Đọc truyện Cơ Giới Khách – Chương 81: Buổi học đầu tiên
Vương Lang, nói đúng hơn là tiềm thức của hắn, đang đứng trong vùng không gian trắng xóa vô tận của miền zone z. Trước mặt là là tấm huân chương hình ngôi sao bảy cánh – huy chương bắc đẩu. Lần này nó không hiện ra dưới dạng thực thể, mà nhìn giống như ảnh ảo, do các chùm ánh sáng tạo thành, có thể nhìn thấy sự xao động, nhấp nháy, của các điểm sáng.
Khoan hãy manh động, Vương Lang thử dò xét hiện trạng của mình cùng môi trường xung quanh trước, hắn đã có quá nhiều bài học về sự chủ quan rồi, không tự rút kết luận được thì gọi là Vương ngốc đi.
Không gian này không thật như zone s, là một vùng trắng vô tận trong tầm mắt, khi hắn di chuyển, cảm giác như chỉ đứng yên một chỗ, không thấy thêm gì mới. Khoảng cách của hắn và huy chương ngôi sao bắc đẩu vẫn không đổi.
Vương Lang có thể chủ động tiến nhập vào vùng zone z này, nhưng thoát ra thì không, đó là kết luận sau khi đã thử nhiều cách, điều đó làm hắn thấy lo lắng. Nếu có thể giống như miền ảo ảnh ( zone s) thì hắn an tâm hơn nhiều, khi đó nếu thân thể ngoài thế giới thật có vấn đề, suy nghĩ tại zone s sẽ phản ứng nhanh hơn, giống như đang nhắm mắt suy nghĩ, sẽ chủ động nhiều hơn. Còn trạng thái này không thể thoát ra dễ như thế, phải chờ tới lúc bị đánh thức hay tự ngủ dậy.
Có lẽ tiềm thức là một hình thái vận động khác của bộ não, giống như giấc mơ, không ai đặt hàng trước được, cũng không phải giấc ngủ nào cũng nằm mơ được.
Còn một điều nữa, là quan trọng nhất. Trong zone s, tinh thần và vùng chứa của hắn, thông qua cổng tinh thần, có thể liên kết với miền ảo ảnh, một không gian được cấu thành từ nhiều loại năng lượng, có thể coi zone s là vùng chứa công cộng của địa cầu, tại đó Vương Lang vẫn có thể điều khiển được năng lượng của mình. Còn tại không gian zone z này, hắn chỉ là một mớ ý thức, không thể sử dụng được gì.
Đành phải giao sự an toàn của mình cho tấm lưng của Trương Phóng, người này không thể khiến Vương Lang an tâm hoàn toàn, nhưng tin tưởng thì vẫn được, đó là món quà mà sự lương thiện của Trương Phóng mang tới, một thứ rất xa xỉ trong vùng sinh tồn.
Vương Lang tập trung vào ngôi sao cổng vào kia.
Ở giữa ngôi sao là màn hình giao tiếp, giống như cái Vương Lang đã thấy trên phi thuyền của chấp pháp giả. Bên trên màn hình hiển thị khuôn của bàn tay, có lẽ là cách mở khóa để sử dụng, giống như cách xác nhận của hợp đồng nhập học lần trước.
Đúng như đã đoán, sau khi Vương Lang chạm tay vào, màn hình xuất hiện nội dung mới. Các dòng chữ bắt đầu hiện ra.
Xác nhận học viên đã đăng ký.
Số thứ tự: 001.
Trình độ: sơ cấp
Số buổi học: 0
Gói học phần cơ bản: 0
Gói học phần yêu cầu: 0
Điểm trung bình: n/a
Số lần thi lại: n/a
Điểm tích lũy: 0
Học phí đã đóng: 0
Học phí nợ: 0
Tiền phạt: 0
Lãi suất chậm học phí: 0
Lãi xuất chậm tiền phạt: 0
Nhắc nhở: nợ gốc có thể bảo lưu, lãi suất phải trả định kỳ. Trả trễ sẽ tính vào nợ gốc.
Bắt đầu chương trình học: yes / no.
Vương Lang méo mặt nhìn dòng nhắc nhở quá sâu sắc, học viện bắc đẩu này thật không tầm thường, ngay trang đầu đã dạy cho học viên chân lý sáng suốt đến như thế. Chỉ một câu đó thôi là đủ để ra ngoài mưu sinh rồi,(cho vay tín dụng). Vương Lang ấn vào chữ” yes”.
Chương trình dạy học của học viện bắc đẩu. Bản nâng cấp lần hai.
Yêu cầu nhập tài khoản của vùng zone s. Có thể thay bằng tài khoản của thế giới thật, nhưng cơ quan chủ khoản phải liên kết với zone s.
Tên tài khoản: *******
Mật mã: ********
Đã nhập / thoát ra.
Vương Lang có tài khoản trong zone s, nhưng hắn chỉ dùng tinh thần ấn ký để tạo, chưa dùng danh tính thật để xác minh, hiện chưa có tên hay mật khẩu chính thức, tức là hẳn chỉ có thể dùng tiền với định dạng tinh thần tệ, còn chuyển qua tài khoản thế giới thật, thay bằng tiểu kim thạch thì không, tất nhiên nếu dùng cách không chính thống như giao dịch miệng thì sẽ khác. Về tài khoản thế giới thật, cư dân thành thị cấp ba như hắn nhìn chung đều sử dụng ngân hàng là con heo đất, địa điểm giao dịch là hố đất trong vườn. Cơ bản là vì tiểu ngân thạch không được coi là tiền tệ có thể lưu thông giữa các thành thị hay vùng lãnh thổ. Lý do thì dễ quá rồi, tự hiểu.
Không có tiền mua vé gửi xe, thì tự dắt về, khỏi thi, đó là nghĩa đen của câu nói, bị loại ngay vòng gửi xe. Cảm giác lúc này của Vương Lang, chính là đứa trẻ nghèo đi chân không đứng sau hàng rào nhìn người khác khai giảng, bong bóng bay rợp trời.
Bỗng một ý tưởng nảy ra trong đầu Vương Lang, khiến hắn phải tự vỗ tay mà khen trí nhớ mình. Muốn vào dễ thôi, túm cổ một đứa, trấn lột quần áo rồi trà trộn vô mà làm lễ khai giảng, không lẽ phải bắt học viên đeo hóa đơn trước cổ. Vương Lang nhập vào số tài khoản của La Thần, cái mà lúc đưa ra cổng tinh thần La Thần đã nói với Vương Lang. Vậy mà lại được, có lẽ phải chờ lúc biên lai gửi về thì mới phát sinh vấn đề. Dòng chữ tiếp tục hiện ra.
Học viên mang số báo danh từ 001 đến 099 sẽ được miễn phí gói học phần cơ bản sơ cấp.
Đồng ý: yes/ no.
Khỏi nói cũng biết Vương Lang chọn nút nào.
Chọn một trong bốn gói sau, có thể chọn cùng lúc nhiều gói, nhưng nên đọc lại quy định về học phần.
+ Gói cơ giới sư sơ cấp.
+ Gói cơ giới sĩ sơ cấp.
+ Gói năng lượng đặc thù.
+ Gói kiến thức vùng zone.
_ Đọc lại quy định học phần: yes / no
Đang đi đường thấy bốn tờ tiền rớt dưới đất, bạn sẽ lụm tờ nào, đoán xem Vương Lang sẽ làm gì, gợi ý, tìm dòng có hai chữ ” miễn phí “. Màn hình tiếp tục hiện ra:
Học viên 001 đã chọn 4/4 gói sơ cấp.
Thanh toán: 0/0
Nhấn vào một gói để bắc đầu chương trình học.
+ Gói cơ giới sư sơ cấp.
+ Gói cơ giới sĩ sơ cấp.
+ Gói năng lượng đặc thù.
+ Gói kiến thức vùng zone.
Vương Lang vẫn còn nhớ bản quy định về học phần. Những qui định liên quan lúc này là, chọn gói nào thì phải thi đủ điểm gói đó mới được chọn gói cao hơn. Chọn bốn gói thì phải đạt cả bốn gói. Gói nào không đạt thì phải tốn tiền thi lại.
Thật ra bất cứ ai đã đọc qua quy định học phần cũng đều có thể dễ dàng thấy cái sai của Vương Lang trong quyết định vừa rồi.
Lựa chọn tốt nhất, chính là chỉ chọn một gói thuộc một lĩnh vực, học tập và hoàn thành nó. Sau đó chọn gói trung cấp, cao cấp.. cũng thuộc lĩnh vực đó để học. Khi đó, nếu muốn học thêm một lĩnh vực khác, chỉ cần bỏ tiền mua gói sơ cấp mà thôi, như vậy sẽ “lách” được quy định: chọn bao nhiêu, hoàn thành bấy nhiêu mới được chọn thêm. Vì yêu cầu của học viện bắc đẩu, chỉ cần hoàn thành một gói cao cấp của một lĩnh vực bất kỳ, thì có thể tốt nghiệp. Mấy gói chọn sau khác, bỏ giữa chừng cũng không sao.
Lỗ hổng này vừa đảm bảo được quyền tự do học tập của học viên, vừa để tránh trường hợp, những học viên có nhiều tiền, mua nhiều gói cùng lúc, rồi học tập lan mang, không chuyên sâu được, câu nhất nghệ tinh nhất thân vinh cũng có cái lý của nó.
Cơ bản là sẽ không ai mua hết bốn gói sơ cấp cả, vì sẽ phải đạt chuẩn cả bốn gói mới được mua gói trung cấp. Thà học chuyên môn chính, coi ba môn kia là phụ, thích thì nghiên cứu thêm.
Điều đó qua đơn giản, Vương Lang đã nghĩ ra từ lúc đầu, nhưng hắn vẫn đưa ra quyết định như vậy, dù cho hắn chọn lại trăm lần, vẫn sẽ không thay đổi.
Vương Lang có một khát khao mạnh mẽ đối với kiến thức và học tập kiến thức. Một phần là vì điểm xuất phát thấp của hẳn. Luôn luôn có đứa trẻ trốn học đi chơi game, và có đứa trẻ cầm bọc rác nhìn cổng trường rơm rớm nước mắt. Giống như việc Vương Lang thà ngồi phi thuyền một mình đi đến học viện của Lý gia, chứ không muốn chậm trễ thêm vài ngày ngao du với hai tiểu đệ La Lý. Cánh cổng của học viện là quá xa vời đối với một đứa trẻ 14 tuổi đến từ thành thị cấp ba như hắn. Nếu có một cơ hội để chạm vào, không bao giờ hắn buông tay.
Quá nhiều điều gần đây xảy đến với hắn, mà hắn không biết vì sao, chỉ có thể miễn cưỡng mà tìm cách đối phó, hay cúi đầu chấp nhận, như kẻ mù đi trên xa lộ, mặc người khác đưa đẩy. Cảm giác số phận của mình lại xa rời bàn tay như thế, hắn không muốn và không thích tiếp tục nữa.
Vương Lang là kẻ kiên cường, kiên cường đến cố chấp. Nếu không hắn sẽ không chịu đựng được việc sé rách vùng chứa để đựng được năm mươi vòng sáng. Cố chấp đến mức coi việc khắc hàng chục triệu mạch cơ bản là niềm vui, thử hỏi mấy học viên cơ giới sư khác xem, việc đó đối với họ là cực hình, là hành xác, là bài tập về nhà trong dịp lễ, tránh còn tránh không được. Mà cái sự cố chấp đó đạt đến mức tận cùng của điên khùng bằng việc hành xác mình bằng phong nguyên tố. Cái vũng máu dưới chân lúc đó của hắn, dùng làm sơn, thì thoải mái sơn đỏ vài cái phòng luyện tập như thế.
Vương Lang có một câu hỏi to lớn, về xuất thân của mình. Có một lời hứa nặng nề với sư phụ. Có một khát khao được sống và tồn tại như một người đàn ông chân chính, một người đàn ông có thể thực hiện được lý tưởng của mình. Cùng sự lo lắng về an nguy của sư phụ, chưa bao giờ nguôi ngoai trong hắn. Cách duy nhất để thực hiện những điều đó, là phải bước đi không ngừng trên con đường đã chọn, mà hành trang hắn cần nhất. Như người ta hay nói, tri thức là sức mạnh, là chìa khóa dẫn đến thành công.
Còn một lý do cuối cùng nữa, lý do quan trọng nhất, lý do tiên quyết, khiến hắn không thể làm khác. Chỉ một lý do đó thôi là đủ quyết định của hắn là bắt buộc, không thể thay đổi. Bốn gói đó được miễn phí. Thấy bốn tờ tiền mà lụm thiếu một tờ thì cả đời hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được. Chắc chắn là như thế.
Học cũng phải có trước sau, cộng trừ trước rồi mới tới nhân chia. Đằng nào cũng phải học xong hết cả bốn, vậy thì chọn lĩnh vực có lợi nhất, mình cần nhất lúc này cái đã. Chắc chắn là cơ giới sư rồi, nó là lựa chọn mà sư phụ dành cho Vương Lang, là mục đích hướng tới khi rời khỏi Lan Đông thành, dù đầu thừa đuôi thẹo nhưng cũng là lĩnh vực duy nhất mà hắn được dạy. Cũng là nhờ đó mà hắn có hơn 400 triệu tinh thần tệ trong tài khoản, là hướng đi rõ ràng nhất lúc này.
Vương Lang nhấn vào nút gói năng lượng đặc thù, rồi nhịp nhịp chân háo hức xem cái gì sẽ hiện ra. ( đừng hỏi vì sao, đây là bí ẩn của vũ trụ, giống như việc cuối tuần đi quẩy dù biết cuối tháng ăn mì gói. Hay lúc yêu cô ấy hiền như cún con mà lấy về thì tiến hóa thành sư tử, hãy chấp nhận đi)
Khác với suy nghĩ của Vương Lang, dòng chữ trên màn hình biến mất, một hình chiếu thu nhỏ của ngôi sao bảy cánh hiện ra, rồi thoát khỏi màn hình, nó tan biến đi thành những đốm sáng lấp lánh. Không gian xung quanh Vương Lang biến đổi, giống như lúc xảy ra ở buổi lễ khai giảng lần trước trước. Nhưng khung cảnh thì khác, lúc ổn định lại, Vương Lang thấy mình đang ngồi trong một giảng đường.
Giảng đường rất rộng, có đủ chỗ ngồi cho cả ngàn người, bàn ghế xếp theo hình vòng cung, càng ra xa bục giảng thì càng lên cao, bài trí xung quanh rất đơn giản, chủ yếu là hướng mọi cái nhìn về bục giảng trung tâm. Vương Lang lúc này đang ở khoảng giữa của dãy ghế, có tầm nhìn rất tốt.
Có kinh nghiệm lần trước, biết đây chỉ là hình chiếu được tạo ra sẵn, Vương Lang như đứa trẻ háo hức trong ngày đầu đi học, hắn cố tình chạy lên bàn đầu để ngồi. Khi đó Vương Lang mới phát hiện, trong không gian này, khoảng cách giữa hắn và bục giảng là cố định, dù hắn ngồi bàn đầu hay bàn cuối đều như nhau, luôn có một tầm nhìn tốt nhất, nếu cố tiến tới bục giảng thì sẽ như dậm chân tại chỗ, không thể chạm vào được. Cách thiết kế này thật hay, Vương Lang cảm thấy thích thú, nếu thật giảng đường này chật kín học viên, mọi người đều có thể nhìn thấy giống như nhau. Chữ công bằng trong quy định của học viện, thật không phải nói chơi.
Rồi một bóng người xuất hiện trên bục giảng, dáng đẫy đà, da mặt hồng hào, hàm ria mép quặp, còn ai khác ngoài ngài tài vụ của học viện, La Chính,La trưởng quỹ đây, bài giảng đầu tiên của gói học phần cơ bản lĩnh vực năng lượng đặc thù bắt đầu, phải nói là làm Vương Lang tấm tắc gật đầu ngưỡng mộ không thôi, bài giảng đã khiến nhân sinh của hắn vững chắc hơn nhiều, tương lai cũng bớt đi phần mờ mịt.
Ngài trưởng quỹ bễu môi nhìn một vòng giảng đường, rồi bỗng nhiên đập bàn tay chỉ trỏ, gân cổ, phun nước miếng ra mà bắt đầu bài giảng thần thánh của mình:
_ Chậc chậc, hí hửng quá nhỉ, học cả năng lượng đặc thù cơ đấy. Ở đây chắc toàn là tinh anh không chứ gì, mơ ước lắm đúng không, không cần phải nói ra đâu, ta hiểu mà. Các đặc thù sư đặc thù giả tương lai, niềm hy vọng lớn nhất của nhân loại, ngưỡng mộ, thật là ngưỡng mộ. Ngồi mát ăn bát vàng, việc nhẹ mà lương cao đúng không, đãi ngộ cũng tốt nhất nữa, quá tuyệt vời.
Đập bàn một cái La trưởng quỹ gào lên, khí thế này thì đến tinh thú cấp cao cũng phải quắn đít mà bỏ chạy:
_ Vậy các ngươi có biết điều quan trọng nhất mình cần phải học lúc này là gì không. Không biết à, đầu tiên là phải học làm người, nếu không phải là người tốt thì món quà các ngươi nhận có quý tới mấy cũng vô dụng, đầu tiên phải làm người tốt trước cái đã. Mà muốn làm người tốt thì phải làm gì, đó là phải làm việc tốt, việc đúng đắn, việc không thẹn với lương tâm. Nhất là các ngươi,tinh anh của nhân loại, thì càng không thể làm các việc như vậy. Mà các ngươi biết việc gì thiếu đạo đức nhất không, việc gì khiến cho người khác khinh bỉ nhất, sao không biết à, chẳng lẽ trưởng bối ở nhà không nhắc nhở cho các ngươi. Được rồi, để ta nói, là một học viên, đặc biệt là học viên của học viện bắc đẩu, thì điều quan trọng nhất, điều các ngươi không bao giờ được phạm phải. Đó là..
Đập bàn cái rầm, La trưởng quỹ hét lên như sấm:
_ Nợ học phí mà không trả. Là học chùa…
_….tiền…
_.. Lại tiền..
_.. Vẫn là tiền…
_…không gì khác ngoài tiền..
_…nói rồi đó, tên nào chưa đóng học phí thì hết buổi học đóng luôn đi. Tên nào âm mưu học chùa, hay tính học không nổi bỏ giữa chừng rồi khỏi đóng thì coi chừng ta, độc môn của ta là 108 tuyệt học đòi nợ đó.
_…..tiền, tiền, tiền…
Sau hai tiếng đồng hồ, buổi học đầu tiên của Vương Lang đã thành công tốt đẹp, Vương Lang như tấm bọt biển, nuốt lấy từng từ của La trưởng quỹ, đặc biệt là ở những chỗ quỵt tiền, hắn như được khai sáng, xúc động không thôi. Một mối lo trong lòng hắn đã được gỡ xuống.
Không gian giảng đường biến mất, trở về không gian trắng. ngôi sao nhỏ được tụ lại, bay vào màn hình, theo đó một dòng chữ hiện ra.
Học viên 001 có muốn nghe lại bài giảng, học phí tăng thêm là 10% trên giá trị gói học phần.
Nghe lại / qua bài mới.
Khỏi, cảm ơn.
Ngôi sao nhỏ lại hiện ra, tan biến, tạo không gian mới, Vương Lang thấy quen rồi, chà chà hai tay xem thứ gì sẽ hiện ra.
Trước mặt hắn là một phòng thí nghiệm, có nhớ cái bàn hay được dựng lên, cái bàn mà sư phụ Lý Khanh của hắn dùng khi làm lễ khai mở cho hắn. Là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc với quá trình chế tạo thiết bị cơ giới, giá trị thiên liêng mang tính kỉ niệm…
Ai nhớ thì không biết, còn hắn thì quên luôn rồi, nhìn thấy phòng thí nghiệm này là hắn quên luôn, giống như ai hỏi, khi xưa ta có đái dầm hay không,? Không.
Bonus: Nhật ký về quê.
Ngày 11: Thật ồn ào,.. thật ồn ào,.. thật quá ồn ào. Làm sao tiếng động của bữa tiệc có thể vang đến tận đây. Tôi quay lưng lại. Một bầy ăn tươi đang chạy trối chết về phía tôi. Hoảng sợ còn hơn lúc con người nhìn thấy chúng. Chúng kịp thắng lại khi tới gần tôi. Sợ hãi, cố nói nhưng không ra hơi. Đưa cái móng còn dính màu đỏ về phía buổi tiệc. Tôi mỉm cười. Tôi ghét cười còn hơn ghét mùi tanh.