Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 6: Đoạt người (2)


Đọc truyện Cơ Giáp Chiến Thần – Chương 6: Đoạt người (2)

Du Du nhìn về phía Trần Lạc nói:” Đây là bạn học Trần Lạc của con “, ông lão nhìn Trần Lạc với ánh mặt như thấy được hết thảy, đang suy nghĩ bên cạnh bố Du Du lên tiếng:” Trần Lạc cậu có muốn trở thành cơ sĩ không, muốn vì quốc gia cống hiến không “.

Trần Lạc như vô thức trả lời:” muốn “.

“Tốt từ nay cậu thuộc sư đoàn cơ giáp do ta chỉ huy, Lý Nhất đăng kí cho Trần Lạc vào lớp huấn luyện sử dụng cơ giáp ảo trên lôi đài càng sớm càng tốt “.

Lý Nhất đáp:” Tuân lệnh “.

Bố Du Du đang thầm nghĩ may mình nhanh tay đoạt tiên cơ thì chợt ko hiểu tại sao trời đất quay cuồng ngã lăn lộn vài vòng trên đất.


” Thằng ranh con, coi lão tử là người chết à mà dám khoa chân múa tay trước mặt ta. Hôm nay Trần Lạc người thanh niên này lão tử muốn “.

Bố Du Du lúc đầu còn chưa hết bằng hoàng vội vàng bật dậy mặt đỏ bừng bừng cãi lại:” Trần Lạc người này bộ đội cơ giáp muốn trước rồi, thủ trưởng ở quân bộ muốn cậu ta để phí phạm tài năng à “.

“không nhiều lời, người định kháng lệnh cấp trên à “.

Trần Lạc mặt thỳ ngơ ngác, Dương Phong cũng mặt ngu không kém, không ai hiểu chuyện gì xẩy ra, tại sao ai cũng muốn Trần Lạc, trước thỳ Du Du xin số giờ đến hai lão đại trong quân đội muốn người.

Phong Dương thấy thế vội đi lên hỏi Lý Nhất:” giáo quan, có biết hai người họ đòi Trần Lạc để làm gì không, hay là Trần Lạc đắc tội gì mà hai người họ đều muốn bắt đi vậy”.

Lý Nhất đáp:” hai người họ muốn Trần Lạc làm thuộc hạ của mình, Trần Lạc có tố chất cơ sĩ viễn siêu người thường, chỉ cần khai phá đại não thành công là có thể lập tức trở thành cơ sĩ cấp một “.

Phong Dương vẫn thấy khó hiểu hỏi tiếp:” nhưng hai người họ có biết Trần Lạc đâu sao lại biết tố chất thân thể Trần Lạc viễn siêu người thường “.


“lúc nãy trong lúc chạy Trần Lạc phụ trọng 100kg vẫn chạy đều không giảm tốc, đó là tố chất thân thể của cơ sĩ cấp hai rồi “, nói xong Lý Nhất mới giật mình là mình nói lỡ miệng, quay đầu lại thấy nguyên một dàn học sinh ngoác mồm, mắt trợn. Một học sinh trung học có tố chất thân thể của một chiến sĩ cơ giáp cấp hai, chả lẽ Trần Lạc tập luyện từ trong bụng mẹ, à không mẹ Trần Lạc cũng tập cùng thì đúng hơn.

Biết mình lỡ miếng Lý Nhất đành nhìn về hai lão đại đang cãi nhau nẩy lửa giữa sân xin ý kiến:” Thủ trưởng, nơi này không tiện ở lâu, đây là trường học “.

Ông lao quát:” Về quân bộ, lôi thằng nhóc kia đi theo “, nói xong ông bước thẳng lên phi thuyền, Du Du chạy lon ton theo sau, hai người cảnh vệ tiến lại gần Trần Lạc thủ thế mời lên phi thuyền.

Bố Du Du thấy thế cũng lớn tiếng quát:” Lý Nhất về tập hợp sư đoàn hôm nay hành quân ra ngoại cắm trại ở quân bộ, không đòi được người thì cắm trại mười ngày nửa tháng cho lão tử “, nói xong cũng quay người lên xe đi ra khỏi sân thể dục trường.

Hai đoàn người đến và đi nhanh gọn để lại giữa sân thể dục một đám bạn học ngơ ngác, Phong Dương thì choáng váng:” chết tiệt, con khỉ đột này tập tành lúc nào mà nhanh vậy, đợi đó ông đây sẽ làm một bộ cơ giáp mạnh nhất tinh không “.


Trong lúc đó Trần Lạc đang theo Du Du và ông nội đến quân bộ nơi đầu não của liên minh Địa Cầu, mơ ước thành cơ sĩ ngày trước mắt nhưng trong thâm tâm Trần Lạc thấy thiếu một điều gì đó, cái gì dễ dàng đạt được đều khó có thể trân trọng, trong lòng đang phân vân thì phi thuyền đáp xuống trụ sợ của quân bộ. Quân bộ nằm trên mảnh đất rộng lớn, xung quan bán kinh 5km không có nhà dân, có bức tường bằng thép chống đạn pháo bao quanh, xung quanh tòa nhà luôn có đội cơ sĩ đi tuần 24/24, chưa kể hệ thống giám sát ngầm, rada, hệ thống chống tên lửa, máy phát từ trường bảo vệ, có thể coi quân bộ là nơi an toàn nhất Địa Cầu.

Ngước nhìn tòa nhà to lớn hùng vĩ, Trần Lạc hạ quyết tâm:” có một ngày bước vào nơi này bằng chính thực lực của bản thân chứ không phải được người khác đưa vào, đây là lần đầu và cũng là lần cuối cũng ta vào đây không phải bằng thực lực”.

Hạ được quyết tâm Trận Lạc thấy lòng thanh thản đi rất nhiều đột nhiên có tiếng kêu trong đầu:” Đại não khai phá 14,5%. Thân thể khai phá 6,2%. Giác quan khai phá 1% “. Đang định nhẩy dựng lên vì hoảng sợ đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé mềm mại mà ấm áp nắm lấy tay Trần Lạc kéo đi: ” vào thôi Trần Lạc “.

Cầm lấy bàn tay Du Du mọi sự hoảng sợ trong lòng của Trần Lạc tan biến, Trần Lạc vội theo Du Du đi vào quân bộ mà không để ý vòng cổ của mình đang dần dần chuyển từ mầu đen cũ kĩ sang mầu đỏ tươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.