Đọc truyện Cô Hầu Nhỏ Ngốc Nghếch Đáng Yêu – Chương 46
– Được rồi. Nhưng tôi muốn đi cùng.
Du Hạo Thần lạnh giọng.
– Cậu… như vậy thì không được?
– Sao lại không chứ?
– Em… cậu… em năn nỉ…
– Ừm.
Du Hạo Thần lạnh lùng phun ra một chữ. Gương mặt mỹ nam tràn ngập hắc tuyến. Không cho cậu theo chứ gì? Thì cậu đi 1 mình. Hừ….
– ——————
Chủ nhật…..
Mới sáng sớm Giản Thiếu Phàm đã có mặt ở biệt thự Du gia.
Du Hạo Thần nhìn thấy anh, đá xoáy:
– Dậy sớm thật nhỉ??
Giản Thiếu Phàm không đáp, cười nhẹ một cái:
– Vì được đi chơi cùng Nhiên Nhiên mà, đương nhiên là phải dậy sớm.
– Cậu…. Được lắm. Hai người cứ đi chơi vui vẻ đi. Hừ…
Du Hạo Thần lạnh lùng bỏ đi vào nhà.
Nhiên Nhiên lúc này cũng vừa kịp xuống, nhìn thấy cậu cô mỉm cười dịu dàng:
– Em đi đây cậu chủ.
Du Hạo Thần nhìn cô, hắc tuyến nổi lên. Ăn mặc cũng xinh thật nhỉ? Aisssss
– Ừm.
Cậu ừm một tiếng rồi đi vào phòng.
Giản Thiếu Phàm nhìn thấy Nhiên Nhiên, cười dịu dàng:
– Nhiên Nhiên, cậu thật xinh đẹp.
– Cậu… đừng nói vậy, mình thật sự rất ngại.
Nhiên Nhiên ngại ngùng cúi mặt.
– Ừm vậy chúng ta đi thôi.
Giản Thiếu Phàm đưa Nhiên Nhiên ra xe. Người tài xế lái xe rời đi.
Lúc này Du Hạo Thần cũng vừa chạy ra, cậu đen mặt đuổi theo.
– ———–
Khu vui chơi…
Giản Thiếu Phàm dẫn Nhiên Nhiên lên tàu lượn siêu tốc. Thoáng nhìn thì rất đáng sợ, nhưng khi lên trên đó, cảm giác lại rất tuyệt. Nó uốn lượn với vận tốc cực nhanh khiến người ta cảm thấy vừa vui vừa sợ.
Mộc Nhiên Nhiên ban đầu có chút kinh hãi nhưng về sau lại cảm thấy thích thú. Nhìn gương mặt vui vẻ của cô, Giản Thiếu Phàm phì cười. Nụ cười dịu dàng của cô thật khiến anh cảm thấy ấm áp.
Trái ngược với sự vui vẻ của hai người, Du Hạo Thần che khăn bịt mặt ngồi phía sau, gương mặt biến sắc xanh ngắt. Cậu… thật sự… không thích trò này. Nó thật chóng mặt.
Sau vài phút uốn lượn thì tàu lượn siêu tốc dừng hẳn, hai người họ vui vẻ bước xuống, trò chuyện đi tiếp.
Du Hạo Thần vừa tiếp đất thì đã chạy đến gốc cây nôn ọe, cả người cậu xiêng qua xiêng lại cơ hồ như muốn té xuống đất. Cái trò đáng ghét này, cậu hận nó.
– ———–
Sau một hồi chơi đủ mọi trò chơi, Giản Thiếu Phàm đưa Mộc Nhiên Nhiên đi ăn trưa.
– Nhiên Nhiên, cậu ăn cái này thử xem.
Giản Thiếu Phàm gắp cho Mộc Nhiên Nhiên thức ăn, cậu nhìn cô cười híp cả mắt.
– Cảm ơn cậu nhé.
Cô cũng cười, cái miệng nhỏ nhắn đang nhai thức ăn trông thật đáng yêu.
Du Hạo Thần ngồi đằng xa, bàn tay cầm đũa bóp chặt đến mức muốn gãy đôi. Cảm giác này đúng là đáng ghét mà.
– À, mình sắp trở về Pháp rồi.
Giản Thiếu Phàm đột ngột nói khiến cô có chút sững người.
– Về… Pháp?
– Mẹ mình chuyển công tác về đó nên cả gia đình mình phải chuyển về Pháp sống.
Cậu nói, ánh mắt nhìn cô có chút luyến tiếc. Ngốc thật, mày đang mong chờ cái gì chứ Thiếu Phàm. Cô ấy không thích mày, cũng sẽ không níu kéo mày đâu.
Mộc Nhiên Nhiên nghe cậu nói, nhỏ giọng hỏi:
– Cậu… khi nào đi?
– Ngày mai.
– Sớm… vậy sao?
– Ừ. Công việc mẹ mình gấp. Ba mình đã làm thủ tục chuyển trường cho mình rồi.
– Nhưng cậu vẫn chưa làm tiệc chia tay mà. Cả lớp…. sẽ không muốn xa cậu.
Mộc Nhiên Nhiên nói, nhìn cậu buồn buồn.
– Ừ.
Thay vì nói cả lớp không muốn xa mình. Giản Thiếu Phàm càng muốn nghe Mộc Nhiên Nhiên nói chính cô không muốn xa cậu.
– Mình đã nói với cô chủ nhiệm. Cũng đã nói riêng với Tử Kỳ và Khả Hân.
– Giản Thiếu Phàm.
Mộc Nhiên Nhiên đột ngột gọi cậu.
– Sao thế?
Cậu nhìn cô mỉm cười. Nụ cười dịu dàng như đoá lavender lần đầu gặp gỡ.
– Hôm nay là ngày cuối gặp cậu, vậy mà mình không kịp chuẩn bị gì hết.
Mộc Nhiên Nhiên xụ mặt, ỉu xìu như cọng bún.
– Không sao. Cậu đi chơi với mình đã là một món quà rất lớn rồi. Nhiên Nhiên, cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời mình.
Giản Thiếu Phàm ôn nhu nhìn cô, ánh mắt chứa đựng tình cảm sâu sắc. Giá như, cô thích cậu thì tốt biết mấy.
– Chúng ta mãi mãi là bạn. Nhé!
– Ừ. Mãi mãi là bạn.
Giản Thiếu Phàm vươn tay xoa xoa đầu cô, cười nhẹ.
– Mà mình có cái này cho cậu.
Mộc Nhiên Nhiên móc trong túi ra cây kẹo hình trái tim đưa cho Giản Thiếu Phàm, cười tươi nói.
– Chúc cậu mau chóng tìm được người mình thích nhé!
– Quả cầu nhỏ, cảm ơn cậu.
Giản Thiếu Phàm đưa tay nhận lấy, chỉ biết cười khổ. Người mình thích là cậu mà, còn đi tìm làm gì chứ?
– Ăn nhanh đi mình đưa cậu về nhà. Chiều nay mình phải thu xếp đồ đạc.
– À, vậy chúng ta tiếp tục ăn đi.
Mộc Nhiên Nhiên cười dịu dàng, gắp thức ăn cho Giản Thiếu Phàm. Trong thâm tâm, cô rất trân trọng người bạn này.
Du Hạo Thần ngồi nhìn hai người mà ứa cả ruột gan.
– Quý khách ơi, quý khách đừng bẻ nữa. Tiệm ăn chúng tôi sắp dùng hết đũa rồi.
Người nhân viên mếu máo nhìn hàng chục đôi đũa bị Du Hạo Thần bẻ gãy.
– Xin lỗi.
Cậu lạnh lùng nói, tay móc tiền ra bồi thường. Nhưng, mắt vẫn liếc nhìn hai con người đang thả hường kia. Về nhà rồi biết tay với cậu.
– ——————-
Sau khi ăn xong, Giản Thiếu Phàm nắm tay Nhiên Nhiên dẫn ra ngoài. Khi lướt qua bàn ăn của Du Hạo Thần, Giản Thiếu Phàm còn liếc mắt cười cười.
Nhìn nụ cười chăm chọc kia, Du Hạo Thần thật muốn một tay bóp chết thằng nhóc đó. Dám cười khiêu khích cậu sao?
Đáng ghét. Du Hạo Thần bực bội tính tiền. Có lẽ là do vội quá, cậu vấp phải chân bàn ăn nên ngã nhào lên phía trước.
Tiếng “ầm” vang lên làm kinh động cả quán ăn.
Mộc Nhiên Nhiên nghe tiếng động lớn thì xoay đầu lại, nhìn thấy Du Hạo Thần một thân ảnh nằm đó, cô hốt hoảng rút tay khỏi Giản Thiếu Phàm, vội vàng chạy lại.
Giản Thiếu Phàm nhìn bàn tay mình trống rỗng, cười nhẹ một cái.
– Cậu chủ, cậu không sao chứ?
Du Hạo Thần nhăn nhó đứng dậy, có chút mất mặt nói:
– Không sao.
– Cậu, sao cậu ở đây vậy?
Mộc Nhiên Nhiên nhanh tay đỡ cậu, tròn mắt hỏi.
– Tôi đi ăn không được sao?
Cau có đáp lại, Du Hạo Thần lấy tay phủi phủi quần áo. Đau chết đi được.
– Trùng hợp ghê nhỉ?
Giản Thiếu Phàm nhìn cậu cười cợt.
– Ừ. Nhiên Nhiên, đi về.
Du Hạo Thần không khách khí nắm tay Nhiên Nhiên kéo về phía mình.
Mộc Nhiên Nhiên áy náy nhìn Giản Thiếu Phàm.
– Cậu… Thiếu Phàm…
– Không sao đâu Nhiên Nhiên. Cậu hôm nay ở cạnh mình như thế là đủ rồi. Nào, mình muốn ôm cậu một cái.
Giản Thiếu Phàm cười mỉm, hai tay dang ra nhìn cô đầy ôn nhu. Nhiên Nhiên, đây là cái ôm cuối cùng, cũng là cái ôm tạm biệt cậu. Về sau, cậu nhất định phải hạnh phúc.
– Thiếu gia…
Mộc Nhiên Nhiên nhìn Giản Thiếu Phàm, sau đó ánh mắt tội nghiệp hướng đến Du Hạo Thần như muốn năn nỉ.
Du Hạo Thần nhìn cô nghiến răng nghiến lợi, buông tay ra như ngầm đồng ý.
Mộc Nhiên Nhiên được sự cho phép của cậu, rụt rè dang tay.
Giản Thiếu Phàm ôm cô, phớt lờ đi mọi thứ xung quanh. Anh biết, cô gái này không thuộc về anh. Nhưng trái tim anh vẫn muốn có được cô. Anh thích cô, thích sự ngây thơ của cô, thích sự tốt bụng cô dành cho người khác. Nếu có thể, anh muốn nắm tay cô đi hết con đường còn lại. Nhưng rất tiếc, Giản Thiếu Phàm anh không thể cưỡng cầu, chỉ có thể chấp nhận. Chấp nhận việc cô không thích anh, chấp nhận việc cô chỉ xem anh là bạn. Giản Thiếu Phàm ngửi nhẹ mùi hương trên tóc cô, cảm giác này, anh sẽ ghi nhớ.
– Nhiên Nhiên, hãy sống thật tốt nhé. Niềm vui của mình là thấy cậu hạnh phúc.
Giản Thiếu Phàm thì thầm vào tai cô, vẫn không có ý định buông ra.
Hiện tại nhà hàng cũng không đông người lắm, chỗ của bọn họ đang đứng cũng nằm trong góc khuất, không gây chú ý cho nhiều người.
Du Hạo Thần tuy không nói, nhưng sắc mặt lại cực kì tệ.
Như nhận thấy tia lửa điện phóng ra từ người Du Hạo Thần, Giản Thiếu Phàm chỉ khẽ cười, buông Nhiên Nhiên ra. Sau đó, anh nói:
– Giờ mình phải đi rồi. Chiều nay máy bay sẽ cất cánh. Nhiên Nhiên, cậu phải nhớ rõ mình, không được quên đâu nhé.
Giản Thiếu Phàm nói xong thì liền xoay gót, anh tiến đến chỗ Du Hạo Thần, nói khẽ:
– Nếu anh không trân trọng cô ấy, tôi sẽ không nhường cô ấy cho anh một lần nào nữa đâu. Hội trưởng kính mến!
Du Hạo Thần trước câu nói của Giản Thiếu Phàm, tựa tiếu phi tiêu đáp:
– Không cần thằng nhóc như cậu cảnh cáo. Chúc cậu mau chóng tìm được hạnh phúc.
Trong thâm tâm, Du Hạo Thần không ghét Giản Thiếu Phàm. Cậu biết, yêu đơn phương một người rất đau khổ.
– Haha, cảm ơn.
Giản Thiếu Phàm cười. Nụ cười như ánh nắng toả sáng rực rỡ. Cậu nhìn Nhiên Nhiên lần cuối, khoé môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại quyết định không nói.
Cậu đưa tay lên vẫy chào Mộc Nhiên Nhiên, rồi xoay người đi thẳng, lần này, là không quay đầu lại. Thật ra, điều mà Giản Thiếu Phàm muốn nói, chính là tiếng lòng của cậu.
Nhiên Nhiên, mình rất muốn nói là, mình thích cậu rất nhiều, thích cậu đến chết đi được. Mình muốn được làm bạn trai của cậu, muốn được ôm cậu mỗi ngày. Muốn được ở bên cạnh cậu. Nhưng… những lời đó căn bản không thể nói ra. Bởi vì mình biết, trong lòng cậu không có mình. Mình có nói ra, cũng chỉ khiến cậu khó xử mà thôi. Vì vậy, điều mình có thể làm là chúc cậu hạnh phúc. Mình tin, hội trưởng sẽ đem lại cho cậu hạnh phúc mà cậu mong muốn. Tạm biệt nhé! Quả cầu nhỏ của mình. Tạm biệt cậu…
Giản Thiếu Phàm bước đi dứt khoác, nhưng đáy lòng chẳng hề nhẹ nhàng. Cậu biết, cậu biết chỉ một chút nữa thôi, cậu sẽ không kiềm chế được bản thân mà ôm lấy cô khóc. Cậu biết, nếu cậu không đi ngay bây giờ, cậu sẽ không kiềm chế được mà nổi giận với cô. Nhiên Nhiên, vì sao không giữ mình lại? Vì sao cậu không bảo mình đừng đi? Vì sao không nói là cậu cũng cần mình? Vì sao? Vì sao chứ?
Vì cậu không thích mình…
Hơ… Thiếu Phàm! Mày nực cười quá. Biết rõ sẽ như thế, nhưng bản thân lại không cam tâm chấp nhận hiện thực. Mày muốn có một phép màu xảy ra sao? Không thể. Không thể đâu. Mày không phải hoàng tử trong câu chuyện này, và Nhiên Nhiên, chỉ có thể là công chúa của người khác. Mày hiểu không? Có hiểu không hả?
Một giọt nước mắt nhẹ rơi trên gương mặt điển trai của Giản Thiếu Phàm. Sau tất cả… cậu vẫn là người thất bại…