Cỏ Lau Mùa Hè

Chương 4: Hạ thiên nói: Gật đầu hoặc trả lời “đồng ý”


Đọc truyện Cỏ Lau Mùa Hè – Chương 4: Hạ thiên nói: Gật đầu hoặc trả lời “đồng ý”

Lúc này tài xế cũng qua đây, sợ người đàn ông cố tình gây sự, đem
việc này làm phiền đến khách hàng của mình: “Vị tiên sinh này, cậu không cần phải hù đến người ta, uống rượu say cũng không được đánh người! Cậu còn tiếp tục như vậy tôi chỉ có thể báo cảnh sát!’’

Lâm Hạ Thiên
không kiên nhẫn có người cắt ngang mình nói chuyện cùng Tô Lô, quăng
tới một chiếc điện thoại di động: “Báo đi! Đừng làm phiền tôi!’’

Tài xế nổi giận: “Ây da, người này điên rồi!’’ Nói rồi liền lấy di dộng bắt đầu nhấn phím thật.

Lâm Hạ Thiên không thèm để ý, nhìn Tô Lô cười cười: “Ha ha …cậu chưa quên
tôi, thật sự quá tốt! Cậu…Cậu có ổn không?’’. Hắn vừa nói vừa thận trọng hỏi han.

Tô Lô thở dàĐẩy hắn ra, Tô Lô xuống xe đi đến trước mặt
tài xế, cầm lấy di dộng của hắn kết thúc cuộc gọi: “Bác tài, thật ngại
quá, đó là bạn của cháu, đại khái là uống nhiều không ý thức được hành
vi của mình, cháu thay cậu ta xin lỗi chú.’’ Sau đó từ trong túi quần
lấy tiền ra. Có chừng 5, 6 trăm đồng, Tô Lô toàn bộ nhét vào tay tài xế, “Số tiền này bồi thường thời gian làm chú chậm trễ, mong chú nhận lấy.
Việc hỏng hóc đầu xe cũng không liên quan đến chú, đêm nay thật sự xin
lỗi.’’

Phía sau, Lâm Hạ Thiên không phục kêu ầm ĩ: “Không đúng, rõ ràng là ông ta đụng xe tôi! Ông ta phải xin lỗi chúng ta, ông ta….’’

Tô Lô quay đầu trừng hắn một cái.

Lâm Hạ Thiên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Bác tài thấy sự việc thật kì quái, mình sao lại xui xẻo gặp phải tên say
rượu kia chứ, tâm tình nóng nảy, nhưng nghe Tô Lô thành khẩn xin lỗi thì cũng không làm to chuyện: “Cô gái, số tiền này tôi trả lại cô, tôi
cũng không truy cứu, chờ bạn cháu tỉnh rượu nhớ phải bảo ban cậu ta. Bây giờ say rượu mà lái xe bị xử phạt rất nghiêm, để cảnh sát biết được thì khỏi phải nghĩ đến việc lái xe ở Trung Quốc!’’

Tô Lô không nói gì nữa, chỉ liên tục gật đầu.

Bác tài còn nói: “Vấn đề này coi như vậy đi, chỉ cần thanh toán tiền xe, tôi sẽ đi ngay, tôi còn phải làm việc’’

Tô Lô mới nhớ ra mình còn chưa trả tiền xe, định lấy tiền trong túi quần
ra thì phát hiện toàn bộ đều đã đưa cho bác tài. Cô lại trừng mắt với
cái tên Lâm Hạ Thiên đứng còn không vững kia:’’Đưa tôi 100 đồng.’’

Lâm Hạ Thiên đối với Tô Lô vẫn luôn rất nghe lời, hắn ồ một tiếng rồi đưa một tờ tiền tệ cho Tô Lô.

Tô Lô trợn mắt thầm nghĩ, hắn lấy ra những 10 tệ.Tô Lô không khách khí đẩy tay hắn ra, trực tiếp lấy ví tiền trong túi hắn, rút ra 100 đồng đưa
cho bác tài.

Trong ví tiền có tấm ảnh chụp, một cô bé tóc dài đang ghé đầu vào bàn học ngủ say.

Động mạch chủ trong tim Tô Lô chợt co rút lại một hồi.

Thật vất vả mới giải quyết xong, Tô Lô một bên nhìn Lâm Hạ Thiên cười ngây

ngô, một bên quan sát chiếc xe.Tâm tình lại càng xuống dốc, đem hắn kéo sang bên đường. Lâm Hạ Thiên lảo đảo, Tô Lô phải đỡ lấy tay hắn, kẻ
đang nhăn nhở càng thêm ngớ ngẩn. Hắn khó khăn di chuyển liền thuận thế
đem cả cơ thể dựa vào người Tô Lô.

Đến phiên Tô Lô lảo đảo.Một
mình cô bê đỡ cái người cao trên 1m8 này quả thật quá sức mà. Cố hết sức đỡ cơ thể của hắn, vất vả đưa tới taxi. Cả người đổ mồ hôi mà đem hắn
cẩn thận nhét vào trong xe, Tô Lô thề, cái lúc làm đầu hắn đập vào nóc
xe tuyệt đối không phải cô cố ý.

Lâm Hạ Thiên đầu bị đập cũng không có náo loạn, không có kêu đau, chỉ là có tình gây khó dễ cho Tô Lô.

Tô Lô hỏi: “Nhà cậu ở đâu?’’

Lâm Hạ Thiên cười ngây ngô:’’ Tô…”,hức,” Tô Lô… là cậu!’’

‘’Tôi hỏi nhà cậu ở đâu?!’’ Tô Lô nhíu mày.

‘’Hức, Tô Lô… thật tốt’’ Người nào đó như cũ bày ra điệu cười ngớ ngẩn.

Tô Lô vỗ vỗ mặt hắn:’’ Lâm Hạ Thiên, tỉnh tỉnh, nói cho tôi biết cậu ở chỗ nào?’’

Người nào đó phỏng chừng đã say đến phương hướng đều không phân biệt nổi,
hắn bắt lấy tay Tô Lô đang đặt trên mặt mình xoa nắn:’’ Tô Lô…Tô Lô…Rất nhớ em…’’

Gò má Tô Lô nóng lên, muốn rút tay về nhưng hắn lại nắm rất chặt. Cô thấy tài xế đang chuẩn bị điều chỉnh gương chiếu hậu quan sát động tĩnh của bọn họ bên dưới

nên lại càng khẩn trương. Nhéo Lâm Hạ Thiên một cái, Tô Lô mở miệng cảnh cáo: “Lâm Hạ Thiên, nếu còn không nói cậu ở đâu thì tôi đưa cậu đến
bệnh viện tâm thần!’’

Đáng tiếc người nào đó say rượu chỉ hướng cô cười ngây ngô, miệng lẩm bẩm:’’Đau…” Một giây sau cả người liền đảo
hướng đè lên người Tô Lô, hơi chút cúi đầu, liền chuẩn xác không sai tìm được môi Tô Lô, hôn thật sâu.

Tô Lô kinh hãi, sửng sốt mất một giây mới biết phải giãy dụa, giận dữ đẩy đầu của hắn ra, đánh lên đó mấy phát.

Lâm Hạ Thiên bị đau, giả bộ đi xuống, ôm đầu tháo chạy.

Tô Lô lúc này mới chợt hiểu ra hắn một chút mùi rượu cũng không có, đều là đang giả bộ say! Trong lòng có một ngọn lửa bốc lên, Tô Lô thẳng tay
đấm vào mặt hắn một quyền.

Lâm Hạ Thiên đau đớn kêu to.

Tô Lô không muốn dây dưa với hắn nữa, đẩy cửa xe đi ra.

Lâm Hạ Thiên ném cơn đau đớn qua một bên, vội vàng đuổi theo. Nhưng không
nghĩ cô gái nhỏ kia tức giận lên thì đi vô cùng nhanh, thoáng cái đã
cách hắn 1 khoảng xa. Lâm Hạ Thiên chạy vọt lên trước vượt qua cô:’’ Tô
Lô, thật xin lỗi, em nghe tôi giải thích.’’


Tô Lô không để ý tới hắn, tiếp tục cúi đầu đi thẳng.

Lâm Hạ Thiên bất đắc dĩ đuổi theo: “Tô Lô, Tô Lô…Đừng như vậy! Tôi không
có ý gì khác, chỉ là muốn cùng em nói chuyện mà thôi! Em biết người
ngoại quốc đều có thói quen hôn môi khi chào hỏi mà! Tôi vừa mới trở về, thói quen chưa kịp sửa. Thật đấy, tôi thề nếu còn có lần sau sẽ bị
thiên lôi đánh xuống. Em đừng tức giận nữa có được không?’’

Nhưng Tô Lô căn bản không nghe hắn nói, vẫn như cũ cúi đầu bước đi, càng đi càng nhanh.

Lâm Hạ Thiên sốt sắng kéo lấy Tô Lô. Thật vất vả cô mới chịu dừng lại, Lâm
Hạ Thiên lại hoảng hốt một phen, hắn trông thấy khoé mắt Tô Lô hồng
hồng, nước mắt đang chảy giàn giụa từ hai hốc mắt. Lâm Hạ Thiên thoáng
sợ hãi, bước chân cũng vì thế mà dừng lại: Em, em đừng khóc. Em đánh
tôi cũng được, dùng gạch đập cũng được, đừng khóc nữa, tôi cầu xin tha
thứ có được không? Thật sự, tuyệt đối sẽ không có lần sau được không?
Em muốn thế nào thì sẽ là thế đó, chỉ cần đừng khóc, xin em!’’

Tô Lô nước mắt còn chưa ngừng. Lâm Hạ Thiên vừa chạm vào cô một chút, cô lại khóc càng lớn tiếng.

Lâm Hạ Thiên chưa từng gặp qua tình huống như vậy nên không biết phải làm
sao, trong lòng đã sớm đem mình mắng đến địa phủ rồi nhưng cô vẫn khóc
không ngừng nghỉ. Lâm Hạ Thiên gấp gáp đến độ luống cuống liền đưa tay
ôm lấy Tô Lô, đem khuôn mặt cô gắt gao ấn trước ngực mình, để cho tiếng
khóc của cô biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ.

Tô Lô dùng lực đập phía sau lưng của hắn, đẩy ngực hắn ra, mà Lâm Hạ Thiên đều bất vi sở động (đứng im không nhúc nhích), hắn uy hiếp:’’Em còn khóc tôi liền ôm em đến sáng!’’

Tô Lô tức giận vô cùng, dùng sức đập, dùng sức đẩy vẫn là không thoát được, chỉ có thể há mồm cắn một ngụm trước ngực hắn.

Lâm Hạ Thiên đau đến mức la to.

Người đi đường ngang qua nhìn chằm chằm đôi nam nữ quái dị này bàn tán trách
móc. Nữ rúc đầu trước ngực nam, cố gắng diễn một màn lưu luyến bịn rịn,
còn trên mặt người nam, nếu đem so sánh với da chó thì còn có nhiều nếp
nhăn hơn.Chẳng lẽ…ở đây hoạt động nghệ thuật?

Tô Lô giãy giụa mãi không được, mồm thì đã cắn, tay cũng đập phát đau rồi, hành vi kịch liệt dần dần dừng lại.

Lâm Hạ Thiên lúc này gương mặt mới thả lỏng, nhưng không dám lơ là, vẫn
khóa cô trong ngực, một tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô an ủi.

Tô Lô mềm mại nằm trong ngực Lâm Hạ Thiên, trên mặt đều là nước mắt.


Lâm Hạ Thiên trước đây chỉ có ở trong mộng mới có thể ôm Tô Lô, hôm nay
chân chính ôm cô, cái loại cảm giác chân thực này hóa ra lại ngọt ngào
đến vậy.Lâm Hạ Thiên cảm thấy máu mình đang sôi trào. Hắn vừa muốn hôn
lên trán cô, vừa lo sợ cô chán ghét:”Tô Lô, là tôi sai, em tha thứ cho
tôi, được không…?’’

Tô Lô nghe thanh âm Lâm Hạ Thiên từ trong lồng ngực truyền đến bên tai, trầm ổn mà dịu dàng, khóe mắt chua xót lại
chảy nước mắt. Tô Lô không biết nên làm sao, hắn đối với cô ôn nhu như
vậy, cô rất sợ chỉ là ảo giác. Cô sợ mình lại phạm sai lầm, tự cho rằng
trên đời này còn có người thương yêu cô, che chở cô…

Lâm Hạ Thiên
lại có cảm giác ươn ướt, vội vàng nâng mặt cô lên, nhìn thấy nước mắt cô thi nhau rơi xuống, trong lòng vừa hoảng hốt vừa đau đớn: “Là tôi không tốt… tôi không biết em thực sự chán ghét tôi đến vậy…” Nhưng hắn vẫn
không buông Tô Lô ra, ngược lại càng đem cô ôm chặt thêm: “Tô Lô, tôi cố gắng 5 năm vẫn không cách nào quên được em, tôi thích em, rất thích! Van cầu em…đừng ghét bỏ tôi…’’

Câu nói đó như một bàn tay chỉ trực chờ nắm lấy trái tim Tô Lô. Chỉ một
thoáng, áo sơ mi trước ngực hắn đã dính đầy nước mắt cô: “Tôi … không có ghét bỏ cậu…’’

Lâm Hạ Thiên ngay lập tức trở nên kích động: “Thật sao?!” Sau đó lại nhớ tới đoạn kí ức ngắn ngủi kia, nội tâm hắn đau
đớn: “Nhưng em nói…tôi là ác ma…’’ Năm năm sau, lần đầu tiên đem những
lời này nói ra miệng, trong lòng hắn chua xót không nguôi.

“Tôi …’’ Tô Lô ngừng lại, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Lâm Hạ Thiên không làm khó cô. Có chút gấp gáp lại có chút rối ren, hắn
vòng chặt hai tay ôm lấy cô: “Được rồi, không cần trả lời. Em chỉ cần
trả lời một việc… em …có nguyện ý ở bên tôi không?’’

Tô Lô vẻ mặt giống như con rùa rụt cổ trốn trong mai.

Lâm Hạ Thiên sốt ruột, hắn biết rõ, một khi Tô Lô bình tĩnh trở lại sẽ khôi phục thành cô bé có thừa lý trí và tỉnh táo kia, sau đó đẩy hắn ra, cự
tuyệt hắn. Lâm Hạ Thiên gấp gáp tìm kiếm môi của cô, từng ngụm từng ngụm hôn lên.

Tô Lô vừa tình bĩnh lại, lại bị nụ hôn này lần nữa làm
đảo lộn tâm tình. Hắn hôn dồn dập, cơ thể cô mềm nhũn đón nhận, thậm chí còn quên mất phải giãy dụa.

Một lúc sau, Lâm Hạ Thiên mới thoáng
buông ra để cô thở một ngụm. Cúi đầu nhìn cô thở dốc không thôi, trên
khuôn mặt là màu hồng phớt đáng yêu mê người, Lâm Hạ Thiên kiềm chế
không nổi lại lần nữa tham lam ăn môi cô.

Mãi cho đến khi hai
người sắp thở không nổi, Lâm Hạ Thiên mới cảm thấy thỏa mãn rời khỏi môi Tô Lô. Tô Lô tựa vào người hắn hít thở, Lâm Hạ Thiên thừa dịp hỏi cô:
“Có đồng ý ở bên tôi không?’’

Tô Lô nhất thời không có thời gian hô hấp để trả lời.

Lâm Hạ Thiên lại thúc giục cô: “Mau nói “Đồng ý”!’’

Tô Lô bật cười, hắn đi 5 năm, hơi thở của hắn cũng theo cô tới trường suốt 5 năm. Áp mặt trước ngực hắn, cô thích mùi hương này, nhưng hai chữ
“Đồng ý” vẫn không cách nào nói ra miệng.

Lâm Hạ Thiên lòng nóng
như lửa đốt, hắn sợ nhất cái loại tình huống này. Hắn lo lắng thỉnh cầu, mà cô luôn luôn tỉnh táo giữ vững lập trường, sau đó sẽ lạnh lùng cự
tuyệt hắn: “Tô Lô, tôi sửa. Em không thích tôi chỗ nào tôi liền cho sửa

chỗ đó, cho đến khi em thỏa mãn, có được không? Tôi… tôi chỉ muốn ở bên
em…’’ Hắn ôm sát người con gái vào trong ngực như muốn đem cô hòa vào
trong xương tủy chính mình: “ ANH YÊU EM…!’’

Tô Lô đầu óc trống
rỗng. Ba từ kia cô cũng khao khát nhận lấy đến nhường nào.Cô bàng hoàng bất lực núp ở trong ngực hắn: ” Còn có thể không? Em phải gả cho tên
chủ tịch ngân hàng nào đó…’’

Lâm Hạ Thiên vừa nghe đến chữ “gả” liền lập tức nổi giận:”Gả cái gì! Không cho phép gả!’’

Tô Lô ôm trong mình một đống ủy khuất, lúc này lại bị Lâm Hạ Thiên quát to, cô nức nở: ” Anh…Hung dữ gì chứ..!’’

Lâm Hạ Thiên đỡ lấy gáy cô, cánh môi một hồi cắn mút dọc theo mũi cô, hết cắn rồi lại thành hôn triền miên:”Tô Lô, anh không cho phép em gả! Cái
tên chủ tịch nào đó, ngày mai anh liền cho người giết hắn!’’

Tô Lô bị cố định đầu không thể động đậy, chỉ có thể dùng miệng mắng: “Anh lưu manh! Tên côn đồ này!’’

“Chỉ cần em không gả cho hắn, muốn anh làm gì cũng được, ôn nhu như nước
cũng có thể!’’ Lâm Hạ Thiên mở to mắt mắt nhìn người con gái trong
ngực:” Em chỉ có thể gả cho anh!’’

Ánh mắt của hắn nóng bỏng nhưng đầy vẻ nghiêm túc. Tô Lô bối rối quay đầu, che giấu đáy lòng đang run rẩy rung động.

Lâm Hạ Thiên hỏi dồn:’’ Rốt cuộc là tên chủ tịch ngân hàng nào? Năm kia
nước Mĩ đầu tư có phải là bơm tiền vào ngân hàng của tên đó?’’

Tô Lô thanh âm trầm thấp:’’ Tên kia…ông ta…Ông ta tên là…Cảng Tư..’’

Lâm Hạ Thiên lần nữa tức giận phun trào:’’ Tô —— Lô ——! Em muốn gả cho lão già kia trước phải bước qua xác anh——!!’’

Tô Lô rụt đầu, thức thời gật đầu lia lịa.

Lâm Hạ Thiên tranh thủ cơn giận còn sót lại, cường ngạnh lộ công khai:’’ Tô Lô, em là của anh!’’

Trong huyết quản Tô Lô có một dòng nước ấm ngọt ngào chảy qua, hai bên gò má
đều đang nóng lên, cô không biết phải che dấu chính mình như thế nào.

Lâm Hạ Thiên bức ép cô: “Em phản ứng gì đi chứ. Gật đầu hoặc nói đồng ý!’’ (=]]]]]]]]]]]] thế thì chọn kiểu gì thì vẫn là đồng ý)

Tô Lô dùng cùi trỏ hích nhẹ hắn, cô muốn gật đầu, nhưng nội tâm vẫn còn đang do dự.

Lâm Hạ Thiên nhìn ra tâm tư của cô, đối với việc đó càng tha thiết mong
muốn. Hắn hôn lên trán cô: “Không cần lo lắng chuyện khác, yên tâm giao
phó cho anh.Tin tưởng anh, anh có năng lực bảo vệ em. Em chỉ cần yêu anh là được. Tô Lô, em là của anh!’’

Tô Lô hít sâu một hơi. Khuôn mặt chân thành khẩn cầu đang ở trước mắt, Tô
Lô không có cách nào chống cự. Hắn mang đến những cảm xúc rung động mãnh liệt như vậy, cô không biết còn có thể đè nén chính mình như thế nào.
Tô Lô ôm lấy Lâm Hạ Thiên, phát ra thanh âm nhỏ nhưng rõ ràng: “Được!”

Lâm Hạ Thiên vui mừng phát điên, một phen ôm lấy người con gái trước mặt
tại xoay vòng tại chỗ. Mười ba năm…Hắn chưa từng tính qua mười ba năm
là như thế nào. Hắn chỉ biết, mình rốt cục cũng hết khổ rồi.

Từ nay trở đi, Tô Lô chính là người phụ nữ của Lâm Hạ Thiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.