Đọc truyện Có Giỏi Thì Đừng Chết – Chương 52: Ve mùa hạ-bát
Con người sở dĩ khác với động vật là bởi vì bọn họ có tình cảm phong phú lại còn giỏi về mặt tư duy. Loại phương thức tư duy sinh động này làm cho con người giỏi về việc sử dụng chế tạo các loại công cụ, nhưng cùng với đó nó cũng mang tới rất nhiều phiền phức.
Tình cảm phong phú, tư duy sinh động có đôi khi sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực. Tỷ như — — bệnh tâm thần. Đi đôi vật chất phong phú thì tâm lý của con người nghèo túng và yếu ớt, viện y học cận đại đã công nhận những chứng bệnh về tinh thần.
Hách Phúng cầm điện thoại tìm tư liệu nửa ngày, dần dần xác định một ý nghĩ trong lòng.
Hạ Thế Ly và cậu, nhất định có một người mắc bệnh tâm thần, nếu không thì chính là thế giới này điên rồi!
Trải qua lần sống chung này, Hách Phúng càng thêm xác định Hạ Thế Ly không bình thường. Không, đối với phương diện sinh hoạt hằng ngày Hạ Thế Ly rất bình thường, thậm chí so với Lâm Thâm bế quan sống một mình càng giống người bình thường hơn, thế nhưng dính đến phương diện khác liền không thể không khiến người ta hoài nghi tinh thần hắn không bình thường.
Đôi khi hắn sẽ cùng Hách Phúng nói đến vợ của mình, một ít ký ức về một nhà ba người chơi với nhau, điều này làm cho người khác cho rằng hắn đã kết hôn. Nhưng ở một thời điểm khác, giọng điệu của Hạ Thế Ly biểu hiện giống như một thanh niên vừa mới tốt nghiệp đại học.
“Tôi định nửa năm sau cùng cô ấy đính hôn nhưng không biết người nhà cô ấy có đồng ý không.” Hạ Thế Ly có chút u buồn cùng Hách Phúng trao đổi.
Hách Phúng:”Hai người không phải ngay cả con cũng có rồi sao, tại sao còn đính hôn?”
Hạ Thế Ly trừng to mắt, thẹn quá hóa giận nhìn cậu:”Làm sao có thể, tôi cùng Yến Yến còn không có, không có cái kia….Làm sao có con được!”
Đây là lần đầu tiên Hách Phúng thấy Hạ Thế Ly đỏ mặt, cũng biết thì ra bạn gái của Hạ Thế Ly tên là Yến Yến.
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Chắc là ba năm.”
“Không có hành vi nào trên nắm tay nhau?”
Hạ Thế Ly tức giận nhìn cậu:”Đương nhiên là có, chúng tôi đều trưởng thành rồi, cũng sẽ có yêu cầu. Thời điểm thật sự nhịn không được, chúng tôi sẽ…”
“Ân ân, cũng sẽ làm gì?” Hách Phúng kéo ghế vào gần, vảnh tai nghe.
“Cũng sẽ…hôn môi a.” Thanh âm Hạ Thế Ly nhỏ dần, hình như là xấu hổ khi nói với người khác vấn đề cá nhân này.
“Khụ khụ! Thì hôn môi!” Hách Phúng thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.
“Đương nhiên không chỉ vậy….Hôn lưỡi, phương thức tiêu chuẩn gì đó cũng sẽ có.” Hạ Thế Ly đứng đắn nói:”Trước khi kết hôn chúng tôi sẽ không tiến thêm một bước, đây không phải là bảo thủ, tôi nghĩ khi thật sự trở thành chồng của cô ấy rồi mới nhận thức đến chuyện sinh hoạt vợ chồng.”
“…..Vậy con của cậu ở đâu ra?” Hách Phúng nghĩ mãi không ra.
“Ở đâu ra con!” Hạ Thế Ly lại trừng cậu:”Cậu không được vấy bẩn tình cảm thuần khiết của tôi và Yến Yến.”
“Được rồi, là tôi vấy bẩn, tôi ô uế…”
Hách Phúng đã hết chỗ nói, cậu thật sự muốn kéo lỗ tai Hạ Thế Ly mà rống lên, ngày hôm qua là tên nào nói mình có con gái, tên cũng đã đặt là Noãn Noãn hả!
Đây là sự việc buổi sáng xảy ra, đến tối, sự việc lại biến thành cái khác.
“Hách Phúng, cậu có thể giúp tôi một việc không?”
“Ân, nói đi.”
“Cậu nói một bé gái sẽ thích thứ gì, thời điểm lần sau gặp con bé tôi muốn tặng cho Noãn Noãn món quà nó thích.”
“….” Hách Phúng cầm cây lau nhà bước đi.
“Sao cậu không nhìn tôi?” Hạ Thế Ly đuổi theo không tha.
“Bởi vì tôi không muốn cùng cậu tranh luận, sẽ làm thần kinh rối loạn.”
“Tôi có cùng cậu tranh luận gì sao?” Hắn hỏi.
“Được, tôi hỏi cậu một câu, cô bé tên Noãn Noãn đến tột cùng là gì của cậu?”
“Cậu đang nói giỡn à.” Hạ Thế Ly buồn cười nhìn cậu:”Đương nhiên là con của tôi và Yến Yến.”
“Cậu không phải không cùng Yến Yến nhà cậu chung chăn gối sao, ở đâu ra con gái? Nhặt về?”
Hạ Thế Ly đỏ mặt.
“Không, là thân sinh.”
“Không chung chăn gối, ngược lại cậu nói cho tôi biết hai người làm sao sinh con gái được a! A, hai người nắm tay nhau, con từ trong bụng chui ra?”
Lúc Hách Phúng phản bác vấn đề thực tế, Hạ Thế Ly luôn một bộ dáng không cách nào hiểu được nhìn cậu, giống như Hách Phúng hỏi vấn đề căn bản không phải là vấn đề.
Cái này làm Hách Phúng cảm thấy mình mới là thằng ngốc. Vì vậy sau vài lần Hách Phúng đã học được phương pháp mới sống chung với Hạ Thế Ly.
Bình thường buổi sáng cùng hắn chào hỏi, thời gian này Hạ Thế Ly hoàn toàn không nhớ mình có một đứa con gái, cậu nói với hắn, hắn sẽ nổi nóng lên!
Buổi tối phải nghe Hạ Thế Ly càu nhàu giúp hắn tìm cách khiến cô bé vui vẻ.
Tình huống buổi trưa là có đôi khi hắn nhớ rõ, có đôi khi hắn căn bản không nhớ. Nhưng bất luận như thế nào, trong lòng Hạ Thế Ly thủy chung luôn nhớ rõ một cái tên — — Yến Yến, cô gái này là người hắn yêu nhất.
Tách rời hoàn toàn cuộc sống, Hách Phúng không biết hắn như thế nào có thể thích ứng được. Buổi sáng như một thanh niên có mối tình đầu, buổi tuổi liền mở ra hình thức người cha tốt, mà thời gian ở giữa là khác hẳn, Hạ Thế Ly hoàn toàn quên mất.
Tổng lại thì tất cả ký ức và năng lực sinh hoạt hằng ngày của hắn đều rất bình thường, nhưng những ký ức liên quan đến Yến Yến sẽ xuất hiện một ít mơ hồ. Cô con gái tên Noãn Noãn cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, còn những sự việc khác tất cả đều quay quanh người tên Yến Yến này sinh ra.
“Này rốt cục là bệnh gì vậy a.”
Thời điểm Hách Phúng bị Hạ Thế Ly tâm thần phân liệt gây sức ép đến chịu không nổi sẽ tìm Lâm Thâm oán giận vài câu.
“Có đôi khi tôi thật nghi ngờ mình không cùng con người nói chuyện.” Hách Phúng gục mặt xuống bàn, lần này sẽ là Hạ Thế Ly tuần lâm đi. Mấy ngày nay, hai người thủ lâm hoàn toàn yên tâm giao công việc tuần lâm nguyên bản do mình làm cho Hạ Thế Ly.
Lâm Thâm nói:”Vậy cậu cho rằng cậu ta là cái gì?”
“Du hồn dã quỷ, yêu quái trong núi, cái gì cũng được miễn sao không phải là người. Người bình thường có thể phân liệt giống cậu ta sao?” Hách Phúng nói:”Không phải tra ra có một người trẻ tuổi tên Hạ Thế Ly đã qua đời mấy tuần trước sao, buổi tối tôi trộm đến phòng Hạ Thế Ly xem cậu ta đến tột cùng là người sống hay cô hồn dã quỷ!”
Chân mày Lâm Thâm nhướn lên.
“Anh không cần đi làm việc này, tôi có thể khẳng định cậu ta là người sống.”
“Vậy tại sao tên…”
“Hạ Thế Ly nhất định là tên thật sao?” Lâm Thâm nhìn cậu:”Đối với một người xa lạ cậu có lý do gì cam đoan thời điểm mới gặp cậu thì chắc chắn sẽ nói tên thật?”
“A, ha ha, cũng phải a.” Hách Phúng bị anh nhìn không khỏi cảm thấy có chút áp lực. Ngồi thẳng dậy, ho nhẹ vài tiếng:”Vậy theo anh tình huống của cậu ta là gì?”
“Một loại của bệnh hoang tưởng.”
“Bệnh hoang tưởng?”
“Có khả năng người bạn gái Yến Yến cùng cô con gái Noãn Noãn cậu ta nói đều không tồn tại trên đời. Nếu đúng như vậy Hạ Thế Ly chính là một người sống trong ảo tưởng. Cậu và tôi trong mắt cậu ta hoàn toàn là một bộ dáng khác.”
“Bộ dáng như thế nào?” Hách Phúng kinh hồn bạt vía.
“Cái này thì chỉ có bản thân cậu ta biết, mỗi người mắc bệnh hoang tưởng trong đầu đều có một thế giới khác. Chỉ sợ trong mắt bọn họ thế giới hiện thật mới dối trá cùng không chân thật.” Lâm Thâm tổng kết:”Ít ra tình hình trước mắt cậu ta không có khuynh hướng tự sát, đợi khi tìm được người nhà của cậu ta, tôi sẽ liên lạc để họ đem cậu ta đi.”
“Hoang tưởng…” Hách Phúng cúi đầu nghĩ, chẳng lẽ mấy ngày này Hạ Thế Ly nói với cậu cô gái ôn nhu tên Yến Yến cùng với tình yêu ngây ngô tốt đẹp của bọn họ căn bản cũng chỉ là một cơn mưa sương vừa dao động liền tan rã
Nhẹ nhàng mà thổi, từ trong giấc mộng thanh tỉnh. Mà Hạ Thế Ly vì thế lưu lại ký ức bất hạnh cùng bi thương mà thống khổ, tất cả đều không chân thật?
Tất cả là bởi vì Hạ Thế Ly là một người mắc bệnh hoang tưởng?
“Tối tốt lành.”
Ngay lúc Hách Phúng rơi vào hoang mang, có người đẩy cửa bước vào.
Hạ Thế Ly mang theo một thân bụi bặm trở về, tinh thần sáng lạn, nhìn qua thật không giống một người không bình thường.
“Tối tốt lành, vất vả rồi, hôm nay có phát hiện gì không?” Hách Phúng hỏi.
“Ân…hôm nay gần trung tâm khu rừng gặp phải một người đang cắm trại.”
“A! Cắm trại, thời gian này?”
Hạ Thế Ly cười:”Bởi vì hắn chỉ có một mình nên tôi liền đi đến trò chuyện cùng hắn.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn đi xuống núi, còn cần cái gì khác sao?”
“Không, không, tôi chỉ muốn hỏi một người lên núi cắm trại có thể hay không là….”
“Có thể hay không là người tự sát?” Hạ Thế Ly tiếp lời cậu:”Nếu như vậy tôi cưỡng chế hắn rời đi có tác dụng không? Cậu đảm bảo hắn xuống núi sẽ không tìm địa phương khác tiếp tục tự sát?”
“Cái này….” Hách Phúng nhìn về phía Lâm Thâm cầu cứu.
“Cho nên tôi chỉ ngồi bên ngoài lều giống như bạn bè cùng hắn nói chuyện.” Hạ Thế Lý nói:”Tôi không xác định tôi có thể ảnh hưởng một ít đến quyết định của hắn hay không, nhưng mà tôi biết, hắn mong muốn chỉ là môt người nguyện ý nghe hắn nói hết mà không phải đem hắn đối đãi như người ngoài. Về phần kết quả cuối cùng, chúng ta không phải là thần, không cách nào cưỡng chế thao túng, không phải sao?”
Hạ Thế Ly nói xong liền mỉm cười:”Tôi đi làm cơm tối, hai người chờ một chút.”
Nhìn bóng dáng hắn đi xa, Hách Phúng một lúc sau mới hồi phục tinh thần.
“Cậu ta thật sự mắc bệnh hoang tưởng sao? Vì sao tôi lại cảm thấy người này so với chúng ta càng sâu sắc hơn?”
Lâm Thâm không trách móc:”Bởi vì thiên tài và kẻ điên, chỉ cách một bước đi.”
“Vậy cậu ta là thiên tài?”
“Không, cậu ta chỉ là một người đáng thương đồng bệnh tương liên.”
(đồng bệnh tương liền: cùng cảnh ngộ thông cảm cho nhau)
Hách Phúng im lặng, hai người đều không tiếp tục đề tài này, không nói chuyện nữa, Hách Phúng đột nhiên cảm thấy chung quanh đặc biệt yên tĩnh.
Tiếng côn trùng kêu vang trước đó toàn bộ đều biến mất, chỉ để lại một ít âm thanh mỏng manh rất nhỏ từ trong bụi cỏ phát ra. Bản sô-nát dành cho đêm hè đã lặng lẽ ngừng lại.
Chẳng biết từ lúc nào, chung quanh đã bắt đầu có thể cảm giác được tia lạnh lẽo.
“Cuối hè.”
Lâm Thâm mở miệng:”Đã không thể nghe được âm thanh của ve sầu.”
Luôn luôn văng vẳng bên tai, tiếng côn trùng kêu vang thanh thúy bất cứ lúc nào cũng làm bạn với ta, đến tột cùng khi nào đã biến mất?
Ve mùa hạ, đã yên lặng rời đi.
“Phanh — —!” Cửa nhà bếp đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Thế Ly vội vàng vọt ra.
“Làm sao vậy?”
“Yến Yến vừa mới gọi điện cho tôi!” Hạ Thế Ly xoay người nhìn cậu, kinh hỉ nói:”Cô ấy nói đến tìm tôi, bảo tôi ra đón!”
“Ngay bây giờ?” Hách Phúng kinh ngạc, lúc này đã hơn bảy giờ, mà chuyến xe trễ nhất sáu giờ là hết, lúc này còn có người đến?
“Thật xin lỗi, bây giờ tôi phải đi đón cô ấy, không thôi cô ấy sẽ tức giận.”
Hạ Thế Ly vội vàng muốn lao ra ngoài.
“Chờ một chút! Cậu có hỏi cô ấy ở đâu chờ không, nàng đi một mình sao, nè, Hạ Thế Ly!”
Đã không kịp, Hạ Thế Ly cắm đầu chạy vào trong đêm, lao đi không còn bóng dáng.
Hách Phúng uổng công đứng tại chỗ, ngoài sân không có tiếng côn trùng kêu khiến rừng cây đặc biệt yên tĩnh làm người ta cảm thấy vắng lặng.
Lâm Thâm từ trên mặt đất cầm lên một món đồ, là điện thoại Hạ Thế Ly luôn cầm trong tay vừa rồi vội vàng nên làm rớt xuống đất.
Lâm Thâm cầm điện thoại lên, lật xem môt hồi, nhẹ giọng gọi:”Hách Phúng.”
“Ân.” Hách Phúng xoay người lại.
Thấy Lâm Thâm mở nắp điện thoại ra.
【 Yến Yến vừa rồi gọi cho tôi, bảo tôi ra đón cô ấy! 】
Điện thoại này, căn bản không có chíp điện tử.
Hạ Thế Ly hắn chạy đi đâu rồi?
Đi đâu?
Ve sầu biết, nhưng không có ai đến trả lời, biết.
Không biết.
=================================================
Chíp điện tử: còn được gọi là CPU của điện thoại, CPU là tên viết tắt của từ Centranl Processing Unit hay còn gọi là bộ xử lý trung tâm của điện thoại hay máy tính. Có thể nói CPU chính là “trái tim” của mỗi chiếc điện thoại. Mọi thao tác trên điện thoại đều được xử lý thông qua CPU, nếu như điện thoại không có CPU thì có nghĩa chiếc điện thoại đó không thể sử dụng được.
13599454_922073054569220_1560202851_n