Đọc truyện Cô Hầu Nhỏ Ngốc Nghếch Đáng Yêu – Chương 16
Hôm nay khai giảng nên sân trường đông đúc, mọi người ai nấy đều háo hức. Mộc Nhiên Nhiên chạy loanh quanh sân trường. Cô vừa chạy vừa cười híp cả mắt.
Du Hạo Thần là hội trưởng hội học sinh, cậu đang giúp những bạn học trang trí lại sân khấu thì nhìn thấy Nhiên Nhiên. Dáng vẻ nghịch ngợm của cô không khỏi khiến cậu buồn cười. Cậu xoay gót đi lại phía cô:
-” Này….. em làm gì vậy? “.
Nghe giọng nói của cậu chủ, Nhiên Nhiên xoay mặt lại:
-” Cậu…. ch….. à không……anh Hạo Thần “.
-” Tôi hỏi em làm gì vậy? “.
-” Dạ….. em…. em”. Mộc Nhiên Nhiên sợ cậu mắng vì tội chạy lung tung nên cứ ấp úng.
Du Hạo Thần đang đợi câu trả lời của cô thì một thanh âm trầm ấm vang lên:
-” Cậu ấy chỉ nghịch ngợm một xíu thôi, hội trưởng đừng mắng cậu ấy “.
Giản Thiếu Phàm từ phía sau Nhiên Nhiên đi lên, đứng đối diện với Du Hạo Thần.
Nhìn thấy anh, cậu hừ lạnh. Thật ra ba mẹ của Giản Thiếu Phàm là bạn thân của ba mẹ cậu. Họ thân nhau từ rất lâu, từ khi còn là học sinh du học ở Pháp. Tình bạn thân thiết của họ vẫn luôn bền vững, không gì có thể thay đổi được. Và cũng chính vì vậy mà Giản Thiếu Phàm biết được Nhiên Nhiên là người hầu riêng của Du Hạo Thần.
Du Hạo Thần nhìn Giản Thiếu Phàm, cậu nhếch môi:
-” Sao cậu biết tôi mắng em ấy?”.
-” Bởi vì hội trưởng rất quan tâm cậu ấy “. Anh cười dịu dàng.
-” Giản Thiếu Phàm, cậu đừng nghĩ ba mẹ cậu là bạn thân của ba mẹ tôi thì cậu có thể ăn nói linh tinh trước mặt tôi. Tôi sẽ không khách khí với cậu đâu “.
Giản Thiếu Phàm nghe cậu nói, chỉ cười, anh nhìn thẳng vào mắt Du Hạo Thần:
-” Nếu thật là tôi nói linh tinh, hội trưởng cũng không cần để ý đến câu nói của tôi “.
Du Hạo Thần thật sự bị thằng nhóc này chọc tức. Ngay lần đầu gặp nó, cậu đã không ưa nó nổi rồi. Nó cứ lại gần con nhỏ ngốc kia rồi chọc tức cậu. Ashhhhhh
Cậu liếc mắt nhìn sang Nhiên Nhiên. Cô đang ngây ngốc nhìn cái gì đó mà không chú ý đến cuộc trò chuyện của cậu. Hừ lạnh, cậu nói:
-” Nhiên Nhiên, đi theo tôi “.
Lúc này Nhiên Nhiên mới để ý đến cậu, cô cười hì hì lấy lòng:
-” Dạ “.
Nói rồi cô quay sang Giản Thiếu Phàm vẫy tay tạm biệt sau đó đi theo sau cậu chủ mình.
Nhìn bóng hai người, Giản Thiếu Phàm cười khẽ, tròng mắt anh ánh lên vài tia phức tạp. “Nhiên Nhiên à mình không để mất cậu đâu “.
————————————————————-
-” Chào mừng các em đến với ngày khai giảng năm học mới của trường Royal”. Tiếng người MC vang lên khiến tất cả các học sinh vỗ tay chào mừng.
Du Hạo Thần dẫn Nhiên Nhiên đến hàng ghế học sinh rồi bảo cô ngồi xuống:
-” Ngồi đây đợi tôi, cấm chạy lung tung”.
Nói xong cậu xoay gót rời đi. Nhiên Nhiên nhìn theo bóng cậu mà oán trách. Cô ngồi im theo dõi người MC trên sân khấu.
-” Để bắt đầu vào chương trình,trước tiên, tôi xin giới thiệu với các bạn một nam sinh đã xuất sắc giành được học bổng của trường chúng ta”.
Tiếng của người MC làm khán đài ồ lên một tiếng. Ai nấy cũng háo hức muốn xem người đó là ai.
————–Ở khán đài ————————–
Lưu Khả Hân ngồi ở hàng ghế cách xa Nhiên Nhiên, cô đang ngủ gà ngủ gật trên vai Nghiêm Tử Kỳ. Còn Nhiên Nhiên thì đang tò mò, không biết người xuất sắc ấy là ai. Vì vậy mà cô chăm chú nhìn lên sân khấu.
Sau tiếng ồ của mọi người thì MC chương trình nói tiếp:
-” Anh đã đạt được số điểm tuyệt đối và là người được tuyển thẳng vào Royal mà không cần gia thế hay địa vị. Người đó chính là……chính là….. Lưu Hoàng Thiên. Xin mời em bước ra sân khấu để làm quen với mọi người”.
Sau tiếng nói của MC, người con trai được gọi là Lưu Hoàng Thiên bước ra. Dáng người anh cao, gương mặt tuấn mĩ với đôi mắt màu cà phê. Mái tóc đen bồng bềnh cùng với đôi môi đỏ khiến người nhìn bị cuốn hút. Anh nở nụ cười dịu dàng với mọi người rồi cất lên thanh âm trầm ấm:
-” Chào mọi người, tôi là Lưu Hoàng Thiên. Rất mong được mọi người chiếu cố “.
Lời phát biểu của anh làm cho khán đài vỗ tay. Tất cả nữ sinh đều chú ý đến anh bởi anh rất đẹp trai. Chỉ thua hội trưởng của họ một xíu thôi. Có nhiều bạn học nữ còn hô to:
-” Oa Hoàng Thiên đẹp trai quá! Em thích anh mất “.
Đứng trước tình huống ấy, Lưu Hoàng Thiên chỉ cười cười không đáp. Anh nói xong thì lui về cánh gà.
Mộc Nhiên Nhiên nghe thấy tên Lưu Hoàng Thiên, một dòng kí ức như tua lại trong đầu cô…….
– ” Ai da Tiểu Thiên cái này là của em a~”
-” Nhiên Nhiên ngốc, chẳng phải lúc nãy anh nói cái này là của anh hay sao? “.
-” Sao em không nhớ gì hết trơn “.
-” A….. Au. Sao anh bẹo má em”.
Dòng kí ức như khiến cô nhớ lại, cô rời khỏi hàng ghế rồi chạy đi tìm Hoàng Thiên.
Cô chạy vào cửa sau của cánh gà, tìm kiếm bóng dáng của anh nhưng lại không thấy đâu. Đàn anh lớp trên nhìn thấy cô thì hỏi:
-” Em tìm hội trưởng sao Nhiên Nhiên”.
-” Dạ không ạ, em tìm người mới vừa lên sân khấu khi nãy ạ. Mấy anh có thấy người ấy đang ở đâu không? “. Cô trả lời gấp gáp.
Đàn anh lớp trên nghe cô hỏi vậy thì khó hiểu đáp:
-” Bạn học vừa lên phát biểu đi về hướng hoa viên trường á, em đi tìm thử xem sao”.
Nhiên Nhiên nghe vậy thì cảm ơn rồi nhanh chân chạy sang hướng hoa viên trường Royal.