Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 143: Gặp người nhà


Đọc truyện Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi – Chương 143: Gặp người nhà

Đêm ba mươi tất niên, Ngô Cảnh An sớm đã đến quán cắt tóc dùng ba giờ đồng hồ làm ra một kiểu tóc nghe nói rất ổn trọng rất thành thục thật khí khái, lại mặc vào bộ quần áo anh dùng nguyên một tháng lương để mua, mang theo chút quà tặng có hoa không quả cùng Hứa Huy đi tới biệt thự xa hoa ở Hào Cảnh.

Hứa Huy đưa tay ấn chuông cửa, trái tim khẩn trương của Ngô Cảnh An cũng sắp nhảy từ trong cổ họng ra.

Hứa Huy không khỏi chế nhạo, “Con dâu có xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, đừng tự dọa mình ra bệnh tim đấy.”

Ngô Cảnh An tức giận trừng liếc gã một cái, “Câm miệng!”

Dì Lý mở cửa, mỉm cười dẫn bọn họ vào nhà.

Ngô Cảnh An lần đầu tiên đến nhà Hứa Huy, bị trang hoàng xa hoa khí phái trước mắt làm khiếp sợ.

Phòng khách rộng mở sáng ngời siêu lớn, ngoài cửa là đình viện xa hoa kiểu Trung Quốc, trong phòng cũng là phong cách đơn giản hiện đại lại không mất đại khí.

Hứa Huy là ở trong ngôi nhà như vậy lớn lên, so với căn phòng hơn tám mươi mét vuông của mình, nơi này có thể coi như thiên đường.

Mà tên bị mỡ heo che óc này thà rằng chơi xấu ở căn phòng sơ sài kia cũng không về thiên đường, nghĩ vậy, Ngô Cảnh An đắc ý nhếch khóe miệng.Người một nhà Hứa Huy sớm đã chờ ở phòng khách, Kim Mỹ Tuyên đứng lên đi đến bên người Hứa Huy, “Rốt cuộc cũng trở lại.”

Hứa Huy lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy, “Hôm nay là năm mới, có thể không trở về sao mẹ, này, con chính thức giới thiệu với mọi người một chút.”

Kim Mỹ Tuyên không nói gì, ông nội ngồi ở ghế sa lông đơn xoay mặt đi, không vui hừ một tiếng.

Biểu cảm trên mặt bà nội cũng không quá tự nhiên, cô gã giảng hòa nói, “Vậy giới thiệu đi! Đây là lần đầu tiên cháu dẫn người trở về, sau này quen thuộc cũng dễ ở chung.”

Hứa Huy kéo Ngô Cảnh An đến trước mặt, nhìn về phía anh đang câu nệ cười cười, “Đây là Ngô Cảnh An làm, hiện đang đi làm ở nhà máy điện thành phố, năm nay ba mươi hai, có phòng ở không thiếu nợ, điều kiện coi như không tồi đi!”

Cô gã cười ra tiếng, Kim Mỹ Tuyên vỗ vỗ bả vai gã, “Đừng lắm lời đùa giỡn!”

Hứa Huy theo thứ tự giới thiệu ông nội, bà nội, cô, dượng, mẹ cùng Hứa Chính Dương đang trương khuôn mặt người chết ngồi đằng kia.

Ngô Cảnh An cứng ngắc gật đầu chào hỏi, Hứa Huy thúc giục, “Gọi một tiếng đi!”

Ngô Cảnh An hận không thể nhảy dựng lên xé nát cái mặt tươi cười chờ xem kịch vui kia! Gọi! Biết gọi gì bây giờ!

Hứa Huy nhịn cười, tốt bụng nhắc nhở anh, “Gọi mẹ!”


Gọi mẹ cái đầu anh!

A, không phải, thật đúng là gọi. Mẹ anh!

Đây là chuyện gì chứ, ý định để anh khó coi có phải hay không!

Ánh mắt Ngô Cảnh An chuyển qua trên mặt Kim Mỹ Tuyên, trên khuôn mặt người phụ nữ luôn đoan trang cao quý lộ ra một nụ cười khéo léo.

Ngô Cảnh An nhướng nhướng mày, Kim Mỹ Tuyên vẫn đang cười.

Ngô Cảnh An bại trận, “Dì…”

Xưng hô này, nghe càng kỳ quái.

Hứa Huy cau mày biểu đạt bất mãn, “Gọi mẹ chứ!”

Ngô Cảnh An nhỏ giọng nói thầm, “Anh thì dũng cảm rồi!”

Kim Mỹ Tuyên không ý kiến gì đi đến bên cạnh sô pha, “Lại đây ngồi đi!”

Vừa mới ngồi xuống bên cạnh Hứa Huy, cô gã liền đi tới trước mặt tinh tế đánh giá vị khách vừa mới tới quý phủ, “Cảnh An đúng không, cô là cô Tiểu Huy, trong nhà này, trừ bà nội hắn ra cô là người hiểu rõ hắn nhất, cậu cũng đừng bắt nạt Tiểu Huy nhà chúng ta, hắn từ nhỏ là bị nâng trong lòng bàn tay lớn lên, chưa từng ăn một chút thiệt thòi nào!”

Ngô Cảnh An không được tự nhiên gật gật đầu, chính là bởi vì nuôi như vậy, mới nuôi gã thành cái dạng không học vấn không nghề nghiệp, hết ăn lại nằm cá tính hoành hành ngang ngược, này chẳng lẽ là chuyện đáng giá biểu dương sao?

Bà nội cũng định mở miệng nói hai câu, Hứa Huy đột nhiên reo lên, “Trong nhà có gì ăn không, buổi sáng con chưa ăn no, giờ còn đang đói đây!”

Bà nội vội phân phó dì Lý lấy chút quả hạch, hoa quả lại đây, cô gã liếc mắt trừng gã, “Mới thế đã lo bảo hộ người ta rồi, nhìn cháu có tiền đồ chưa kìa.”Kim Mỹ Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười, giương mắt nhìn về phía chồng mình đang ngồi trên sô pha lạnh mặt.

Muốn Hứa Chính Dương tiếp thu Ngô Cảnh An là chuyện còn khó hơn cả lên trời, chẳng qua trên thương trường Kim Mỹ Tuyên nháo ly hôn đối với ông, đối với Húc Dương cũng không phải chuyện tốt gì.

Cân nhắc lợi hại, ông cũng đành nhượng bộ.

Hai cụ rốt cuộc cũng là đau lòng Hứa Huy, hơn nữa thái độ Kim Mỹ Tuyên cường ngạnh, bất đắc dĩ, chỉ có thể lựa chọn tiếp thu.


Cái nhà này, rốt cuộc ở mặt ngoài coi như bình thản.

Cái nhà này, rốt cuộc cũng giống cái nhà.

Chỉ cần bọn họ đồng ý tiếp thu Ngô Cảnh An, Hứa Huy vĩnh viễn là một thành viên của gia đình này.

Tán gẫu chưa được mấy phút đồng hồ, Hứa Huy lôi kéo Ngô Cảnh An đang không được tự nhiên lấy cớ lên thăm phòng lên lầu.

Phòng ngủ Hứa Huy rất lớn, cơ hồ lớn bằng cả nhà anh.

Lấy rèm ngăn cách khu vực công tác và nghỉ ngơi, thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp này còn thật sự sắp xếp cả giá sách cùng bàn công tác như ai.

Ngô Cảnh An không hề nghi ngờ chút nào người nọ trước kia là mỗi ngày ngồi ở trên cái bàn giá cả xa xỉ này đan lưới chơi.

Hứa Huy xoa mũi ngại ngùng cười cười, kéo anh đến bên giường.

“Nằm xuống, thử xem thế nào.”

Ngô Cảnh An phiêu liếc gã một cái, “Thử cái gì, có phải giường tân hôn đâu!”

Hứa Huy thoải mái nằm trên giường, “Mặc dù không phải giường tân hôn, nhưng lúc chúng ta thỉnh thoảng trở về qua đêm còn phải ngủ trên cái giường này, cho em nằm thử xem, nếu cái nệm này không thoải mái, không quen liền đổi.”

Ngô Cảnh An trừng lớn mắt, “Qua đêm ở đây?”

Hứa Huy: “Ngạc nhiên cái gì, sau này cơ hội trở về khẳng định không ít, mẹ và bà nội anh tuyệt đối sẽ tìm đủ loại lý do để chúng ta ở lại qua đêm.”

Ngô Cảnh An: “…”

Hứa Huy bị hắn kia phó kinh ngạc biểu tình chọc cho ôm bụng cười cười to, cười xong không quên nhắc nhở, “Đây là việc nhỏ, chờ xem, trọng đầu hí ở phía sau.”

Ngô Cảnh An: “…”


Giữa trưa khi ăn cơm, bà nội ra sức gắp đồ ăn vào bát Hứa Huy, “Tiểu Huy nhà chúng ta, nhìn xem, đều gầy thành cái dạng gì rồi, sau này mỗi ngày về nhà ăn, đem toàn bộ thịt rụng xuống khoảng thời gian này đều bổ trở lại.”

Hứa Huy cười nói được, quay đầu ra sức gắp đồ ăn vào bát Ngô Cảnh An, “Cảnh An nhà chúng ta, nhìn xem, đều gầy thành cái dạng gì rồi, sau này mỗi ngày theo anh về nhà ăn cơm, đem toàn bộ thịt rụng xuống trong khoảng thời gian này đều bổ trở về.”

Cô gã cười phụt ra tiếng, bà nội thở phì phì, Ngô Cảnh An hung hăng giẫm chân người nào đó dưới bàn.

Cô gã cảm khái, “Mẹ, mẹ có thương hắn hơn nữa cũng vô dụng, người ta không phải vẫn nói có vợ quên mẹ, Tiểu Huy nhà ta xem như là điển hình.”Chịu đựng cái chân đau, Hứa Huy nhăn mặt liên tục gật gật đầu, “Vợ con, con không đau thì ai đau.”

Ngô Cảnh An giận suýt tức thở, đang muốn giẫm gã thêm cái nữa, có người gắp một miếng xương sườn vào bát anh.

Vừa quay đầu, khóe môi Kim Mỹ Tuyên nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt, trong mắt là một chút gì làm anh cảm động.

“Ăn nhiều một chút.”

Lời nói ngắn gọn của người phụ nữ hạ xuống trong lòng Ngô Cảnh An một gợn sóng không nhỏ, mũi anh đau xót, gật gật đầu.

Anh đang cố gắng dung nhập cái nhà này, mà bà cũng đang cố gắng tiếp thu anh.

Cho dù chỉ có một chút duy trì cùng cổ vũ như vậy, anh cũng cảm thấy mỹ mãn.

Trọng điểm buổi tối là ở màn làm vằn thắn, dưới sự tự tin của Ngô Cảnh An, anh và Hứa Huy xung phong nhận việc.

Ngô Cảnh An nhào bột cán vỏ bánh, Hứa Huy rửa đồ ăn băm nhân, ở trong phòng bếp truyền đến tiếng nói nói cười cười chọc vào thần kinh người ngồi bên ngoài.

Kim Mỹ Tuyên lo lắng vào nhìn ba lượt, cô gã vào xem kịch vui bốn lần, bà nội lấy cớ uống nước vào năm lần.

Hứa Huy bất đắc dĩ gục đầu xuống, “Mẹ, mọi người có thể đừng tỏ thái độ rõ ràng thế được không? Tụi con ở đây tâm tình, mọi người sao cứ vào phá đám vậy?”

Cô gã không cam yếu thế: “Khoe ân ái không phải là để cho người ta nhìn sao! Không có ai xem cháu khoe làm gì!”

Ngô Cảnh An trợn to mắt giơ ngón tay cái: “Cô anh cũng thật nhanh nhẹn dũng mãnh!”

Bánh chẻo làm xong, Ngô Cảnh An canh giữ ở phòng bếp chờ một đám bánh chẻo nho nhỏ tròn tròn trắng trắng nổi lên mặt nước, sau khi đổi ba lượt nước, múc ra.

Mùi nhân thịt heo cây tể thái xông vào mũi, là hương vị khi còn bé anh thường ăn, là hương vị của gia đình trong trí nhớ của anh.

Mà hiện giờ, anh đi vào một gia đình xa lạ, anh muốn tìm về hương vị đã mất đi ở đây.

Anh múc thêm một chén nữa đặt trước mặt Hứa Chính Dương, “Chú, đây là bánh chẻo Hứa Huy bao, chú nếm thử xem!”


Thương nhân khôn khéo này, cả đời sống trong tính kế, cả đối với con trai mình cũng lạnh lùng, ích kỷ, tàn nhẫn, nghĩ đến những chuyện ông ta làm với chú Câm, làm Ngô Cảnh An không thể nào buông xuống khúc mắc.

Nhưng… ông ta là cha Hứa Huy.

Cha ruột.

Hứa Huy từng dốc sức gánh món nợ lộn xộn cho người cha không ra gì của anh, mà anh, cũng cần phải vì người anh yêu cố gắng một hồi.

Cho dù biết rõ không có kết quả, anh cũng phải cố gắng thử, kéo gần khoảng cách một chút.

Hứa Chính Dương mặt không đổi sắc nhìn Ngô Cảnh An.

Ngô Cảnh An không chờ mong ông sẽ có phản ứng gì, rũ mắt, xoay người về phòng bếp đưa bánh chẻo còn dư lại ra.

Sau khi bà nội nếm một hơi, nghi hoặc nhìn về phía đầu bếp nhà bọn họ.Cô gã khoa trương hô to, “Hương vị thật không tồi, còn ngon hơn lần trước ăn ở Say Tiên Các, Sưu Tử con nói đúng không!”

Kim Mỹ Tuyên nếm một cái bánh chẻo, vừa lòng nở nụ cười.

Hứa Huy đắc ý khoe khoang, “Cảnh An nhà ta cái khác không dám nói, bánh bao bánh chẻo là số một, sau này hôm nào mọi người muốn ăn bảo cậu ấy đến bao, hễ gọi khắc đến.”

Cô gã: “Nha, không sợ mệt cô dâu nhỏ của cháu sao.”

Hứa Huy: “Đương nhiên phải có cả cháu đến cùng mới được.”

Cô dâu nhỏ oán hận nhét một miếng bánh chẻo vào miệng, người nhà này thật không khách khí, đều là đàn ông vì cái gì anh phải là cô dâu, trước chịu đựng chịu đựng, sau này quen thuộc hơn, anh sớm muộn gì cũng giành lại quyền chủ đạo.

Buổi tối quả nhiên bị mạnh mẽ giữ lại, người một nhà ngồi vây quanh cùng xem xuân vãn vô cùng náo nhiệt, ngược lại thật sự có chút bầu không khí hòa thuận vui vẻ.

Mà ngay cả Hứa Chính Dương lạnh lùng cũng khó được mà không trở về phòng.

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, ngoài phòng vang lên tiếng pháo rung trời, Hứa Huy bịt lỗ tai Ngô Cảnh An đã mệt mỏi muốn ngủ, thừa dịp người nhà không chú ý, cắn một ngụm lên vành tai người ta.

Ngô Cảnh An mờ mịt nhìn gã, Hứa Huy dán lên lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Năm mới vui vẻ!”

Bọn họ đã cùng nhau vượt qua mấy cái tết âm lịch, có vui vẻ, có bi thương, có tương ủng, có ly biệt.

Vòng vòng chuyển chuyển lâu như vậy, ở trong lòng bọn họ chỉ mong muốn một nguyện vọng năm mới đơn giản nhất.

Hứa Người Bình An, mỗi một năm, mỗi một ngày.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.