Bạn đang đọc Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu – Chương 109: Phàn Thần Tiêu Tán
Mễ Uyển không hỏi sao Phàn Thần lại “say giấc” trước thời hạn, chỉ cần chắc chắn Phàn Thần không bỏ lại mình là được.
Cô biết, chuyến đi này với Phàn Thần chỉ là ngủ một giấc, với cô lại là cái chết.
Nhưng Mễ Uyển cũng không quá bận lòng với chuyện này, cô suy nghĩ rất đơn giản, năm trăm năm trước mình đã chết một lần, đời này của mình là may mắn nhặt được, có mất cũng không thiệt.
“Quyển sách này lưu lại gửi ông Ngụy, đính kèm thêm bản ghi âm nữa.” Mễ Uyển gửi quyển sách y mình tốn công soạn thảo gần đây vào hòm thư của ông Ngụy.
Cũng may, từ sau khi biết Huyền Vụ Sơn vẫn còn truyền thừa, cô đã lên kế hoạch chỉnh sửa công pháp môn phái và sách y, vậy nên phần lớn kiến thức đều đã được cô ghi chép vào sách, chỉ là nội dung vẫn còn lộn xộn, chưa kịp biên tập.
Giờ Mễ Uyển cũng không còn thời gian để làm, đành gửi cả đống thượng vàng hạ cám đó cho ông Ngụy.
Thôi, cứ mặc họ tự vò đầu ngâm cứu đi! Cô sắp chết đến nơi rồi, chuyện tương lai cô cũng lười bận lòng.
Phàn Thần đứng cạnh, im lặng không lên tiếng.
“Còn gì nữa không nhỉ?” Mễ Uyển dạo một vòng trong phòng, nhìn tới chồng sách giáo khoa và tài liệu trên bàn: “Tài liệu ôn thi? Vứt hết, vứt hết!”
Chất giọng vui vẻ không cách nào giấu giếm của Mễ Uyển khiến Phàn Thần phải lên tiếng: “Không phải thi khiến em vui vậy à?”
“Còn phải hỏi! Chuyện vui nhất trong đời học sinh chính là không phải thi.”
“Không phải là thi xong sao?” Phàn Thần sửa lại.
“Thi xong sao so được với không thi chứ?” Mễ Uyển nói năng hùng hồn.
“Em đó~” Phàn Thần hết nói nổi: “May là em đang học đại học, nếu em tỉnh lại ngay lúc Mễ Uyển kia còn đang học trung học, chắc em phải buồn chết ấy nhỉ.”
“Anh độc mồm thế, tự nguyền rủa mình luôn à?”
“Tự nguyền rủa mình?” Phàn Thần cau mày, anh tự nguyền rủa mình lúc nào?
“Em học trung học thì chẳng phải là trẻ vị thành niên sao, anh còn muốn có bạn gái không thế?” Mễ Uyển nhắc nhở.
“Cũng đúng~” Phàn Thần giật mình, sau đó bật cười.
Đồng thời, trong đầu nhảy ra một ý niệm xua mãi không đi.
Nếu Mễ Uyển thực sự tỉnh lại ngay lúc đang là học sinh trung học, nếu mình không có bạn gái, em ấy sẽ không phải cùng mình chìm vào ngủ say.
“Nghĩ gì thế?” Mễ Uyển đột ngột đưa tay gõ vào trán Phàn Thần, đánh tan nét cô đơn vừa thoáng qua trên mặt anh.
“Không có gì.” Phàn Thần thu lại dòng suy nghĩ, hỏi: “Còn cần chuẩn bị gì nữa không?”
Di nguyện của anh chỉ có mỗi Yêu Vương Lệnh, anh đã đưa cho Toàn Tuấn Tài, nhưng phía Mễ Uyển hình như phức tạp hơn nhiều.
“Công pháp và sách y của Huyền Vụ Sơn em đã gửi hết cho ông Ngụy, cũng không còn chuyện gì quan trọng nữa.” Mễ Uyển ngẫm nghĩ rồi trả lời.
“Không để lại gì cho Diệp quản gia và người nhà của em sao?” Phàn Thần nhắc nhở.
“Thôi đi.” Mễ Uyển cau mày đáp: “Nếu cố ý để lại gì đó, đến lúc họ phát hiện sẽ lại cho rằng em tự sát, chỉ càng đau lòng hơn thôi.
Chẳng thà cứ để họ nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn.
Từ đầu cái chết của Mễ Uyển vốn dĩ cũng là chuyện ngoài ý muốn.”
Phàn Thần im lặng, cũng thấy có lý.
“Phía phòng khám thú y, chắc chắn anh trai sẽ giải quyết giúp em.
Còn tiền trong tài khoản của em nữa, chắc họ sẽ tò mò dữ lắm sao em có nhiều tiền như vậy.
Nhưng lúc đó em đã chết rồi, lo họ nghĩ gì làm gì.” Mễ Uyển huyên thuyên không dứt: “Đúng rồi, còn anh trai em, không phải Hắc Sa để mắt tới anh trai em sao? Anh giúp em dặn dò Toàn Tuấn Tài nhớ để mắt tới Cá Mập yêu, coi chừng cô ta dùng yêu pháp lên người anh trai.”
“Được.” Phàn Thần nói gì nghe nấy.
“Được rồi, không còn gì nữa, chúng ta đi thôi.” Mễ Uyển nghĩ trái nghĩ phải, không còn chuyện gì nữa, liền kéo Phàn Thần đi.
“Đi đâu?” Phàn Thần hỏi.
“Ờ há, chúng ta còn vài ngày nữa lận, chưa phải đi liền mà.” Mễ Uyển cười ngượng.
An bài hậu sự xong, cô chợt có cảm giác cả người thoải mái, như thể có thể tức khắc theo Phàn Thần chìm vào giấc ngủ: “Mấy ngày tới chúng ta phải làm gì đây?”
“Em có chỗ nào muốn đi không? Anh dẫn em đi.” Một chốc một lát Phàn Thần cũng không nghĩ ra phải đi đâu.
Với anh thì, chỉ cần được ở cạnh Mễ Uyển, đâu cũng như nhau.
“Anh hỏi đột ngột như thế, em cũng không nghĩ ra.” Vừa nói, Mễ Uyển vừa nghiêm túc suy nghĩ.
Lát sau, cô nhớ tới một nơi: “Đúng rồi, mảnh đất anh tặng em còn chưa được xem nữa.”
Trước đó Phàn Thần có tặng cho Mễ Uyển một mảnh đất hoang, vì chuyện đó cô còn đặc biệt bắt không ít yêu tộc bị Hiệp hội bắt yêu truy nã đưa tới đó làm công.
Mễ Uyển còn định chờ tới sang năm, khi cảnh quan nơi đó đã được cải tạo, cây cối đã sum suê sẽ qua đó tham quan, chỉ e không còn kịp nữa.
Được Mễ Uyển nhắc nhở, Phàn Thần cũng nổi lên hứng thú.
Mảnh đất đó là anh để Toàn Tuấn Tài tự chọn rồi tặng cho Mễ Uyển, anh cũng chưa từng xem qua.
“Chúng ta qua đó xem thử.” Phàn Thần nói.
“Ừ” Mễ Uyển tán thành hai tay.
Cô tự giác ôm chặt lấy Phàn Thần, chờ anh ôm mình bay sang đó.
“Chuyến này chúng ta có thể sẽ có đi không về, vẫn nên ngồi máy bay thì hơn.
Bằng không xác em tự nhiên xuất hiện ở một nơi khác, lại không có ghi chép đi đường, sẽ gây thêm phiền toái cho cảnh sát.” Phàn Thần nhắc nhở.
“Vậy đi máy bay.” Mễ Uyển đáp thản nhiên.
Chỉ còn vài ngày, có làm gì cũng không quan trọng, được ở cạnh Phàn Thần là được.
Quyết định xong, Mễ Uyển vờ soạn vài bộ quần áo bỏ vào ba lô, cùng Phàn Thần bước ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này, trời đã tản sáng, Diệp quản gia vừa tập Thái Cực Quyền xong, nhìn thấy hai người sánh vai đi tới, nét mặt đã hằn nếp nhăn của ông chau chặt: Gì thế này, cậu Phàn vào phòng cô chủ từ lúc nào thế? Lại còn ở qua đêm?
“Cô chủ, hai người định…” Biểu cảm Diệp quản gia muốn nói lại thôi.
“Chú Diệp, cháu muốn đi xa vài ngày.” Mễ Uyển nói.
“Chẳng phải cô chủ sắp thi rồi sao? Định đi đâu?” Diệp quản gia ngạc nhiên hỏi lại.
“Trữ thành.
Cháu chỉ đi ba bốn ngày rồi về liền à.” Mễ Uyển nói tiếp.
“Ừ” Tuy ngạc nhiên nhưng Diệp quản gia không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Hai đứa ăn sáng rồi hẵng đi, bữa sáng sắp xong rồi.”
“Được” Phàn Thần chủ động đồng ý.
Chẳng mấy chốc bữa sáng đã được dọn lên, do có Phàn Thần nên nhà bếp đặc biệt chuẩn bị thêm vài món.
Giữa lúc dùng bữa, Mễ Uyển vừa khuất dạng, Diệp quản gia liền tranh thủ hỏi Phàn Thần một câu: “Cậu Phàn, tôi nghe cậu chủ nói hai đứa định đính hôn trong năm nay hả?”
Phàn Thần biết Diệp quản gia đang ra mặt thay Mễ Uyển, không vạch trần, chỉ cười đáp: “Đúng vậy, trong năm nay sẽ đính hôn trước, chờ Uyển Uyển tốt nghiệp sẽ kết hôn.”
Đôi mắt đã luống tuổi của Diệp quản gia sáng ngời.
Cậu Phàn quả là người thông minh, nói chuyện với người thông minh cũng dễ hơn nhiều.
Hai người không nói gì thêm, một im lặng ăn, một im lặng gắp, hình ảnh vô cùng hài hòa.
Ăn sáng xong, Diệp quản gia ân cần tiễn hai người ra cửa.
Trước khi đi, Mễ Uyển còn tặng cho Diệp quả gia một cái ôm thật chặt.
Diệp quản gia thụ sủng nhược kinh, ngạc nhiên hỏi vài câu nhưng Mễ Uyển chỉ cười cười, bước lên xe.
“Chú Diệp chắc sẽ buồn lắm.” Nhìn Diệp quản gia vẫn đang đứng trước cổng vẫy tay với mình, lần đầu tiên Mễ Uyển thấy phiền muộn.
“Dù chú ấy có buồn, em cũng không được đổi ý.” Phàn Thần cất giọng ngang ngạnh.
“Ai thèm đổi ý chứ.” Mễ Uyển liếc xéo Phàn Thần, nhưng cô không giận, ngược lại còn thấy an tâm.
Nói thật, đến tận lúc này, cô vẫn sợ Phàn Thần sẽ bỏ lại mình mà đi.
“Vậy thì tốt.” Phàn Thần tươi cười hài lòng, lái xe ra sân bay.
Xe chạy băng băng, chẳng mấy chốc đã tới sân bay.
Hai người mua vé chuyến gần nhất tới Trữ Thành, qua cổng an ninh, đăng ký, lên máy bay.
Sau khi tới Trữ Thành, hai người thuê một chiếc xe, chạy tới công viên Uyển Uyển – mảnh đất hoang kia.
Do địa điểm hẻo lánh nên lúc đến nơi, trời đã về chiều.
Đường núi ghập ghềnh làm Mễ Uyển bị xóc đến ê mông, cô dựa vào người Phàn Thần, nén giận nói: “Biết thế từ đầu đã bay thẳng qua đây luôn rồi, bày đặt ngồi xe cái gì chứ, đau hết cả mông.”
“Hay để anh xoa cho?” Phàn Thần cười cợt.
“Lưu manh!”
“Ừ, anh lưu manh!” Phàn Thần cúi đầu, tay đặt lên một bên mông của Mễ Uyển, một luồng yêu lực nhẹ nhàng lan tỏa, nháy mắt làm dịu tất cả đau nhức trên người Mễ Uyển.
Mễ Uyển nhìn mảnh đất hoang trước mắt, hỏi: “Công viên của em ở đâu?”
“Từ đây đến đó, cả bên đó…!đến tít cồn cát đằng kia, đều là của em.” Phàn Thần khoanh vùng phạm vi.
“Lớn vậy sao?” Mễ Uyển biết công viên của mình rất lớn, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn đem lại cảm giác rung động khó tả.
“Lối vào ở kia.” Phàn Thần dẫn Mễ Uyển đi tới một cái biển hiệu bằng gỗ cao ngang người.
Bề mặt biển hiệu thô ráp, bên trên được viết vài chữ nghuệch ngoạc bằng sơn đỏ “Công viên Uyển Uyển số 1”.
“Phàn Thần, chỗ này bao giờ mới bắt đầu trồng cây được.” Mễ Uyển tò mò hỏi.
“Theo tiến độ hiện tại, ít nhất còn phải cải tạo thêm sáu tháng nữa.” Phàn Thần phán đoán tình hình hiện tại của thổ nhưỡng dưới chân, trả lời.
“Có cách nào để cải tạo một khoảnh đất nhỏ trong thời gian ngắn không? Em muốn trồng một cái cây ở đây.” Đây là dự định ban đầu của Mễ Uyển, cô muốn tự trồng một cái cây trong công viên của mình.
“Anh ra tay thì một ngày là được.” Phàn Thần nói.
“Vậy chúng ta cùng trồng một cái cây.” Mễ Uyển nói nhanh, vui sướng kéo ống tay áo Phàn Thần, vẻ mặt hớn hở: “Trồng một cái cây giống với bản thể của anh.
Có loại cây đó không?”
Phàn Thần hỏi: “Trong mắt em, bản thể của anh giống loại cây nào?”
“Cây Tùng.” Mễ Uyển trả lời, rất giống cây tuyết tùng nơi cô ở năm trăm năm kia.
“Vậy trồng tùng đi.” Kiến Mộc không có hình dạng cố định, hình dáng của anh thiên biến vạn hóa theo dựa suy nghĩ của mọi người.
Nhưng việc này không thể ngăn anh hoàn thành nguyện vọng của Mễ Uyển, chỉ cần lúc trồng cây cấy thêm ý niệm của Mễ Uyển vào, cây tùng này sẽ trưởng thành giống với hình ảnh của mình trong mắt Mễ Uyển.
Đêm đến, hai người tá túc tạm trong ký túc xá nhân viên.
Sáng hôm sau, một con bạch hạc bay tới, cắp theo một gốc tùng non.
Đây là cây non đêm qua Phàn Thần nhờ Toàn Tuấn Tài đưa tới.
Công viên Uyển Uyển vẫn chỉ là một mảnh đất hoang, chưa tới giai đoạn gieo giống nên trong kho cũng không có sẵn cây non.
Phàn Thần cầm cây non, dắt Mễ Uyển đi tới vị trí trung tâm của công viên, khoanh một vòng tròn sau đó bắt đầu dưỡng đất.
Cùng lúc đó, Mễ Uyển cầm một cái xẻng bắt đầu hì hục đào đất trong vòng tròn.
Do lúc đào đất cô không dùng linh lực nên chẳng mấy chốc, đầu đã đầy mồ hôi.
Mặt trời bò dần từ đằng đông sang đằng tây, tận khi trăng lên đến đỉnh, Phàn Thần mới thu yêu lực quanh người lại.
Mễ Uyển nhìn khoảnh đất dưới chân đã tơi xốp và ẩm ướt hơn nhiều, vui sướng cầm cây non lên: “Trồng được rồi sao?”
“Được rồi.” Phàn Thần gật đầu, ngồi xổm xuống, cùng Mễ Uyển đặt cây nhỏ vào hố đất Mễ Uyển đã đào xong.
Lấp đất xong, Mễ Uyển vui vẻ nói chuyện với cây non: “Tiểu Kiến Mộc, nhóc phải lớn lên thật mau, cố gắng tu luyện thành yêu.”
“Tiểu Kiến Mộc?” Phàn Thần ngẩn ra.
“Ừ, tên em vừa nghĩ ra đó, anh thấy sao?”
“…” Phàn Thần lộ vẻ muốn nói lại thôi.
“Em nói anh nghe, lần sau tỉnh lại anh nhớ phải tới đây thăm nó, nếu nó thật sự tu được thành yêu thì chính là con của chúng ta.” Mễ Uyển nói.
Phàn Thần giật mình, nhìn thẳng vào Mễ Uyển, rất lâu sau mới nói: “Em còn quan tâm tới cả lần thức tỉnh sau của anh à.”
“Em sợ anh quên em.
Anh không được quên em đâu đấy.” Mễ Uyển ngang ngược yêu cầu.
Tỉnh lại sau giấc ngủ say, Phàn Thần vẫn sẽ nhớ rõ chuyện của họ, nhưng cô thì khác, cô sẽ hoàn toàn trở thành một người khác.
“Không biết lần tỉnh lại sắp tới của anh sẽ là mấy ngàn năm sau nữa, em yêu cầu như vậy có phải hơi ngang ngược rồi không.”
“Vậy anh cũng không thể vừa tỉnh lại đã quên mất em, ít nhất cũng phải đến lần thứ hai mới được.” Mễ Uyển còn nghiêm túc giơ lên hai ngón tay.
Không thể vừa tỉnh lại đã quên mất em, nên phải chờ tới lần thứ hai mới được, đúng không?
“Được, lần thứ hai tỉnh lại sẽ quên em đi.” Phàn Thần thật sự nhận lời.
Có được lời cam đoan, Mễ Uyển lập tức lộ ra nụ cười hài lòng.
Trời đêm lấp lánh ánh sao, gió mát dìu dịu mang theo hương thơm thoang thoảng của cây lá.
Mễ Uyển rất thích mùi hương này, đây là mùi thơm tản ra từ cành lá của Phàn Thần sau khi hóa thành bản thể, có thể khiến cho cả thể xác và tinh thần của con người được thư giãn.
Nhưng sao Phàn Thần lại hóa thành bản thể?
Mễ Uyển quay đầu nhìn lại, chợt thấy cơ thể của Phàn Thần đang chầm chầm, chầm chậm, hóa thành bụi phấn, tan vào không khí.
Bắt đầu rồi?!
“Phàn Thần” Mễ Uyển hoảng hốt, cố nắm chặt lấy Phàn Thần, không dám buông tay.
“Đừng sợ” Phàn Thần mỉm cười trấn an.
“Em không sợ, anh không được bỏ lại em đâu đấy.” Mễ Uyển vội nhắc nhở.
“Không sao đâu, phải mất một lúc nữa, để anh ôm em một cái nào.” Phàn Thần dùng cánh tay vẫn chưa hóa thành tro bụi của mình ôm lấy Mễ Uyển.
Được Phàn Thần kéo vào ngực, tâm trạng bất an của Mễ Uyển nháy mắt liền dịu xuống.
Cô bấu chặt eo Phàn Thần, cảm nhận từng tấc da thịt trên người anh.
Và rồi, cô nhận ra tốc độ tan biến của Phàn Thần đang nhanh lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu, kéo tay áo Phàn Thần, yêu cầu: “Mau, mau đưa em theo.”
“Được” Phàn Thần cũng không chần chừ, vươn tay, định sẽ kéo linh hồn Mễ Uyển ra khỏi cơ thể để mang theo.
Nhưng anh làm xong, linh hồn Mễ Uyển vẫn nằm yên không nhúc nhích.
“Sao lại thế?” Mễ Uyển ngẩn ra.
“Để anh thử lại.” Phàn Thần có vẻ cũng sốt ruột, thử làm thêm lần nữa, thậm chí còn kêu gọi sức mạnh Càn Khôn Đằng trong người Mễ Uyển, Mễ Uyển cũng đồng thời cảm nhận được sự chấn động từ trong linh hồn của mình, nhưng động tác làm xong, linh hồn vẫn ở yên trong cơ thể như cũ.
“Uyển Uyển.” Mặt Phàn Thần tái nhợt, anh cười khổ: “Hình như, anh không dẫn em theo được.”
“Không thể nào!! Anh cố ý đúng không? Anh cố ý muốn bỏ em lại! Đồ lừa đảo!” Cơ thể Phàn Thần ngày càng mờ đi, tóc của anh, cả phần lưng đều đã biến mất, Mễ Uyển sợ hãi kéo cánh tay còn lại không bao nhiêu của Phàn Thần, lớn tiếng yêu càu: “Anh dẫn em theo đi, anh đã nói sẽ không để em lại mà.”
“Đừng khóc.” Phàn Thần đau lòng an ủi: “Để anh thử lại.”
Tiếp đó, Phàn Thần lại định dùng yêu lực kéo linh hồn Mễ Uyển ra khỏi cơ thể, Mễ Uyển cũng lần nữa cảm giác được linh hồn của mình bị Càn Khôn Đằng kéo lấy, nhưng không biết vì sao, cảm giác cứ bị thiếu một chút, làm cách nào cũng không thể kéo linh hồn cô ra khỏi thân xác.
“Uyển Uyển” Phàn Thần tuyệt vọng vuốt mặt Mễ Uyển, mấp máy môi: “Uyển Uyển, nhớ kỹ lời anh nói, chuyện anh đã đồng ý với em, đều sẽ làm được.”
“Vậy anh dẫn em theo đi chứ~” Mễ Uyển khóc nấc lên.
Cơ thể của Phàn Thần còn sót lại ngày càng ít, lúc này đã đến mức gió thổi một cái sẽ tan.
“Anh muốn dẫn em theo, anh vẫn luôn muốn dẫn em theo.
Anh hứa với em, anh không muốn bỏ em lại, anh không nỡ bỏ em lại.” Phàn Thần không ngừng lặp lại: “Nhưng anh không thể đưa linh hồn của em theo được.”
“Em không chịu, anh dẫn em theo đi, anh đã hứa với em rồi mà.” Mễ Uyển lắc đầu nguầy nguậy, không muốn nghe lý do thoái thác của Phàn Thần.
“Em nghe anh nói, vừa nãy lúc gọi hồn em, anh phát hiện trong người em có thứ gì đó cản anh lại, còn hấp thu sức mạnh của anh.
Uyển Uyển, em phải tra cho rõ sức mạnh này là gì, có thể sức mạnh này sẽ làm anh thức tỉnh lần nữa.” Khuôn mặt Phàn Thần đã tan đi gần hết, anh gấp gáp nói nhanh hơn.
“Anh gạt người, anh không muốn dẫn em theo thì có, anh muốn để em sống.
Ngay từ đầu anh đã không định dẫn em theo, nếu anh không dẫn em theo, em sẽ tự chết cho anh xem.” Mễ Uyển cố chấp không muốn tin.
Cô chỉ hận lúc ra cửa không mang theo pháp khí, không thì lúc này cô đã tự vận trước mặt Phàn Thần, để xem anh còn dùng cớ gì để nói mình không dẫn cô theo được.
“Uyển Uyển, anh không gạt em đâu.
Hứa với anh, phải điều tra rõ sức mạnh trong người em, sau khi điều tra rõ ràng rồi, em muốn làm gì cũng được.
Trong linh hồn em có sức mạnh Càn Khôn Đằng của anh, bất luận em chết lúc nào, linh hồn đều sẽ tự bay đến cạnh anh, anh chờ em.” Nói xong câu cuối cùng, Phàn Thần để lại ánh mắt lưu luyến không nỡ, hoàn toàn tan biến vào hư không.
Đầu ngón tay không còn cảm nhận được gì, Mễ Uyển tuyệt vọng ngã ngồi trên đất.
Bỗng nhiên, cô nhìn Tiểu Kiến Mộc vừa được trồng xuống bên cạnh, vươn tay ra, điên cuồng truyền linh lực của mình vào cây non.
Cây non nho nhỏ được linh lực của Mễ Uyển tẩm bổ, không ngừng vươn cao.
Bên cạnh, Mễ Uyển cả người mềm nhũn, gục xuống nền đất.
Linh hồn của Mễ Uyển do cạn kiệt linh lực, dần tách rời khỏi cơ thể.
Cô vui sướng nhìn hồn mình bay ngày càng cao, muốn nhanh chóng đuổi kịp Phàn Thần.
Nhưng khi cô cách mặt đất khoảng ba mươi mét, chợt có một sức mạnh thật lớn kéo ngược cô về lại cơ thể.
Mễ Uyển tuyệt vọng mở to mắt, hơi thở nghẹn lại, nôn ra một dòng máu tươi, ngất lịm..