Đọc truyện Cơ Giới Khách – Chương 52: Mưu thành
Đúng là cẩu huyết mà, thật không thể nhịn được nữa, lỗ thở cũng không tha, đến là phật cũng nhảy xuống bàn thờ mất thôi. Vương Lang bật người dậy, chụp cái bụng béo phì của con tinh cún, đập vào mặt đất mấy cái rồi nắm lên nhìn vào mặt nó.
Lúc này thì đàn tinh thú giật mình, tinh cún bị bầm giập cũng giật mình, Vương Lang cũng giật mình không kém. Bọn kia vì sao thì biết rồi, còn Vương Lang giật mình là vì mới ít phút trước, cơ thể còn không động đậy nổi một ngón tay, sao giờ lại thấy khỏe khoắn lạ thường như thế này. Không lẽ phật tổ hiển linh, thấy cảnh oan nghiệt vừa rồi, biết mình chết không nhắm mắt nên cho mình hồi quang phản chiếu, giải quyết con cẩu huyết này xong mới chết, được, nếu vậy thì làm cho xong luôn, chết cũng cam tâm.
Nghĩ sao làm vậy, Vương Lang thuận tay đập thêm vài phát nữa, chưa hả giận, hắn một tay đè con tinh cún xuống, một tay đấm bụp bụp vào bụng nó, rồi lấy đầu gối ghì nó xuống, hai tay đấm liên hoàn trái phải, cuối cùng mệt quá, hắn chấn chỏ nằm lên con tinh cún luôn. Nó có lẽ đã hôn mê bất tỉnh.
Biểu cảm của bầy tinh thú là hoảng sợ không thôi, lúc đầu còn có mấy con gầm gừ tức giận, bây giờ thì che mặt quay đầu, thật không dám nhìn nữa. Nhưng tất cả vẫn chỉ đứng đó, không con nào dám bước xuống hố, đúng hơn là không dám manh động.
Khi đã giải quyết xong phần tâm lý bị ức chế, Vương Lang bình tĩnh lại, thật ra từ đầu hắn vẫn luôn bình tĩnh, chỉ là việc “dạy dỗ ” con tinh cún này là bắt buộc, không làm không được thôi. Khoan tìm lý do vì sao mình khỏe lại, trước hết phải tìm cách đối phó với bầy tinh thú đang giương vuốt nhe nanh kia cái đã. Chắc chắn con tinh cún cuồng dâm này là rất quan trọng với bọn nó, chỉ là không biết quan trọng tới bao nhiêu, có đủ để làm con tin cho mình rời khỏi đây hay không.
Vương Lang đứng lên, cầm con tinh cún giơ về phía trước, mấy con tinh thú đứng trước mặt trên miệng hố lật đật lùi lại. Vương Lang xoay qua hướng khác thì bọn nó cũng làm vậy. Có vẻ con tinh cún này vừa quan trọng lại vừa khiến bọn nó sợ hãi. Ít nhất cũng có thể dùng nó làm khiên để rời khỏi đây. Cơ thể đã hồi phục nhưng vùng chứa thì chưa, chỉ còn cách đi bộ ra khỏi đây thôi.
Vương Lang tay quơ quơ con tin, chân thận trọng bước từng bước. Cách này quả nhiên hiệu quả, bầy tinh thú không dám tới gần, chúng giãn ra cho Vương Lang đi qua. Vương Lang chầm chậm thoát khỏi vòng vây rồi hắn cắm đầu chạy thật nhanh, vẫn giữ chặt tinh cún trong tay. Lúc nhìn lại thì thấy bầy tinh thú vẫn đuổi theo sát nút, Vương Lang thử vài lần, dù cố chạy nhanh hơn thì cũng vậy, bọn nó vẫn giữ nguyên khoảng cách ban đầu, chỉ cách Vương Lang chỉ hơn 20 bước chân.
Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho chuyên nghiệp, Vương Lang thực hiện bước thứ hai của kế hoạch, từ khống chế chuyển sang uy hiếp con tin. Vương Lang vạch một đường thẳng dài trên mặt đất rồi nhảy nhanh ra sau khoảng hơn mấy chục mét, một tay cầm con tinh cún giơ ra trước mặt, một tay dí nắm đấm vào mặt nó, gương mặt hung dữ thấy rõ. Khi có một con tinh thú bước qua vạch kẻ, hắn lấy tay đấm bụp bụp vào con tinh cún rồi chỉ về phía vạch kẻ, ngoắc ngoắc chỉ hướng lui lại.
Tinh thú là con cưng của địa cầu, không chỉ có năng lượng tinh thần bẩm sinh mà trí tuệ cũng cao hơn các loài thú thông thường khác. Bầy tinh thú nhanh chóng hiểu yêu sách của Vương Lang bọn nó lục đục lùi lại, đứng sau vạch mà gào thét liên hồi, tỏ vẻ không cam tâm. Thấy có hiệu quả, Vương Lang giữ nguyên tư thế uy hiếp, từ từ bước lùi về phía sau, khi khoảng cách hơn 50 mét, thì lại là con bốn chân đuôi dài có hai hòn khủng bố mon men vượt qua vạch kẻ.
Tiếp tục là một màn bụp bụp không thương tiếc vào con tinh cún, lần này để tăng hiệu quả răn đe, Vương Lang giơ hai ngón tay nhá vào sát mắt con tinh cún, bặm môi hất đầu tỏ ý liều mạng. Bầy tinh thú hiểu ý, một con dài khoảng chục mét nhìn giống bò cạp,nhanh chóng lấy đuôi quấn vào hai hòn của con manh động kia, rồi vứt nó ra phía sau cái véo, mấy con còn lại vẫn tiếp tục kêu la ầm ĩ. Vương Lang tiếp tục lui về phía sau, được một khoảng thì hắn quay đầu cắm cổ chạy, tiếng gào thét phía sau mỗi lúc một nhỏ dần.
Được một lúc, tại chỗ vạch kẻ, một con tinh thú hệ phi cầm nhìn giống bạch hạc bay xuống, đáp trên đầu một con tinh thú to lớn hệ báo, con báo này vừa nhìn là biết thuộc dạng hung dữ, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn tỏ ra sung sướng khi được làm chỗ đậu của bạch hạc kia. Khép cánh lại, con bạch hạc không mở miệng nhưng âm thanh của nó lại vang ra xung quanh:
_ Im lặng hết đi, đã đi đủ xa rồi, không cần phải diễn nữa.
Từ giữa bầy, một con linh miêu trắng, phía sau có năm cái đuôi dài uống lượn, cao hơn hai mét nhảy ra, dáng vẻ cao quý:
_ Cái gì mà diễn, hạc ngươi đừng suy bụng ta ra bụng người, phải nói là chúng ta thật lòng hộ giá nhưng vì tình thế bắt buộc nên mới lực bất tòng tâm a. Không như tinh hạc vương ngươi, tinh miêu vương ta đây luôn là một lòng trung tâm đó.
Lên tiếng kế tiếp chính là con tượng thú khổng lồ, cao tới hơn 30 mét, to lớn nhất trong bầy tinh thú, âm thanh nó phát ra như tiếng sấm đánh thẳng vào tai, mấy con tinh thú cấp thấp như muốn ngã lăn quay ra:
_ Đừng nhộn nữa, việc hai thái tử cùng xuất hiện thế này, chúng ta không quản được đâu. Cứ làm theo lời đại tỷ là được rồi. Mà tên Thiên hạt kia, mi ném lão hầu đi đâu rồi, lần này thoát nạn thì công của hắn là lớn nhất đó.
Thiên hạt là tên của con bò cạp hai đuôi lúc nãy, âm thanh nó phát ra nghe như tiểu hài tử ngọng nghịu:
_ Lão hầu cố tình đó, ta ném nhẹ lắm, ai biết hắn muốn bay đi đâu, việc xong rồi, giải tán được chưa tượng vương, ta có hẹn với bằng hữu gấp lắm.
_ Mi mà cũng có bằng hữu à, hay lại đi lăng nhăng, để mai ta hỏi lão bà ngươi xem bằng hữu ngươi tên gì.
_ Miêu, đừng nhắn nữa, có việc cho ngươi đây. Hướng hai thái tử đang đến kia chính là địa bàn của lão hùng, ngươi qua đó thông báo lão một tiếng, cứ theo lời đại tỷ mà làm, nhanh đi.
Linh miêu ai cũng dám chọc nhưng gặp tượng vương thì không, bỏ sau lưng cái nhìn căm hận của thiên hạt, nó bay như một tia sáng vô hình tiến về hướng phía trước của Vương Lang.