Đọc truyện Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm – Chương 45
Buổi sáng mùa đông không khí se lạnh nhưng rất trong lành, ánh nắng vào buổi sáng khá yếu nhưng vẫn đủ để sưởi ấm trái tim bất kì ai.
Chiếc máy bay xuyên qua những tầng mây trắng xoá kia, chỉ trong phòng nữa tiếng đã đáp cánh tại sân bay Hoà Minh của thành phố Giang, tối hôm qua cả nhóm người Thanh Băng đã lên máy bay đến Thiên Long để chuẩn bị cho một chuyến đi nguy hiểm.
Bước ra từ khu vực VIP của sân bay, Thanh Băng nhìn cảnh vật xung quanh, một năm đã trôi qua nhưng vẫn không có bất kì thay đổi nào… một năm tựa hồ như mười năm vậy, cuối cùng cô cũng có thể về cội nguồn của mình, về nơi mình nên về.
Mọi nguời không ai nói ai, nhanh chóng dọn hành lý lên xe, thật ra không phải họ không muốn đứng ngắm cảnh mà là bốn anh chàng của tứ long ăn mặt quá…ngầu khiến cảnh vệ sân bay chú ý đề phòng bọn họ như kẻ gian vậy.
Nhanh chóng lên xe rời khỏi sân bay, chiếc xe chạy khá nhanh và lâu trên đường cao tốc sau đó dừng lại trước một khách sạn lớn, khách sạn này được thiết kế theo lối kiến trúc hiện đại, nhìn rất sang trọng. Nhìn thấy mọi người không hiểu tại sao lại đưa họ đến đây, Thanh Băng lên tiếng giải thích, “ Đây là nơi mà Thiên Long và các bang phái khác dùng để ngụy trang khi thực hiện các vụ giao dịch, nơi đây thường xuyên có các sự xuất hiện của các nhân vật lớn đứng đầu các quốc gia và cũng là một chi nhánh nhỏ của Thiên Long.”
Tất cả tiến vào bên trong, dùng thang máy riêng dành cho thành viên trong hội đồng dùng, lên thẳng tầng cao nhất.
Khác với lối kiến trúc ở những tầng thấp hơn, tầng cao nhất khá vắng vẻ, chỉ có một vài anh em của Thiên Long đứng gác không thấy khách hàng, cách bài trí cũng đơn giản, chỉ kết hợp hai màu chính là màu trắng và đen khiến không gian tầng này tinh tế lại sang trọng.
Thanh Băng bước vào một căn phòng lớn ở cuối dãy hành lang, những người phía sau cô tròn mắt, khác với trí tưởng tượng của bọn họ, căn phòng này chỉ toàn các lô vũ khí đã được phân loại, ở đây họ có thể nhìn thấy những loại vũ khí có sức công phá lớn hơn bình thường.
Trong phòng cũng còn một cái bàn dài thường dùng để hội họp, Thanh Băng ngồi xuống dãy đầu bàn, “Ngồi đi.”
Tất cả ngồi xuống, nhìn về phía bức tường trống kia, một màn hình lớn được thả xuống, Vân Long điều khiển máy tính, trên màn hình liền hiện lên bản đồ toàn bộ khu vực biển đông, những tuyến đường thuỷ từ quan trọng đến không quan trọng điều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đây là bản đồ thường dùng trong quân đội.
Hoàng Long chỉ từng điểm trên bản đồ, “Khu vực cần tránh là hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa vì đây có đông dân cư, lại là nơi hệ thống rada giám sát khá cao, theo mật báo thì khu vực mà Trần Gia di chuyển là từ đảo Hải Nam của Trung Quốc đến Đài Bắc thuộc Đài Loan, vì vậy lần này chúng ta sẽ đi tới khu vực này.”
Mọi người tập trung nhìn khu vực mà Hoàng Long chỉ trên bản đồ, Đài Phong nói, “Gần đây thời tiết không tốt nên những ngư dân trong khu vực không ra khơi, điều này cũng là một điểm mạnh nhưng…nếu chúng ta khởi hành vào thời điểm này sẽ rất nguy hiểm”
“Chúng ta không còn thời gian, chỉ có thể mạo hiểm một lần.” Đức Long nói.
“Đúng vậy, phải nhanh chóng lấy lại hàng, nếu không sẽ khó ăn nói bên phía mấy lão nguyên thủ quốc gia đó, chưa kể còn phải ăn nói với các bang phái con.”
Thanh Băng vẫn im lặng nhìn bản đồ nhưng thật ra cô cũng nghe cuộc tranh luận của mọi người nhưng lần này phải mạo hiểm đã là chuyện nhất định rồi, không thay đổi được, “Đừng nói nữa.”
Thanh Băng đi ra ngoài, Đài Phong cũng rất nhanh đã đi theo sau, cả hai một trước một sau đi đến cửa sổ
Đài Phong nhìn Thanh Băng, “Em muốn mạo hiểm?”
“Đúng vậy.” Sắc mặt Thanh Băng không chút cảm xúc nhìn ra bên ngoài.
“Tại sao chứ? Những chuyện này vốn dĩ em cũng không cần tham gia, cứ để thuộc hạ làm không phải tốt hơn sao?”
“Em là người đứng đầu, không thể chuyện gì cũng trông cậy vào thuộc hạ, đây cũng không phải một việc tầm thường, em nhất định phải tham gia.”
“Tại sao em không biết quý trọng bản thân mình? Từ trước đến giờ em vẫn như vậy, bản thân bị thương cũng xem như không có chuyện gì, em thật sự không sợ mất mạng sao?”
“Trong từ điển của em không có hai từ sợ hãi, trong thế giới của em cũng không có khái niệm an toàn.”
Đài Phong nhíu mày nhìn Thanh Băng, “Vậy trong trái tim của em cũng không có cảm giác đau lòng sao?” Đài Phong bỏ đi để lại một mình cô đứng nhìn theo bóng lưng đã xa dần của anh, “Đau lòng…” Thanh băng tự lẩm nhẩm, tự nói với chính mình.