Cô Là Em Gái Của Cặn Bã Nam

Chương 40


Đọc truyện Cô Là Em Gái Của Cặn Bã Nam FULL – Chương 40


“Cô muốn tôi từ chối đóng phim < Thiên Thành> , đi đóng phim khác?” Đôi mắt hẹp dài của Tào Hoành không có giễu cợt, hắn nhẹ giọng hỏi.
“Anh Tào Hoành, hi vọng anh sẽ đóng một vai trong bộ phim này, em vô cùng thích anh đóng phim.” Ngôn Nại chớp mắt to nói, thật ra thì Tào Hoành đóng phim cô một bộ cũng không có xem qua, cô chính là nhận thức đúng thân phận Ảnh Đế của hắn.
Ngón tay thon dài của Tào Hoành ở trên bàn gõ gõ theo nhịp, trước mặt hắn là cô bé non nớt hết sức trấn tĩnh chờ hắn trả lời chắc chắn.

Con gái của Ngôn tổng trong khoảng thời gian này ở công ty rất tích cực, biến một người mới thành ca sĩ nổi tiếng, lại cùng S.

Nir¬vanaqi quan hệ tốt, cô đột nhiên tìm đến hắn, làm hắn là kinh ngạc một phen.

Chỉ là Chu Đạo đã tìm đến hắn trước, nói với hắn năm nay công ty sẽ sản xuất phim < Thiên Thành>, hắn còn chưa có trả lời chắc chắn Chu đạo, nhưng đáp án của hắn nhất định là đồng ý, hiện tại hắn mới vừa chụp hết một bộ phim, trên tay không có lịch hẹn, có thời gian rảnh, hắn là người có tiếng nói của công ty nên không lý do cự tuyệt, cho nên Chu đạo cũng không vội vã muốn hắn trả lời chắc chắn, hắn đọc xong kịch bản 《 Thiên Thành 》cũng không có vội vã nhận lời công ty, chờ phương án công ty đưa xuống, trực tiếp để cho người đại diện của hắn ký lịch hẹn là được.
Bọn họ nào biết giữa đường sẽ lao ra ngăn cản.

Nếu như Chu Đạo biết, đoán chừng sẽ khóc lớn, tin tức này vẫn là hắn tiết lộ cho Ngôn Nại.
“Trước tiên, anh có thể xem kịch bản rồi hãy trả lời chắc chắn, bộ phim này sẽ do anh trai em làm đạo diễn, anh ấy có thể làm, xin hãy tin tưởng anh ấy.” Ngôn Nại muốn nói rõ trước, cô không muốn Tào Hoành đóng bộ phim này mà không biết đạo diễn, sau đó lại cảm thấy hối hận rồi trở mặt.
“Anh ta là đạo diễn bộ phim này sao? Có thể nói rõ kế hoạch cho tôi được không?” Tào Hoành vẫn như cũ, ánh mắt bình tĩnh, đối với chuyện Ngôn Diễn là đạo diễn cũng không có ‘ vài phần kính trọng ’.
“Dĩ nhiên có thể, phần tiền bạc đã chuẩn bị thỏa đáng, còn về kế hoạch.

.

.

.

.

.” Ngôn Nại đem chuyện cô suy nghĩ nói với Tào Hoành một lần, hắn không phải là người Quý Hàn phái tới, coi như hắn không đồng ý diễn kịch bản này của cô, hắn cũng sẽ không lắm mồm đi nói khắp nơi cuộc trò chuyện hôm nay, nhiều lắm là nghĩ cô và anh trai có chút kì lạ, hai người có chút không tự lượng sức.
Nghe xong kế hoạch Ngôn Nại, Tào Hoành cười như không cười nhìn Ngôn Nại, “Rốt cuộc có kế hoạch gì? Muốn cho mọi người có thể nhìn thấy thực lực anh trai Ngôn Diễn của cô? Còn muốn khiêu chiến với nhân viên cấp cao của công ty? Vội vàng muốn chụp xong thời điểm cuối năm, khẳng định không chỉ là muốn đem kịch bản trong tay diễn thành điện ảnh đơn giản như thế.

Nếu như kịch bản trên tay không tệ, cầm nó đi nâng đỡ mấy người mới, càng có thể chứng minh thực lực anh trai, mà không phải tìm tôi! Với thân phận đó chắc chắn không thiếu diễn viên đóng phim.” Hắn không phải anh trai Ngôn Nại, đối với em gái mình tin tưởng, vừa cầm kịch bản liền có một luông nhiệt huyết, hắn đứng ở bên ngoài thấy rõ hơn, sơ hở trong lời nói của Ngôn Nại chồng chất, hắn nghĩ đi tin tưởng cô nói chuyện cũng khó khăn.
Ngôn Nại bất đắc dĩ lấy ra một bộ khác mà nàng đã chuẩn bị trước giải thích, “Vàng không sợ lửa, điện ảnh tốt không sợ cạnh tranh mạnh! Muốn chiếu bộ phim này vào thời điểm cuối năm vì muốn so tài trong công ty , cũng như muốn thử sức với các công ty khác.” Tự cao tự đại, muốn chơi đùa, lý do này ngôi sao Ảnh Đế chắc tin đi, một người thanh niên tốt chưa bao giờ nói dối, bây giờ đã muốn khuất phục trước xã hội phức tạp này, đoán ý, nói hùa theo mới có thể có ăn, tựa như hộp kem đánh răng, so với phần kem bên trong lớn hơn nhiều.
“Đóng bộ phim này, có thể hấp dẫn nhiều người đến xem hơn, cùng với thời điểm giới thiệu phim, các kênh truyền thông lớn cũng càng thêm chú ý.

Ở thời điểm năm mới, sẽ có nhiều phim, làm như vậy cửa thắng mới có thể nhiều hơn chút.” Đây là lời nói thật, coi như cô không nói, Tào Hoành nhất định cũng biết, nhưng cô nói rồi lại thể hiện sự chân thành của cô.
“Được, tôi đồng ý.” Tào Hoành nói.
“Kịch bản còn chưa xem qua, anh có muốn xem trước một chút không?” Ngôn Nại giựt giựt khóe miệng, kịch bản chọn diễn viên, cũng như diễn viên chọn nhân vật trong kịch bản, vai diễn tốt thì nâng cao hình tượng của mình, không phải là nhân vật gì bọn họ cũng sẽ diễn, có một số phim sẽ hủy hoại hình tượng của họ trong lòng người xem.
“Buổi chiều phải đi bên kia từ chối vai trong phim , để bọn họ có thời gian tìm diễn viên khác.

Về nhà tôi sẽ xem kịch bản rồi suy nghĩ về vai diễn sau, thông báo cho tôi thời gian phim bấm máy.

Rất tò mò đợi phản ứng của mọi người khi bộ phim phát sóng.’’ Tào Hoành có chút đùa dai cười nói, hắn tiếp đó lại nói, “Ngôn Diễn không có nói cho sao? Ngôn gia đối với tôi có ân, một đứa cô nhi, nhờ cha giúp đỡ hắn lớn lên, có thể nhìn Ngôn Diễn lần nữa hăng hái, cảm thấy thật vui mừng, mấy năm trước gặp qua anh ta đi bên cạnh Văn đại sư.”
Thì ra là còn có sự tình này, không trách được ở thời điểm Ngôn Thị phá sản, Tào Nhất Định một mình đi nước ngoài.

Ba Ngôn thật là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm, chăm lo cho gia đình, mến yêu con cái, ở bên ngoài không có người tình, có tình yêu.

Trong lòng Ngôn Nại nổi lên sự sùng bái đối với ba Ngôn.
Nữ chính là Ngôn Diễn chọn, cũng là một nghệ sĩ trong công ty, ngoại hình thanh lệ thoát tục, có diễn qua mấy bộ điện ảnh, tên Thực Lực Phái, chỉ là thời gian nước vào nghề còn ít, danh tiếng chưa đủ lớn.
Ngôn Nại xin nghỉ ở trường học, Phương Đình Na cũng đi theo một khối, cô tính toán đi theo Ngôn Nại cùng đi studio nhìn phim hội tụ.

Ngôn Nại khổ não nhà cô còn Khuyên Khuyên, có một khoàng thời gian không thể ở nhà, không ai vì nó chuẩn bị lương thực, nó sẽ đói chết.

Anh trai kiên quyết phản đối cô đem Khuyên Khuyên mang vào studio, bởi vì không có chỗ cho nó.

Điều kiện trong Studio không tốt, chó com bên ngoài lăn lộn mấy vòng , lại không thể ngày ngày cho nó tắm, nó sẽ thối.
Ngôn Nại chỉ có thể đem Khuyên Khuyên gửi ở trong nhà người khác, trong nhà phu nhân Ngôn không thích động vật nhỏ, Phương Đình Na lại muốn đi theo cô vào studio, đặt nó nơi đó, cô lại lo lắng.


Không biết Clarence có nguyện ý chứa chấp một chút?
Ở công ty, Ngôn Nại đi lên lầu tìm Clarence, Clarence đang đưa tài liệu cho ba Ngôn.

Ngôn Nại đứng ở ngoài hành lang chờ hắn ra ngoài.
Cô hướng Clarence ngoắc, ý bảo hắn ra ngoài.

Clarence ra khỏi phòng làm việc của ba Ngôn, ra gặp Ngôn Nại, hắn đi về phía cô.
“Clarence, em muốn nhờ một chút chuyện, có thể giúp em không?” Ngôn Nại ngẩng đầu, đối với Clarence hỏi.
“Hả? Chuyện gì cần anh giúp?” Cặp mắt Clarence dưới cái kính lộ ra nghi vấn.

Ngôn Nại chủ động mở miệng nhờ hắn giúp một tay rất ít, lễ mừng thọ ông ngoại của cô là lần đầu, sau liền đó không còn lần nào nữa.
“Em muốn đi ra ngoài một vài ngày, em nuôi một con chó Tát Ma, không ai ở nhà sẽ không ai cho nó ăn rồi.

Muốn đem nó gửi đến chỗ anh, có thể giúp chăm sóc nó một chút không?” Ngôn Nại nhỏ giọng nói.

Cùng Clarence đứng được quá gần, cô cảm thấy hô hấp có chút gấp rút, trái tim cũng ở đây bang bang trực nhảy, trên hành lang rất an tĩnh, cô đều có thể nghe được mình tiếng tim đập.
“Mang nó qua nhà anh đi.

.

.

.

.

.

Cùng anh trai chuẩn bị việc đóng phim, tổng giám đốc đã biết, mặc dù không biết muốn chụp bộ phim điện ảnh gì, thả lỏng mà làm, tổng giám đốc sẽ không gây trở ngại.” Ngôn tổng giám đốc đối với chuyện Tào Hoành nỏ qua phim 《 Thiên Thành 》, lựa chọn kịch bản Ngôn Nại không nói gì, nghe xong báo cáo, ông liền cười mắng một câu ‘ con thỏ nhỏ ranh này’! Xem ra là sẽ không can thiệp chuyện này rồi.

Chu Đạo bị đùa giỡn không còn minh tinh Tào Hoành, bây giờ còn đang tìm kiếm diễn viên để thay thế.
Ba nhanh như vậy đã biết? Ngôn Nại gật đầu một cái, cô không muốn qua có thể giấu giếm ba, ba không ngăn trở bọn họ, đây là một tin tức tốt.
“Clarence, mắt kiếng của anh mấy độ vậy ? Mỗi lần nhìn, đều là mang theo mắt kiếng, tháo mắt kiếng xuống có phải nhìn không thấy? Thật ra thì có thể mua một bộ kính sát tròng, em thấy vô luận tròng kính có màu gì cũng rất đẹp.” Ngôn Nại rất muốn nhìn mặt mũi hắn dưới đôi mắt kính, nên đề nghị một người đàn ông có đôi mắt xinh đẹp.

“Hoặc cũng có thể đổi một mắt kính có khung kính nhỏ một chút, mang khung kính lớn cũng không phải là rất tri thức.” Khung kính ít một chút, có thể lộ ra mặt nhiều một chút.
“Thói quen.” Clarence nâng đỡ mắt kình trên mặt, hắn mang mắt kính không phải là vì giả bộ tri thức.
Trong lúc nhất thời Ngôn Nại không biết cùng hắn nói gì, bọn họ quá ít đề tài chung, nhưng cô hiện tại lại không muốn đi về, dù Ngụy Hiểu Thiên ở dưới lầu vẫn chờ vì có chuyện tìm cô, anh trai bên kia cũng chờ cô xem đồ hóa trang.

.

.

.

.

.
Một hồi lâu an tĩnh.
“Còn có chuyện sao?” Clarence nói.
“Không có, em đi xuống trước, mấy ngày nữa em đem Khuyên Khuyên đưa đến nhà anh.” Ngôn Nại ở trong lòng yên lặng rơi lệ, cực kỳ như đưa đám, hiện tại cô cỡ nào hâm mộ Kiều Jenny có tài ăn nói.
Studio vị trí ở phụ cận của thành phố Z, nói diễn vì để bớt việc, liền trực tiếp trưng dụng studio đã xài xong của đàn anh Phong Lăng Khiên , Phong Lăng Khiên đang làm đạo diễn phim cổ trang mới, phong cảnh trong studio không có hủy đi, Ngôn Diễn phát hiện studio này, chỉ cần anh chỉnh sửa vài chỗ là có thể dùng cho bộ phim của bọn họ, cho nên anh tìm đàn anh này mượn chỗ này.

Ít nhất bây giờ bọn họ không cần phải lo lắng, bởi vì phim này không phải mảng đô thị, cũng không phải là cung đình, mà phim tập trung vào phong cảnh có nhiều núi lớn, để đuổi kịp tiến độ, không thể mỗi ngày đi qua đi vào khách sạn, sẽ xây dựng phòng hoạt động tạm thời.


Thật may là bây giờ là mùa thu, nếu như là mùa hạ, núi lớn phụ cận sẽ có nhiều muỗi, đóng phim sẽ rất vất vả.
Studio Phong Lăng Khiên cách địa điểm Ngôn Diễn chuẩn bị không xa, khoảng 80 km, Ngôn Diễn gặp phải vấn đề gì còn có thể đi tìm đàn anh, nhờ anh ấy chỉ bảo.

Ngôn Diễn đã tính toán đi tính toán lại chuyện này, Phong Lăng Khiên cũng hết cách với hắn, đàn em hắn được làm phim rồi, hắn cũng vui mừng, hắn có thể không ủng hộ sao? Lão sư đã từng nói, Ngôn diễn có thiên phú làm đạo diễn không kém hắn, hắn không có trở thành đạo diễn, lão sư cảm thấy đáng tiếc.

Những năm này, Ngôn Diễn cũng không dám đi thăm lão sư, mỗi lần hắn muốn đi thăm lão sư, Ngôn Diễn đều đưa quà cho hắn, nhờ hắn gửi quà cho lão sư.

Lão sư nào cần hắn đưa quà tặng gì a, ông chỉ muốn Ngôn Diễn đi thăm ông.

Ngôn Diễn cảm thấy áy náy, cho nên không dám đi gặp lão sư, ông cũng hiểu nguyên nhân này.
Nói Diễn cảm giác mình đang nở mặt nở mày, anh như đứa bé muốn nhanh chóng đến thông báo cho thầy của mình, anh không muốn tìm nhân viên của ba Ngôn, anh trực tiếp đến thầy Văn mượn người, bọn họ kinh nghiệm phong phú, lại đáng giá tin tưởng.

Lão sư không nói hai lời liền đem người cho mượn đi, mọi người biết anh là nhị đồ đệ của chủ nhiệm Văn Khởi Nguyên, năm đó cũng vì Ngôn Diễn không thể làm đạo diễn tiếc hận thật lâu.
Tất cả đều chuẩn bị xong, trước ngày xuất phát, Ngôn Nại lái xe đưa Khuyên Khuyên đến nhà Clarence, lúc cô tròn 18 tuổi, Ngôn ba tặng cô một chiếc xe nhỏ, cô chạy xe với tốc độ 25km/1 giờ, thường thường chậm rãi lên đường, xe chầm chậm đi, lần thứ hai ngồi xe hơi Khuyển Khuyển cũng không còn cảm thấy có bất kỳ khó chịu, động vật ngồi xe nhiều sẽ không thoải mái.
Nhà Clarence cách Ngôn thị không xa, cho nên cách Hào Đình cũng không xa, Ngôn Nại lần này đi không bao lâu đã đến, cô một tay dắt Khuyên Khuyên, một tay cầm thức ăn cho chó, đến trước cửa nhà Clarence.
Clarence ở nhà trọ Duplex, hắn ở tại lầu ba, lúc Ngôn Nại tới, Clarence đang ở phòng bếp nấu bữa ăn tối.

Hắn muốn Ngôn Nại lưu lại cùng nhau ăn, Ngôn Nại đương nhiên là lập tức đồng ý.
Ngôn Nại vào nhà Clarence, trong nhà phòng khách lấy vàng nhạt cùng màu xám tro làm chủ, phong cách đơn giản, hiện đại, chỉnh tề thoải mái.

Ngôn Nại đem Khuyên Khuyên buộc vào cửa trước, Clarence ở phòng bếp, cô không biết để nó ở đâu.

Phải chọn giữa Khuyển Khuyển và Clarence, Ngôn Nại không chút do dự lựa chọn Clarence, từ bỏ nó.

(Holy: Haiz… mê zai y như mềnh )
Cô không có vào phòng bếp xem Clarence nấu nướng thức ăn, mặc dù cô rất muốn vào xem một chút.

Ngôn Nại đàng hoàng ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm trên ti vi, tâm lại bay vào phòng bếp.
Cô cho là Clarence biết làm bữa ăn tây, chờ hắn đem bữa cơm gia đình từng món một bưng ra, mùi thơm của thức ăn phiêu tán ở trong phòng ăn, cô ngồi ở trong phòng khách cũng có thể ngửi thấy được.

Ở cửa trước nơi Khuyển Khuyển bị hạn chế tự do cũng ngửi thấy, nó đang gọi, nói kiên nhẫn ở đây gọi.
Lúc Ngôn Nại được Clarence điểm danh gọi ăn cơm, cô mới từ trên ghế sa lon đứng lên, đi tới phòng ăn, không phải nói cô gái trước mặt người khác phái phải dè dặt một chút mới phải sao? Cô rất dè dặt.
Ngôn Nại cùng Clarence ngồi đối diện nhau, hai người dùng cơm cũng không bắt bẻ lễ nghi, chỉ là bữa ăn này Ngôn Nại ăn không quá để tâm.
“Tại sao không ăn cà rốt? Là kiêng ăn hay là nấu ăn không ngon?” Clarence dừng chiếc đũa trên tay, hỏi.
Ngôn Nại là cô bé hay ăn kiêng, thời điểm ở cùng một chỗ với Ngôn Diễn, cô không có biểu hiện ra tật xấu này, bởi vì mỗi lần hai anh em gọi món ăn ở ngoài đều là cô lên thực đơn, cô tự nhiên sẽ không kêu món bản thân không thích ăn.
Thời điểm trước khi xuyên qua, chỉ cần không phải ăn cơm cùng gia gia, trên bàn cơm cô tuyệt đối là chỉ ăn thứ cô thích ăn, có đồ ăn không thích thì động một chút cũng không.

Bây giờ bị Clarence hỏi tới, vì muốn hình tượng đẹp trong mắt hắn, cô nên động đũa vào món cà rốt? Giữa hai chân nàng chợt có loại cảm giác đau đau, đây là một loại bệnh bất trị, kể từ xuyên qua về sau, cô thường có tình trạng này.
Ngôn Nại nhìn Clarence một cái, cô đưa chiếc đũa gắp một khối cà rốt nhỏ bỏ vào trong miệng, sau đó không động hàm răng, trực tiếp nuốt nguyên khối cà rốt vào bụng, quá trình rất khó khăn.
Clarence vẫn còn nhìn cô, cô khó khăn gắp thêm khối cà rốt, vẫn như cũ đem cà rốt ăn vào trong bụng.

Clarence cắt cà rốt mỗi một khối cũng không lớn, nếu là quá lớn, cô nhất định sẽ bị nghẹn chết.

Về sau cô liên tục gắp năm khối cà rốt ăn hết, Clarence mới hài lòng thu hồi ánh mắt, động chiếc đũa .
“Còn trẻ không cần kiêng ăn, mỗi một loại thức ăn đều có giá trị dinh dưỡng của nó, rất cần thiết cho cơ thể con người.” Clarence giống như đại nhân giáo dục đứa bé.
Ngôn Nại nghe được Clarence vừa mở miệng, phản xạ có điều kiện lại gắp một khối cà rốt, cặp mắt cô cùng đỏ một dạng như cà rốt, bên trong còn nổi lên hơi nước, nhìn giáng vẻ giống như chực trào ra, cô ăn đến cỡ nào khổ sở.

Ngôn Nại ở trên bàn cơm rút giấy, cúi đầu xoa xoa, ngẩng đầu 45° chỉ là vì không để cho nước mũi lưu lại, cúi đầu 45° chỉ là vì lau nước mũi không để cho người nhìn thấy, khổ sở đến nước mũi cũng chảy ra.
Kết thúc bữa ăn tối, Ngôn Nại chủ động yêu cầu trợ giúp Clarence rửa chén, bị Clarence cự tuyệt.
“Con gái tay rất mềm mại, không thích hợp làm những chuyện nhà này.

Lại nói là khách, tại sao có thể để em rửa!” Clarence đem cái mâm cùng chén cũng thu vào phòng bếp.”Ở phòng khách chờ một lát.”

Cô tuyệt không muốn làm khách có được hay không? Ngôn Nại âm thầm nghĩ, sau cô lại bị ý nghĩ này dọa sợ, không muốn làm khách, thế cô muốn làm cái gì?
Clarence từ phòng bếp ra ngoài, “Muốn đi thăm nhà sao?” Hắn chiêu đãi cô nói.
“Muốn!” Ngôn Nại kích động nói.
Trên lầu là ba gian phòng ngủ, một gian trong đó Clarence đổi thành thư phòng, màu sắc như cũ là lấy vàng nhạt cùng màu xám tro làm chủ.

Ngôn Nại không thấy trong phòng có bất kỳ đồ dùng phái nữ nào, cô cũng không biết vì sao cô sẽ cố ý đi chú ý những thứ này.

Khuyên Khuyên được Clarence an bài tiến vào một gian phòng ngủ nhỏ lầu dưới, đối xử với nó rất tốt, thời điểm ở nhà cô, nó chỉ có thể ngủ phòng khách, tới nơi này, nó được phân một gian phòng ngủ độc lập.
Ngôn Nại nói cho Clarence một chút thói quen nhỏ của Khuyển Khuyên cùng sức ăn của nó, Clarence đều nhớ kỹ tất cả.
“Đối với kịch bản có lòng tin sao?” Clarence hỏi, bọn họ ngồi trên ghế sa lon phòng khách, Clarence ép cô uống một ly hoa quả tươi.
“Có, ngày mai đem kịch bản gửi đến hộp thư, không có việc gì có thể xem một chút.” 《 Đại Thoại Tây Du 》ở thời không của cô là bộ phim điện ảnh rất kinh điển, ban đầu thành tích của nó cũng không phải quá tốt, nhưng là qua vài năm sau, mọi người mới phát hiện ra giá trị của nó.

Hiện tại cũng là rất nhiều năm sau, cô có lòng tin mọi người sẽ thích.

Trong công ty kịch bản này cô chỉ cho anh trai cùng Tào Hoành đọc, những diễn viên khác cô phải chờ đến khi gặp nhau tại studio mới đem kịch bản cho bọn họ, vì vạn vô nhất thất, cô rất cẩn thận.

Cô đem kịch bản cho Clarence xem, cũng không có vấn đề.
Bọn họ còn hàn huyên một chút sở thích cá nhân, điều khiến Ngôn Nại cau mày, Clarence trừ công việc vẫn là công việc, thời gian rảnh đều là xử lý công việc giúp ba Ngôn, cuộc sống như vậy thật không có niềm vui rồi.

Cô lần đầu tiên đối với ba Ngôn có chút bất mãn, mới khen ba là một có lòng yêu người, hội này nói không mãn cũng không đầy.( haha e bó tay )
Buổi tối gần tám giờ, Clarence đưa Ngôn Nại đến cửa chung cư, hắn ngạc nhiên nhìn xe hơi đi với tốc độ chậm trước mắt, tốc độ 25km/h! Nhưng tại sao còn có thể đụng đầu vào cây đại thụ trên đường?
Ngôn Nại là ở xe trong nhìn Clarence qua kính chiếu hậu, cho nên mới lái xe rất chậm, người đi đường bên cạnh xe cô, đã vượt qua cô hơn vài người rồi, cô lưu luyến không rời hướng tới hắn, câu kia lời ca thế nào hát tới? Chỉ vì ở trong đám người nhìn nhiều một cái, nên lúc lái xe không nhìn đường.

.

.

.

.

.

Tại sao cô không có đụng vào người? Bởi vì tốc độ của cô còn không nhanh bằng người đi bộ, người ta vòng qua xe cô tránh ra.

Xe cô đụng vào đại thụ, chỉ bị xước một chút nước sơn.
Ngày hôm sau, Ngôn Diễn làm tài xế, trên xe có ba thành viên, Ngôn Nại, Phương Đình Na, Cố Tại Tiêu.

Ngôn Nại đem ghế lái phụ tặng cho Phương Đình Na, cho họ cơ hội hiểu biết lẫn nhau, Ngôn Nại cùng Cố Tiêu ngồi ở phía sau.

Bọn họ hướng thành phố Z mà đi.
Thành phố Z cách thành phố B không xa, lái xe hơn bốn giờ là có thể đến, Ngôn Nại phải đi giám thị, cô mang theo một cây đàn ghi-ta, không có việc gì cô có thể luyện tập đàn ghi-ta.

Cô đối với điện ảnh không cảm thấy hứng thú lắm, cô chỉ cảm thấy hứng thú về việc phải làm như thế nào để nhanh lên một chút, đem Phương Đình Na cùng anh trai kết hợp thành một đôi.
Trong xe để đài phát thanh online, bên trong truyền đến ca khúc mới của Ngụy Hiểu Thiên.

Cố Tại Tiêu tiến sát bên tai Ngôn Nại, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Nại, chị em tốt của em có bạn trai chưa?”
“Bây giờ còn chưa có.” Chỉ là rất nhanh sẽ có thôi.

.

.

.

.

.

Ngôn Nại nhỏ giọng hồi đáp.
“Anh muốn theo đuổi cô ấy, giúp anh một tay có được hay không?” Cố Tại Tiêu nói tiếp.
Thì ra theo tới là vì tán gái, nhưng là cô đã đem Đình Na bán cho anh trai của cô rồi.


Chỉ là cô lại nghĩ, ngộ nhỡ Đình Na thích hắn hơn làm thế nào? Cô không lý do không để cho Cố Tại Tiêu không theo đuổi Đình Na, huống chi hắn còn đầu tư cho cô cùng anh trai đóng phim, làm người không thể quên ân phụ nghĩa a.
“Cách ba tuổi đã là một thế hệ, Đình Na và anh, hai người cách nhau xa, anh quá già rồi.” Ngôn Nại muốn khuyên hắn bỏ ý niệm này đi, mặc dù anh trai của cô cũng lớn Đình Na hai người cũng khác nhau, nhưng mà gương mặt và dáng dấp của Ngôn Diễn so với hắn động lòng hơn một chút.
“Ở trước mặt tình yêu, tất cả vấn đề đều không quan trọng, dù thua thiệt vẫn phải làm nghệ thuật !” Cố Tại Tiêu phản bác nói, thanh âm hắn đề cao rất nhiều.
“Tiêu, cậu đang nói gì đấy? Tình yêu? Cùng tiểu Nại là hoàn toàn không thể nào, đừng nghĩ.” Ngôn Diễn lái xe, vừa nghe Cố Tiêu đang cùng em gái hắn thảo luận tình yêu, lập tức lên tiếng, Tiêu cùng hắn cùng một dạng người, nhiều nữ nhân đeo bám, nếu em gái bị hắn đưa đi thì sẽ bị thiệt rồi!
“Đang nói trên thế giới cự ly xa xôi nhất không phải cá cùng chim bay, mà là tình yêu, hai người chúng tôi đâu phải là anh em.” Cố Tại Tiêu vô lại nói đùa, hắn nghĩ đuổi theo Phương Đình Na vẫn không thể cho Ngôn Diễn biết, đuổi không kịp hắn sẽ cảm thấy mất mặt.
“Không bao giờ có chuyện đó đâu!” Ngôn Diễn tức giận quát.
Đến studio, bọn họ chưa tính là đến sớm nhất, đến sớm nhất là tổ nhân viên, bọn họ còn dựng lên mấy cái lều lớn tạm thời, tất cả đạo cụ đều đặt bên trong lều lớn.

Ngôn Diễn nhiệt tình đối với bọn họ chào hỏi.
Buổi chiều, Cố tại Tiêu càng một người lái xe đi thành phố Z mua đồ dùng cần thiết trong khoảng thời gian ở trong núi.

Ngôn Nại cùng Phương Đình Na hai người ở dòng suối nhỏ bên cạnh nói chuyện phiếm.

Ngôn Diễn đang cùng nhân viên tổ diễn kịch thảo luận kịch bản cùng lấy cảnh, tổ diễn viên ngày mai toàn bộ mới đến.
Buổi tối bọn họ cũng tiến vào hoạt động trong gian phòng, trong phòng kín gió, bên trong vừa buồn chán vừa nóng.

Ngôn Diễn nói, nơi này ở bên cạnh núi lớn, phòng ốc có thể có điện là tốt rồi.

Bọn họ này mỗi gian phòng đều có một đèn lớn, đèn lớn còn tản ra quang nhiệt.

Không phải Ngôn Nại yếu ớt, là trước nay không có bị khổ nên cô có chút không chịu nổi, nhưng cô không có kêu khổ.

Khổ là Cố tại Tiêu xế chiều đi thành phố Z mua đồ mới về, suy tính không đủ phòng dừng chân, Ngôn Nại cùng Phương Đình Na hai người một gian phòng.
Buổi tối họ không ngủ được, Ngôn Nại cảm thấy trong phòng rất buồn bực, Phương Đình Na cảm thấy trong phòng quá nóng, “Nại Nại, không cảm thấy rất nóng sao? Tớ tình nguyện đi ra bên ngoài ngả ra đất ngủ.”
“Không cảm thấy nóng, chính là cảm giác phòng này không có cửa sổ, không khí không cách nào lưu thông rất buồn bực.

Ở bên ngoài ngủ sẽ bị côn trùng bò, ở đây gần núi lớn đó nha.” Ngôn Nại nói.
“Thế nhưng không cảm thấy nóng? Sờ trên lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.” Phương Đình Na nóng nảy nói.
“Biết người chết thân thể tại sao lại lạnh không? Đó là lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh, tĩnh hạ tâm lai là tốt.” Ngôn Nại trấn an nói.
Thanh âm sát vách truyền sang tiếng nói: “Buổi tối không cần nói chuyện ma.

.

.

.

.

.” Đây là thanh âm Cố Tại Tiêu, hiệu quả cách âm của gian phòng thật không tốt.
Sáng hôm sau, sáu diễn viên khác đến, họ là những người diễn tường, Ngôn Diễn tính toán có cần phải đi tìm đàn anh, diễn viên mặc áo rồng* có thể đến tìm đàn anh, nếu không có nữa thì tìm trong tổ diễn kịch.

Ngôn Nại bọn họ thành lập tổ diễn kịch Tây Du.
Chú thích:
Áo rồng: Một loại đồng phục trong hí khúc, có vằn hổ
Các diễn viên đã tới đủ, trừ Tào Hoành tương đối được tự do hoạt động, những người khác có chút gò bó, diễn viên nhỏ không có danh tiếng quý trọng cơ hội này, diễn viên có chút danh tiếng, đối mặt Thái Tử Gia cùng công chúa của công ty bọn hắn, bọn họ bình thường ngạo khí cũng ngoan ngoãn thu lại, e sợ cho mình cho Ngôn Diễn cùng Ngôn Nại lưu lại ấn tượng không tốt.
Ở studio của Ngôn thị còn có mấy thường ở phụ cận cắm điểm diễn viên tạm thời, tục xưng kẻ chạy cờ, bọn họ diễn kỹ đều có được bản lĩnh, chính là ít một chút cơ duyên trở thành diễn viên minh tinh, bọn họ là được Ngôn Diễn phát hiện, Ngôn Diễn nhắc tìm bọn hắn tới khi cùng tổ diễn viên, bọn họ cũng vui lòng , ở đây khi quay phim chỉ cần có bọn họ, bọn họ thì phải lên, thù lao đóng phim không nhiều lắm, nhưng so với ngày xưa cơm vẫn được ăn ngon hơn.
Tất cả mọi người lấy được kịch bản, tính toán các nhân vật trong phim, Ngôn Nại nhàn rỗi cùng Phương Đình Na đang nghiên cứu kế hoạch theo đuổi anh trai, muốn Phương Đình Na cần phải trong khoảng thời gian này đem Ngôn Diễn bắt lại, có Ngôn Nại nhìn, không ai sẽ đi quấy rầy, Phương Đình Na là có thể gần quan được ban lộc.

Phương Đình Na đang suy nghĩ, đối với Ngôn Diễn cô nên mạnh mẽ đoạt lấy giao hợp? Hay là dịu dàng săn sóc, từ từ đến gần?( quá táo bạo :-p)
Bên kia Dung Quý Hàn cũng nhận được tin Ngôn Nại cùng Ngôn Diễn chuẩn bị muốn đóng phim, kịch bản không biết là gì, nhưng biết Ngôn Diễn làm đạo diễn bộ phim đó, bọn họ là một mình thành lập, không dùng tiền bạc Ngôn Thị, cho nên bọn họ cũng không báo cáo chuyện lên Ngôn thị.

Bọn họ muốn diễn viên trừ Tào Hoành ra, một số là diễn viên hạng nhì, còn lại chỉ là diện viên vô danh.

Dung Quý Hàn cũng không có suy nghĩ nhiều, đó sẽ là một bộ phim tốt sao? Cảm thấy bọn họ chỉ là vui đùa một chút, liền không có đem lực chú ý đến hai anh em bên kia, mặc kệ để cho bọn họ chơi đùa, bọn họ đem Tào Hoành lôi đi, đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt, của Ngôn thị thiếu một vai diễn của ảnh đế, sẽ yếu một ít rồi.
Đàm Tuyết Thuần gần đây gây ra chuyện hơi nhiều, thủ đoạn nhỏ tận hướng trên người hắn, khiến cho hắn là phiền chết đi được, hiện tại lại quấn hắn muốn làm ca sĩ ra đĩa nhạc.
Xem ra hắn nên tìm một phụ nữ đính hôn, nếu không cô luôn là có lý do quấn hắn, nếu như đính hôn không được liền trực tiếp kết hôn, hắn cần một phương pháp một lần vất vả rồi nhàn nhã suốt đời, dù thế nào đi nữa hắn không quan tâm nhiều đến vợ, chỉ cần người vợ đó đủ nghe lời, là ai cũng không quan hệ.
Đàm Tuyết Thuần liên quan đến gia tộc nhà họ Dung , cô cũng không đủ an tĩnh, cho nên vợ hắn tuyệt đối không phải là cô.

Nghĩ đến giao tình hai nhà, hắn sẽ không đối sự tệ với cô như thế, nhưng hắn kiên nhẫn có hạn.
Đàm Tuyết Thuần không có tìm được đồng minh, đơn phương tác chiến, cô nhận thấy được Dung Quý hàn đối với cô càng ngày càng lạnh nhạt, cô tính toán không lộ tuyến tình cảm nữa, cô phải nói cho trong nhà, để cho cha cô đi nhà họDung trực tiếp cho nàng cùng Dung Quý Hàn lập thành hôn ước..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.