Đọc truyện Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi! – Chương 6: Thành người què một ngày
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Thành thật mà nói, cái tên Tiếu Bạch này xem ra cũng còn là một người rất tốt.
Cậu ta đi xuống lầu mua một ít nước và bịch bánh quy, còn thuận đường giúp tôi mua thêm một thùng mì ăn lièn…. Lúc đi về còn dặn dò tôi, bây giờ tình huống như vật nên hạn chế ăn những thức ăn không tốt cho sức khỏe, còn bảo tôi có gì thì gọi điện cho cậu ta đi thay, sự tỉ mỉ và dịu dàng ấy khiến cho tôi như muốn khóc thành dòng.
Dĩ nhiên, lời nói chuyện thì vẫn keo kiệt thôi.
Thật vất vả mới tiễn được cái người kia đi khỏi cửa, thế mà cậu ta lại đứng đó thuyết minh đủ thứ, nào là dặn mai phải đi đên phòng y tế một lần gì gì đó, may mắn thấy tôi cự tuyệt nhiều quá nên cũng bỏ đi.
Nào ngờ cậu ta mới sáng sớm lại đánh thức giấc ngủ của cô. Phải biết lúc mới ời khỏi cái giường, cô nhưng một người đang bay lơ lửng giữa vũ trụ. Hoặc là siêu cường, có tính hủy diệt cao, hoặc là cực kỳ. . . Yếu. . . , đòi hỏi người khác tự chuẩn bị cột thu lôi cho chính mình.
Lúc ây trên người cô đang mặt váy ngủ “Dưa muối”, đỉnh đầu như tóc đuôi gà, trên mặt đầy chất nhờn bóng loáng, trên mặt còn y cái kính cận xiêu vẹo trên sống mũi mà đi ra mở cửa phòng, nhưng bên ngoài cửa lại hoàn toàn yên tĩnh. . . .
. . . . . Thỉnh thoảng có thể nghe được âm thanh mấy con quạ đen đang bay lượn vòng vòng trên đỉnh đầu. . .
Đại khái đứng sững cỡ nửa phút. Cô nhìn cái tên ngốc kia vẫn chưa chịu lên tiếng nói chuyện, hành tinh nhỏ chuẩn bị bộc phát.
“Cái ông anh này, sao mới sáng sớm lại tới ầm ĩ với tôi hả , không phải định tới đứng ngẩn người ở đây chứ?” TMD, ngủ quá lâu cho nên giọng nói không mang theo uy lực, trở nên khàn khàn.
Khóe miệng Tiếu Bạch lập tức gợi lên nụ cười mỉa mai, âm thanh cũng đầy tràn chế nhạo: “À. . . . Tối hôm qua trăng rất tròn, chẳng lẽ cô biến thân thành công rồi sao?”
“Biến thành người sói thì cắn chết cậu trước! Bớt nói nhảm đi, tôi đi ngủ tiếp!”
“Biết mấy giờ rồi không mà cô còn ngủ, tôi còn cố ý đá banh xong mới tới tìm cô. Mua cho cô bữa sáng đây này.”
. . . . . Tôi muốn khóc. . .
“Anh ơi, cám ơn anh nhé! . . . .Tôi chưa bao giờ ăn bữa sáng cũng chưa bao giờ dậy sớm. . . . . Tôi rất cảm kích.” Nói xong thì cô chuẩn bị đóng cửa đi ngủ tiếp, lại bị tay của cậu ta chặn lại.
“Em gái cây xoài, tối hôm qua đã nói hôm nay đến bệnh viện xem chân của cô thế nào. Bây giờ đã 10 giờ rồi, cô vô phòng chuẩn bị đi rồi hai ta lên đường.”
“Tôi không đi! Tôi muốn đi ngủ!” Thế nhưng cậu ta lại đè cánh cửa thật chặt.
Mặc dù mắt dính ghèn, mặc dù vẫn đeo kính, vẫn không che được sự uy hiếp từ ánh mắt cô. Hai ánh mắt của họ giao hội với nhau, nhiệt độ tăng lên giống như muốn thiêu đốt cả phòng hàng xóm sát bên hông.
Nhìn động tác không hoàn toàn của cậu ta, từ trong miệng cô phát ra âm thanh uy hiếp “Chị đây buồn ngủ!”, giương nanh múa vuốt hướng về phía cậu ta tiếp tục thoát lời thoại “Người cản tôi thì—— chết!” Đóng rầm một cái khiến cậu ta đứng ngoài cửa, đem thức ăn ném lên bàn, vọt lên giường ngủ tiếp.
Ai ngờ nằm trên giường, lăn qua trái rồi lăn qua phải, chả buồn ngủ khiến cô phiền não muốn chết luôn. Bất đắc dĩ rời giường đi đánh răng rửa mặt. Xem cái chân phải bị thương một lát, mới đó đã biến thành bánh bao, nhấn một một cái lên đó, á, ghét thật.
Mở máy vi tính lên nhưng chợt ngẩn người nhìn màn hình, bụng đang đói nên tiện thể lấy luôn đống thức ăn của Tiếu Bạch đưa, ăn rồi tính.
Buổi trưa. Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ai đó? Vừa hay là Tiếu Đại Nhân.
Lại mang theo đồ ăn Trung Quốc?
“Ôi chao, ngài đã biến thân trở lại rồi sao? !” Tiếu Bạch cười cợt nhìn cô, đem đồ ăn để lên bàn.
Mặc kệ sự nham hiểm của cậu ta, cô trợn mắt nhìn một bàn đầy đồ ăn: “Tôi nói cậu cũng quá. . . Chu đáo rồi đấy chứ? Thái độ phục vụ này. . . . . Không phải ngài có ý đồ gì với tôi đấy chứ?” Lời còn chưa nói hết, trên đầu liền bị gõ lên một cái , “Trong óc cô đang đựng gì vậy? Đi xe buýt tôi nhường chỗ cho “người già yếu”, ngài cũng nghĩ tôi có ý đồ gì với họ à? Đừng có mà tự luyến?”
Cô thuận tay nắm lấy chiếc gối ôm, “Mới không phải đấy.Cậu cũng nhiều tuổi như vậy rồi, chẳng lẽ cũng chưa có bạn gái để chăm lo à? Sáng sớm tìm tôi để chăm sóc cái người già yếu này cũng rảnh quá rồi đấy.”
Ai ngờ bạn học Tiếu Bạch hất mái tóc ‘đẹp trai’ lên một cái, hạ tay xuống như diễn viên Châu Nhuận Phát, chớp chớp đôi mắt nhìn cô: “Cô nhìn chỗ nào thấy tôi thiếu con gái theo đuổi?”
. . .”Cắt. . . Thật ghê tởm. . . Cũng không biết rốt cuộc là ai tự luyến hơn ai. . . . .”
Hai người vừa cãi nhau vừa ăn cơm, thời gian cũng vì thế trôi qua rất nhanh. Sau khi ăn xong, Tiếu Bạch kiên trì đỡ cô đi xuống lầu, lúc khám sơ ở phòng y tế thì bác sĩ bảo cô bị tổn thương phần mềm, cho nên được xịt một loại thuốc nam lên chỗ bị thương, sau đó cậu ta cõng cô lên lại lầu năm.
Cô có cảm giác mình giống như một loại hàng hóa, bị người ta đến dọn đi rồi ném vô kho hàng bảo quản, không còn ai đến thăm một lần.
Bởi vì, bác sĩ đã nói: Cố gắng ít hoạt động để cho chân nghỉ ngơi vài ngày.
Vì vậy, cô bị phán quyết—— trước khi vào học thì bị giam lỏng , cấm túc, bỏ vào ngục, dài hạn—— bởi đại nhân Tiếu Bạch