Đọc truyện Cơ Giới Khách – Chương 73: Sự sắp xếp của Raphen
Vương Lang tỉnh lại, nhìn đống máu bê bết dưới chân, rồi nhìn Mỹ Mỹ đang lơ lửng gáy ngủ, còn bản thân hắn thì treo lủng lẳng trên dây trói, chân tay không còn một chút sức lực nào, hắn biết là mình vẫn còn sống. Vương Lang kiểm tra vùng chứa. Không có tổn hại gì, chỉ là từ hai mươi lăm vòng giờ chỉ còn lại hai. Đó là tám mươi năm tiền lương của dạ khách số sáu, không biết trên đời có ai sài sang hơn hắn không.
Cơ thể đã thoát lực, ngay lúc này hắn không không thể tự thoát khỏi dây trói, giá mà lúc này được tắm nước nóng, lăn ra ngủ trên nệm êm, thật là sung sướng biết mấy. Nghĩ đến đây, tự nhiên hai tay hắn, từ phần bắp tay trở xuống, hóa thành làn khói mỏng, thoát ra khỏi dây trói, sau đó lại trở về hình dạng cũ.
Không kịp chuẩn bị, thân trên Vương Lang rớt xuống, hai chân vẫn bị trói làm đập đầu vào nền nhà, máu văng lên dính hết cả đầu cổ, tư thế lúc này thật là khó chịu, Vương Lang giãy giãy hai chân, lần này do tư thế chỏng đầu, hắn nhìn thấy quá trình xảy ra. Hai chân hắn mờ dần, rồi tan ra như sương sớm, phần dây trói tuột xuống. Lúc này hắn chỉ nhìn thấy từ phía trên đầu gối trở lên, phía dưới đã trở nên vô hình. Khi đầu gối hắn chạm vào đất thì quá trình xảy ra ngược lại, phần cẳng chân dần hiện ra, nguyên vẹn, không sứt mẻ gì. Hắn thử nhúc nhích mấy đầu ngón chân, thấy vẫn cử động bình thường. Từ đầu tới cuối hắn không hề làm gì cả, điều khiển cơ bắp không, năng lượng tinh thần cũng không, chỉ suy nghĩ là muốn thoát khỏi dây trói thôi.
Cơ thể không nhúc nhích được nhưng cái cổ thì có thể, Vương Lang ngẩn đầu lên, nhìn dòng chữ hiện ra trên bảng điều khiển của thiết bị bắn phong nguyên tố ” thành công kích thích được 62% tế bào “. Sặc, nhiều hơn tới 22 % vậy cơ thể mình đã chịu bao nhiêu phát bắn đây. May là hôn mê từ đầu tới cuối, nếu không chắc gặp ác mộng dài dài.
Bây giờ phải nghĩ về biến hóa của cơ thể, năng lượng nguyên tố khác với năng lượng tinh thần, nó được chứa đựng trong tế bào đã biến đổi của cơ thể, điều khiển cơ bản bằng ý thức,không phải bằng năng lượng tinh thuần. Khi có năng lượng nguyên tố, tế bào đã biến đổi cũng có cùng tính chất của nguyên tố nó hấp thụ, ví như thay đổi vừa rồi của tay và chân Vương Lang, đó là tính chất vô hình vô ảnh, không thể nắm bắt của phong nguyên tố. Hiện giờ chỉ biết vậy, Vương Lang cố thử xem, có thể biến đổi các phần khác của cơ thể không. Chỉ nằm yên đó, rồi xem có thể dùng suy nghĩ mà làm biến mất được những phần nào.
Sau khi thử đi thử lại mấy chục lần, Vương Lang rút ra kết luận về năng lực này. Hắn có thể làm biến mất tay và chân, riêng lẻ hoặc cùng lúc, có thể làm biến mất hơn nửa thân dưới, tính từ ngực trở xuống, nhưng khi đó không thể biến đổi được hai tay. Dù thay đổi thế nào thì phần thân thể còn lại cũng phải liền một khối, không thể chỉ làm mất riêng lẻ phần bụng được, hắn cũng không thể làm biến mất phần đầu. Đây có lẽ là giới hạn của con số 62%.
Vương Lang kết hợp cả năng lượng nguyên tố và năng lượng tinh thần để bay về phòng ngủ, tiện đường hắn kéo theo Mỹ Mỹ luôn, không có năng lượng trao đổi của nó, sợ là còn lâu lắm cơ thể hắn mới phục hồi hoàn toàn được. Việc bay lên này thật tự nhiên, khác với lúc trước, hắn phải phân ra thật nhiều ý thức để vận dụng năng lượng tinh thuần.
Trong phòng ngủ, Vương Lang nhanh chóng thiếp đi. Hai huynh đệ ôm nhau ngủ trên giường nệm, thỉnh thoảng cái bong bóng mà lỗ mũi Mỹ Mỹ tạo ra, chạm vào mặt Vương Lang rồi vỡ ra tung tóe, tạo thành một cảnh giường chiếu ướt át.
Cùng lúc đó, tại tổng thành, trong phòng làm việc riêng của mình, ngài lãnh tụ nói với thư ký Raphen:
_ Ngươi có chắc là việc này sẽ thành công chứ.
Thư ký Raphen cung kính trả lời:
_ Thư lãnh tụ, hiện nay đây là phương án tốt nhất có thể thực hiện, nếu thành công có lẽ sẽ tìm được tung tích cháu trai của ngài.
_ Vất vả cho ngươi rồi, tiểu tử Lý Khanh kia cũng thật là, cần gì phải giấu lâu đến như vậy, nếu hắn nghĩ thêm cho mình một chút, sự tình cũng không đến nỗi này a.
Ngài lãnh tụ nói xong thì đứng lên, bước ra cửa sổ, im lặng ngắm khu vườn. Đây là thói quen mấy chục năm nay của ngài, khu vườn có mấy con thú nhỏ chạy loanh quanh đó, là một phần kí ức tốt đẹp của ngài. Nếu có người nghĩ rằng, đứng ở nơi cao nhất, sẽ thấy được tất cả, thì họ đã nhầm. Đôi lúc cái muốn nhìn thấy nhất, sẽ không bao giờ thấy lại được nữa.
Raphen hiểu được ý trong câu nói của ngài lãnh tụ, cũng hiểu được suy nghĩ của Lý Khanh, Raphen không nói gì, nếu đặt ông vào vị trí của Lý Khanh, có lẽ ông cũng sẽ làm như vậy.
Ba mươi năm trước, khi đại ca Vương Nhất cùng phi hành đoàn tàu hi vọng khởi hành, là một sự kiện lớn mang theo giấc mơ của cả nhân loại. Có thể cho những người bình thường một cơ hội để nắm giữ sức mạnh mới trong tay, thoát khỏi cảm giác vô dụng bấy giờ. Gánh nặng đặt trên vai thế hệ tinh anh, những người đã khai mở là quá lớn, và nó càng thêm nặng nề nữa,khi những mối nguy từ vũ trụ dần xuất hiện.
Lịch trình ban đầu của tàu hi vọng sẽ kéo dài hơn bốn mươi năm, tới một hành tinh xa xôi có sự sống, mà trước đây đại ca Vương Nhất từng đặt chân đến, và tìm thấy sức mạnh mới của mình, sức mạnh có thể thay đổi nhân loại, chuyến đi lần này là để tìm cách mang sức mạnh đó về cho địa cầu. Đó là giấc mơ, là khát khao lớn nhất của hơn 90% dân số địa cầu, giúp họ có thêm vọng sống, hi vọng về tương lai.
Còn đối với bộ máy chính quyền, thứ mơ ước vô hình đó, là cái bánh vẽ, giúp giảm đi mâu thuẫn về phân biệt giai cấp, giữa người bình thường và những người đã khai mở. Khiến người bình thường yên phận hơn, trong cái “chuồng ” dành riêng cho họ. Cũng như khiến những người bình thường dễ dàng chấp nhận, cam chịu hơn với những quy định của bộ máy chính quyền. Như việc phân biệt về quyền lợi cùng cấp bậc thành thị, hay quan trọng nhất là chính sách giáo dục,đại diện là hệ thống học viện, dành cho các thế hệ tương lai.
Ví như Vương Lang, nếu không có đại sư Lý Khanh, cả đời này hắn đừng mơ được tham gia một lễ rửa tội nào. Cư dân của thành thị cấp ba như Lan Đông thành không có tư cách đó. Đây là lựa chọn bắt buộc, khi nhìn con số dân cư đông đúc đến hàng chục tỉ, và số lượng ít ỏi các đại sư đủ năng lực để làm lễ khai mở, và nghĩ đến lợi ích chung của hành tinh, không còn lựa chọn nào khác.
Đó là lý, còn chữ tình, làm sao bắt đứa con nhỏ yêu thương cha mẹ được, khi mà nó phải nhịn đói mỗi ngày, nhìn anh chị của nó ngập tràn trong đồ ăn ngon, ánh mắt sinh ra dù có thơ ngây cấp mấy, cũng sẽ xuất hiện tia thù hận. Hay việc những người bình thường là con cháu của những người đã khai mở, gọi là thế hệ sống trong bao, sẽ nhận được nhiều ưu đãi hơn người bình thường khác, như dễ nhận được việc làm cấp thấp của bộ máy chính quyền, hay tham gia lực lượng quân đội đóng tại địa cầu, dù là ăn mâm cơm nhỏ, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với chui xó bếp, hay bới đồ ăn trong thùng rác. Đã là nhân loại, thì sẽ có nhân tính, có cả điều tốt, và điều xấu.
Nếu mâu thuẫn lan tràn sẽ dẫn đến tranh chấp, tiếp tục leo thang sẽ trở thành tranh đấu, nếu thật sự đến mức trở thành cuộc chiến thì sẽ diễn ra theo cách một bên bị đồ sát. Trong mắt người đã khai mở, người bình thường thật không khác gì một con kiến. Nhưng cây không thể mất đi bộ rễ, không có người chui vào hang đào quặng thì lấy đâu ra nguyên liệu để chế tạo phi thuyền. Giấc mơ đại ca Vương Nhất mang đến, chính là liều thuốc để xoa dịu sự mâu thuẫn đó.
Thử hỏi nếu Lý Khanh, một thuyền viên trên phi thuyền hy vọng lộ ra là mình còn sống, và đang hiện diện trên địa cầu. Nó sẽ tiếp tục đặt ra những câu hỏi, mà không ai muốn trả lời. Để rồi chỉ một mồi lửa bùng lên sự cân bằng cưỡng ép của địa cầu sẽ bị phá vỡ. Lời nói dối đó,cùng lời nói dối về một không gian vũ trụ an toàn sau đại chiến thắng sáu mươi năm trước. Địa cầu này không thể gánh chịu được.
Đại ca Vương Nhất có thể chết, nhưng không được phép chôn. Bí mật này phải được giữ mãi mãi, ít nhất cho đến khi có thể tìm được người kế thừa giấc mơ đó. Mà hi vọng và lựa duy nhất lúc này là cháu nội của ngài lãnh tụ, đứa con được sinh ra từ hơn hai mươi năm trước của đại ca Vương Nhất cùng NaxWYDx tiên nữ Chung Tình. Chỉ cần nó bằng một phần mười của một trong hai người, Raphen cũng có cách khiến nó trở thành người thừa kế xứng đáng.
Chỉ có một điều Raphen không hiểu ở Lý Khanh, tại sao phải chờ tới lúc sắp chết, không thể dấu được nữa, mới nói ra bí mật này, chắc chắn hắn hiểu được tầm quan trọng của việc này, theo lời hắn nói đứa nhỏ còn kế thừa được giới của ngài lãnh tụ. Không lẽ đứa nhỏ này có vấn đề gì sao,về tâm lý chẳng hạn, không có cha mẹ, phải sống chung với một kẻ như Lý Khanh suốt hơn hai mươi năm, cũng khó mà bình thường được.
Raphen đương nhiên sẽ không nghĩ tốt về người đã dùng thùng rác để lại sẹo trên đầu mình. Nhưng dù thế nào đi nữa,ngay lúc này, dù có lật hết cả địa cầu, ông cũng phải tìm được đứa nhỏ đó, đứa cháu gọi mình bằng nghĩa phụ. Lại nghĩ về đứa cháu gái ruột Mộng Băng Doanh của mình, biết đâu lại là cậu vợ cũng không biết chừng.
Đối với việc tìm kiếm, Raphen đã được trao toàn quyền, ngay lúc biết tin, Raphen đã soạn ra xong kế hoạch trong đầu. Bước một là phong tỏa La Đông thành bằng lực lượng quân đội của thiếu tướng Bạc Hùng. Sau đó thực hiện tra xét quy mô toàn thành. Dùng cớ chiêu mộ quân đội để lấy máu những người có độ tuổi nhập ngũ. Từ mười sáu đến ba mươi. Mỗi mẫu máu phải được kiểm tra tối thiểu ba lần, đối chiếu với mẫu máu bí mật đã có sẵn. Sau đó tìm hiểu thông tin về quãng thời gian cư trú của Lý Khanh tại La Đông thành. Kết cục là không tìm được ai phù hợp.
Xét nghiệm không có mẫu nào trùng khớp. Do La Đông thành chỉ mới thăng lên thành thị cấp ba nên việc quản lý còn tương đối lỏng lẻo. Chỉ tra được ngôi nhà trọ đã tan nát, không lưu lại vật dụng gì. Nghe nói có một thiếu niên hay lui tới giúp việc cho Lý Khanh, nhưng chỉ mới mười bốn tuổi, không phù hợp nhận dạng đã đề ra. Raphen mở rộng việc tìm kiếm ra những khu vực lân cận cũng không tìm được gì. Cuối cùng Raphen buộc phải sử dụng phương pháp khác, gây ra ảnh hưởng lớn hơn, đó chính là mượn thế lực Tạ gia, tổ chức buổi đấu giá tại Nha Trang thành.
Bonus: Nhật ký về quê
Ngày 3: Tôi đi dạo trên cánh đồng, thời tiết hôm nay thật đẹp. Tôi thích sự bình yên như thế này. Hình như đằng kia là đứa bạn lúc nhỏ của tôi. Từ ngày bị treo ở đó, nó quả thật đã lớn hơn nhiều. Nhưng nó vẫn là đứa kém cỏi, mất con quạ còn lấy nó làm chỗ đậu. May là đã mất đôi mắt, nếu không khi nhìn thấy tôi, nó sẽ reo hò nhiều lắm. Tôi thích được yên bình hơn.