Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 4: Kẻ tự sát (phần 1)


Đọc truyện Có Giỏi Thì Đừng Chết – Chương 4: Kẻ tự sát (phần 1)

Thực đơn bữa sáng hôm nay là trứng ốp la. Chiên trứng ốp la thì không được bỏ quá nhiều dầu nhưng cũng không thể bỏ quá ít, lòng đỏ phải vừa chín tới, không được chín quá.

Xèo…xèo…xèo.

Tiếng dầu sôi trong chảo kêu vang từng đợt, hương thơm nhẹ nhàng bay ra.

Một người đứng trước bếp một tay cầm một quyển sách, tay còn lại thì tiếp tục xóc chảo, lẩm bẩm: “Một ít muối.”

“Tiêu, bỏ cũng được không cho vào cũng được …”

Lúc Lâm Thâm từ trong phòng đi ra, thì thấy một bóng người cao gầy đứng ngay phòng bếp, giống như là mụ phù thủy vừa lẩm bẩm vừa đảo cái chảo trong tay.

“Này, anh có ăn cay được không?” Người nọ nghe thấy tiếng bước chân của anh, quay qua hỏi một câu.

Lâm Thâm lắc đầu, lại thấy đối phương không có quay người lại mới mở miệng nói: “Tôi thích ăn lạt.”

“OK.”

Hách Phúng đáp lại, năm phút sau cậu bưng ra một đĩa trứng ốp la đặt trên bàn, trứng ốp la hiện ra màu vàng, giòn mà không khét, mềm mà không dai. Nhìn kỹ, lòng đỏ chính giữa vẫn còn lay động, thật làm người ta muốn động đũa ngay.

“Có sữa không?”

Lâm Thâm chỉ chỉ tủ lạnh, Hách Phúng chạy qua, chỉ nhìn thấy một bình sữa, nhìn đến hạn sử dụng thì phát hiện còn vài ngày nữa là hết, nếu không uống chỉ sợ nó sẽ hư.

Khi cậu cầm ly và sữa về, thấy Lâm Thâm vẫn chưa động đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa trứng, như đang nghiên cứu gì đó.

“Như thế nào, có phải tay nghề của tôi rất khá không?”

Lâm Thâm ngẩng đầu, nghĩ rồi lại nghĩ.

“So với hôm trước nấu cơm thành cháo, với món “Cơm muối” hôm qua, cái này tôi không thể tin là cậu làm.”

Cái này có được xem như là khen không vậy?

Hách Phùng cười tủm tỉm, ai thèm quan tâm tới anh ta, cậu cứ coi như là lời khen mà nhận thôi.


“Tiến bộ của tôi mắt thường cũng có thể nhìn thấy.”

Cậu đổ sữa ra ly đặt trước mặt hai người: “Còn hơn lúc trước ngày nào cũng ăn mì ăn liền, gặm bánh mì khô, bây giờ anh nên biết thỏa mãn đi.”

Nhớ tới ba bữa “cơm” một ngày của tuần trước, Hách Phúng bày tỏ quả là chuyện kinh dị trong những truyện kinh dị.

Ngày công tác đầu tiên, Lâm Thâm tận tình làm hết chức trách của một người chủ nhà – nấu hai gói mì thịt bò cà chua cho cậu. Khi đó Hách Phúng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Lâm Thâm là không thời gian nấu cơm, nhanh chóng ăn hết.

Nhưng mà ngày hôm sau, điểm tâm sáng hay cơm trưa gì cũng là mì ăn liền thịt bò cà chua, rốt cuộc Hách Phúng cũng bùng cháy.

“Chúng ta có thể đổi món khác được không?” Hắn hỏi.

Khi đó Lâm Thâm đứng trong bếp tự hỏi một chút rồi bỏ hai gói mì thịt bò cà chua trong tay xuống, Hách Phúng còn chưa kịp vui mừng, chỉ thấy anh mở một ngăn tủ khác, lấy ra hai gói mì thịt bò dưa chua.

Kể từ lúc đó, Hách Phúng đã ngộ ra một chân lý, ở trong đầu của Lâm Thâm đổi món khác đồng nghĩa với đổi loại mì ăn liền khác, bởi vì cái thằng cha sống hơn hai mươi mấy năm trên đời này chỉ biết nấu duy nhất một món – MÌ ĂN LIỀN!!!

Sau đó, thức ăn của hai người được Hách Phúng mạnh mẽ giành giật để phụ trách, trải qua nhiều cuộc thí nghiệm, cuối cùng chỉ trong vài ngày cũng có thể làm ra món ăn có thể nuốt được.

Từ đó, Hách Phúng thoát khỏi tra tấn của mì ăn liền và cơm cháy.

“Cậu từng học nấu ăn à?” Lâm Thâm gấp một miếng trứng, lòng đỏ không cẩn thận bị anh chọc vỡ, từ từ chảy ra.

Hách Phúng đau lòng nhìn anh lãng phí mỹ thực, thuận miệng trả lời: “Không có, anh cũng thấy mà mấy ngày nay tôi mới học.”

Bỏ vào miệng thêm một miếng trứng, Lâm Thâm bình luận: “Vậy thì cậu rất có năng khiếu.”

“Ha ha.” Hách Phúng không biết gì là khiêm tốn, nói: “Cám ơn, anh là người thứ một trăm lẻ một nói như vậy.”

Lâm Thâm dừng nhai, đánh giá cậu, thấy Hách Phúng vẻ mặt cực kỳ chân thật, hoàn toàn không giống như có ý khoe khoang hay là đang nói giỡn.

Một trăm lẻ một, lần nào cậu ta cũng đếm à? Còn một trăm người trước đó, rốt cuộc là khen cậu cái gì? Nói như vậy, cậu không biết ngượng à?

Nghĩ nghĩ một lúc, Lâm Thâm vẫn đem lời trong miệng định nói nuốt xuống. Vì ba bữa ăn mà suy nghĩ, anh quyết định tiếp tục im lặng.


Dùng xong bữa sáng, Hách Phúng cho rằng hai người lại bắt đầu đi tuần tra như mọi khi. Khu rừng Lục Hồ này chiếm diện tích rất lớn, với tốc độ của người bình thường mà tuần tra, tối thiểu cũng phải mất ba ngày, cho nên bình thường Lâm Thâm đều mang theo anh tuần tra một nơi, sau đó lại chuyển sang nơi khác, cứ như vậy mọi một chỗ trong khu rừng đều được tuần tra một lần.

Tuần thứ nhất công tác, không biết do vận khí tốt hay do nhân phẩm tốt, Hách Phúng không gặp phải một thi thể nào cả, bọn họ giống như người giữ rừng bình thường, chỉ đơn giản tuần tra rừng mà thôi.

Điều này làm cho cậu không khỏi nghi ngờ, chuyện trước đó có phải là lỗi giác của cậu hay không, trong rừng này kỳ thật cũng không có nhiều người luẩn quẩn trong lòng muốn đi tìm cái chết.

Ngày hôm nay sau khi giải quyết xong bữa sáng, việc đầu tiên mà Lâm Thâm làm lại không phải là gọi cậu đi tuần.

“Cái gì… xuống núi?” Hách Phúng kinh ngạc.

Lúc này Lâm Thâm đã thay quần áo rồi, gần như lúc bình thường anh chỉ mặc áo tay dài sẫm màu, thời gian làm việc thì thay đồng phục của kiểm lâm.

“Xuống núi.” Lâm Thâm nói, không thèm giải thích lý do cho Hách Phúng. “Một phút sau xuất phát.”

Nói xong, anh đã đi ra ngoài cửa. Hách Phúng chỉ kịp quay qua thay đồ, ra khỏi nhà đã thấy Lâm Thân tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Nhìn thấy cậu đi ra, Lâm Thâm cũng không quay đầu lại, giống như đã nghĩ rằng Hách Phúng sẽ lập tức đuổi kịp.

Trong lòng thầm mắng một câu, Hách Phúng chạy chậm đuổi theo anh.

“Vì sao lại xuống núi?” Hách Phúng hỏi.

Trong mắt cậu, Lâm Thâm là biểu tượng hoàn hảo cho trạch nam ở trong rừng, nếu không tuần tra rừng, anh cũng không thèm bước ra khỏi nhà nửa bước.

“Làm một chút công tác chuẩn bị.” Lâm Thâm đáp: “Sắp tới sẽ là thời kì cao điểm mỗi năm một lần, chúng ta phải xuống núi chuẩn bị một chút.”

Thời kì cao điểm?

Sắc mặt Hách Phúng tái nhợt, ngàn vạn lần làm ơn đừng là thứ mà cậu đang nghĩ đến. Nhưng đồng thời cậu cũng có dự cảm, thứ mà Lâm Thân nói đến nhất định là thứ mà cậu không muốn đối mặt nhất. Bi kịch chính là Hách Phúng biết dự cảm của mình chính là cái thể loại tốt thì không linh, mà cái xấu lúc nào cũng linh.

Xuống núi, hai người đi gần hai tiếng mấy, tuy rằng trong rừng không giống như sơn đạo quanh co, nhưng cũng không dễ đi. Đợi cho đến khi đến được trấn nhỏ dưới núi, đã đến giờ cơm trưa.

Lâm Thâm dẫn theo Hách Phúng không vào trong trấn, mà đi về phía đồn công an bên ngoài, hình như đang trao đổi công việc với cảnh sát. Sau khi Lâm Thâm đi vào, anh bảo Hách Phúng lên trấn mua chút sữa và gia vị, mấy thứ này trong nhà gần hết rồi.


Hách Phúng liền hí hửng cầm tiền của công đi mua sắm. Bởi vì cậu là người mới đến, bộ dạng lại đẹp trai, ở trong trấn nhỏ này khiến không ít người chú ý. Trong đó có 80% đến từ nữ nhân, 10% đến từ nam nhân, 10% còn lại là của con nít.

Hách Phúng chưa bao giờ đem con nít chia ra thành đàn ông hay phụ nữ, bởi vì trong mắt cậu tất cả phụ nữ dù già hay trẻ đều trong phạm vi đi săn của mình, nhưng mà nếu đem mấy cô bé chưa đầy mười hai tuổi xếp vào, không khỏi quá mức cầm thú. Cho nên Hách Phúng nhận định phụ nữ bình thường đều là mấy cô trên mười ba.

Kỳ thật, chuyện này cũng không phải cầm thú lắm. (Vơn, không hề cầm thú)

Trên trấn chỉ có mấy cửa hàng, đều là nhà dân tự mở, Hách Phúng tùy tiện tìm một nhà, vừa vào cửa liền cười lễ phép với cô chủ tiệm. Sau đó dưới con mắt vừa tò mò vừa e lệ, chọn một loạt các thứ.

Một phút sau, cậu đem một đống lớn dầu, muối, tương, giấm bình bình hủ hủ đưa ra tính tiền, cô chủ tính năm mươi sáu đồng. Hách Phúng đưa một trăm chẵn, thối lại năm mươi.

“Ai da, vừa lúc không có tiền lẻ. Tiểu ca, tiền này coi như thiếu nha, lần tới lại đến mua.” Cô chủ tiệm cười đến sáng lạn.

“Như vậy sao được?” Hách Phúng mỉm cười, để lại một bình nước tương tám đồng: “Không thể để cô làm ăn lỗ vốn được, thưa quý cô.”

Chủ tiệm sống gần mấy mươi năm, lần đầu tiên có người gọi mình là quý cô, ánh mắt kia cũng biến thành xuân thủy.

Hách Phúng cười mỉm, thể hiện phong cách cực kỳ ga lăng của một quý ông, sau đó gật đầu một cái, không nói thêm nữa, rời khỏi.

Cậu có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng dính sau lưng mình, chút ít tiền lẻ này không phải nhiều nhặn gì. Không thể vì lợi ích nhất thời mà chiếm chút tiện nghi, không phù hợp với nguyên tắc của Hách Phúng. Chuyện cậu thích làm nhất chính là thả dây dài câu cá lớn.

Phỏng chừng lần sau đến nơi này, cô chủ tiệm kia sẽ thân thiện hơn rất nhiều. Sau vài lần tiếp xúc, Hách Phúng sẽ có thêm một người bạn nhiệt tình lại hiếu khách lại biết đủ mọi chuyện trong trấn, muốn dung nhập vào cái trấn nhỏ này, hoặc tin tức gì trong trấn cũng sẽ tiện hơn.

Ví như, quan hệ của Lâm Thâm với những người trong trấn rốt cuộc là như thế nào?

Việc này cho dù không thể đi hỏi người thật, Hách Phúng cũng chỉ biết từ từ mà tìm hiểu.

Mang theo một đống bao lớn nhỏ, tâm tình Hách Phúng không tồi, đang muốn đi qua đường lại bị người phía sau đụng phải. Tình huống báo động đỏ, vì để giữ thăng bằng, Hách Phúng chỉ có thể nghiêng qua bên trái. Mấy cái bao trong tay theo quán tính chuẩn bị tiếp xúc thân mật với bờ tường, thế này thì mấy chai lọ trong đó chẳng phải bể tan tành sao?

Một bàn tay vững vàng vươn đến, đầu tiên là giữ lấy mấy cái bao, sau đó mới đỡ Hách Phúng.

“Đi đứng cũng không xong.” Tiếng của Lâm Thâm truyền tới.

Hách Phúng không thèm để ý tới cái thằng cha coi đồ vật quan trọng hơn người kia, việc đầu tiên mà cậu muốn làm nhất là xem coi rốt cuộc là ai lại lỗ mãng như vậy, cậu lớn chần dần như thế đi trên đường, vậy mà cũng ráng đụng cậu cho được.

Nhưng chờ cậu ngẩng đầu thì đã không còn ai, cả con đường dài chỉ có hai người – cậu và Lâm Thâm.

“Không cần nhìn, người đã chạy xa.”


Lâm Thâm tiếp nhận mấy cái bao.

“Nó cũng không cao, hình như là con nít.” Lại nhìn con đường phía trước, Lâm Thâm giả vờ bí ẩn nói: “Chạy lên núi, nếu vận khí tốt, trên đường chúng ta có thể gặp nó.”

Hách Phúng sửng sốt: “Ý của anh là?”

“Người nơi khác, đi lại vội vàng, một mình chạy lung tung ở sau núi.” Lâm Thâm phớt lờ cầm mấy bao đồ đi về phía trước. “Cậu cho rằng còn có thể là gì?”

“Vậy anh…” Hách Phúng muốn hỏi anh: Anh không vội sao, không thèm quan tâm sao? Cho dù không có gì, nhưng nhiều thêm một thi thể phải vác về cũng là gánh nặng công việc nha.

“Người một lòng tìm chết, ai cũng không ngăn được.” Lâm Thâm dùng khóe mắt liếc nhìn cậu: “Hơn nữa nó sống hay chết, liên quan gì đến tôi?”

“…”

“Còn nữa, vừa rồi tôi quên nói, hết trong đây cũng chỉ có 48 đồng, cậu mới đưa tôi có 50 đồng.”

“Còn hai đồng tôi mua kẹo cao su, được chưa?”

Lâm Thâm gật gật đầu: “Tiền lương tháng sau lấy trừ lại.”

Hách Phúng đã không còn nói gì được, chính là cuốn sổ nhớ nhỏ trong lòng lại yên lặng bổ sung thêm.

Tên: Lâm Thâm

Thuộc tính: mặt nóng tâm lạnh, tính toán chi li

Những thông tin khác: Còn chờ khai quật.

Hai người tiếp tục theo đường cũ đi lên núi. Đến nửa đường thì …

“Kẹo cao su.”

“Cái gì?”

“Cho tôi một cái.”

“…”

Facebook Comments


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.