Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 102: Cảm Ơn


Bạn đang đọc Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu – Chương 102: Cảm Ơn


Edit: SCR0811
Đám Cá con cũng ngỡ ngàng với sự xuất hiện bất ngờ của người bắt yêu.
Là một cá thể Yêu tộc, từ nhỏ bọn nó đã biết thiên địch của Yêu tộc chính là người bắt yêu, phải cẩn thận.

Nhưng đám Cá con sống đến từng này tuổi chỉ từng gặp đúng một người bắt yêu là người chữa bệnh cho bọn nó – Mễ Uyển.

Vậy nên, đám Cá con không hề căm thù người bắt yêu như những Yêu tộc khác, ngược lại, bọn nó còn vì Mễ Uyển và đám nhóc trong nhà trẻ Bắp Rang mà có thiện cảm với người bắt yêu và con người.
“Cậu tới tìm chúng tôi?” Tiểu Hải hỏi.

Theo như ý trong câu nói của cô bé thì hẳn là cố ý đến tìm họ.
“Đúng vậy” Liêu Đình Đình gật mạnh đầu, tự giới thiệu lần nữa: “Tớ tên Liêu Đình Đình, năm nay năm tuổi, đây là hai sư huynh của tớ.”
“Chào mọi người.” Hai cậu bé chạy tới theo Liêu Đình Đình cũng gật đầu chào, bọn nó lớn hơn Liêu Đình Đình một chút, nhưng cũng chỉ chừng năm sáu tuổi.
“Chào các cậu, tớ tên Tiểu Hải…” Một đứa nhỏ lễ phép thì phải biết tự giới thiệu lại khi nghe người khác giới thiệu bản thân.
Sau màn chào hỏi của hai bên, bầu không khí dần trở nên hài hoà.
Bồng Ngôn nhìn mà ứa gan!! Ngay dưới mí mắt của anh mà Yêu tộc và người bắt yêu còn có thể kết làm bạn hữu, vậy trận đại chiến năm trăm năm trước chẳng phải phí công rồi sao?
“Đám nhóc bắt yêu kia, tới đây làm gì hả?” Bồng Ngôn lạnh lùng nhìn ba nhóc bắt yêu dưới gốc cây.

Nếu không vì không thể để lộ thân phận, anh đã dùng vuốt xé toạt ba đứa nhóc kia ra rồi.
“Thầy giáo Quạ đen, thầy đáng yêu quá.” Liêu Đình Đình không tiếc lời khen ngợi.

Vừa gặp là cô nhóc đã muốn khen ngay rồi, đó giờ nhóc chưa từng thấy con chim nào có bộ lông mướt đến vậy.
“Hỗn xược!!” Bồng Ngôn giận dữ, một đứa nhóc con người mà cũng dám buông lời mạo phạm anh? Lại còn Đáng Yêu, đó là từ có thể dùng để nói về anh sao?
“Con xin lỗi.

Thầy không thích người khác nói mình đáng yêu sao? Vậy con không nói nữa.” Liêu Đình Đình cảm nhận được lửa giận của Quạ đen tinh, vội nhận lỗi, tiếp đó lại hỏi: “Sao thầy không hóa thành hình người?”
“Thầy giáo bị thương, đang phải dưỡng thương, không hóa thành hình người được.” Nhã Nhã đáp thay.
“Với lại, thầy giáo nghèo lắm, không có tiền chữa bệnh.

Muốn nhờ chị Uyển Uyển chữa bệnh phải tốn rất nhiều tiền.” Đóa Đóa bổ sung.
“…” Cục tức của Bồng Ngôn đã trào lên tới cuống họng.

Liêu Đình Đình chăm chú lắng nghe, nét mặt lộ vẻ đồng cảm, tiếp đó, cô bé vỗ ngực, hào sảng cam đoan: “Thầy Quạ đen đừng buồn nữa, tuy con cũng không có nhiều tiền nhưng con có linh lực.

Với lại, gần đây con đang học cách chữa thương cho yêu tộc, chờ con học xong, con sẽ chữa bệnh miễn phí cho thầy.”
Phí khám chữa bệnh tại phòng khám của chưởng môn nhà họ quả thật rất đắt, nhóc có để dành tiền mừng tuổi thêm mười mấy năm nữa cũng không đủ.
Bồng Ngôn hừ lạnh, định giở giọng xéo sắc, nhưng bắt gặp ánh mắt vừa ngây thơ lại chân thành của cô bé, anh hơi khựng lại, lát sau đổi thành biểu cảm khinh bỉ.
Nhân loại quả đúng là sinh vật không nên trưởng thành nhất.

Cả giới tự nhiên này, chỉ có sự trưởng thành của con người là kèm theo dối trá và âm hiểm.

Tất cả sự hồn nhiên và lương thiện của con người, trong quá trình trưởng thành, đều dần chuyển hóa thành tham lam và dối trá.
“Đình Đình, cậu cũng biết chữa bệnh cho Yêu tộc?” Nhã Nhã vui sướng nhìn Liêu Đình Đình.

Tình bạn giữa những đứa trẻ rất đơn giản, dù cả hai có khác biệt về chủng tộc đi chăng nữa.
“Đúng thế.

Tớ mới học thôi, nhưng đã có thể chữa được chút ngoại thương đơn giản rồi.” Để đánh giá xem sách Mễ Uyển biên soạn có đơn giản, dễ hiểu, thích hợp để đưa vào sách giáo khoa cho học sinh bắt yêu hay không, ông Ngụy phải cho thử nghiệm trên phạm vi nhỏ trước, Liêu Đình chính là một trong số đó.

Liêu Đình Đình có linh mạch trời sinh, thiên phú cực cao, thứ cô bé học lại là công pháp của Huyền Vụ Sơn, cùng nguồn gốc với thuật chữa trị do Mễ Uyển truyền thừa nên việc học tập vô cùng thuận lợi, mới một ngày đã có chút thành tựu.
“Ngoại thương hả? Nhưng ngoại thương của tụi tớ có thể tự lành được mà.” Cá béo nghe là ngoại thương, có chút thất vọng.
“Nhưng để lành được phải mất rất nhiều thời gian.

Các cậu không đau sao?” Liêu Đình Đình hỏi.
Đám Cá nhỏ sửng sốt, đồng loạt nhìn sang Tiểu Hải.
Tiểu Hải ngượng ngùng, nhưng vẫn cậy mạnh: “Không…!không đau.”
Từ cái liếc mắt của đám Cá con, Liêu Đình Đình nhạy bén đoán được Tiểu Hải bị thương.

Hai mắt cô bé sáng rỡ như đèn pha.

Hôm qua cô bé vừa học kỹ thuật chữa thương mới, còn chưa được thực hành trên Yêu tộc, vừa hay có thể thử ngay.
“Tiểu Hải, cậu bị thương đúng không, để tớ chữa cho cậu.” Liêu Đình Đình dán chặt đôi mắt trông mong vào người Tiểu Hải.
Tiểu Hải thoáng chần chờ.


Tuy vết thương của cậu có đau, nhưng cậu đã quen chịu đau từ nhỏ, bốn năm ngày nữa sẽ từ từ lành lại thôi.

Thêm nữa, Yới yêu tộc thì mấy vết thương nhỏ kiểu này còn không được tính là bị thương.
“Được đó, Đình Đình, cậu mau chữa giúp Tiểu Hải đi.” Tiểu Hải còn đang chần chờ, Nhã Nhã đã nhanh nhẹn kéo ống tay áo của cậu lên, đệ lộ vết thương ra trước mắt Liêu Đình Đình.
Tiểu Hải có nước da ngăm, ba vết cào dài sâu hoắm lộ rõ trên tay cậu, miệng vết thương vẫn chưa khô, bên trong còn đang chảy máu, quanh miệng vết thương thì nhăn nheo trắng bệch như bị ngâm lâu trong nước.
Với yêu tộc thì đây chỉ là vết thương nhỏ, nhưng với mấy nhóc con người thì đây có thể dùng đến từ “khủng bố”.
Cả ba đứa nhỏ bắt yêu đều nhăn mặt than đau dùm.
“Vết thương sâu quá.”
“Nhất định là đau lắm.”
“Không sao.” Tiểu Hải bình tĩnh trả lời.
“Vầy mà bảo là không sao? Vết thương của cậu nặng như thế sao không đến bác sĩ?” Liêu Đình Đình cau mày, tức giận trách móc.
“Yêu tộc…!tụi tớ không có bác sĩ.” Tiểu Hải bị mắng, mặt đần ra một hồi mới đáp.
Chỉ một câu, tức khắc dập tắt cơn giận của cô bé.

Phút chốc, hai mắt cô bé đã ầng ậng nước, trịnh trọng cam đoan: “Hức…!tớ…!tớ nhất định sẽ học thuật chữa trị thật giỏi, sau này là làm bác sĩ cho Yêu tộc các cậu.”
“Tớ cũng vậy, tớ cũng học.” Mấy tiểu sư huynh đi theo Liêu Đình Đình cũng lên tiếng.
“Hừ~~ Mạnh miệng lắm, không biết mười năm sau lời hứa này đã bay tới tận đâu rồi?” Bồng Ngôn thờ ơ quan sát hết thảy, gằn giọng mỉa mai.
“Chắc chắn là còn nhớ!” Liêu Đình Đình tuy nhỏ nhưng nói năng lại rất hùng hồn: “Chưởng môn tụi con nói, sau này tất cả người bắt yêu đều phải học sách thuốc, học cách chữa bệnh cho Yêu tộc.

Con sẽ cố gắng học tập, lớn lên sẽ làm một bác sĩ cho Yêu tộc.”
Bông Ngôn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, chỉ thấy thật nực cười.

Thiên địch của Yêu tộc mà lại vỗ ngực đòi làm bác sĩ cho Yêu tộc!! Định làm cho ai xem đây?
Liêu Đình Đình trả lời cho thầy giáo Quạ đen xong liền cúi đầu, nâng cánh tay bị thương của Tiểu Hải lên, nhẹ giọng nói: “Tớ chỉ mới học hôm qua, vẫn chưa thuần thục lắm, nhưng tớ sẽ cố gắng chữa cho cậu.”
Tiểu Hải định từ chối, nhưng vừa chạm phải cặp mắt rưng rưng của cô bé, ma xui quỉ khiến thế nào lại đồng ý.
Bé Đình Đình tuy nói nhiều nhưng động tác lại khá linh hoạt, vừa thấy Tiểu Hải gật đầu liền bắt tay vào việc.

Dưới cái nhìn chăm chú của đám Cá con, Rùa con và Yêu vương tiền nhiệm, cô bé đặt bước chân đầu tiên lên con đường trở thành bác sĩ cho Yêu tộc.
Bàn tay nhỏ bé thả ra dòng linh lực ôn hòa, nhẹ nhàng bao quanh vết thương, sau đó, vết thương đang chảy máu bắt đầu khô lại, mảng da trắng bệch quanh miệng vết thương ngày càng hồng hào.


Cơn ngứa từ chỗ vết thương truyền tới khiến Tiểu Hải bất giác rên lên một tiếng.
“Sao thế?” Đám Cá con nôn nóng hỏi.
“Ngứa~~” Tiểu Hải nhíu mày.
Liêu Đình Đình lúc này đã thấm mệt, thở dốc thu tay về, nghỉ ngơi một lát mới nói: “Linh lực của tớ không đủ, chưa thể giúp cậu khỏi hẳn được, mai tớ sẽ chữa thêm lần nữa cho cậu.”
Thuật chữa trị sơ cấp là dùng linh lực của người bắt yêu làm sạch vết thương của Yêu tộc.

Kỳ thật, cái này cũng giống như thoa cồn khử trùng vết thương, vết thương không bị nhiễm trùng thì sẽ lành lại nhanh hơn.

Khác ở chỗ, linh lực có thể rút ngắn thời gian lành tự nhiên của vết thương, giúp nó khép miệng nhanh hơn.
“Đã tốt hơn nhiều rồi, không còn đau như trước, cảm ơn cậu.” Tiểu Hại nói lời cảm ơn.
“Không có chi, tớ cũng phải cảm ơn các cậu.” Liêu Đình Đình không quên lý do mình đến tìm đám Cá con.
Đám Cá con ngơ ngác, cảm ơn chuyện gì cơ?
“Dịch bệnh lần này may nhờ có Yêu tộc các cậu giúp đỡ, ba mẹ tớ mới không bị nhiễm bệnh, cảm ơn các cậu.” Liêu Đình Đình trịnh trọng gửi lời cảm ơn.
Tuần trước, Hiệp hội Bắt yêu đã tuyên bố tới toàn bộ người bắt yêu: “Đợt bùng phát dịch bệnh lần này, may nhờ có Yêu tộc toàn lực giúp đỡ tinh lọc không khí nên mới có thể dễ dàng khống chế được, loài người phải hết lòng biết ơn vì điều này”.

Liêu Đình Đình muốn chính miệng nói tiếng cảm ơn với yêu tộc nhưng cô bé chỉ mới trở thành người bắt yêu không lâu, không quen những Yêu tộc khác, đành nhân giờ cơm trưa kéo hai sư huynh chạy tới nhà trẻ tìm đám Cá con.
“Cảm ơn.” Hai nhóc bắt yêu kia cũng đồng thanh nói.
Ba mẹ của cả ba người họ đều là người thường, nếu không nhờ vào sự tinh lọc của Yêu tộc, rất có thể đã bị nhiễm bệnh.
“Tụi tớ…!chưa làm gì cả mà.” Đám Cá con đồng loạt ngẩn ngơ.

Từ khi bùng phát dịch bệnh, bọn nó vẫn luôn ở dưới sông, chưa từng lên bờ.
Rùa con hơi ngẩng đầu, nhớ tới cái thùng nước.

Nhưng lúc đó cô bé chỉ tinh lọc được một xíu xiu, đâu thể tính là giúp được gì nhiều, nên không lên tiếng.
Liêu Đình Đình lắc đầu, cười nói: “Chưởng môn của bọn tớ nói rằng, chỉ cần là nơi có các cậu, không khí chung quanh đã tự khắc được tinh lọc.

Cho nên, sự tồn tại của các cậu chính là món quà tốt nhất trên thế giới.”
“Chúng tớ…!chúng tớ tốt vậy sao?” Đám Cá nhỏ được khen, ai nấy đều lâng lâng.
Ba người bắt yêu gật đầu thật mạnh.
Bồng Ngôn trên cây lặng người thật lâu.

Anh nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận dưới táng cây của mấy đứa nhỏ, lòng rối như tơ vò.

Sống ngàn vạn năm rồi, lần đầu tiên anh mới nghe được có người nói sự tồn tại của Yêu tộc bọn họ là món quà tốt nhất trên thế giới.
“Thầy Quạ đen.”

Bồng Ngôn hoàn hồn, ngó xuống cô nhóc bắt yêu đang đứng dưới táng cây ngửa đầu nhìn lên.
“Chúng ta cùng hẹn ước.” Liêu Đình Đình đưa mấy ngón tay nhỏ xíu của mình lên, chạm vào người quạ đen: “Mười năm sau, nếu thầy vẫn chưa thể trở về hình người, con nhất định sẽ chữa khỏi cho thầy.”
“Người lớn trong nhà nhóc không dạy nhóc là không được tùy tiện hẹn ước với yêu tộc sao?” Bồng Ngôn trầm giọng nói: “Nếu không thể hoàn thành lời hứa, cái giá phải trả chính là cái chết.”
“Được, nghéo tay~~” Cô nhóc như không hiểu ý tứ trong lời Yêu vương, cố chấp muốn hoàn thành thủ tục ước hẹn.
Bồng Ngôn hạ mắt, liếc xuống cô nhóc mặc đồ đỏ, kiêu ngạo lách người sang bên.
Hừ, con người âm hiểm, đừng mơ tưởng gạt được Cô chờ nhóc mười năm.
Năm nay, mùa xuân có vẻ hơi dài, cỏ cây còn đương đâm chồi nảy lộc, hoa nở mãi không tàn, mọi người mở lịch ra xem, đếm ngày tính tháng mới chợt nhận ra mùa hè đã lặng lẽ ghé thăm.
“Uyển Uyển, em ra ngoài chờ anh một lát.” Thời gian dưỡng thương của Phàn Thần lâu hơn so với dự tính, mất chừng mười ngày hơi thở quanh người anh mới dần ổn định lại.
“Tại sao?” Mễ Uyển không hiểu.
“Tóm lại em cứ ra ngoài trước đã.”
Mễ Uyển thấy anh không nói lý do, lòng bất chợt khẩn trương: “Chẳng lẽ vết thương của anh không ổn? Không được, em không đi, em muốn nhìn.”
Phàn Thần thở dài, nhánh cây to lớn lay động tạo ra từng tiếng sàn sạt, hỏi lại: “Em chắc chứ?”
“Ừ” Mễ Uyển kiên quyết.
“Được rồi, dù sao…sớm muộn gì em cũng thấy.”
Mễ Uyển căng thẳng.

Quả nhiên, Phàn Thần có chuyện muốn gạt cô.
Cả cái cây to lớn bắt đầu rung động.

Mễ Uyển tập trung mười phần, nhìn không chớp mắt, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất kỳ biến hóa nhỏ nào trên người Phàn Thần.
Tán cây dần thu lại, giữa vầng sáng chói lòa, đại thụ to lớn biến hóa thành hình người.

Phàn Thần hình người còn để tóc dài, đưa lưng về phía Mễ Uyển.

Gió nhẹ thổi tới, mái tóc suôn dài tung bay để lộ bờ lưng và đôi chân dài miên man.

Cơ thể với tỷ lệ hoàn mỹ như tượng điêu khắc, chầm chậm xoay lại.
“Anh…!anh…” Mễ Uyển mặt đỏ như gấc, miệng ngắc ngứ không nói nổi thành lời, chỉ biết bối rối nhắm chặt mắt.
“Không phải ban nãy em nhất quyết đòi xem sao, che mắt cái gì chứ.” Phàn Thần cười khẽ, sải bước đi tới chỗ cô gái.
“Anh đừng lại đây, mau mặc quần áo vào đi.” Mễ Uyển giơ chân.
“Toàn Tuấn Tài quên chưa chuẩn bị quần áo cho anh, nên vừa nãy anh mới bảo em đi trước.” Phàn Thần vừa giải thích, vừa đứng trước mặt Mễ Uyển, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của cô gái.
Mễ Uyển cảm nhận được mắt mình nong nóng, đôi hàng mi chớp chớp, không dám mở mắt.
“Chúng ta về thôi.” Phàn Thần cười khẽ, không chịu tìm quần áo mặc vào mà ôm eo cô gái, phóng thẳng lên không trung, bay về phía Đông Giao.
Đường đường Yêu vương…lại đi…khoe thân chốn đông người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.