Đọc truyện Cỏ Lau Mùa Hè – Chương 16: Hạ thiên nói : Này, lão bà!
Ba ngày tiếp theo, Tô Lô không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào
của Lâm Hạ Thiên. Cô rất lo, nhưng là không thể cứ như vậy gọi điện
thoại cho hắn, dùng dằng một lúc Tô Lô chỉ có thể lo suông.
Đến tối cô phát hiện Tô Lôi hôm nay không đi ra ngoài chơi trò chơi nữ vương của mình.Xung quanh nhà liên tục có những âm thanh trách móc, tiếng bước chân không
ngừng chạy đi chạy lại khắp các tầng, tí lại sai người hầu giặt cái áo
khoác này, trong chốc lát lại tìm đến Tô Oánh giúp cô ta nhìn xem rốt
cuộc nội y màu hồng hợp hay vẫn là nội y màu đen thì hợp hơn, lúc sau
lại xông tới phòng Tô Phiên tìm áo mưa…
Cô ta nói, Lâm Hạ Thiên bí mật mang cô ta đi sang châu Âu du lịch, sáng mai tám giờ bay.
Cô ta nói, nếu không nhân cơ hội này đem được Lâm Hạ Thiên dụ lên giường cô sẽ không phải họ Tô.
Cô ta nói, vừa nghĩ tới ánh mặt trời chói chang nơi châu Âu cùng với
dáng người gợi cảm của Lâm Hạ Thiên khiến cô ta hưng phấn đến nỗi không ngủ được.
Nằm ở trong phòng Tô Lô không biết từ lúc nào đã đem gối đầu trở thành Lâm Hạ Thiên mà đập, chính xác đập không dưới 1 trăm lần!
5 giờ sáng hôm sau, Tô Lô từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh. Trên trán
xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, cô mơ thấy Tô Lôi ngay tại bãi biển bổ
nhào vào Lâm Hạ Thiên. Rốt cuộc không kìm nén được, Tô Lô chỉnh đốn hai
cái liền lao ra khỏi phòng.
Thời điểm vọt tới trước cửa, đụng phải Tô Phiên vừa sau một đêm chơi bời trở về.
Tô Phiên đang muốn hỏi cô sáng sớm như vậy đi đâu mà đi, nhưng vừa chạm đến ánh mắt Tô Lô, lập tức cả cơ thể bỗng lạnh run.
Trong mắt cô lộ ra hàn ý muốn giết người.Khiến Tô Phiên tỉnh rượu hơn nửa, khi kịp phản ứng, quay lại nhìn Tô Lô.
Ách… Chung quanh đã không có một bóng người.
Hô ~
Gió sớm thổi qua, Tô Phiên khó hiểu run lên
Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Hạ Thiên đã tỉnh. Hôn bức ảnh kẹp trong ví một cái, sau đó đem ví khép lại, cẩn thận cất kỹ.
Đợi đến khi Tô Lô mở cửa phòng, nhìn thấy cảnh Lâm Hạ Thiên một tay
chống đầu, nằm ở trên giường, ung dung nhìn về phía cửa ra vào.
Lâm Hạ Thiên thần khí thanh sảng (sảng khoái tinh thần), giương lên tay: “Này, lão bà!”
Tô Lô thoáng cái biết mình đã trúng kế, trong thời điểm nghìn cân
treo sợi tóc cô liền đem toàn bộ tức giận kìm hãm lại. Âm thầm hít sâu
một hơi, trên mặt lại hồi phục sự tỉnh táo vốn có.
Chậm rãi tiến vào, cô ngồi ở bên cạnh Lâm Hạ Thiên, dùng vẻ mặt ôn nhu sờ nhẹ lên mái tóc rối do vừa mới ngủ dậy của hắn.
Lâm Hạ Thiên thoải mái nheo lại con mắt, hít thật sâu lấy mùi hương
trên cơ thể cô, một tuần cô đơn kia đơn nhanh chóng được lấp đầy. Giờ
phút này hắn đang thức nhưng so với mơ còn ngọt hơn.
Tô Lô đẩy cái đầu đang không ngừng dụi dụi vào phần eo của mình: “Ôi chao, ngưa ngứa…”
Lâm Hạ Thiên tiếp tục cọ, sau đó dang tay ôm chặt lấy Tô Lô như muốn cô vĩnh viễn nằm chết dí bên cạnh hắn.
Tô Lô thuận thế dựa lên ngực hắn. Trên người cô vẫn còn mang theo hơi lạnh của ngày sớm, mà ngực hắn luôn luôn là nơi ấm áp nhất.
Hôn lên những sợi tóc trên đỉnh đầu của cô, nếu cô có thể vĩnh viễn
nhu thuận giống như giờ khắc này thì thật là tốt… Lâm Hạ Thiên động
tình, cúi đầu tìm kiếm môi cô.Tô Lô hít lấy hơi thở ngọt ngào rồi nhẹ
nhàng thổi qua khuôn mặt Lâm Hạ Thiên, hắn kìm lòng không được đem cô ôm càng chặt, hôn càng sâu.
Cô mặc hắn không ngừng mút vào, mềm mại tựa ở trong lòng ngực của
hắn, cô rất hài lòng khi phát hiện nhiệt độ cơ thể Lâm Hạ Thiên bắt đầu
nóng lên. Sau đó, thân thể liền xuất hiện phản ứng.
Tô Lô dưới đáy lòng cười đến rất vui vẻ.
Lâm Hạ Thiên âm thầm mắng một câu, phản ứng tới nhanh như vậy thật
khiến hắn không khỏi nghĩ tới chính mình giống như một đứa trẻ đang
trong thời kỳ trưởng thành!
Hiếm khi thấy được vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn của cô như ngày hôm
nay, còn muốn hôn thêm vài cái, nhưng là hắn không dám. Buổi sáng là lúc thú tính nổi lên mãnh liệt nhất, hắn sợ mình không khống chế nổi.
Vội vàng thoát khỏi nụ hôn.Cả gương mặt Lâm Hạ Thiên trở nên vặn vèo vì bị đè nén dục vọng.
Lại trông thấy cô gái ngốc kia mở to mắt, có chút khó hiểu, có chút mờ mịt nhìn hắn.
Lâm Hạ Thiên bắt đầu âm thầm kêu gào**! **!
Ánh mắt của cô lấp lánh, thoảng qua có sự mong mỏi nhàn nhạt, có thêm vẻ mờ mịt nơi đáy mắt nhìn qua hết sức mê người.
Lúc này cổ họng Lâm Hạ Thiên đã căng cứng, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào, biểu tình mãnh liệt.
Đã thế cô lại còn phát ra âm thanh nũng nịu: “Lâm Hạ Thiên…”
Lâm Hạ Thiên cảm giác mỗi mạch máu như trương lên, Tô lô đưa thay sờ sờ gân xanh trên cổ hắn, sau đó đem hắn đẩy ngã xuống giường.Ngay lập tức cô chủ động gác chân lên trên người hắn, cúi đầu nhìn khẽ cười. Đưa tay sửa sang lại những sợi tóc trên trán, đầu ngón tay nhẹ vuốt qua đôi mắt của hắn, cái mũi, bờ môi.
Hắn một bên kinh giật (kinh ngạc cùng giật mình) nhìn cô, một bên thì thở phì phò.
Đầu ngón tay Tô Lô vẫn tiếp tục đi, men theo lồng ngực trơn bóng đang phập phồng của hắn chậm rãi hướng xuống chỗ tiểu phúc ( cậu em nhỏ).
Lâm Hạ Thiên nhanh chóng bắt lấy tay của cô, thanh âm khàn khàn: “Tô Lô…!”
Tô Lô bĩu môi, tay của cô giống như con cá nhỏ dễ dàng chuồn khỏi bàn tay hắn, lưu luyến đặt trên phần xương quai xanh của hắn: “Anh… Không
thích em như vậy sao?”
Hắn buông thõng mắt, từng chút một cảm nhận được sự động chạm của cô, ngay cả con mắt cũng trở nên run rẩy: “… thích…”
Cô tiếp tục cúi người hôn lên môi của hắn, nhìn ra trên chóp mũi hắn
xuất hiện những giọt mồ hôi li ti: “Sẽ để cho Tô Lôi làm thế với anh
sao?”
“Không rõ…”
Lâm Hạ Thiên vươn đầu lưỡi muốn cảm nhận được nhiều hơn sự ngọt ngào
mà cô mang lại, ngửa cổ truy tìm đôi môi cô, nhưng môi của cô đã chuyển
qua cằm hắn, nhẹ nhàng mà gặm xuống.
Rất nhanh trong tay Lâm Hạ Thiên trở nên trống rỗng.
Lúc này thanh âm Tô Lô hoàn toàn là ủy khuất: “Vậy anh tại sao phải
mang Tô Lôi đi Châu Âu? Lại còn cứ như vậy tiêu sái mà bao hết chi phí?”
Lâm Hạ Thiên vội vàng lắc đầu: “Anh chỉ bao hết chi phí để cho cô ta
đi châu Âu mà thôi, anh cũng không có nói đi cùng cô ta. Anh đã an bài
những người khác cùng cô ta đi rồi.”
“Ha ha…” Tô lô cười khe khẽ, hơi thở như lan.
Hắn giờ phút này không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa vội vàng truy đuổi hơi thở của cô.
Tô Lô cũng bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo trên người Lâm Hạ Thiên.
Thời điểm chỉ còn một chiếc cúc cuối cùng, Lâm Hạ Thiên đột nhiên ngăn cô lại: “Không…”
Tô Lô vuốt lồng ngực đã trần trụi của hắn: “Vì sao?”
Lâm Hạ Thiên đối với việc cô khiêu khích (xx) vừa yêu vừa hận, nhưng vẫn ép buộc ý thức của mình duy trì sự thanh
tỉnh: “Không thể… Anh… Anh muốn đợi sau khi kết hôn… Mới được ăn em…”
Cô cười khanh khách: “Vậy thì cậu em nhỏ của anh phải cố gắng rồi…!”
Tại lúc Lâm Hạ Thiên còn chưa kịp phản ứng xem cô rốt cuộc là có ý tứ gì, đã nhìn thấy Tô Lô cầm từ dưới giường lên một chai nước lạnh nhắm
thẳng xuống người của hắn, từ đầu đến chân, nhất là ở bộ vị phản ứng nào đó.
Nước đá lạnh khiến Lâm Hạ Thiên oa oa kêu to, hơn nữa vừa mới bị cô khiêu khích (xx) cả người đều nóng hừng hực, cảm giác này giống như đang lăn trong chảo
dầu một phát rớt ngay xuống hầm băng cực hạn, giày vò đến nỗi ý nghĩ
muốn chết Lâm Hạ Thiên cũng đã có. Thời điểm phục hồi lại được tinh thần ngay lập tức xoay người bổ nhào lên trả thù người nào đó, lại hát hiện
cô đã sớm nhanh nhẹn nhảy xuống giường, đứng ở cửa, mặt mày tươi rói
nhìn hắn một thân chật vật.
Đang lúc Lâm Hạ Thiên cắn răng ôm lấy bộ phận đã suy yếu định đi qua tính sổ, Tô Lô ngột ngột nghiêm nghị quát: “Đứng ở đấy!”
Mặt của cô trong nháy mắt liền đen lại, hắn ngay lập tức dừng bước chân lại, không dám đi về phía trước.
Tô Lô hướng Lâm Hạ THiên trừng mắt: “Không muốn đưa Tô Lôi đi Châu Âu? Tại sao còn phải tốn tâm tư thuê máy bay làm gì?!”
Hắn ngoan ngoãn đáp: “Anh chưa bao giờ có ý định sẽ cùng cô ta đi. Muốn đi cũng là cùng với em đi!”
Cô khiêu mi: “Thế anh đã an bài người nào đi cùng cô ta đây?”
Lâm Hạ Thiên nhún nhún vai: “Lí Diễn Minh.”
Tô Lô có cảm giác mình bị chẹn họng, không còn gì để nói.
Hắn thừa cơ tiến đến bên người cô: “Lão bà… Em ăn dấm chua thật mãnh liệt ah…” Duỗi tay muốn ôm lấy cô, nhưng là nhớ đến trên người mình còn đang nhỏ nước, đành phải để thõng tay xuống.
Bày ra vẻ mặt như cô vợ bé nhỏ, lôi kéo ngón tay của cô, trên mặt lại nhịn không được cười: “Em rốt cục cũng chịu trở lại…”
Tô Tô ném tay hắn sang chỗ khác, trong mắt lộ sự sắc bén: “Thủ đoạn
của anh cao minh như vậy em có thể không trở lại sao?! Em không phải
nên tán thưởng anh một chút? Lại còn một mũi tên trúng ba con chim! ”
Lâm Hạ Thiên khiêm tốn cười cười: “Mình quá khen, mà anh cũng muốn
tán thưởng em một chút.” ý cười mập mờ, “Nghĩ không ra lão bà của anh…
Là cao thủ…!”
Cả gương mặt cô như bị phỏng, trên tay vẫn còn cầm chai nước lạnh,
lúc này không khách khí nện xuống đầu Lâm Hạ Thiên: “Lưu manh!” Mắng
xong, bước trở về gian phòng của mình, đóng phanh cửa.
Lâm Hạ Thiên cử chỉ nhàn nhã, một bên đem quần áo ướt đẫm cởi ra, một bên lại nhìn đống bừa bộn trên giường cười ngây ngô.
Cô cuối cùng đã trở lại.
Cô rốt cuộc không bỏ được hắn.
Cô… Vẫn là rất quan tâm hắn…
Mở mắt là nhìn thấy cô, cái loại cảm giác như đặt mình trong hạnh phúc thiên đường này đã trở lại.