Bạn đang đọc Cô Là Dân Chơi Hả? – Chương 12
2 phe đánh nhau kịch liệt, đứa thì đập vô đầu, đứa thì lên gối, đứa thì chém, đứa thì phan, máu rơi lả tả, gió thổi hiu hiu, ôi cảnh tượng thật man rợ làm sau, mà nhân vật chính được xem những cảnh đó chỉ có nó.
Nó ngồi trên xe mà lòng nom nóp lo sợ, không biết ai sẽ thắng đây, không biết bạn bè của nó có bị thương không, có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không, nó ngồi đây mà thầm khấn vái, mà từ trước đến nay nó đi đánh nhau đều tự tin, phấn khởi nhưng sao hôm nay nó lại bị cái giống gì thế này, cái cảm giác này là lo lắng, quan tâm đến người thân sao thật đau quá đi, nếu biết trước như thế thì nó sẽ đứng ra và vạch toẹt ra hết cho rồi, nếu thế nó sẽ không cần phải lo sợ nữa, không cần phải đau như vầy nữa. Nó ngồi cầu nguyện và xem film.
Trận chiến diễn ra gần 30’, phần mạnh đang nghiêng về phía nhóm Hải âu, tuy chỉ có 20 người nhưng sức lực thì không thua kém gì đối với 30 mấy người của nhóm Hắc hải, tình hình giờ này là bọn đàn em của Minh đang bị các anh em trong nhóm Hải âu đánh sống không bằng chết, rất dã man, trong tay Minh chỉ còn có gần 10 đứa còn gượng dậy được, còn bên nhóm Hải âu thì sung sức tràn trề, đánh đâu thắng đó, tình hình đang nguy cấp Minh cần phải thêm tiếp viện. Nãy giờ anh và Bảo chỉ đánh cùng với 2 đại ca của nhóm Hải âu mà thôi, 2 bên ngang tài ngang sức, dù không bị thương ở chỗ nào nhưng sức lực các anh thì gần như cạn kiệt, Minh đang định rút điện thoại ra gọi chi viện đến thì Bảo và nó cùng hô:
_Minh, cẩn thận phía sau!
Khi anh quay người lại thì chỉ thấy 1 dao mã tấu ở đâu gián xuống vai mình.
Tình trạng lúc này là nó đang ngồi cạnh Minh và hỏi đủ điều vì vai anh đang chảy máu khá nhiều vì vết chém vừa nãy.
_Mày làm cái gì thế hả, tao nói là khi giải quyết triệt để mới đem mã tấu ra rồi mà._Hoàng tức giận nói
_Cậu không sao chứ! Có bị thương nặng lắm không. Chết rồi, ra máu rồi, chắc không bị sâu lắm, tôi đưa cậu vào bệnh viện nhá!_nó cứ tiếp tục nói cho đến khi nghe xung quanh im lặng quá, nó mới ngước lên nhìn và hiện giờ nó thấy là…ai cũng đều…im lặng và…nhìn chằm nó…như người từ trên trời rơi xuống vậy.
Đúng thế, vì ai cũng quá bất ngờ về thái độ và hành động lo lắng thái quá của nó với…kẻ thù của mình. Không chỉ những người ngoài cuộc, những người trong cuộc còn sốc nữa là. Để chứng tỏ điều này, hãy nhìn xem Như và Hoàng đang nắm đầu bức tóc mình vì con chị 2 ngu ngốc hết chỗ nói đang phá vỡ kế hoạch hết sức hoàn hảo mà họ đã làm suốt mấy tháng qua. Họ nhìn nó như muốn bóp chết nó cho rồi, còn Minh và Bảo thì sao, vẫn đứng như trời tròng nhìn nó, trong đầu thì lân lân biết bao câu hỏi…”tại sao nó lại ở đây”, “nó có quan hệ gì với nhóm Hải âu”, “ mình phải giải thích thế nào về thân phận của mình trong nhóm Hắc hải đây” v.v…
_cậu, cậu là Hân sao?_Bảo vẫn chưa tin người đứng trước mặt mình là nó.
_à, uhm!_nó nói chắc nịch.
“Thế là đúng Hân rồi, sao Hân lại xuất hiện ở những nơi khỉ ho cò gáy này, còn ăn mặt hết sức quái dị nữa chứ, mà còn khuôn mặt, sao hôm nay thấy khuôn mặt cậu ấy trắng thế ta và không đeo mắt kiếng nữa, nhìn dễ thương ghê”_Mình thầm nghĩ.
_cậu tại sao lại xuất hiện ở những nơi này! Mà tớ nhớ không lầm cậu là cái người chạy xe như ma đuổi hồi nãy phải không?_Minh chợt nhớ ra cảnh tượng hồi nãy rồi không tin nổi nhìn nó hỏi rõ.
_ờ, thì…tại…mình…hồi nãy..a.._nó lung túng không biết nói sao cho họ hiểu.
_cậu ấy là quân sư đắt lực kiêm…em gái của tôi đấy!_Hoàng và Như ở đâu đi lại, Hoàng lên tiếng, suýt nữa nói là…bạn gái…thì anh tiêu lun oy. _cậu là…_Bảo nghe tiếng quen quen nhưng không thấy được khuôn mặt vì người trước mặt đang đội nón.
Như và Hoàng từ từ gở nón và khẩu trang ra, lộ ngay ra khuôn mặt baby và quyến rũ của 2 người làm các anh bên nhóm Hắc hải phải lé mắt
_Sao, 2 người, chẳng lẽ 2 người là đại ca của nhóm Hải âu, là 2 người đã đánh chúng tôi kịch liệt vừa nãy sao?_Minh vẫn chưa tin những chuyện quái gì đang diễn ra, anh ta lầm bầm trong miệng.
_không là chúng tôi thì còn là ai nữa, đừng có ở đó mà nói những câu ngốc nghếch, máu trên vai cậu chảy ra tèm lem rồi kìa, nhìn cậu bây giờ y như con heo bị người ta đem đi “cắt” không bằng á._Như nói với giọng đầy trêu ghẹo.
_đúng đó, chúng ta đi đến bệnh viện đi rồi những chuyện này tính sao._Bảo nhẹ nhàng nhắc nhở.
_Bảo nói đúng đó, đi băng bó thôi, cái gì cũng bỏ qua chỉ có sức khỏe là quan trọng nhất_nó vui mừng đồng tình ngay vì thừa dịp này thì Minh và Bảo sẽ không tra hỏi nó nữa.
_uk, chúng ta đi, nhưng…khi băng bó xong cậu phải giải thích rõ chuyện này là sao cho mình biết đó! Không thì mình không thèm băng bó đâu._Minh giả nai giận dỗi làm những người xung quanh đều che miệng cười vì cái tính trẻ con này của đai ca, chỉ trừ vài người mặt vẫn không có chút biểu cảm nếu không nói là đang tức giận.
_nó cũng khựng người vì cái tính trẻ con của Minh, nó đành chịu thua thôi_biết rồi, biết rồi, băng bó đi rồi nói.
5 cái bóng đã lên chiếc taxi đi mất từ đời nào mà ở trong con hẻm XX này, những bọn đàn em của họ thì nãy giờ đã biết đại ca của bọn chúng và đại ca bên kia là gì của nhau rồi, phải suy đi tính lại làm sao mà vẹn cả đôi đường, không làm cho đại ca mình bực mình là tốt nhất, thế là họ vẫn nhìn nhau đắm đuối, nhìn nhau một cách mãnh liệt rồi khẽ nhít lại…nhít lại và…bắt tay…làm hòa.
_bọn tao với tụi mày đi bar chơi đi!_thằng đứng đầu nói.
_ok, tụi mày thích thì bọn cũng chìu thôi._thằng bên kia cũng tươi cười đồng ý, cả nhóm khoác tay nhau …đến…quán bar Thiên đường thẳng tiến.
Bệnh viện YY.
_Bác sĩ ơi, cậu ấy có bị làm sao không ạ!_Khi cả nhóm đứng ngoài chờ, chợt thấy bác sĩ bước ra nó đã xông xông chạy lại hỏi tới tấp.
_cậu nhox không sao, không bị ra máu nhiều vì vết thương nhưng cháu phải cố gắng chăm sóc vết thương cho bạn trai cháu thật cẩn thận nếu không dễ bị để lại sẹo đấy._ông bác sĩ khoảng 40 tuổi cười hiền lành với nó.
_dạ vâng!_nó cũng bớt lo đi 1 chút nhưng chợt nhớ lại điều ông bác sĩ nói: Minh là bạn trai nó, nó liền xoay người lại định giải thích thì ông ta đã đi tuốt đằng kia rồi, nhưng mà thế cũng tốt nó thật ra cũng chả muốn giải thích làm gì
_sao cậu không giải thích với ông ta rằng Minh không phải là bạn trai của cậu._Bảo lo lắng hỏi
_Bảo nói đúng đó, sao cậu cứ im lặng mà không nói gì, chẳng lẻ cậu cũng muốn thế à!_Như trêu chọc.
Nó nghe đến câu “chẳng lẻ cậu cũng muốn thế” thì mặt nó bắt đầu hồng hồng lên, nóng ran lên, sợ mấy đứa kia phát giác nó liền cuối gầm mặt xuống thì có cứu tinh nói giúp.
_Làm gì mà tra hỏi ghê thế! Chắc hồi nãy Hân cũng định giải thích nhưng ông bác sĩ đó phi như bay nên không kịp nói ấy mà, phải không Hân?_Hoàng nói xong, rồi xoay đầu sang nó hỏi, cậu cũng đang hồi hộp không biết nó sẽ nói thế nào.
_uk_nó gật đầu cái rụp liền, không 1 lần do dự nào
_cuộc tranh luận kết thúc tại đây, bây giờ chúng ta vào thăm bệnh nhân được chứ._Hoàng hớn hở nói. Cánh cửa phòng số 302 được mở toạt ra, cái người ta được nhìn thấy đầu tiên đó là 1 con cún con đang trùm mền từ đầu đến cuối, chui rút trong chăn, chút chút thì lại sột soạt vài tiếng.Cả bọn thấy lạ liền tiếng tới giường Minh và mở ra:
_Hả!!!!!_cả nhóm suýt cứng họng vì hành động của cái con người trước mặt.
_các cậu vào sao không gõ cửa_miệng vẫn nhai ngồm ngoàm mấy miếng bánh, mắt dính chặt lấy nó
_tôi không ngờ đấy, tôi thật không ngờ đấy, thằng bạn giàu sụ của tôi mà lại có cái tính tham ăn nè trời, nhìn đi, nhìn đi _Bảo chỉ lên chỉ xuống từ người Minh đến cái giường bệnh, lắc đầu nói_ thật mất mặt quá đi.
_cậu đói lắm à!_nó nhìn Minh hỏi.
_uhm, đói lắm, sáng giờ có ai cho ăn cái gì đâu_Minh giả bộ nai tơ, xoa xoa cái bụng, iểu sìu nói.
_thế tôi đi mua gì đó cho cậu ăn nhá!_nó cười tươi nói.
_thanks Hân iu, cậu là đáng yêu nhất!_Minh nói vọng ra khi nó đang bước ra đến cửa phòng vài bước.
Nó mỉm cười nhẹ khi được nghe Minh nói với nó bằng giọng trẻ con như thế này, thật càng ngày càng quý mến cậu ấy mà.
Nó đi được 2’ thì Hoàng và Bảo xâm xâm tới chổ Minh ngồi, bóp tay bóp chân ra vẻ mặt dữ tợn.
_ai cho phép cậu nói chuyện bằng cái giọng nhão nhẹt đó với Hân hả_Hoàng sung máu, nắm cổ áo Minh nói.
_cậu nói cho tôi biết giữa cậu và Hân là quan hệ gì?_Bảo gạt tay Hoàng ra, vịnh vai Minh từ tốn hỏi.
_ai cần biết chuyện đó hả? Nhìn là biết hắn ta đang đeo đuổi Hân rồi, vậy cũng hỏi_Lần này là tới Như quát.
_là sự thật sao Minh, mày thích Hân sao, sao mày không nói với tao, mà Hân, Hân đã đồng ý làm bạn gái mày chưa!_Bảo lay lay vai Minh hỏi gắp.
_mày sao thế Bảo, chuyện tao thích Hân tao cũng chỉ mới biết thôi với lại tao cũng muốn giữ bí mật cho riêng mình mà, nhưng dù sao tao cũng xin lỗi mày vì tao không nói cho mày biết sớm, mà bây giờ mày cũng biết rồi đó thôi, tao thích Hân, thế được chưa._Minh cau có nói.
_”Sau mày không nói sớm cơ chứ, nếu mày nói sớm thì tao đã không… “_Bảo suy ngẫm, mà đau cả lòng_thế Hân có đồng ý làm bạn gái mày chưa!_câu nói này mới là câu nói quyết định đây nè, cả Bảo, Hoàng và Như đều trông đợi 1 câu trả lời thật chính đáng thì…
“cốc, cốc, cốc”…
______Quay sang nó nhé______
Nó thì tung tăn, tung tăn trên đường, tay cầm mấy phần ăn nào là vịt quay, cơm sườn cốt lết, cánh gà tẩm mật ong, mì ý, kem ý, đặc biệt là kem vani dâu, loại kem mà Minh thích nhất. Nó không biết cảm giác này là gì, nhưng thật sự bây giờ nó rất vui, rất sảng khoái, nó muốn chạy ngay lên phòng 302 và nhìn thấy khuôn mặt ấy, khuôn mặt baby hằng ngày nó luôn ghét, luôn bực mình. Gần đến cổng bệnh viện rồi, chạy ngay lên thôi.
_Đúng thật là em rồi, anh quả nhiên đoán không sai mà!
Giọng ai mà nghe quen thế nhỉ,mà thôi kệ mình không thích lo chuyện bao đồng, mau mau lên gặp Minh thôi, nó vẫn giữ nụ cười tươi tắn trên môi mà chạy nhảy, đến khi:
_em không nhận ra anh thật rồi sao,…Zenny à._một giọng nói trầm ấm phía sau cất lên làm tay chân nó run lẩy bẩy.
Dù sao tránh thì cũng tránh rồi, trốn chạy thì cũng trốn chạy rồi, bây giờ nó phải kiên cường lên, phải đối mặt thôi, đúng, nó phải đối mặt với sự thật, mặt nó tối sầm, mắt nó đỏ âu như sắp khóc, nó từ từ xoay người lại, nhìn thẳng về người phía đối diện
Ngồi một hồi lâu sau vẫn chưa thấy nó quay lại, bây giờ là lo lắng thật sự đây, dù họ biết nó không dễ bị “ăn hiếp”, nhưng nãy giờ gần cả tiếng rồi sau vẫn chưa quay lại, chắc gặp chuyện gì chăng? Mặt ai ai trong phòng đều nhăn nhúm lại ngoài Thanh, từ lúc cô vào phòng bệnh thăm Minh đến giờ, mọi người đều im phăng phắt, cô cũng không để ý sắc mặt hay hành động của họ cho lắm vì bây giờ cô vẫn đang đứng ngồi không yên vì thiếu vắng anh bạn trai tài hoa của mình Trước cổng bệnh viện YY…
_Zenny! Anh không sứng đáng để gọi cái tên đó đâu, cái loại người sát nhân như anh không bao giờ có quan hệ với tôi! Anh nghe rõ chưa!_nó quát vào mặt Nam, mắt nó đỏ ao, nổi gân xanh gân đỏ trông phát sợ.
_Sát nhân gì chứ, anh không sứng đáng gì chứ, anh đã giải thích với em rõ rồi mà, cái đó chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi em có biết không? Em phải tin anh chứ, em phải tin vào tình yêu mà anh dành cho em chứ!_Nam lắc mạnh vai nó, bấu chặt lấy vai làm nó đau điến, mặt anh than thở, như đang tuyệt vọng vì nó đã nghi ngờ anh.
_Tin anh sao, tin một con người thủ đoạn như anh sao, còn tình yêu hả! Nó đối với tôi không còn đáng giá một đồng xu cắc bạt nào hết, từ khi tôi thấy được cái ngày đó, lúc đó tôi đã muốn tự tử chết cho xong vì tôi quá ngốc nghếch tôi quá ngu si nên mới tin tưởng anh, tin tưởng một người sảo trá như anh, mà giờ đây..mà giờ đây tôi đã đánh mất anh hai mình, tôi quá… quá.., giá như lúc đó tôi kịp thời cứu anh ấy lên, nếu tôi nắm lấy tay anh ấy anh ấy sẽ không chết, giá như tôi không nghe lời anh, không trao cho anh cái quý giá nhất của con gái thì…thì anh ấy đã không đến can ngăn tôi và đã không…đã không…bị anh…oaa..aaa..hự..hự..huhu _nó gụt ngã xuống đất, nó đã không đứng vững được nữa, mọi thứ như đang vỡ òa trong lòng nó, nước mắt càng ngày càng nhiều, mọi đau khổ, buồn bực, mọi ám ảnh, lo sợ không thể nói rõ cùng giờ đã được với đi một ít, nhưng vơi đi trong hoàn cảnh này, có nên thanh thản trong lòng 1 chút không, vì người đang đứng trước mặt nó, nhìn tất cả những biểu hiện của nó, nhìn dáng vẻ “liễu yếu đào tơ” mà nó đã dấu kín rất lâu, càng làm nó tức điên lên, nó khẽ ngấn giọng, cố ngăn “cơn” khóc lại.
_Anh đã nói lần đó là anh vô ý mà, sao anh có thể cố ý *** hại người bạn chí cốt của anh chứ, là do nó quá bất cẫn nên trược chân xuống thác suối thôi, chứ anh không liên quan gì, anh không có *** hại, hay cố ý giết hại ai hết!_Nam cũng đang hoảng loạn về hồi tưởng vụ tai nạn 3 năm trước.
_Anh nói anh vô ý, anh nói anh tôi bất cẫn, nhưng tại sao lúc anh tôi ngoi lên thoi thóp xin cứu giúp mà…mà anh thì vẫn dửng dưng như không, anh vẫn đứng đó nhìn anh tôi dần dần bị thác nước cuốn đi, cuốn đi đến nơi nào mà xác anh ấy vẫn chưa được thấy đươc, người ta còn bảo có lẽ là đã bị cá tôm rỉa sạch, người khác lại nói là đã làm mồi cho thú dữ, anh biết lúc đó cảm xúc thế nào khi mất một người thân mà mình yêu quý nhất không hả? hả? hả?_nó nắm lấy cổ áo Nam giựt giựt làm anh sút nghẹt thở.
_”Nam vội ôm chặt lấy nó” khẽ giọng than trách_Đúng, đúng mọi việc là lỗi của anh, anh sai rồi, anh biết mình đã phạm phải 1 sai lầm quá lớn, bây giờ em muốn xử phạt anh thế nào cũng được, anh sẽ làm tất cả để khiến em vui vẻ, hồn nhiên trở lại.
_Anh định dụ tôi đến khi nào đây, cũng là câu “anh biết mình đã phạm phải 1 sai lầm quá lớn, em muốn xử phạt anh thế nào cũng được” tôi đã quá quen với những lời đường mật của anh rồi, bây giờ tôi là Hạ Gia Hân, chứ không còn là cái con Băng ngu ngốc, yếu mềm lúc nào cũng bám theo đuôi anh như xưa nữa đâu, anh đừng có mà lừa gạt tôi, với lại tôi nói cho anh biết, 3 năm trước tôi đã không làm đúng nghĩa vụ của người em gái đối với anh trai mình, còn bây giờ tôi sẽ thực hiện nghĩ vụ ấy, anh cứ nhởn nhơ ở đó mà chờ cảnh sát đến còng tay anh đi là vừa._nó thoát nhanh khỏi vòng tay của Nam, trừng mắt nhìn anh nói bằng giọng răn đe nhất là nhấn mạnh 2 từ “CẢNH SÁT”.
_Như ý thức được chuyện không hay sắp diễn ra, Nam nói vọng theo khi nó đang vững bước tiến đi_Em làm gì anh cũng được, nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều là “Anh rất yêu em, anh thật sự rất yêu em, thế giới này nếu không có em đối với anh cũng chẳng là gì cả, em cứ làm mọi việc em thích, dù có tổn hại hoặc chết vì em anh sẽ làm tất cả, anh thật sự không muốn chuyện này sẽ xảy ra với chúng ta đâu, Zenny à!_Nam dần khụy xuống, ôm mặt “ khóc” nức nỡ. Chân nó bước càng nhanh vì nó không muốn phải ở đây thêm giây phút nào nữa, nó đang lung lay với lời nói quá ư sâu lắng, ngọt ngào của Nam, nó không muốn mình phải phạm phải 1 sai lầm nào nữa, nhất là đối với anh nó, nó đã sai và anh nó đã ra đi mãi mãi, cho nên sai không nên càng sai thêm. Nó chạy ngay đến bàn mấy cô y tá đang tám phét, giọng diềm tĩnh nói:
_chị làm ơn đem những thứ này lên phòng 302 dùm em được không ạ!
_Ưm! Các chị còn đang bận rất nhiều việc, em đem qua phòng khác đi nhé!_cô y tá không them nhìn khuôn mặt đang đen sì của nó mà vẫn ngồi tán dốc với cô bạn nào là anh này đẹp trai anh kia đẹp lạ v.v…
_axxx….như vậy thì tiếc quá, mình thấy chị này đẹp đẹp mới chọn cho cậu chủ đẹp “zai” (nói lớn) nhà mình, thế mà chị ấy lại không chịu, thôi thì đi tìm chị y tá kute nào khác thôi!_nó lắc đầu, rồi lại chặc chặc lưỡi.
_à khoan đã em ơi! Chị làm xong việc rồi nè, mới có chút thời gian rãnh, thôi thì đưa đồ cho chị, chị đưa đồ lên cho, em cứ về trước đi_cô y tá mỉm cười và nói với giọng yểu điệu đến nó cũng phải nổi da gà
_vậy làm phiền chị rồi, em đi trước nha!_nó nhanh tay chào rồi cũng nhanh chóng dọt ra ngoài vì nó biết trong phòng 302 có người mà nó không bao giờ muốn gặp.
Đúng như dự đoán, 5’ sau cô y tá lên đến lầu 6, cô đang loay hoay tìm các phòng VIP, à rồi, dãy phòng 300, 301 và trước mặt cô một anh chàng cao to, tóc sịt keo, tai đeo chiếc bông đính kim cương đỏ sáng lấp lánh, mắt có màu nâu nâu, làng da rám nắng nhưng không thiếu phần baby và anh đang định…mở cửa
_à, anh ơi, có phải đây là phòng 302 không ạ!_cô y tá mắt tròn xoe nhìn Nam, chút nữa là chảy cả nước miến.
_Nam nhìn từ trên xuống dưới trên người cô gái, biết ngay là y tá “hám trai” anh giả vờ nói_nhìn qua, chắc cô là y tá, mà lại không biết phòng bệnh nhân ở đâu à, ngốc thế, hay có muốn anh dẫn đến tận chỗ không hả cô em!_Nam cười 1 nụ cười đểu cán, đưa tay sờ sờ lên mặt cô y tá, làm cô y tá tá hỏa, mặt đỏ như gấc, đứng như trời tròng.
_ờ em, a tôi…tôi lên đây là có người nhờ tôi đưa đồ lên, thôi tôi đi đây! Chào anh!_cô y tá chạy ngay xuống thang máy, khẽ ôm đầu nhớ lại cảnh vừa nãy và bắt đầu mơ mộng “Cốc, cốc”
_ơ anh Nam, sao anh biết mà đến đây_Bảo khó hiểu hỏi.
_mày còn không biết à, bà chị tao đi đâu cũng kéo theo anh Nam theo hết á, cứ như hình với bóng nhìn mà phát khiếp._Minh nói xong, còn diễn tả cảnh ói như thế nào làm bà Thanh tức học máu.
_mày có phải là em tao không hả, mày toàn nói xấu chị mình mà thôi, à mà tao đâu có làm gì sai trái đâu, chỉ có nũng nịu với bạn trai thôi, vậy là sai à!_Thanh chống nạnh nói.
_em bó chân với chị luôn_Minh hết nói nổi, thấy bọc đồ ăn trên tay Nam, cậu hỏi_à anh Nam, hồi nãy anh có thấy bạn em không, cái bạn lần trước đi khu vui chơi với mình ấy, cái bạn có đeo mắt kiếng ý.
_em nói Băng hả? à không, em hỏi cái bạn gì tên Hân Hân đó, đúng không?
_À! Đúng vậy, anh có gặp bạn ấy ở ngoài không, bạn ấy đi mua đồ ăn nãy giờ mà vẫn chưa thấy về, “em thấy hơi lo”._Minh nhìn Nam nói, nhưng càng về sao càng nói nhỏ.
_Em ấy đưa cho anh bọc đồ ăn này này, rồi em ấy nói không khỏe nên cũng về trước rồi._Nam giải thích cặn kẽ rồi đặt bánh lên bàn, quay sang ôm bạn gái mình.
Căn phòng VIP 302 vẫn toàn là những câu chào hỏi khách khí, phải chăng căn phòng trở nên trống trãi, heo húc vì không có nó.Trong căn phòng mỗi người ngồi một chỗ tuy chỉ có cặp Nam và Thanh cười cười nói nói với nhau, nhưng có hay biết tâm hồn của nhân vật nam chính (Nam) đang thả hồn về tận âm ti địa phủ nào rồi, anh đang nghĩ
Như và Hoàng có chung ý nghĩ về thân phận thật sự của Nam, phải chăng chỉ là bạn trai của bà Trang chị họ của Minh thôi không? Nhưng tại sao lại quen biết nó, cả cái tên nó câm ghét không cho gọi mà anh ta cũng biết, chắc chắn không hẳn là 1 người, phải điều tra thôi!
Minh và Bảo thì đâu còn suy nghĩ gì ngoài nó, không biết nó có sao không mà lại về sớm thế, còn không vào cả phòng để nói với mọi người nữa! Mai đi học chắc phải dò xét xem sao mới được.
Nó thì sao nhỉ, không bận tâm đến những chuyện rắc rối, chuyện đời thì mai hẳn tính, bây giờ nó chỉ biết có “ngủ..nghỉ..phẻ” mà thôi. Đời còn dài, phải tận dụng cơ hội để gia tăng công lực nếu không đến lúc nguy cấp không có đủ sức đâu mà phản công thì nguy mất thôi