Đọc truyện Cơ Giới Khách – Chương 50: Tinh thú
Lúc này lại nói về Vương Lang, hắn đang đang ở trong một tình thế mà tạm thời vẫn chưa tìm được thành ngữ nào có sẵn để diễn tả cho chính xác.
Sau khi xác định bản thân thông qua hấp thụ năng lượng tinh thuần từ tự nhiên, đang dần hồi phục, phần cơ thể ngoài đau đớn do suy kiệt, và mấy vết bầm dập do va chạm, cũng không có gãy vỡ gì nghiêm trọng. Vương Lang quyết định nhắm mắt ngủ, nếu không làm được gì thì phải cố hết sức nghỉ ngơi thôi.
Khi hắn ngủ dậy thì trời đã qua trưa, mở mắt ra nhìn quanh, hắn tưởng mình vẫn đang mơ, lúc biết là không phải, thì hắn phát hoảng, da đầu rung lên bần bật, cái chỗ ở dưới chắc cũng sun lại bằng con giun. Hắn biết là mình lại chủ quan quá rồi, hắn đã quá coi thường sự nguy hiểm của vùng sinh tồn.
Trước mặt, xung quanh Vương Lang, đúng hơn là một vòng tròn trên mép của cái hố mà Vương Lang đang nằm, một đàn Tinh thú đủ chủng loại, đang ngóc đầu nhìn Vương Lang, tất cả đều là tinh thú có năng lượng tinh thần, vùng khống chế của chúng dày đặc, làm biến dị cả không gian xung quanh. Con to nhất cao khoảng 7, 8 mét nhìn gần giống với loài đà tượng ( một loài thú hiền lành có kích thước lớn, thường được nuôi để chở hàng ở các thành thị cấp thấp) nhưng nanh với vây thì cong, lớn và bén nhọn hơn nhiều,. Con loại nhỏ thì nhìn giống linh cẩu, nhưng đuôi và chân dài hơn với móng vuốt cong như lưỡi liềm. Nhiều nhất là tinh thú thuộc loại trâu rừng, ở phần đốt xương sống trên lưng, khúc gần cổ, nhô ra nhìn như vây cá mập. Và còn nhiều loại nữa mà Vương Lang chưa từng thấy. Ví như có con bốn chân đuôi dài, đang đu trên sừng của tượng thú, hắn chưa từng thấy con thú nào có hai viên to đến như vậy, mỗi viên còn to hơn cái đầu của nó, nhìn cặp tròn tròn màu đỏ đó lắc lư, cảm giác không khác gì bị thôi miên.
Chúng đều nhìn chằm chằm vào Vương Lang, ghê nhất là mấy con thuộc bộ rắn, quấn cái đuôi vào sừng của mấy con khác, cố vươn thân ra,ngóc đầu le lưỡi nhe nanh, uốn éo sát lại gần Vương Lang, những con dài thì cái lưỡi đỏ lòm của nó, cách Vương Lang chỉ hơn gang tay. Giống như nhìn thấy gái đẹp đang đánh nhau tuột quần, rồi rủ anh em khác tới nhìn chung, bầy thú mỗi lúc một đông, từ một vòng ban đầu giờ đã xếp thành lớp, chen chúc nhau cố nhìn cho được Vương Lang, trên không tinh thú loại phi cầm lượn qua lượn lại, trên lưng còn chở thêm mấy con loại nhỏ như khách tham quan. Số lượng và chủng loại không ngừng tăng lên.
Đúng rồi, cái này gọi là tứ diện sở ca, bốn bề thọ địch, tính luôn trên không nữa là thành năm bề. Không biết là liệu có con nào đang đào dưới đất, sắp ngóc đầu lên không đây.
Vấn đề là tại sao địch chỉ vây mà không đánh, nói bọn nó không có ý gì thì có chết Vương Lang cũng không tin, tới mấy con rõ ràng là loài ăn cỏ, lại vừa nhìn hắn vừa chảy nước miếng, lại chảy nhiều đến thế kia. Chẳng lẽ dạo này thịt người trong vùng sinh tồn là đồ hiếm, tinh thú muốn ăn cũng phải chờ đông đủ mở tiệc mừng rồi mới ăn. Vậy thì Vương Lang thảm quá rồi, chỉ mong sao có con tinh thú nào to con một chút, nhanh miệng một chút,làm một phát hết luôn, thế thì không đến nỗi, muôn mảnh phân ly a. Sự tích anh hùng của Vương Lang ta phải dừng ở đây sao, sứ mệnh anh hùng nào lại vô hậu như thế này, vừa ra khỏi nhà là đứt bóng luôn.
Khi Vương Lang đang ngậm ngùi ca thán, trách tinh thú sao quá ham vui, thì tình hình phát sinh biến hóa mới.
Một tiếng ăng ẳng nhỏ khẽ vang lên, bầy tinh thú như rùng mình, vài con yếu bóng vía còn giật mình sém rơi khỏi vách hố, mấy loài ăn thịt hung dữ khụy chân cúi đầu xuống, cái con có hai viên to đang đu đưa kia thì rớt cái bịch xuống, rồi núp luôn dưới bụng tượng thú, cảnh nó bò đi mà hai viên lúc lắc cạ vào mặt đất phải nói là rất đặc sắc. Bầy tinh thú tự giác xê xích lại, tách ra tạo thành một đường thẳng kéo dài về phía sau của vòng vây. Mấy con tinh thú hai bên đường quay ngang người lại, khụy thấp xuống hạ đầu, cằm chạm vào mặt đất, những con khác cũng vậy, thu hết không gian tinh thần khống chế, im thin thít tới tiếng thở cũng không phát ra, không con tinh thú nào dám nhìn thẳng, cả bầy trông hiền lành như một đám mèo con.
Từ phía cuối con đường, một con tinh thú, mà cũng chưa chắc là tinh thú, đi tới. Nó cao khoảng gần hai gang tay, nhìn như con chó cảnh con béo ú, lông ngắn xù ra, nhìn kĩ sẽ thấy nó có 4 chân ngắn ngủn phía dưới và cục bông tròn phía sau giống như đuôi, toàn thân màu trắng, chỉ có hai tròng mặt nằm trên cái đầu ngắn ngơ ngáo là đen. Mũi thì màu hồng, hai tai ngắn bị che lấp bởi lớp lông xù quắn quắn trên đầu, kích thước chung là dài khoảng hai gang,cao khoảng hai gang rộng cũng khoảng hai gang. Nhìn bề ngoài thì chỉ có hai từ để hình dung: dễ thương.
Nếu là người khác nhìn thấy, chắc sẽ vui sướng ôm nó vào lòng cưng nựng, nhưng kẻ có cái đầu lạnh như Vương Lang thì không, dựa vào biểu hiện của mấy con tinh thú kia,thì con chó trắng tròn xù lông chân ngắn lùn tịt này rõ ràng là cực kì nguy hiểm. Sự thật đã minh chứng, con chó trắng tròn xù lông chân ngắn lùn tịt không chỉ là nguy hiểm mà chính là cực kì nguy hiểm hiểm.