Đọc truyện Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã – Chương 73
“Buổi chiều cô ấy có tiết học, bây giờ đang ở trường, phải năm giờ chiều cô ấy mới về.” Tịch Tư đi theo sau lưng nói.
Ngôn Nại ở trường đang muốn vào học tiết thứ hai, di động của cô nhận được tin nhắn của Tịch Tư, nói cho cô biết anh trai cô Ngôn Diễn tới đây.
Từ trước tới nay vào lớp học hết sức chăm chú, giờ cô không thể yên lòng vào lớp được. Ngôn Diễn tới nước E, trước khi tới anh cũng không báo cho cô biết một tiếng, mà cứ như vậy bất chợt đến đây. Cô còn đang học ở trường, lúc này anh đã tới nhà, bây giờ trong nhà còn đang có một người nguy hiểm, hai người bọn họ ở chung một phòng, cô đang cầu nguyện Ngôn Diễn ngàn vạn lần đừng để lộ chuyện Ngôn Đán ra ngoài sáng cho Tịch Tư biết!
Buổi chiều tan học, Tịch Tư đúng giờ đứng trước cửa trường chờ cô, ở trường học bạn bè quen biết cô thường xuyên trêu chọc cô, truyện online chỉ ở diendanlequyidon.com, nói cô có một người bạn trai rất đẹp trai phong độ, mỗi lần cô đi học anh đều gió mặc gió mưa mặc mưa đến trường học đón cô, trong giọng nói đầy hâm mộ, nói cô thật hạnh phúc. Cô giải thích với các cô ấy nói Tịch Tư chính là quản gia của cô, không phải bạn trai cô, nhưng các cô ấy cũng không tin, hơn nữa còn hiểu quản gia thành một ý khác, quản gia chính là người chủ trong gia đình, anh là đàn ông, cần phải gánh vác trách nhiệm gia đình, quản lý tốt chuyện trong nhà.
Tịch Tư cũng giống như mọi ngày, khi nói chuyện với cô cũng không có bất cứ điều gì khác thường. Trên đường đi, anh nhắc tới Ngôn Diễn, anh trai cô được anh sắp xếp vào ở phòng khách, bây giờ đang ngủ bù. Ngôn Nại không tiện mở miệng hỏi anh, anh và anh trai cô nói những chuyện gì, cô vẫn mang theo trái tim treo lơ lửng không bỏ xuống được, trong lòng cô lo lắng không yên.
Tịch Tư đã nhận ra Ngôn Nại khác thường, cô không chủ động nói ra, anh cũng không hỏi, chỉ là càng để ý tới cô hơn.
Về tới nhà, Ngôn Diễn đã tỉnh ngủ rồi. Trong phòng khách lầu một, anh làm như ở trong nhà mình, tùy tiện nằm trên ghế sofa xem ti vi, vừa xem thỉnh thoảng lại còn cười phá lên.
Anh thấy bọn Ngôn Nại đã về, mới từ trên ghế sofa ngồi dậy, uể oải nói với em gái Ngôn Nại đã ba tháng không gặp mặt: “Tan học rồi hả? Người ta có bảo em mập lên không? Đã nói với em, đừng lúc nào cũng ôm đồ ăn vặt không ngừng nghỉ! Phụ nữ đã từng qua lại với anh, có ai không phải vì dáng người mảnh khảnh của mình, liều mạng khiến bản thân ăn uống điều độ? Coi chừng vóc dáng thay đổi, tương lai không ai thèm lấy.” Anh nhìn con gái lúc nào cũng tinh mắt, Ngôn Nại bây giờ so với lúc ra nước ngoài, tuyệt đối là mập hơn.
Sau khi Ngôn Nại nghe xong, tất cả tâm tình kích động khi về đến nhà nhìn thấy Ngôn Diễn đều quẳng lên chín tầng mây, trong lòng chỉ cảm thấy như ‘bầy ngựa phi nhanh tới’, “Đình Na cô ấy cũng ăn uống điều độ hả? Em muốn mang lời nói vừa nãy của anh, bây giờ gọi điện thoại nói với cô ấy!” Từ lúc nào thì Ngôn Diễn thích nói cô ham ăn đồ ăn vặt nhỉ? Để cô nghĩ lại chút, hình như là có một lần cô bắt anh mua đồ ăn sáng cho Ngôn Đán sau đó mua đồ ăn vặt, bị anh phát hiện, thì anh bắt đầu thường xuyên nói cô không quản được cái miệng của mình.
“Đừng đừng! Lịch sử phong lưu đó của anh để cho nó bay đi theo gió, bây giờ anh đúng là một người đàn ông tốt!” Hai anh em ở cùng một chỗ thì thường xuyên đấu võ mồm, nhưng Ngôn Diễn bao giờ cũng thua trận, lúc có Đình Na, cô ấy đều bênh vực Ngôn Nại, thế nên cho dù em gái Ngôn có lý hay là vô lý, anh đều không đấu lại cô, sau lưng cô còn có ba Ngôn và mẹ Ngôn làm chỗ dựa cho cô nữa chứ.
Cũng may bản thân Tịch Tư năm đó nhất thời có hứng thú đi học tiếng nước Z, sau này lại vì Ngôn Nại, anh vẫn luôn không từ bỏ quyết tâm phải học giỏi tiếng nước Z, anh em họ nói chuyện rất nhanh, nhưng anh nghe hiểu được. Trước tình cảm anh em thân thiết như thế này, anh có chút hâm mộ.
“Sao anh lại tới đây? Trước khi tới không biết gọi cú điện thoại thông báo một chút ư? Đừng nói là anh đặc biệt đến thăm em, nói em cũng không tin anh đâu.” Ngôn Nại thả túi xách, cô ngồi xuống bên cạnh Ngôn Diễn, cô vẫn còn đang phàn nàn Ngôn Diễn tới đột ngột khiến cô trở tay không kịp.
“Còn không phải vì chuyện tháng trước em gặp phần tử khủng bố nổ súng ư, mẹ rất lo lắng cho em, một tháng này bà ăn không ngon ngủ không yên, vốn bà cũng muốn đến đây, là ba ngăn cản bà. Hai người dặn anh đón em về, học ở đâu cũng được, chỉ cần em thật lòng muốn học. Đây chính là nguyên văn câu nói của ba, em đừng để trong nhà cuối cùng phải lo lắng cho em. Vì thế nên anh tới đây!” Ngôn Diễn nói tới đó anh tạm dừng một chút, còn nói thêm, “Anh không phải cái loại đi đâu, lại còn phải nói một tiếng theo thói quen, cũng không phải không tìm thấy chỗ mà tới.”
“Đã không có việc gì nữa, mẹ lại còn lo lắng cho em như vậy, anh nhìn em không phải khỏe rồi sao? Người còn mập lên, em đã hai mươi hai tuổi, một mình em ở bên ngoài, có gì mà lo lắng, bị tập kích chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Cô bất đắc dĩ nói.
“Anh chỉ là người làm việc, người hạ mệnh lệnh không phải là anh, em không đồng ý trở về, tự mình gọi điện thoại về nhà mà nói.” Ngôn Diễn liếc mắt, bộ dạng chuyện không liên quan đến mình treo giò ngồi xem.
“Xem ra là không thương lượng được, anh đã tới đây, ba và mẹ là cùng một chiến tuyến.” Cô ra nước ngoài học hành cũng trắc trở như vậy, lần nào cũng là kiểu không bệnh mà mất, lần trước ở nước M, là muốn cô về tiếp nhận công ty. Lần này chẳng qua chỉ là một năm làm trao đổi sinh viên mà thôi, cũng không thể để cho cô yên tâm học xong.
“Đúng rồi, thời gian cử hành hôn lễ của anh và Đình Na đã quyết định rồi, tháng sáu cô ấy tốt nghiệp, vào ngày 25 – 8 năm nay. Còn nữa, chuyện của Thẩm Tâm anh cũng đã biết rồi.” Ngôn Diễn nhàn nhạt nói, anh không biểu lộ ra vẻ mặt không hài lòng với Ngôn Nại.
Ngôn Nại hơi ngẩn ra, là Đình Na nói với anh, cũng không mấy người biết Thẩm Tâm, anh trai sẽ trách cô vì cô giấu giếm sao? “Thật ra chuyện của Thẩm Tâm không phải em cố ý muốn lừa gạt mọi người, khi đó anh đối với Thẩm Hoan Tình quyến luyến không quên, nhưng lòng cô ấy lại không ở trên người anh, người trong lòng cô ấy là Dung Quý Hàn, mà chuyện của Dung Quý Hàn và nhà họ Ngôn anh cũng biết, lúc đó thiếu chút nữa Ngôn thị đã không còn. Em không muốn tình hình càng ngày càng lộn xộn không chịu nổi, cũng chẳng mong nhìn thấy anh bị tổn thương, nên mới tạm thời không nói ra, anh cũng biết mẹ tuyệt đối sẽ cướp đứa nhỏ về.” Ngôn Nại giải thích nói.
Là Phương Đình Na chủ động nói chuyện Thẩm Tâm cho Ngôn Diễn, ngay lúc Ngôn Nại ra nước ngoài chưa bao lâu, nhà họ Phương và nhà họ Ngôn đã quyết định thời gian tổ chức hôn lễ cho cô ấy và Ngôn Diễn, Phương Đình Na cảm thấy cô cần phải nói về sự tồn tại của Thẩm Tâm trước khi diễn ra hôn lễ của họ. Không phải chuyện gì cũng không để ý thì nó sẽ không tồn tại, nên đối mặt thì đối mặt, cứ trốn tránh chẳng giải quyết được vấn đề gì, thời gian càng lâu, đến lúc đó có khả năng bùng nổ càng lớn.
Sau khi Ngôn Diễn biết được tin này, lúc đó đã ngây ngốc tại chỗ, anh đột nhiên có thêm một đứa con gái gần năm tuổi, còn lớn hơn cả Ngôn Đán. Anh chấp nhận rất nhanh, anh suy nghĩ một lúc rồi nói hết ý nghĩ của chính mình cho Đình Na, anh cám ơn cô tin tưởng anh, cám ơn cô đã rộng lượng. Vợ trước của anh cũng không nghĩ tới anh biết Thẩm Tâm, cho nên chưa bao giờ công khai thân phận thật sự của Thẩm Tâm, nhưng thật ra tin tức giải trí từng đưa tin, nói Thẩm Tâm là đứa bé Thẩm Hoan Tình nhận nuôi, nói cô gái nhỏ là đứa bé của ca hậu và Dung Quý Hàn, phóng viên đưa tin đều không có chứng cứ, thân phận Thẩm Tâm vẫn chưa được chứng minh.
Thẩm Hoan Tình rất bảo vệ Thẩm Tâm, cô không hy vọng có người quầy rầy tới cuộc sống của con gái, đứa bé còn nhỏ, cô bảo vệ Thẩm Tâm rất chặt chẽ, làm ngôi sao nhỏ thứ hai Thẩm Tâm đến bây giờ còn chưa công khai ra ánh sáng.
Mấy năm nay Ngôn Diễn trưởng thành lên nhiều, sự nghiệp của anh đã vững vàng phát triển, tình cảm qua lại giữa anh và Thẩm Hoan Tình trở thành quá khứ, bây giờ thỉnh thoảng nhớ lại, cũng còn cảm xúc, nhưng trái tim không gợn sóng nữa rồi. Anh hiểu được lúc trước bản thân mình làm cô tổn thương, phụ lòng cô, với cô Thẩm Tâm rất quan trọng, cho nên anh sẽ không tranh giành quyền giám hộ Thẩm Tâm với cô, nếu phải ra tòa, nhà họ Ngôn chiếm phần thắng rất lớn, bởi vì có mẹ Ngôn, sau lưng bà có nhà họ Diệp. Nhưng quan trọng nhất là đứa bé sẽ bị tổn thương, anh cũng không thể khiến Thẩm Hoan Tình đau lòng thêm lần nữa.
Nếu Thẩm Tâm là đứa bé của anh, tất nhiên anh phải gánh vác trách nhiệm của người làm ba, anh và Đình Na đã bàn bạc, đứa bé thuộc về vợ trước của anh, anh sẽ đi thăm đứa bé, đồng thời cũng sẽ có trách nhiệm nuôi nấng đứa bé trưởng thành. Có Đình Na ủng hộ, anh liên lạc với Thẩm Hoan Tình, đây là lần đầu tiên anh liên lạc với cô trong vài năm gần đây. Trong điện thoại anh nói rõ ý kiến và dự tính của anh, hẹn gặp cô, chủ yếu là muốn thấy đứa con gái anh chưa từng gặp mặt.
Sự nghiệp của Thẩm Hoan Tình cũng phát triển không ngừng, trong làng giải trí cô ‘phong sinh thủy khởi’ (câu tục ngữ của trung quốc chỉ sự thành công và thịnh vượng), giống như trong tiểu thuyết viết vậy, trở lại giới ca hát lần nữa đạt vị trí giọng ca nữ số một, có tiềm năng dành giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất. Mặc dù Ngôn Diễn cũng ở trong làng giải trí, nhưng anh phát triển bên mảng điện ảnh và truyền hình. Ngôn Diễn gặp Thẩm Hoan Tình, Phương Đình Na không đi cùng, cô cảm thấy trường hợp như vậy cô đi không thích hợp, cô vẫn sợ cô đi trong lòng mình sẽ chua xót.
“Anh cũng không nói việc này với người ta, anh không có ý định tranh giành đứa bé với Thẩm Hoan Tình, mặc dù một mình cô mang theo đứa bé sẽ không dễ dàng gì, nhưng cô vẫn kiên quyết muốn đứa nhỏ. Mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép đứa bé nhà họ Ngôn trôi dạt bên ngoài, trước kia bà đã không thích cô ấy, lại càng không muốn cô ấy mang theo đứa bé của anh.” Ngôn Diễn buồn bã trong lòng nói, bọn họ cũng không dám làm càn trước mặt mẹ Ngôn. Anh muốn trước hết chờ Đình Nam sinh em bé đã, sau đó mới nói với người trong nhà chuyện Thẩm Tâm, như vậy thì mẹ Ngôn sẽ không không tập trung lực chú ý lên người cháu gái Thẩm Tâm này.
Ngôn Nại gật đầu, cô đồng ý nói, “Em cũng cảm thấy nên như vậy, chủ yếu là không để mẹ biết.” Một khi mẹ Ngôn biết được còn không ầm ĩ lên trời ấy à? Ngôn Nại nghĩ một chút rồi nói thêm, “Anh đừng nghĩ ngợi nhiều, với tiếng tăm và địa vị bây giờ của Thẩm Hoan Tình trong làng giải trí, cô ấy chính là ngôi sao giải trí cây rung tiền, cuộc sống của Thẩm Tâm sẽ tốt đẹp, chỉ là công việc cô ấy hơi bận rộn. Anh lại sắp kết hôn, anh có Đình Na, bên cạnh cô ấy cũng có người mà, Dung Quý Hàn sẽ giúp cô ấy.”
“Cô ấy và Dung Quý Hàn đã chia tay, bởi vì chuyện họ chia tay, báo chí giải trí trong nước liên tục đưa tin gần một tháng về chuyện này, anh không muốn biết cũng khó. Ngày anh gặp Tâm nhi, Thẩm Hoan Tình cũng có nói chuyện này, cô ấy đón mẹ cô ấy tới thành phố B, bình thường Tâm nhi đều là mẹ cô ấy chăm sóc.” Ngôn Diễn nói chuyện anh biết cho Ngôn Nại, bình thường cô ít khi chú ý tới tin tức giải trí, người lại ở nước ngoài, xảy ra chuyện gì cô cũng không biết được.
“Hả?” Nghe hai người Thẩm Hoan Tình và Dung Quý Hàn chia tay, Ngôn Nại vô cùng kinh ngạc, bọn họ vốn là một đôi nhân vật chính trong tiểu thuyết, là nam, nữ chính mà tác giả mẹ ruột thương yêu nhất, bọn họ yêu nhau và cuối cùng ở bên nhau đã xác định xong cả rồi, làm sao lại chia tay hả? Bốn năm trước sau khi bọn họ xác định quan hệ, cũng chưa từng thấy bọn họ ầm ĩ xảy ra chuyện xấu gì, trong giới họ luôn là một đôi tình nhân gương mẫu. Hai năm qua quan hệ giữa cô và Dung Quý Hàn cải thiện rất nhiều, lúc nói chuyện thi thoảng có thể nghe anh ta nhắc tới Thẩm Hoan Tình, cô cho rằng tình cảm của họ rất tốt, giống như trong tiểu thuyết viết vậy.
Dung Quý Hàn và Thẩm Hoan Tình chia tay vào hơn một tháng trước, là Thẩm Hoan Tình nói lời chia tay, Dung Quý Hàn đồng ý. Truyện post duy nhất ở diendanlequyydon.com. Bọn họ một người là ngôi sao ca nhạc, một người là ông chủ của một công ty, thường ngày hai người đều bận rộn công việc, đại thể chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Nhưng lúc hai người ở cùng nhau, ở chung rất hòa hợp, chỉ là cuối cùng Thẩm Hoan Tình cảm giác giữa anh và cô thiếu chút gì đó. Qua lại bốn năm, rốt cuộc vào một tháng trước cô phát hiện, cô vẫn cho là kiểu bình an yên ổn này mới rất hạnh phúc, thật ra thì anh chỉ cho cô một giấc mộng mà thôi.
Tin tức Ngôn Nại du học ở nước E bị súng tập kích bị thương, vì Ngôn Nại là người có tiếng tăm, cô ở nước ngoài xảy ra chuyện lớn, truyền thông trong nước rất ầm ĩ về chuyện này. Sau khi Dung Quý Hàn nhìn thấy tin tức, khuôn mặt lành lạnh trước sau như một của anh lộ vẻ lo lắng, trong ánh mắt sâu không thấy đáy như đầm lầy tràn đầy vẻ hoảng hốt, vừa lúc cô ở ngay bên cạnh anh, thấy anh sốt ruột, thấy anh gọi điện thoại phái người đi thăm dò chuyện của cô ấy, thấy anh nhờ vả bạn bè tới bảo vệ Ngôn Nại…. Cô chưa từng chứng kiến anh như vậy! Khi đó anh đã hoàn toàn quên mất bên cạnh anh còn có cô.
Là anh còn chưa biết tâm ý của bản thân, hay là anh giấu giếm tình cảm quá sâu?
Có đôi khi phụ nữ rất nhạy cảm và tinh tế, anh với cô chỉ có hôn môi lễ phép, đây không phải là anh tôn trọng cô, mà là anh không muốn phát triển thêm một bước với cô. Anh là người bận rộn, nhưng cũng sẽ rút ra chút thời gian tới với cô và Thẩm Tâm chẳng qua đây không phải là anh nhớ cô, mà là anh xuất phát từ sự quan tâm đối với bạn bè. Thì ra giữa anh và cô thiếu tình yêu anh giành cho cô, vốn anh không thích cô, anh là vì chú ý đến cảm nhận của cô, mới luôn duy trì quan hệ nam nữ như thế này với cô.
Sau khi Thẩm Hoan Tình phát hiện ra sự thật này, cô từng đau lòng, từng không cam tâm, từng căm giận, nhưng điều này thì có thể giải quyết được gì? Một người có thể giả vờ mọi thứ, nhưng không cách nào giả vờ hạnh phúc được. Tuyệt vọng quá nhiều, là một quá trình, luôn có lúc kết thúc…. Lý trí cô quay lại, vì cô không phải chỉ một người, cô còn có Thẩm Tâm, cô muốn cho con gái có thể khỏe mạnh trưởng thành. Mấy năm nay Dung Quý Hàn rất tốt với cô, năm đó anh cũng là người đầu tiên ra tay giúp cô khi đang ở đường cùng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, không thích thì buông tay thôi.
Bọn họ chia tay chỉ là một câu nói của Thẩm Hoan Tình. Sau đó, đầu tiên Thẩm Hoan Tình tuyên bố tin tức này ra bên ngoài, tiếp theo cô cứ vùi đầu vào công việc, không đón nhận truyền thông phỏng vấn. Sau nữa, có người chứng thực ở chỗ Dung Quý Hàn, tin tức này là sự thật, bọn họ đã chia tay rồi.
Ngôn Nại khó có thể tin, cô chạy nhanh về phòng trên lầu, mở máy tính tìm bài báo có liên quan đến chuyện chia tay của Dung Quý Hàn và Thẩm Hoan Tình. Cô gõ tin tức điện ảnh một tháng nay, gần đây cũng không lên mạng, cặp đẹp đôi trong tiểu thuyết bị phá vỡ, việc này đối với người ngoài như cô là không thể chấp nhận được, nội dung vở kịch muốn bị phá hỏng lắm thì mới xuất hiện tình huống như vậy.
Cô lùng tìm trang web, nhìn vào từng đường link, tin tức họ chia tay đều đăng bằng chữ to giống nhau, tiêu đề còn tô thêm màu hồng, cực kỳ dễ thấy. Sau khi cô xem xong, đúng là không thể nào không chấp nhận, chuyện thật sự đã xảy ra.
Ngôn Diễn nhìn bộ dạng buồn bực bị đả kích của Ngôn Nại từ trên lầu đi xuống, “Họ chia tay, em lại khó chịu gì chứ?” Anh không hiểu cô.
Ngôn Nại nâng mắt buồn bã ỉu xìu liếc nhìn anh, sao anh có thể biết được trong lòng cô bây giờ đang nghĩ gì chứ, những người ở đây sẽ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được suy nghĩ của người xuyên không. Cô lắc lắc đầu, lại thở dài một hơi, với một quyển tiểu thuyết ngôn tình, nhân vật chính đều không yêu, vốn nội dung vở kịch hoàn toàn không có hướng đi, bây giờ cô vẫn là người phối hợp diễn xuất sao?
Tịch Tư bị hai anh em quên sự tồn tại, anh ngồi vào chiếc ghế sô pha cách họ không tới hai mét, nghe họ nói chuyện việc nhà, nắm bắt được một tin tức quan trọng, chính là Ngôn Nại phải về nước Z, anh cần phải nhanh chóng xử lý chuyện trong tay, sau đó theo Ngôn Nại cùng về nước Z. Cậu anh sắp kết hôn, Tịch Tư đang suy nghĩ anh nên tặng quà gì mới tốt. Anh còn nghe được họ nói tới Dung bạn anh, Dung cậu ta thất tình rồi hả? Lúc anh tới nước Z, có thể nhân tiện ai ủi cậu ta rồi, dù sao người giống như bọn họ, hiếm khi chỉ yêu một lần, phải chờ tới lần yêu sau, mới biết là có phải cả đời hay không.
“Các người tính khi nào thì ăn tối?” Gần sáu giờ rưỡi, bình thường sáu giờ Ngôn Nại bắt đầu ăn tối, nói chuyện thì có thể chờ sau khi dùng cơm xong rồi lại nói, Tịch Tư mở miệng hỏi.
Ngôn Diễn xoa nhẹ bụng của anh: “Đúng vậy, lúc nào thì ăn cơm? Anh đói bụng lâu rồi đó.”
“Bây giờ chúng ta lái xe ra ngoài ăn đi? Nếu ăn ở nhà, nấu cơm thì cần chút thời gian.” Tốc độ làm cơm của Tịch Tư không chậm, cô thấy anh cắt rau, bày bàn, giống như đang làm nghệ thuật, làm đồ ăn khéo léo xinh đẹp, nhìn còn được, nhưng hương vị còn chưa ngon lắm.
Ngôn Nại đề nghị, mọi người không ý kiến, Tịch Tư đứng lên: “Tôi đi lái xe, hai người chuẩn bị xong thì ra nhé.”
Ngôn Nại thấy anh đi rồi, cô dựa sát người Ngôn Diễn nhỏ giọng hỏi bên tai: “Buổi chiều lúc anh tới không nói chuyện gì với anh ấy đấy chứ?” Cô không hỏi rõ Ngôn Diễn, thì cô không yên tâm được.
“Anh ấy? Em nói quản gia của em sao?” Ngôn Diễn nghi ngờ nói.
“Buổi chiều lúc em không ở đây, anh và Tịch Tư có nói gì không? Tịch Tư chính là quản gia.” Ngôn Nại nói.
“Thì thuận tiện trò chuyện vài câu, cũng không nói gì cả.” Ngôn Diễn hỏi hai câu liên quan tới chuyện Ngôn Nại, rồi cậu ta sắp xếp phòng ngủ cho anh, vậy em gái đang lo lắng điều gì?
“Anh có nói tới Tiểu Đán không?” Ngôn Nại lo lắng nói thêm.
Ngôn Diễn lại suy nghĩ một chút, không phải anh suy nghĩ nội dung hồi chiều anh và Tịch Tư trò chuyện, mà là đột nhiên nghĩ tới ít chuyện anh thấy được, nhưng không để ý, không suy nghĩ gì nhiều. Trong đầu anh rải rác sự truy hỏi của Ngôn Nại, thoáng cái tất cả đều liên quan tới một thứ, sau đó anh bừng tỉnh hiểu ra, không thể tưởng tượng nổi kêu lên.
Truyện chỉ đăng ở diendanlequyjdon.com. trang khác là ăn cắp.
“Ba ruột Tiểu Đán chính là Tịch Tư? Em gái, trong nhà cũng không phản đối em gả cho đàn ông nước ngoài, có gì mà em không dám nói cho bọn anh biết? Nói là đi du học ở nước E, thật ra là chạy tới đây cùng cậu ta nói chuyện yêu đương đúng không?” Màu sắc con ngươi Ngôn Đán và Tịch Tư giống nhau, màu xanh biếc. Lúc vừa mới tới, anh không chú ý tới khuôn mặt Tịch Tư, anh là người đàn ông mạnh mẽ chắc chắn sẽ không quan sát khuôn mặt của người đàn ông khác, anh cũng không có hứng thú gì với đàn ông, chẳng qua lúc đó tùy tiện nhìn nhìn. Em gái nói chuyện yêu đương còn che giấu, giống như đang làm việc gì bí mật, đứa bé cũng đã có, cô còn sợ người trong nhà phản đối hay sao? Ngôn Diễn không đồng ý.
Đúng là Ngôn Diễn không kiềm chế âm lượng giọng nói của mình, anh kích động đứng lên, còn cất cao giọng hơn nữa. Những lời này vừa khéo để cho Tịch Tư vừa vào tới nhà nghe hết toàn bộ.
Ngôn Nại sờ trán thở dài, cô đã sợ thần linh như đối thủ, càng sợ bạn bè mà giống như heo, cái miệng heo này của Ngôn Diễn thật không có chừng mực! Không khéo chưa được bao lâu, Tịch Tư đã biết rõ mọi thứ, xem ra muốn giấu chuyện Tiểu Đán cũng không được rồi. Lúc này cô đã bắt đầu lo lắng nên nói thế nào với Tịch Tư về vấn đề này, là cô nói thẳng với anh? Hay là chờ anh điều tra xong rồi tìm tới cô? Tóm lại, cô sẽ không để anh cướp Ngôn Đán đi.
Trong đầu Tịch Tư lặp lại lời Ngôn Diễn vừa nói một lần nữa, lúc này thì đã hiểu, đêm đó anh làm mà không dùng biện pháp an toàn, mặc dù bọn họ chỉ có một lần, nhưng cũng có khả năng Ngôn Nại mang thai đứa bé của anh. Đứa bé của anh và Ngôn Nại? Tịch Tư hơi cong cong khóe môi, có phải cô nên cho anh một thân phận chính thức rồi không?