thấy Uyển tỷ tỷ chẳng khác nào một cành hoa hải đường đang trong giấc ngủ. Chàng không biết nàng đã bị thương tích ở đâu.

Có lý nào lão đạo sĩ hung ác ấy đánh trọng thương khắp kỳ kinh bát mạch của nàng rồi sao?

Không, xem ra lão đạo sĩ này không đủ tài nghệ để làm được việc đó.

Gia Cát Ngọc bèn đưa tay ấn lấy cổ tay ngọc ngà Uyển tỷ tỷ, chàng cảm thấy một luồng hơi nóng từ làn da mịn màng của nàng truyền sang người chàng, nên quả tim không khỏi nhảy lên thình thịch.

Chàng thấy bát mạch của nàng vẫn điều hòa và thông suốt như thường, riêng có ngũ tạng là khí huyết bị đình trệ mà thôi, tựa hồ nàng đã bị trọng thương qua luồng chưởng lực mạnh mẽ. Vậy, chỉ cần cởi áo nàng xem qua cho rõ tất sẽ biết được thương thế của nàng ra sao.

Nghĩ vậy nên chàng liền nhanh nhẹn thò tay ra định sẽ…

Thốt nhiên, những đầu ngón tay của chàng bỗng chặm nhằm một luồng hơi nóng từ cơ thể nàng truyền sang khiến chàng hốt hoảng giật hai bàn tay trở về, y như chạm phải nhằm điện trời.

Vì thế, sắc mặt chàng bỗng đỏ đưa đôi mắt nhìn lom lom vào hai hòn bồng đảo nổi cao trên ngực của Uyển tỷ tỷ trong khi người chàng đứng trơ ra như một pho tượng gỗ.

Như vậy phải làm sao đây? Chàng cau chặt đôi mày rồi cất giọng run run nói :

– Uyển tỷ tỷ… Uyển tỷ tỷ…

Trong lúc đó hơi thở của Tư Đồ cô nương đã trở thành hết sức yếu đuối, đôi má tái nhợt trông như cánh hoa lê sau cơn mưa. Đôi mắt của nàng đang ngấn lệ và sáng láng xinh đẹp như bình thường nữa.

Gia Cát Ngọc khẽ nghiến hai hàm răng rồi đưa hai bàn tay run rảy lên mở hàng nút áo trước ngực của Uyển tỷ tỷ.

Chàng tuy trước đây đã ăn được trái Kim Tuyến Huyết Lan có hiệu lực giải trừ bách độc trên đời nhưng vẫn không thể nào đối kháng được với sức quyến rũ mãnh liệt trước thân hình ngà ngọc như thế này. Quả tim của chàng gần như nhảy cuồng loạn hơi thở cũng trở thành hào hển, dồn dập.

Mười ngón tay Thiên Ma chỉ mà bình thường không có vật cứng rắn nào là không đánh tan được của chàng nhưng giờ đây đang run rẩy yếu mềm.


Chàng không dám nhìn thẳng vào thân người của Uyển tỷ tỷ nhưng sự đòi hỏi trong việc chữa thương lại bắt buộc chàng phải nhìn kỹ khắp nơi.

Thế là, cuối cùng chàng buộc phải cúi đầu xuống nhìn thẳng vào nơi mà ai nhìn đến cũng phải đắm say ngây ngất của Uyển tỷ tỷ.

Chàng nhìn thấy trên lớp da trong ngọc trắng ngà của Uyển tỷ tỷ có một dấu chỉ bầm xanh nên hối hả lấy hai viên thuốc vừa rồi nhét vào miệng cho nàng uống.

Nhưng bỗng nhiên trong lòng chàng lại nảy sinh ra một ý nghĩ. Nếu lão đạo sĩ kia ném lại lọ thuốc này chẳng phải là thuốc giải trừ chỉ lực thì sao?

Nghĩ thế nên chàng vội vàng nhặt lấy chiếc lọ sứ ấy lên đưa ra ánh trăng sáng quan sát kỹ lưỡng và bỗng chàng buột miệng hứ lên một tiếng rồi ném mạnh chiếc lọ ấy xuống đất bể tan tành mảnh vụn.

Thì ra trên chiếc lọ sứ ấy đề một dòng chữ :

La Trường Xuân Phong Bất Diệu đơn.

Gia Cát Ngọc không khỏi sửng sốt chàng hối hận vì đã để cho lão đạo sĩ ấy bỏ chạy đi mất rồi, hơn nữa cũng hối hận về chỗ mình cho Uyển tỷ tỷ dùng thuốc mà lại không xem xét kỹ lưỡng trước. Vậy nếu vạn nhất Uyển tỷ tỷ có mệnh hệ nào thì chẳng hóa ra mình sẽ…

Nhưng ngay lúc ấy chàng lại sực nhớ đến những viên thuốc “Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chi” của mình xin được trước đây nên có ý định cho Uyển tỷ tỷ uống vào thử xem thế nào?

Thế rồi chàng thò tay vào áo lấy ra một chiếc lọ ngọc, nhiễu ra lòng bàn tay ba giọt dầu mùi thơm ngào ngạt rồi lại dùng một ngón tay xoa đều khắp cả bàn tay của mình kế lại vận dụng Cửu Cửu huyền công xoa đều khắp cả lồng ngực gồ cao mịn màng của Uyển tỷ tỷ.

Chàng nhắm nghiền đôi mắt lại tập trung tinh thần dùng chưởng xoa đều một lúc thật lâu. Vầng trăng lúc ấy đã ngả về tây, gió đêm mát rượi làm cho khung cảnh chung quanh phẳng lặng êm ái như mặt nước hồ thu. Song trái lại trong lòng của Gia Cát Ngọc không ngờ xao xuyến như mặt bể đang cơn sóng gió.

Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chi là một thứ linh dược do chính tay Lãnh Diện Hoa Đà, một bậc thần y trong thiên hạ chế ra có hiệu quả nối liền được tay chân bị gãy lìa khiến da thịt trong người nạn nhân có thể sinh sôi nảy nỏ lành lẽ như xưa. Vậy, thử hỏi một vết thương xoàng như thế này thì đâu có đáng chi? Bởi thế, chỉ trong chớp mắt là vết bầm xanh trên làn da của Tư Đồ cô nương đã mất hẳn.

Thế là, Tư Đồ cô nương cũng lần lần hồi tỉnh trở lại. Có ta thoáng cảm thấy trước ngực mình như đang có gì là lạ…

Do đó, cô ta nhanh nhẹn mở to đôi mắt ra nhìn thấy mọi việc thì vừa thẹn thuồng vừa tức giận, đứng phắt người lên, đôi mày liễu dựng ngược căm tức nạt rằng :

– Ngươi… Ngươi quả là một phường bất lương.

– Tỷ tỷ, xin hãy nghe tiểu đệ…

Câu nói chưa dứt thì bỗng nghe một tiếng bốp vang lên, thế là một bên má của chàng bị Tư Đồ cô nương tát cho một cái thích đáng.

Nhưng người bị tát lúc ấy không hề chi cả, trái lại Tư Đồ cô nương là người đã ra tay đánh kẻ khác thì bỗng lại òa lên khóc to.

Gia Cát Ngọc đưa tay lên sờ chiếc má đau buốt và nóng bừng của mình, ấp úng nói :

– Tỷ tỷ, tiểu đệ trọng thấy chị bị thương thế quá trầm trọng nên mới ra tay lo việc chữa thương… Chứ thực ra không hề có ý lợi dụng.

Tư Đồ cô nương khẽ ngước mắt nhìn lên rồi hứ một tiếng nhỏ nói :

– Đệ đệ còn nói chi nữa?

Câu nói chưa dứt thì đôi má nàng lại bừng đỏ. Những giọt nước mắt lúc ấy vẫn còn ràn rụa trên mặt nàng nên xem nàng lại càng có vẻ xinh tươi khả ái hơn.

Gia Cát Ngọc tựa hồ như mất hết bình tĩnh nói :

– Nếu không nói rõ ra thì e tỷ tỷ lại hiểu lầm thì tiểu đệ dù có miệng cũng khó giãi bày cho hết nỗi oan.

Uyển cô nương nghe qua thì sắc mặt không khỏi lạnh lùng nói :

– Vậy có lý nào đệ không phải là Thiên Nhai Du Tử hay sao?

– Thiên Nhai Du Tử thực ra chính là tiểu đệ đây cũng như pho Lục Ngọc Di Đà hiện giờ đang ở trong tay tiểu đệ. Nhưng Ngân Tu Tẩu lão tiền bối hoàn toàn không phải do tiểu đệ đã sát hại.

Nói dứt lời, chàng bèn đem mọi việc đã xảy ra trước đây nói tỉ mỉ lại từ đầu chí đuôi cho Tư Đồ cô nương nghe. Đến chừng ấy cô ta mới đổi sắc làm vui nói :

– Nếu vậy thì tỷ tỷ đã giận oan tiểu đệ rồi. Trên gò má còn đau không?

Gia Cát Ngọc giả vờ làm ra vẻ nhăn nhó nói :

– Sao lai không đau. Tỷ tỷ xem này, nó đang nóng bỏng như lửa đốt.

Tư Đồ Uyển nghe thế bèn nhanh nhẹn thò cánh tay xinh xắn ra, âu yếm vuốt nhẹ lên gò má của Gia Cát Ngọc rồi cất tiếng hỏi rằng :

– Giờ thì đã đỡ chưa?

Gia Cát Ngọc cười thầm nói :

– Gò má phía trái đã hết rồi, nhưng giờ thì nó lại chạy qua phía phải?

Lạ chưa? Rõ ràng là vừa rồi nàng chỉ tát lên gò má phía trái kia mà thế giờ đây nó lại đưa sang phía phải?

Tư Đồ Uyển lộ vẻ ngạc nhiên nhưng liền đó sắc mặt bỗng tươi như hoa đưa mắt lườm Gia Cát Ngọc một cái nói :

– Hư thế thì dù có đau đi nữa cũng đáng đời.

Nói dứt lời nàng quay người nhắm hướng Di Thế sơn trang đèn đuốc rực rỡ đi thẳng tới.

Lúc ấy, từ trong cánh rừng dày đặc có một giọng già nua gọi to rằng :

– Uyển nhi. Uyển nhi.

– Thưa cha, con ở đây này.

Hai cha con gặp nhau thực vui mừng không thể tả. Xích Diện Thần Long ôm chầm lấy con gái vào lòng nói qua giọng xúc cảm rằng :

– Uyển nhi. Cha tưởng đâu trong kiếp này không còn làm sao gặp mặt con được nua. Con làm thế nào thoát được khỏi độc thủ của gã ma đầu ấy?

– Con đã nhờ Ngọc đệ đệ cứu nguy cho con đấy chứ.

– Ngọc đệ đệ? Ai thế?

– Gia Cát Ngọc xin ra mắt lão tiền bối.

Giữa bóng đêm, bỗng có một người b tới nhẹ nhàng không hề nghe một tiếng động. Xích Diện Thần Long vừa trông thấy thì vội vàng ồ lên một tiếng nói :

– Té ra là thiếu hiệp. Cái ơn tiếp tay cho già hôm nay, thực chẳng khi nào dám quên. Riêng hai tiếng “tiền bối” già tuyệt đối không dám nhận.

Cô gái trông thấy cha già lộ vẻ kính trọng ý trung nhân mình như thế, trong lòng hết sức sung sướng, cất tiếng cười giòn nói :

– Thưa cha, sao cha lại tỏ ra khách sao với Ngọc đệ đệ quá như thế? Nó là đệ đệ của Uyển nhi kia mà.

– Đệ đệ?

Xích Diện Thần Long đưa mắt nhìn qua sắc mặt của con gái thì trong lòng của lão ra đã bừng hiểu ra mọi lẽ. Do đó lão ta bất giác cất tiếng cười ngất.

Tiếng cười của lão ta chứa đầy sự vui mừng, hòa theo chiều gió đêm bay khắp cả cánh rừng phong to mười dặm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.