Cô Là Em Gái Của Cặn Bã Nam

Chương 63


Đọc truyện Cô Là Em Gái Của Cặn Bã Nam FULL – Chương 63


Nghe vậy, Tịch Tư che giấu ý cười, thản nhiên rũ mắt xuống, Ngôn Nại không nhìn thấy được lệ khí (1) xẹt qua đáy mắt anh, là ai nói thân phận của anh cho cô biết?
(1): Lệ khí: tàn độc, tàn bạo.
Tịch Tư cũng không biết là do tên trên tài khoản ngân hàng mà anh cho Ngôn Nại, khiến cô suy đoán được chân tướng, cô biết kịch bản tiểu thuyết, trong tiểu thuyết từng xuất hiện qua, chỉ cần có tên, cô có thể biết.

Tịch Tư còn nghĩ là thuộc hạ nào của anh tiết lộ chuyện của mình, lần này anh tới nơi này, chỉ có vài thuộc hạ biết được.
Trong lòng của anh bách chuyển thiên hồi (2), Ngôn Nại đã biết rồi cũng tốt, vậy về sau anh làm việc cũng không cần bó tay bó chân rồi, anh có thể quang minh chính đại theo đuổi cô, dù sao đi nữa thì tâm tư của anh vẫn là rõ rành rành.
(2): Bách chuyển thiên hồi: Đây là câu thành ngữ để mô tả các quá trình lặp đi lặp lại quanh co hoặc xoay vòng.

Phùng Triệu Phong cũng có một bài hát tên gọi là Bách chuyển thiên hồi.
Tịch Tư nhìn về phía Ngôn Nại đang có chút tức giận, cô cố làm ra bộ dáng bình tĩnh đáng yêu khiến anh muốn ôm cô vào trong ngực, bất kể cô đã trải qua chuyện gì, những năm gần đây tính tình của cô vẫn không thay đổi, vẫn như lúc ban đầu anh nhìn thấy cô gái nhỏ ăn kem ở cửa tiệm ven đường.

Cô từ học sinh phổ thông bình thường đến tổng giám đốc công ty lớn, từ cô gái trẻ non nớt đến ngôi sao điện ảnh quốc tế, anh vẫn luôn chú ý cô, nhưng anh không làm bất kỳ việc gì can thiệp vào chuyện của cô, cô có quyền riêng của cô, có con đường trưởng thành cô phải trải qua.
“Mục đích của anh là gì em không biết sao?” Tịch Tư mở miệng nói, anh khôi phục bản tính cường thế, kiêu căng của mình, ánh mắt anh nhìn Ngôn Nại thong dong thản nhiên, một chút kinh hoảng và thẹn quá hoá giận sau khi thân phận bị vạch trần cũng không có.
Đây xem như là trả lời cô sao? Cô cũng không phải là anh, làm sao cô biết anh có mục đích gì, nếu biết cô còn hỏi anh làm gì? Ngôn Nại đánh giá đầu óc người này có vấn đề: “Tôi không biết, xin nói rõ.”
“Thích em, muốn em làm nàng dâu của anh, anh sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em.” Quốc ngữ Z là nói như vậy nhỉ? Gọi người phụ nữ của chính mình là nàng dâu.

Tịch Tư cảm thấy dùng ngôn ngữ quốc gia của cô tỏ tình với cô, có thể biểu hiện ra sự xem trọng và thành ý của anh.
Một nơi nào đó trên người Ngôn Nại đập thình thịch, không phải là trái tim của cô đập nhanh, mà là kinh mạch trên huyệt thái dương.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, bọn họ không quen biết, anh nói anh thích cô, sự giao tiếp duy nhất của bọn họ chính là một lần lên giường, hơn nữa quá trình rất không tốt đẹp, nguyên nhân sự việc lại càng không muốn nhớ lại.

Ba năm này qua đi rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, còn muốn cho cô làm nàng dâu của anh? Chuyện đó cô cũng không muốn đi tranh luận với bọn họ, anh còn chạy tới làm gì? Ngôn Nại không bình tĩnh nổi nữa, không chỉ là không bình tĩnh, cô còn hết sức nóng nảy.

“Đừng quên anh đã làm chuyện gì, cho rằng tôi sẽ đáp lại một người từng gây tổn thương cho mình sao?” Ngôn Nại lạnh nhạt nói, anh nói ra mục đích của anh thật là quá buồn cười, chỉ là cô cười không nổi.

Tịch Tư gật đầu một cái: “Không quên, mỗi giây mỗi khắc anh đều để trong lòng, bởi vì lúc đó chuyện trong gia tộc đầy nguy hiểm, cho nên anh vẫn chưa đến tìm em.

Lần đó là ngoài ý muốn, rất xin lỗi em, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Thái độ của anh rất nghiêm túc, không có chút nào giống như là đang đùa giỡn, Ngôn Nại bỗng nhiên không nói gì, cô biết gia tộc Bố Á Nặc là một gia tộc như thế nào, chính là bởi vì biết, lời giải thích của anh không có nói dối, anh nói anh muốn phụ trách với cô?
“Anh muốn chịu trách nhiệm như thế nào?” Mặc dù cô nhớ lần tổn thương đó, nhưng thời gian đi qua, đã thành công xoá đi một phần vết thương đó, dù sao vẫn không thể luôn luôn tồn tại, cô bỏ ra đoạn trí nhớ sương mù đó, mấy năm sau này cô đã sống rất tốt, đặc biệt là sau khi Ngôn gia bắt đầu thoát khỏi nội dung tiểu thuyết đó, cô cảm thấy tất cả đều thoải mái vui vẻ hơn.
“Em sẵn lòng gả cho anh sao?” Đây là điều Tịch Tư kỳ vọng nhất, như vậy mà cầu hôn cũng có chút đường đột, cũng không có cảm giác chính thức, nhưng là cách anh bày tỏ tấm lòng mình.
Chuyện tình cảm không phải phần lớn người ngoại quốc đều rất cởi mở sao? Dùng hôn nhân để phụ trách loại hành vi này ở nước Z bây giờ đều rất hiếm thấy.

Cô cho rằng anh sẽ nói những điều khác, anh thật muốn cô làm nàng dâu của anh?
“Tôi bị tẩy não mới có thể sẵn lòng, hôm nay anh nhanh chóng rời đi, tôi không muốn lại nhìn thấy anh nữa.” Cô và anh không thể nối liền.
“Chuyện này sợ rằng không được, anh làm quản gia là thật.” Tịch Tư nói lời cự tuyệt, đùa gì thế, anh rất vất vả mới đến bên cạnh cô, bây giờ nói gì cũng sẽ không thể rời đi.
“Anh bị đuổi việc rồi! Hừ, còn nói phải gánh vác cuộc sống trong gia đình, trong nhà có rất nhiều cô nhi.

.

.

.

.

.

Nói dối thật điêu luyện.” Ngôn Nại cười lạnh, cô tốn công đồng tình vô ích một tháng với anh.
“Anh không chấp nhận.


Anh không nối dối, phần lớn thuộc hạ của anh đều là cô nhi, ba anh đã qua đời sớm mấy năm liền, trong nhà cũng chỉ có mẹ, bây giờ anh trai đang nằm trong bệnh viện, không tin em có thể đi theo xem một chút.” Anh trai của anh là con vợ trước của ba anh, anh em bọn họ vì giữ lại vị trí này mà tương tàn, thật ra thì anh không muốn như vậy, anh cũng không có hứng thú với vị trí này, chỉ là anh trai anh không tin anh, cuối cùng ép anh không thể không phản kích.
Ngôn Nại có chút tức giận với anh: “Về sau anh đừng xuất hiện trước mặt tôi.” Thật bực mình, thời gian lâu, quản gia thân thiết của cô biến thành một tên vô lại.
Tịch Tư lắc đầu, thái độ của anh còn kiên quyết hơn so với Ngôn Nại.
Ngôn Nại đứng dậy cầm ba lô lên rồi rời đi, cô tin tưởng anh có năng lực chi trả tiền bữa ăn này, chìa khoá xe của cô ở đây, cô lái xe, không chờ Tịch Tư mà chỉ một mình đi trước.
Cô dám đối với Tịch Tư như vậy, nhưng thật ra là bởi vì cô biết anh sẽ không làm gì với cô.

Từ sau lần phát sinh chuyện ngoài ý muốn đó, tư thái anh ở trước mặt cô, rồi đến khi anh giả dạng làm quản gia bên người cô một tháng này, nhìn thế nào cũng là khí thế của cô mạnh hơn một chút.

Ngôn Nại có cảm giác như vậy, cho nên lá gan của cô mới lớn như vậy.

Nếu như đối phương là Dung Quý Hàn, cô lại còn không hòa giải với anh ta, cô đã sớm sợ, tác giả mẹ ruột, định luật nhân vật chính sẽ không chết, vô cùng mạnh mẽ, Ngôn Nại biểu hiện như vậy, cô đã có thể cách xa anh biết bao nhiêu.

Cô bắt nạt kẻ yếu, bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi anh, không thể để cho anh phát hiện Đán Bao Tử tồn tại, nếu không nếu như anh muốn cướp đứa bé, cô hoàn toàn không giành lại anh.

Đây là người chuyên làm những thủ đoạn nham hiểm, xem pháp luật như không là gì, vô pháp vô thiên (3).
(3) vô pháp vô thiên: coi trời bằng vung.
Tịch Tư cũng không vội vã đuổi theo cô, anh cũng không phải là không biết được địa chỉ, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho thủ hạ A D một cú điện thoại, bảo anh ta lái xe tới đón anh.
“Thiếu chủ, em xin thề cả một ngày hôm nay không nhìn thấy có bất kỳ điều gì khả nghi đến gần Ngôn tiểu thư, anh em trong tổ chức cũng không còn ở bên này, càng chưa từng xuất hiện trước mặt cô ấy.

Về phần làm thế nào Ngôn tiểu thư phát hiện thân phận của anh, em cũng không biết.” A D thề thốt bày tỏ sự trung thành, vậy mà thiếu chủ lại hoài nghi bọn họ, dù anh ta có gan lớn bằng trời, cũng không dám làm như vậy.

Lần trước thiếu chủ cho anh ta và Thụy Nhĩ dẫn đầu chịu khổ, anh ta nghĩ lại cũng còn cảm giác đau.

Tịch Tư không chút để ý quét mắt nhìn anh ta một cái, cảm giác áp bức trong ánh mắt, khiến A D cảm thấy uất ức và rất lo sợ.
Bởi vì tốc độ lái xe của Ngôn Nại thuộc về loại nhanh như rùa…, Tịch Tư bọn họ còn tới trước so với cô, anh đi một vòng trong nhà, trở về trong xe, nhìn thấy Ngôn Nại từ bên ngoài lái xe trở về, lại đi qua trước mặt anh.

Anh không đi tìm cô, anh cho cô thêm một chút thời gian suy nghĩ, buổi chiều trong phòng ăn anh nói những lời đó đều là chân tâm thật ý (4), những lời tâm tình êm tai anh sẽ không nói ra, tỏ tình lãng mạn anh không biết làm, anh chỉ sẽ thật sự chân thành đối xử tốt với cô, dùng hành động để chứng minh.
(4) 真心实意 : Chân tâm thật ý: Là câu thành ngữ về sự chân thành, đề cập đến những trái tim/tấm lòng thật sự chân thành, không giả tạo.

Hai giờ sau, bất kể Tịch Tư nhấn chuông cửa như thế nào cũng không ai mở cửa, cửa chính đóng chặt, hành lý của anh đã đóng gói xong bị đặt ngoài cửa.

A D cách đó không xa nhìn xung quanh, thấy thiếu chủ bị nhốt ngoài cửa, hai vai anh ta lay động không ngừng, trên mặt nghẹn đến đỏ bừng, lần này anh ra ngoài với thiếu chủ, có thể nhìn đến một màn như vậy, thật là đáng giá.

Chỉ một cánh cửa có thể làm khó Tịch Tư sao?
Buổi tối, Tịch Tư nấp vào trong phòng, ngay xế chiều sau hôm bị Ngôn Nại ném hành lý ra ngoài, anh đều đặt từng món lại chỗ cũ.

Sáng ngày hôm sau, anh cứ thật sự giống như ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả vậy, xuất hiện trong phòng bếp, giúp một người nào đó còn đang ngủ chuẩn bị bữa ăn sáng hôm nay.

Sau khi Ngôn Nại rời giường rửa mặt chải đầu xong, cô vốn định buổi sáng hôm nay sẽ ra bên ngoài mua bữa sáng, ngày hôm qua vừa trở về cô liền thu dọn đồ đạc của Tịch Tư xong rồi đặt ngoài cửa, lại khoá toàn bộ mấy vòng ổ khoá ở cửa chính, cho dù là Tịch Tư có chìa khóa cũng không mở cửa được.

Cô còn đóng toàn bộ cửa sổ và các cửa lầu lại, cô biết anh có bản lĩnh, những chuyện trên thế giới của anh, cô chưa từng tiếp xúc qua, có liên quan đến hắc đạo quốc tế đều là do cô kết hợp TV và tiểu thuyết không có căn cứ tưởng tượng một chút xem đại khái là như thế nào.

Cô gọi điện thoại cho chú Paul, chuyện này chú Paul không biết chút nào, bởi vì người ông đề cử cho cô hoàn toàn không phải là Tịch Tư, mà là một người phụ nữ trung niên tên Barbara.

Ngôn Nại biết được, Tịch Tư anh thay thế thân phận là từ người Barbara đó, thẻ chứng minh thân phận và tin tức Paul đi thuê người cũng là từ nơi bà ấy mà đến, sửa đổi tư liệu với anh mà nói là chuyện quá dễ dàng.

Chú Paul nói là sẽ tìm thêm một quản gia đến, cũng bảo đảm lần này nhất định sẽ không xuất hiện việc không may.
Ngôn Nại xuống lầu, trên bàn ăn đã bày bữa sáng phong phú xong, trong ly sữa tươi còn bốc hơi nóng lên.
“Bữa sáng đều chuẩn bị xong rồi, ăn xong anh đưa em đến trường học, hôm qua em lái xe tốc độ rất chậm, nếu như tự mình lái xe đi, sẽ không kịp giờ lên lớp.” Tịch Tư từ trong phòng bếp đi ra, trên tay của anh còn bưng nồi trứng rán mới ra, bề ngoài trứng rán cũng không tệ lắm.
Ngôn Nại: “….”
Đóng cửa phòng quả nhiên không có tác dụng gì với anh, anh còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của cô.


Ngôn Nại đi đến trước bàn ăn: “Bữa sáng này là anh tự làm sao?”
“Đương nhiên, bây giờ có thể thành công làm ra một bữa sáng, đồ ăn Trung Quốc còn phải tiếp tục học tập, nhưng mà rất nhanh sẽ có thể không cần lại ăn thức ăn mua bên ngoài nữa rồi.” Tịch Tư ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
Cô thích ăn đồ ăn Trung Quốc, một tháng đến nay, cô đều ăn đồ ăn Trung Quốc, cô yêu cầu công việc với quản gia, trong đó có một điều chính là phải biết làm đồ ăn Trung Quốc, chú Paul cũng là dựa theo yêu cầu của cô mà tìm quản gia cho cô.
“Anh làm đồ ăn Trung Quốc có thể ăn được không?” Nấu đồ ăn Trung Quốc rất phức tạp, Ngôn Nại cũng làm không xong, đối với người nước ngoài mà nói, chắc chắn càng khó hơn.

Đồ ăn cô làm được, cho chó ăn, chó cũng không thèm ăn.
“Em còn nhớ rõ chén canh em uống bốn ngày trước đó không? Cũng uống xong rồi, canh đó là tự anh làm.” Tịch Tư nói đúng sự thật.
“Đó là bởi vì ngày hôm đó những món ăn khác quá cay!”

.

.

.

.

.
Buổi chiều Ngôn Nại không có tiết học, thời khoá biểu của cô Tịch Tư đều biết hết, anh đúng giờ đến đón cô từ trường học trở về.
“Anh nói rõ khi nào thì mới bằng lòng rời đi đây? Tôi không thích anh, anh nghe rõ ràng chưa? Anh trở về nước đi, tôi không trách chuyện đó, chỉ cần anh rời đi.” Cô muốn để anh đi, cô không có thủ đoạn mạnh mẽ, giá trị sức mạnh của cô chỉ là mảnh vụn, bối cảnh nhà cô không sánh bằng anh, ai tới dạy cho cô nên làm như thế nào.
“Tại sao không thích anh? Em nói em thích người đàn ông biết làm thức ăn ngon miệng, anh đã vì em mà học, việc nội trợ mỗi ngày cũng anh đều làm tốt rồi.” Nghe được Ngôn Nại nói cô không thích anh, trong lòng anh rất khó chịu.
“Không thích chính là không thích, như thế nào lại có nhiều tại sao như vậy.

Thuận miệng nói trong lúc phỏng vấn thôi.” Ngôn Nại trả lời, không ngờ anh còn biết câu trả lời của cô trên tiết mục lần đó.
“Vậy em thích loại đàn ông như thế nào?” Tịch Tư đau buồn, bây giờ phát hiện cô gái này thật sự sẽ làm anh đau lòng.
Ngôn Nại chỉ thầm muốn đánh tan tình cảm của anh, cô nhấc tay chỉ lên tạp chí, ngón trỏ mảnh khảnh tùy ý chỉ vào một người đàn ông trong trang bìa tạp chí nói: “Tôi chỉ thích anh ấy.”
Tịch Tư nhìn sang đó, trên tạp chí cô chỉ không phải là Brady Bồi Căn sao? Hai tháng trước anh còn gặp mặt với anh ta, Ngôn Nại thích loại hình đàn ông khoác lác này à?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.