Bạn đang đọc Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu – Chương 82: Thuật Điều Khiển Nước
Edit: SCR0811
Bồng Ngôn vẫn hoàn toàn thờ ơ khi thấy cậu nhóc nhảy xuống nước.
Làm một Yêu Vương căm thù nhân loại, việc gì anh phải quan tâm đến sống chết của một đứa nhóc con người? Dù đứa nhóc này từng cống hiến chút năng lực cầu nguyện cho vết thương của anh, còn thường xuyên nhét đồ ăn ngon vào lồng cho anh.
Nhắc đến chuyện nhét đồ ăn, Bồng Ngôn lại càng căm ghét thằng nhóc béo ụ này.
Tên nhóc đó chẳng những keo kiệt lại còn ngu ngốc, lần nào cũng chỉ cho anh có một mẫu bé xíu, lại còn luôn bị giáo viên bắt quả tang, tịch thu hết đồ ăn ngon.
Ngu ngốc như thế, anh chỉ có thể nói, nếu nó mà là đứa nhỏ của yêu tộc, anh chắc chắn sẽ dùng vuốt cào chết nó.
Anh vừa nghĩ đến đó, trong hồ đã vang lên tiếng cầu cứu của năm con cá con, nội dung cầu cứu là: Nhóc béo quá nặng, tụi nó dù có mượn sức nước cũng không cách nào nhấc nổi.
Có cứu được nhóc béo đó hay không Bồng Ngôn không quan tâm, nhưng loại cầu cứu kiểu này Cá yêu nói ra không ngượng miệng sao?
Mấy đứa là Cá yêu đó, đang ở trong nước mà ngay cả một đứa nhóc cũng nhấc không nổi, mấy đứa còn làm được gì?
Anh không tin, tự mình bay tới khoảng không phía trên mặt hồ, phát hiện tụi nhóc thật sự nhất không nổi, cơn giận không tên phút chốc liền bùng lên, giơ vuốt nhất hổng nhóc béo khỏi mặt nước.
“Mấy đứa có thật sự là Cá yêu không thế? Bộ không biết thuật điều khiển nước hay sao?” Vả mặt tới quá bất ngờ, anh né không kịp.
“Không biết” Năm con các con đồng loạt ngoi lên mặt nước, lắc đầu theo nhịp.
“…” Biểu cảm của Bồng Ngôn chỉ có thể dùng hai chữ tuyệt vọng để hình dung.
Anh không muốn thừa nhận năm con cá con đang ngoi lên mặt nước phun bong bóng kia là yêu đâu! Mất mặt chết đi được~~
Chẳng lẽ lý do Phàn Thần vẫn luôn chủ trương chung sống hòa bình với nhân loại, kỳ thật là do phát hiện tư chất của yêu tộc hiện giờ quá yếu, không cách nào vực dậy nổi, bất đắc dĩ mới phải làm như thế? Cũng có nghĩa, Cô đã hiểu lầm Phàn Thần?
“Quạ đen nhỏ, lúc chúng tớ sinh ra có trúng phải yêu độc, mãi đến gần đây mới được chữa khỏi, nên tới giờ chúng tớ vẫn chưa có cơ hội học thuật pháp của yêu tộc.” Đám cá nhỏ rất nhạy cảm, bọn nó nhận ra được sự thất vọng quạ đen dành cho mình, vội vàng giải thích.
“Đúng đó, đúng đó, chúng tớ không ngốc, chỉ do chưa học thôi.” Nhã Nhã phụ họa.
“Chẳng lẽ thuật điều khiển nước không phải thiên phú của tộc Thủy sao?” Bồng Ngôn hỏi.
“Không phải nha, chỉ những thiên tài cực kỳ tài giỏi mới có thiên phú thôi.” Đóa Đóa trả lời.
“Chúng tớ là thông minh bình thường.” Cá béo bổ sung.
“Đúng, thông minh bình thường.” An Nhân cường điệu.
“…” Mấy đứa như vậy mà dám tự nhận mình thông minh, thông minh có biết mấy đứa dùng nó như vậy không?
Bồng Ngôn quay đầu, nhìn sang Cáo bạc đang đứng bên bờ hồ, trong lòng bỗng thấy an ủi: May quá, trong đám nhóc mới sinh của yêu tộc vẫn còn sự tồn tại của cáo tiên chín đuôi.
Cáo bạc nhận thấy ánh mắt kỳ quái của quạ đen, nghi hoặc nhíu mày, nhắc nhở: “Quạ đen, thả nhóc béo lên bờ trước đã.”
“Đúng đúng, quạ đen cậu mau thả nhóc béo lên bờ đi, cẩn thận cậu ta lại rơi xuống nữa đó.” Tuy bộ dạng của quạ đen có vẻ rất chắc ăn, nhưng móng của quạ thì được bao lớn chứ.
Mấy cái vuốt nhỏ xíu phải quắp lấy cơ thể “cực đại”, thật khiến đám cá nhỏ lo lắng.
“Rơi xuống lại là uổng công cứu đó.”
Cứu? Ai muốn cứu một đứa nhóc con người chứ?
Bồng Ngôn thả lỏng móng vuốt, ném nhóc béo vào lại hồ không chút lưu tình.
Tiếp đó, cơ thể cậu ta nhanh chóng chìm xuống.
“Aaa, lại rơi xuống rồi.” Năm con cá con liên tục quẫy đuôi, bơi tới đón người.
“Giờ Cô sẽ dạy mấy nhóc thuật điều khiển nước, nếu trong mười giây mà mấy nhóc học không xong thì thằng nhóc đó sẽ chết đuối.” Đúng vậy, anh đường đường là Yêu vương, sao phải đi cứu một đứa nhó con người cơ chứ? Chẳng những không cứu, anh còn phải dùng thằng nhóc này làm công cụ giáo dục đời sau của anh.
Nếu vô dụng thì chết cũng chẳng sao, nếu hữu dụng, giữ lại một mạng cho nó cũng không phải không thể.
Nói xong, Bồng Ngôn dùng ngôn ngữ của yêu tộc hướng dẫn cách sử dụng thuật điều khiển nước, tiếp đó, anh bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám…”
“AAAaaa, mười giây sao học được chứ?” Nhã Nhã gấp tới mức màu của vảy cá cũng tối đi.
“Ngay cả pháp quyết tớ còn không nhớ nổi.” Tiểu Béo sắp khóc tới nơi.
“Hổ béo phải chết sao?” Đóa Đóa đỏ mắt.
“Để tớ phun ra bong bóng bao quanh đầu Hổ béo.” An Nhân trong cái khó ló cái khôn.
“Lên…” Bỗng nhiên, một luồng yêu lực chuyển động, xoáy nước lớn từ đáy hồ phun thẳng lên cao, hất cơ thể của Hổ béo vào bờ.
Cáo bạc lúc này đã hóa ra một cái đuôi dài màu trắng, nhẹ nhàng đón được cơ thể bay tới của Hổ béo, thả cậu ta xuống đất.
Tiếp đó, cái đuôi vỗ mạnh lên ngực Hổ béo, đẩy nước ra khỏi lồng ngực cậu ta.
“Khụ khụ…!Á, anh Tiểu Thụy, sao anh lại có đuôi?” Hổ béo tỉnh lại.
Cáo bạc mỉm cười: “Cậu nhìn lầm rồi.”
Thế là…!Hổ béo lại mơ màng ngủ tiếp.
Trên mặt hồ, bốn con cá con trừng to mắt thành hình viên bi, vây xung quanh một con cá nhỏ màu đen, vẻ mặt vui sướng: “Tiểu Hải, cậu học được rồi.”
“Ừ” Tiểu Hải thẹn thùng gật đầu, sau đó nhìn lên quạ đen với vẻ biết ơn: “Quạ đen nhỏ, cảm ơn cậu đã dạy pháp thuật cho chúng tớ.”
“Còn không đi lấy Tụ linh thạch cho Cô!” Bồng Ngôn nói giọng ghét bỏ.
Trong năm con cá này chỉ có duy nhất con cá đen đó được xem là thông minh bình thường.
Quả nhiên, yêu tộc màu đen sẽ thông minh hơn một chút.
“OK” Năm con cá con vui sướng lặn sâu xuống đáy hồ.
Lúc đến gần tụ linh thạch, bọn nó cảm nhận được dòng nước ấm áp, bọn nọ vui thích bơi hai vòng sau đó mới lấy tụ linh thạch quay lại bờ.
Sau khi lên bờ, năm con cá con đồng loạt hóa lại hình người, khởi động yêu lực, quần áo bị ướt do xuống nước chẳng mấy chốc đã trở nên khô ráo.
Đây chính là thuật hong khô quần áo tộc Thủy dùng khi lên bờ.
Bồng Ngôn nhíu mày, mấy thuật pháp cỏn con này thì lại rành quá cơ.
Sau khi Tiểu Hải hong khô quần áo cho Hổ béo, Cáo bạc giải thuật mị hoặc cho cậu ta, tiếp đó, đám nhóc cùng nhau trở về.
Mới đi được một đoạn, bọn nó liền gặp được giáo viên và ba mẹ đi tìm bọn nó.
Sắc mặt của giáo viên và ba mẹ không tốt chút nào, thế là Cáo bạc lại tung ra tuyệt chiêu mỉm cười, ung dung qua cửa.
Hổ béo sùng bái nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thì ra một nụ cười cũng có thể biến dáng vẻ hung thần ác sát của ba ba trở nên dịu dàng như thế.
Nhóc quyết định, sau này mỗi lúc ba ba đánh nhóc, nhóc sẽ không bao giờ…!khóc nữa, nhóc phải học theo anh Tiểu Thụy, làm một đứa nhỏ thích cười.
Chuyến du xuân kết thúc, mọi người quay trở về nhà.
Những bạn nhỏ khác đều được ba mẹ đi cùng dẫn về, chỉ có năm con cá nhỏ phải đứng trước cổng nhà trẻ chờ Cá chạch yêu nhận nhiệm vụ đưa đón tộc Thủy tới rước về.
Cá chạch yêu mở cánh cửa xe màu vàng ra, bên trong đã có sẵn năm con cá yêu đang ngồi, chính là mấy đứa đám Linh Linh từng đánh nhau với tụi nhóc.
“Hừ~~” Hai bên chạm mặt, vừa nhìn đã thấy ghét.
Có điều là, hôm nay đám cá con rất vui, không định cãi nhau với bọn nó, đặc biệt là Nhã Nhã, suốt dọc đường nhóc cứ nói về chuyện du xuân, lúc thì mẹ của XX làm trứng cuộn rất ngon, lúc lại ba của XX tặng cho mỗi bạn một món quà rất dễ thương, rồi còn cả chuyện XX mời bọn nó đi dự tiệc sinh nhật nữa chứ.
“Xem ra mấy cậu ở nhà trẻ của loài người rất vui nhỉ!!” Linh Linh buông lời trào phúng.
“Đương nhiên.” Nhã Nhã đắc ý ngẩng cao đầu.
Ở nhà trẻ của yêu tộc, còn lâu ba mẹ của yêu tộc mới chuẩn bị món ngon cho bọn nó ăn.
“Vậy các cậu học được thuật pháp gì rồi?” Linh Linh khiêu khích: “Hai hôm nay giáo viên dạy tụi tớ thuật pháp thiên phú của Thủy tộc, tụi tớ đều đã điều khiển được nước~~”
“Tụi tớ cũng biết!!” Đóa Đóa không phục nói.
“Vậy có dám so tài không?”
“So thì so!”
Nếu so cái khác, đám cá con nhất định không dám, nhưng trùng hợp hôm nay bọn nó cũng học được thuật điều khiển nước.
Tuy lúc ấy chỉ có mỗi Tiểu Hải học được, nhưng trên đường trở về Tiểu Hải đã hướng dẫn lại cho bọn nó, bởi vậy, bốn con cá khác cũng đã nắm được chút chút.
Cá chạch yêu chỉ liếc mắt một cái, không ngăn cản.
Yêu tộc mà, cãi nhau ầm ĩ thì mới mau mạnh lên được.
Chốc lát sau, xe đã chạy vào bãi đỗ xe riêng của tộc Thủy.
Đám cá con vừa xuống xe liền vội vã nhảy ùm xuống nước, sau đó bơi về tộc địa của tộc Thủy.
Mười con cá này tuy nhỏ tuổi nhưng đều là yêu theo chủ trương làm nhiều hơn nói, nói so tài liền so tài, đến cả về nhà cất cặp sách cũng không kịp.
Năm con cá con VS Năm con cá con.
Những con yêu khác của tộc Thủy đi ngang qua, rảnh rỗi không có gì làm đều đứng lại giúp vui.
“Quào, định so tài sao?”
“Tính thời gian thì hẳn là lúc này trường học đang kích hoạt thiên phú của yêu con.”
“Vậy là thuật điều khiển nước.”
Trong lúc mọi người bàn luận, đám cá con hai bên đã sẵn sàng, chỉ chờ hiệu lệnh bắt đầu của Cá chạch yêu.
“Bắt đầu!” Cá chạch yêu hét lớn.
Tiếng hô vừa dứt, hai bên liền khởi động yêu lực, cột nước đồng loạt dâng lên sau lưng hai bên.
Khác ở chỗ, sau lưng đám Tiểu Hải là Rồng nước, còn sau lưng tụi Linh Linh là Cá chạch.
Sự đối lập này, đã phân rõ cao thấp.
Hai bên vừa giao chiến, Rồng nước đã há miệng nuốt gọn Cá chạch, sau đó khí thế vẫn không giảm, trực tiếp hất năm con cá con đội đối phương văng xa mấy trăm mét mới chịu bỏ qua.
“Trình độ cỡ này mà cũng dám nói mình biết điều khiển nước!” Cá Tiểu béo trào phúng.
“…” Xung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Bởi lẽ, nếu lấy Rồng nước vừa nãy làm thước đo, trong đám bọn nọ có rất nhiều yêu tộc không biết điều khiển nước~~
Chỉ chốc lát sau, Dư Phi Hàng nhận được tin vội vàng chạy tới, hỏi đám cá con: “Thuật điều khiển nước của mấy đứa học được từ ai?”
“Quạ đen nhỏ.” Năm con cá con ngoan ngoãn trả lời.
Trong tập đoàn Vạn Vật.
Nhận được tin báo từ tộc Thủy, Toàn Tuấn Tài lập tức vào phòng của Yêu vương, báo lại chuyện đám cá con cho Yêu vương đại nhân nghe: “Chuyện Quạ đen tinh dưỡng thương ở nhà trẻ tôi từng nghe Tiểu Thụy nhắc tới, nhưng lúc đó không để tâm lắm.”
“Vậy ngày mai cậu tự mình đi một chuyến, xem xem con quạ tinh kia có lai lịch gì.” Phàn Thần nói.
“Được” Toàn Tuấn Tài cũng đang có ý này.
“Nếu thân phận của đối phương không có vấn đề, nghĩ cách giữ hắn lại nhà trẻ Bỏng Ngô.” Phàn Thần nói thêm.
“Ngài muốn để hắn làm giáo viên?” Toàn Tuấn Tài lập tức đoán được ý định của Yêu vương.
Kỳ thực từ sau khi đưa đám nhóc vào nhà trẻ Bỏng Ngô, cậu vẫn luôn muốn tìm một giáo viên thích hợp cho tụi nó.
Dù sao tụi nó cũng là tương lai của yêu tộc, không thể bởi vì học ở nhà trẻ của con người liền không biết thuật pháp được.
Tiếc là, anh tìm hơn một tháng cũng không tìm được giáo viên nào thích hợp.
Ai ngờ cuối cùng lại chờ được một con Quạ đen tinh.
“Ừ” Phàn Thần quả thật đang có ý này.
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng để mai đem qua đó.” Nói chuyện xong, Toàn Tuấn Tài đang định rời đi thì khóe mắt bỗng liếc thấy một chậu cây đang bẹp dí bên bệ cửa sổ.
Đây là văn phòng của Yêu vương đó, từ khi nào thì xuất hiện loại thực vật xìu thế này?
“Đại nhân, ngài cãi nhau với Yêu vương phu nhân tương lai hả?” Từ sau khi biết một người một yêu đã xác lập quan hệ, Toàn Tuấn Tài liền thăng cấp xưng hô của Mễ Uyển từ Mễ đại sư thành Yêu vương phu nhân tương lai.
Kỳ thật Phàn Thần không hề chủ động nói cho Toàn Tuấn Tài nghe, chỉ do mấy hôm nay anh hay cười một mình, cây cối chung quanh tập đoàn Vạn Vật cũng thường nở hoa, đâm chồi nẩy lộc, Toàn Tuấn Tài có không muốn biết cũng khó.
Cũng may tập đoàn của họ nằm ở vùng ngoại thành, chung quanh lại có kết giới che phủ, bằng không hiện tượng kỳ quái xảy ra mấy hôm nay đã sớm bị người xung quanh quay phim lại tung lên mạng.
“Không có.” Phàn Thần lắc đầu.
“Vậy sao hôm nay ngài lại không vui?” Toàn Tuấn Tài ngạc nhiên hỏi.
Phàn Thần nhìn Toàn Tuấn Tài với vẻ rối rắm, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Đại nhân, việc khác tôi không bằng ngài, nhưng chuyện tình cảm, ngài có thể hơn được tôi sao.” Anh cũng nhất định phải xen vào tình cảm của yêu vương nhà mình, chủ yếu là bởi nếu chuyện này không được giải quyết, tâm tình của yêu vương đại nhân nhà anh cứ lên lên xuống xuống như thế, toàn bộ cây cối trong tòa nhà cứ lúc nở lúc héo, lặp đi lặp lại tuần hoàn như thế, bọn họ nhìn thôi cũng thấy mệt.
Phàn Thần ngắc ngứ hồi lâu, đoán chắc Toàn Tuấn Tài không dám huyên thuyên ra ngoài mới thổ lộ tiếng lòng: “Uyển Uyển…!không muốn thân mật với tôi.”
“Đại nhân, ngài nóng vội quá rồi.” Toàn Tuấn Tài giật mình.
Không ngờ đại nhân nhà họ lại là loại yêu hung bạo như này, thật sự nhìn không ra nha.
“Hôn môi cũng tính là nóng vội?” Bọn họ đã từng hôn rồi mà?
“…” Tôi sai rồi, tại tôi suy nghĩ không trong sáng, quên mất hai người vẫn là mối tình đầu, như tờ giấy trắng.