Cô Là Em Gái Của Cặn Bã Nam

Chương 57


Đọc truyện Cô Là Em Gái Của Cặn Bã Nam FULL – Chương 57


Phần lớn những người đăng ký tham gia diễn thử đều là sinh viên của học viện điện ảnh truyền hình và kịch viện X, hầu hết đều là trai tài gái sắc, thứ không thiếu nhất trong làng giải trí chính là sắc đẹp, trình độ, khí chất của bản thân, đủ cả.
“Anh Tào Hành, lát nữa phải dùng cặp mắt hỏa nhãn kim tinh chọn ra mấy hạt giống tốt đấy!” Trước đây Ngôn Nại học làm diễn viên cùng Tào Hành một khoảng thời gian, cô hiểu khả năng của anh, không riêng gì khả năng diễn xuất của anh mà còn làm thầy giáo cũng phân rõ phải trái, nói đạo lý rõ ràng.
“Chỉ sợ Tào Hành ngồi đây, mấy tên lính mới kia sẽ cảm thấy áp lực lớn, áp lực mà quá lớn liền luống cuống.” La Băng Băng là đạo diễn nữ mới kí hợp đồng của công ty giải trí Ngôn thị, cô không phải đạo diễn mới vào nghề, trước đây từng có hai tác phẩm tương đối xuất sắc, sau lại vì ít chuyện riêng nên rời khỏi nghề này, hiện tại cô quay trở lại nghề cũ.

Cô đang tiếp nhận một bộ phim dài tập có đề tài mới mẻ độc đáo, nếu như được khán giả đón nhận nhiệt liệt thì trở nên nổi tiếng, nếu không thì ngược lại, tại thời gian trước công ty Ngôn thị xảy ra chuyện nên bên ngoài sẽ bàn tán xôn xao về bộ phim này.
Trương Tùng thấy họ đến cùng ảnh đế Tào Hành thì phấn khởi mãi, tuy anh không quan tâm đến chuyện của làng giải trí nhưng anh vẫn hay xem phim điện ảnh.

Cạnh anh ai mà không biết Tào Hành? Biết bao nhiêu phim điện ảnh kinh điển đều có bóng dáng Tào Hành, Tào Hành chính là ngôi sao điện ảnh mà anh thích.

Lúc đối mặt với tổng giám đốc Ngôn thị, anh nói chuyện đâu ra đấy, có đầu có đuôi, nhưng sau khi gặp Tào Hành thì cứ lắp bắp mãi, nửa ngày vẫn không biểu đạt được những gì mình muốn nói.
“Cô Ngôn, cô để Tào Hành đảm nhiệm một nhân vật trong tiểu thuyết ư? Nhất định Tào Hành diễn vai chính, nếu biết trước anh ấy sẽ diễn thì tôi đã cho nam chính trong phim có bàn tay vàng, khuyến mãi thêm ít tà khí vạn năng, cuối cùng để anh ấy ngồi lên ngai vàng cửu ngũ chí tôn, thống nhất giang sơn! Chỉ có như vậy mới thể hiện được sự sáng suốt uy vũ của Tào Hành!” Trương Tùng thì thầm với Ngôn Nại.
Ngôn Nại nghe xong, trong đầu liền hiện toàn cảnh tượng Tào Hành đứng trên giang sơn xinh đẹp, cô rùng mình một cái: “Anh ấy chỉ đóng điện ảnh, không đóng phim truyền hình.

Vốn có suy nghĩ dựa vào tiểu thuyết viết thành kịch bản, trong đầu đã nghĩ ra một đề tài thoải mái rồi, nhưng không hợp đóng phim truyền hình.” Chàng trai học khoa sử tốt đẹp cỡ nào, chớ vì theo đuổi thần tượng mà dẫm lên con đường không lối thoát.
Tới diễn thử thì cầm theo mã số, lần lượt lấy đề tài muốn biểu diễn theo thứ tự, trong số những đề tài này, đám Ngôn Nại chọn ra một bộ chủ yếu là diễn xuất tên “Thanh Sinh”.

Mấy đợt diễn thử trước ban giám khảo còn tương đối nghiêm túc, càng về sau thì chỉ còn đạo diễn La Băng Băng và Trương Tùng kiên trì, Ngôn Nại lui qua một bên bàn về kỹ thuật diễn xuất cùng Tào Hành.

Lần đầu tiên Ngôn Nại diễn Tử Hà tiên tử liền thất bại, song từ sau lần đó cô liền có hứng thú với diễn xuất, mới bắt đầu cô không phục bản thân diễn không tốt.

Sau đó được Tào Hành chỉ dẫn, còn nghe anh giảng về kinh nghiệm khi diễn, cô dần thích, chẳng qua nhiều chuyện nên cô không có lòng dạ nào về chuyện này.

Hôm nay tới diễn thử mới biểu diễn hỉ, nộ, ái, ố và sinh bách thái, Tào Hành phân tích một cách chuyện nghiệp, Ngôn Nại chăm chú nghe anh “dạy học trực tiếp”, cô sẽ kết hợp những lời anh nói và màn biểu diễn của thí sinh lại để xem xét, nếu có chỗ nào không hiểu thì mang ra hỏi anh.
“Muốn đóng phim sao? Muốn diễn thì bảo công ty viết một kịch bản rồi diễn thử xem sao, kiến thức lý luận không sánh bằng kinh nghiệm thực tiễn được.

Cứ diễn đi, diễn nhiều là biết thôi.” Tào Hành trở về cùng Ngôn Diễn, anh vừa diễn xong một cảnh mới, chưa kịp nghỉ ngơi thì bị Ngôn Nại kéo ra.
Ngôn Nại lắc đầu một cái: “Không có thời gian, cũng không phải không biết lúc này phải quản lý Ngôn thị, mỗi ngày đều mệt muốn chết.” Cô cảm thấy làm diễn viên chính là sắm vai vào nhân vật, như lúc còn tấm bé cô cùng chơi đóng vai ông nội, thầy thuốc, bệnh nhên, cha mẹ với Kiều Trân Ny.
“Ngôi sao giải trí tổng giám đốc Dung Quý Hàn đấy, chẳng phải bản thân anh ta vừa trông coi công ty điện ảnh vừa là một diễn viên đó sao? Công ty của anh ta là do một tay anh ta tạo ra, chẳng những đội ngũ diễn viên phát triển tốt, mà chính bản thân anh ta cũng là một minh tinh nổi tiếng.” Tào Hành khẽ nhếch mi, khóe môi ẩn chứa nụ cười hài hước.
Ngôn Nại ghét nhất nghe thấy có người nhắc đến Dung Quý Hàn.

Cô có thể so sánh với anh ta ư? Tác giả là mẹ ruột anh ta, hào quang của nhân vật chính chiếu sáng lấp lánh.


Vận khí không ai so được, tư chất không ai bì nổi, ai có thể hơn được anh ta cơ chứ? Ngôn thị cũng đã lăn lộn trong giới giải trí biết bao nhiêu năm, nhưng đến nay thì công ty điện ảnh mới phát triển được hơn sáu năm, trong tình huống cô biết trước chuyện tương lai sẽ xảy ra mà nhà họ Ngôn vẫn bị anh ta chèn ép lảo đảo muốn ngã.
Lại nói đến chuyện của nhân vật chính Thẩm Hoan, dù mới chỉ trở lại giới ca hát hơn một năm nhưng trên bảng xếp hạng các top nhạc hay đều xuất hiện bài hát của cô ta.

Lịch diễn và lịch hoạt động đều được xếp kín, mới chớp mắt mà tên tuổi đã trở nên vô cùng nổi bật.

Như vậy thì khoảng cách cô ta trở lại vị trí đứng đầu giới ca hát đã không còn xa nữa rồi.
Sự oán giận của Ngôn Nại không ai có thể hiểu.

Cô phát hiện ra rằng nếu muốn Ngôn thị phát triển tốt thì cần phải cạnh tranh ngôi sao giải trí, thế thì không thể nào tránh được việc phải đối đầu với Dung Quý Hàn.

Ngôn Nại rầu rĩ đến trứng cũng đau.
Tào Hành chọn được diễn viên nữ lợi hại cho bộ phim “Thanh Sinh”.

Cô gái này vừa nhìn thì có vẻ vô cùng bình thường, nhưng Tào Hành đã đánh giá, chỉ cần đứng trước ống kính, cô ta sẽ khiến người khác phải say đắm.
Trong số những anh chàng đến thử vai, thì những người được chọn đều là những người đẹp trai nhất.

Chờ bọn họ nhận được điện thoại thông báo đã qua vòng casting, đến Ngôn thị xếp hàng trước mặt Ngôn Nại thì cô cho rằng ở đây giống như đang chụp ảnh phim thần tượng.
Những người này đều là những người mới không hề có kinh nghiệm diễn xuất nên không thể thiếu đươc một lớp huấn luyện.

Vì vậy Tào Hành bị Ngôn Nại bắt ép làm trai tráng, trở thành giáo viên huấn luyện của những người này.

Những người mới này vô cùng hưng phấn, ảnh đế sẽ huấn luyện bọn họ, chuyện này so với việc nghe giáo viên giảng giải nghệ thuật biểu diễn thì xúc động hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Ngôn Nại gần như vứt hết công việc cho Clarence làm.

Năng lực của anh tốt hơn cô không biết bao nhiêu lần, mọi chuyện trong công ty được anh ta sắp xếp gọn gàng trật tự, sự đảm bảo và hiệu suất cũng rất cao.

So sánh việc anh xử lý chuyện công ty và phương án của cô là đủ biết cao thấp, anh biết xem thời xét thế, suy nghĩ chu đáo, mỗi một phương án đều tuyệt vời và đầy đủ.

Ngôn Nại ký tên mình vào giấy tờ, cô quyết định làm một bà chủ vô tích sự, nếu cần cô dành ra chút thời gian cô liền bỏ, cô không sợ Clarence sẽ có ý đồ gì với công ty, chẳng phải anh cũng là người nhà họ Ngôn đó ư? Anh trai của mình thì lo lắng cái gì, Clarence là dạng người gì cô còn không rõ ư? Cô còn rất nhiều chuyện muốn học, cô cảm thấy số mực trong bụng không đủ dùng, mấy hôm trước cô đã bảo Clarence làm thủ tục nhập học cho cô, không ngờ cô lại cùng trường với Diệp Gia Thịnh.
Cô phải đến đoàn phim truyền hình “Thanh Sinh”, Tào Hành cũng vậy, trong đoàn phim anh đảm nhiệm chức chỉ đạo hiện trường và phó đạo diễn.


Ngoài ặmt là do Ngôn Nại sắp xếp, nhưng phía sau là yêu cầu của một mình anh.

Trụ sở của công ty điện ảnh và truyền hình Ngôn thị không nằm ở thành phố B tấc đất tấc vàng mà là thành phố A, một nơi có hoàn cảnh và thời tiết không tốt lắm.

Công ty điện ảnh và truyền hình nhỏ này do Ngôn thị đầu tư phần lớn tiền bạc và thời gian để dựng nên, cũng là một trong những tài sản quan trọng của Ngôn thị.

Trụ sở này rất chào đón mọi người, nên có không ít người đến tham gia vào đoàn làm phim.
“Không ở trong công ty, tới nơi này làm gì?” Tào Hành nhìn Ngôn Nại vừa bước từ trên xe xuống, nói.
“Muốn quản lý tốt công ty, thì cần phải hiểu rõ các ngành trong công ty, đây là cơ sở hạ tầng.” Ngôn Nại không để ý đến sự trêu chọc của Tào Hành, nghiêm túc nói.
Cho dù nói như thế nào đi nữa, thì Ngôn Nại chính là một cô gái không có tư chất đóng phim lại cứ muốn trở thành diễn viên, sau đó rửa sạch lịch sử đen tối của mình, chứng minh bản thân cô cũng có thể diễn tốt.

Hai anh em nhà họ Ngôn đều phát triển theo hướng “lệch lạ”.

Một người thì muốn làm diễn viên, một người lại thích làm đạo diễn.
Nhân vật trong bộ phim “Thanh Sinh” chủ yếu đều là đàn ông.

Các A Ca, đại thần triều đình, Hoàng Đế Khang Hi….

Nhân vật nữ thì có rất ít, dù có cũng là diễn viên nữ trẻ tuổi, vai diễn chính là đám phi tần hậu cung.

Nữ chính đóng nhân vật có tình cảm với Dận Đường chính là người mà Tào Hành đã chọn lựa.

Bên ngoài ống kính thì chỉ là một người bình thường, nhưng vừa nhập vai liền trở thành Cửu phúc tấn đoan trang xinh đẹp.

Ngôn Nại khen Tào Hành có con mắt tốt.

Anh chỉ cười cười: “Ánh mắt nào có tốt, nếu như tốt đã không để em diễn Tử Hà tiên tử rồi.”
…………
Trong đoàn làm phim có một đám thanh niên, có vài người khiến Ngôn Nại sinh lòng yêu thích.


Số tuổi của bọn họ kém Ngôn Nại không nhiều lắm, dáng dấp của cô lại xinh đẹp, tính tình dịu dàng dễ nói chuyện nên bọn họ cũng có ấn tượng tốt về cô, mà cũng là có tâm tư khác.

Thân phận của cô bày ở nơi đó, là tổng giám đốc của Ngôn Thị.

Chỉ cần theo đuổi được cô là có thể phấn đấu ít đi vài năm.

Vì vậy sau khi đến đoàn làm phim thì Ngôn Nại được không ít người lấy lòng.
Ngày ngày được đối đãi nhiệt tình như vậy, cho dù thần kinh của Ngôn Nại có thô hơn nữa thì cũng có thể phát hiện đang phát ra một dòng điện có tần số cao.

Ngày đầu tiên khi Ngôn Nại nhận ra điều này liền nhờ Tào Hành giúp đỡ.

Tào Hành chê cười nói: “Nếu đã lẩn quẩn trong cái vòng này thì cần phải quen với những chuyện như vậy.”
Trời tối, Ngôn Nại vừa mới ăn cơm xong liền gọi điện thoại về nhà, hỏi thăm tình hình gần đây của Bánh Bao, nói rằng cha chăm sóc Bánh Bao rất tốt.

Bà Ngôn vừa về đến nhà liền kể lể hôm thứ ba bà bị Ngôn Đán hù dọa, vì vậy Ngôn Nại không tránh được bị trách mắng một phen.

Ngôn Nại rất nhớ con trai mình, cô phát hiện bản thân cần phải cố gắng kiếm tiền mua sữa bột cho con.

Tuy Ngôn Thị lớn, nhưng không phải của một mình cô, cô muốn dùng khả năng của mình tạo ra những điều kiện tốt cho con trai mình.
Cô cất điện thoại vào túi, đang định trở về thì đụng phải một diễn viên nam mới trong đoàn làm phim, anh ta tên Đàm Trì Văn.

Anh ta cao 1m85, trên gương mặt điển trai là nụ cười lịch thiệp.

Nghe nói trong trường học anh ta nổi danh là hot boy, là hoàng tử bạch mã của vô số học sinh nữ.

Mặc dù phân cảnh của anh ta không nhiều, nhưng cũng là một nhân vật quan trọng.

Anh ta không chọn làm nhân vật chính là vì khí chất của anh ta không phù hợp.
“Ngôn Nại, tôi thích em, em có thể chấp nhận lời bày tỏ này không?” Trên Người Đàm Trì Văn tản ra khí chất tà mị, rất nhiều cô gái bị mê hoặc bởi khí chất này, chính là điển hình của câu nói trai không hư gái không yêu.

Anh ta đã quan sát cô nhiều ngày, cũng đã đánh giá qua.

Vị tổng giám đốc này là một cô gái đơn giản, không hiểu sự đời.

Anh ta có mục đích khác, chính là liều lĩnh thử xem liệu sức quyến rũ khiến mọi việc đều trở nên thuận lợi của mình có thể giành được ấn tượng tốt từ cô hay không.
Đàm Trì Văn nói vô cùng thắng thắn, lời nói đơn giản mà không mất đi sự chân thành.


Cho dù cô không chấp nhận anh ta thì cũng không vì vậy mà cảm thấy chán ghét.
Bình thường Ngôn Nại vẫn luôn hàn huyên với diễn viên trong đoàn làm phim vài câu.

Vì thấy tuổi của mọi người không chênh nhau nhiều, nên cô để cho bọn họ gọi thẳng tên của cô.

Khi nói chuyện cùng bọn họ, cô có cảm giác như đang nói chuyện cùng bạn học vậy.
Nghe lời tỏ tình của Đàm Trì Văn, Ngôn Nại nhíu mày nói: “Không thể!” Giọng nói của cô hờ hững.

Cô đã xem qua tư liệu của anh ta, số lượng bạn gái của anh ta sắp vượt qua một trung đội.

Cô không quản được quan hệ thường ngày của anh ta, nhưng cũng đừng đưa đến nơi này của cô.

Ngôn Nại nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Đàm Trì Văn thấy cô sắp đi liền nóng nảy.

Thật vất vả mới tìm được một cơ hội, anh còn rất nhiều lời đã chuẩn bị xong còn chưa nói, muốn để cô nghe hết mới thôi.
Anh vội vàng kéo tay Ngôn Nại, không để cô đi ngay lúc đó: “Nghe anh nói…”
“Buông ra!” Đàm Trì Văn chưa nói xong thì bị Ngôn Nại cắt đứt.
Đàm Trì Văn rơi vào rối rắm buông tay hay không buông tay, nếu buông anh sẽ mất đi cơ hội, không buông thì bị cô ghét, nhất thời thành ra anh kéo Ngôn Nại.
“Tốt hơn hết là buông cô ấy ra đi.” Một thanh âm truyền đến từ nơi cách họ không xa, nhìn qua thì thấy rõ tia lửa nhỏ bên kia.
Trong bóng tối, một bóng dáng dần xuất hiện, trong đôi mắt đang híp lại của Dung Quý Hàn mang theo sắc bén, đôi môi mỏng hơi mím lại, tựa như một con chim ưng trong màn đêm.

Anh vẫn đang mặc bộ trường bào màu đen thời xưa, khí thế mạnh mẽ nhìn Đàm Trì Văn và Ngôn Nại.
Đàm Trì Văn thấy anh tới, tâm không cam lòng không nguyện đành buông lỏng tay Ngôn Nại ra.

Lúc này trong đầu Ngôn Nại như có một ngàn con lạc đà phi nhanh đến cùng những tiếng gào thét, sao mỗi lần đều là Quý Dung Hàn xuất hiện, “anh hùng cứu mĩ nhân” cũng luôn là anh.
Ngôn Nại và Đàm Trì Văn cùng xoay người định rời đi.

Đàm Trì Văn lại bởi sắc trời mờ mịt nên không nhận ra Quý Dung Hàn, anh tỏ tình thất bại, định đi trước.

Còn Ngôn Nại thì là mang tín niệm cách xa nam chính, hai người đồng thời xoay người tựa như một đám mây trôi.
“Ngôn Nại, dừng lại, anh có lời muốn nói.” Giọng nói của Quý Dung Hàn rất mộc mạc, anh mở miệng gọi Ngôn Nại lại.
Em gái anh! Nói ở lại thì ở lại ư….

Cuối cùng Ngôn Nại không có tiền đồ ở lại, cô đau lòng phát hiện bản thân không sinh nổi lòng phản kháng với lời ra lệnh vừa rồi của Quý Dung Hàn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.