Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 52: Ác giả ác báo


Đọc truyện Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi! – Chương 52: Ác giả ác báo

Lúc gọi điện
thoại cho Tiếu Bạch, cậu ấy đang đi Vân Nam cùng lớp tốt nghiệp của bọn
họ. Trời cao Hoàng Đế ở xa, nói cũng không làm được chuyện gì, chỉ càng
làm cho nhiều người ngột ngạt mà thôi. Nghe thấy rất nhiều tiếng gào to
vui vẻ của thanh niên bên cậu ấy, không nhịn được nghĩ, tuổi trẻ thật
tốt, cho dù vấp ngã, vẫn có cơ hội làm lại, cái này, có lẽ là điểm khác
nhau lớn nhất giữa cô và Tiếu Bạch.

Vẫn là nhịn không được,
hỏi một câu có phải mẹ anh đã biết chuyện của chúng ta rồi không. Lấy
được đáp án, cũng là không có, em đừng đoán mò, anh đã nói với Đại Dũng
rồi, yên tâm đi …. Cô mới ý thức được, rất rõ ràng, Thiến Thiến là chờ Tiếu Bạch đi khỏi mới ra tay .

Tắt điện thoại, đối diện với ánh mắt lo lắng của Cổ Dật Nam. Toét miệng bày tỏ chính mình không có
việc gì, nhìn hướng cửa kính tiếp tục ngơ ngác. Cổ Dật Nam vừa muốn há
miệng, cô lập tức đưa tay ngăn lại: “Ôi, đừng nói với em anh đã sớm đoán được toàn bộ, sớm nghe lời anh thì tốt rồi …. . . Em đều biết, để cho em yên tĩnh một lát.”

Cổ Dật Nam cầm cái ghế ngồi ngay ngắn ở trước mặt cô: “Ở trong lòng của em anh liền là người lải nhải như thế sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mẹ Tiếu Bạch tới tìm em sao?”

Vì vậy cô đem mọi chuyện đã trải qua nói một chút cho Cổ Dật Nam nghe, nói lại lần nữa, tâm tình của cô đã bình tĩnh hơn nhiều, cuối cùng, còn hỏi Cổ Dật Nam: “Này, Anh nói nếu em đến công ty của anh, có thể làm chút
cái gì?”

Cổ Dật Nam vẻ mặt nghiêm túc, một mực trầm mặc suy
tư. Cô nhịn không được đá anh ấy: “Này, sao vậy, chẳng lẽ đến cả anh
cũng không cần em nữa sao?”

Cổ Dật Nam không để ý cô trêu
tức, chậm rãi nói ra cái nhìn của anh ấy, giọng nói trầm thấp hình như
có thể vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng cô: “Anh cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng như em nghĩ. Một trường học sẽ không dễ dàng cho một giảng viên thôi việc như vậy, chỉ dựa vào mấy lời đồn của một sinh viên. Chỉ
là anh thấy đứa trẻ kia, cho dù không làm cho lãnh đạo tin tưởng, cũng
có thể gây sóng gió với sinh viên khoa em, chắc em sẽ không chịu nổi
đâu. Cho nên hiện tại, có thể đối mặt lời đồn đãi mà tiếp tục làm việc
hay không, sẽ là thử thách lớn nhất của em.

Còn nữa, lãnh
đạo của bọn em nếu tìm em nói chuyện, em đừng thừa nhận, đứa bé nói vớ

vẩn, cứ coi như không nghe thấy. Không có gì, khổ sở nhất chính là thời
gian này, qua thời gian này mọi thứ đều qua đi.”

Vốn rất
bình tĩnh, nước mắt lại bắt đầu rơi, cô ngửa mặt hít hít cái mũi, ngập
ngừng: “Nhưng. . . Nếu vừa rồi. . . Cô ta ghi âm làm sao bây giờ. . . .”

Cổ Dật Nam vỗ vỗ tay cô: “Đó là tình huống xấu nhất. Ghi âm cũng không sợ, e liền nói, Tiếu Bạch là em kết nghĩa của em, tình cảm
của hai ngươi rất tốt, nhưng không phải tình cảm nam nữ. Ôi, nói dối ai
không biết, còn cần anh dạy sao! Hiện tại em quá hốt hoảng, cho nên mới
không nghĩ ra mà thôi, không có chuyện gì. Ngủ một giấc thật tốt, ngày
mai tỉnh dậy, em sẽ phát hiện, không có việc gì lớn .”

Cổ
Dật Nam lại an ủi cô, sau đó lái xe đưa cô về trường học. Xa xa nhìn
thấy cửa trường học, bỗng nhiên cô có chút sợ. Một buổi chiều, cô đều
không dám mở máy, chỉ sợ chủ nhiệm gọi điện thoại tìm cô, cũng sợ lại
liên tục xuất hiện những rắc rối khác. Trong nháy mắt, cô đè cái tay
đang cầm tay lái của Cổ Dật Nam xuống: “Em không muốn về trường, mình đi thôi.”

Cổ Dật Nam ngược lại cầm tay cô, coi như là an ủi,
quay xe lại. Cô mở điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tiểu Mễ,
nói muốn đến nhà cô ấy ở tạm một đêm. Cổ Dật Nam đưa cô đến đó, dặn dò
nói sáng mai sẽ đến đón cô đi làm, rồi rời đi.

Tiểu Mễ mặc
dù rất tò mò về Cổ Dật Nam, nhưng nhìn thấy sắc mặt của cô, cũng không
dám hỏi nhiều. Buổi tối, nằm ở trên giường, cô hỏi Tiểu Mễ nếu như cô
thất nghiệp thì phải làm sao, Tiểu Mễ vẻ mặt hưng phấn nói xong, rốt
cuộc có thể cùng cô ấy làm bạn, có thể để cho ba anh ấy góp vốn với
chúng ta cùng nhau mở một trường học Piano. Nhìn bạn tốt trong mắt đều
là chân thành vui sướng cùng lo lắng, cô khẽ vuốt cái mũi của cô ấy,
trong lòng cảm khái, có bạn bè, thật tốt.

Những ngày kế tiếp,
chỉ có thể dùng đau khổ để hình dung. Tiếu Bạch đi Vân Nam, cô không

biết một tuần lại dài như vậy. Một tuần, thì ra có thể thay đổi rất
nhiều chuyện.

Giữa các sinh viên đại khái đã có các lời đồn
đãi, mặc dù cô cố ý không để cho mình đi để ý những chuyện đó, nhưng
cũng nghe được một chút ngắt quãng. Đặc biệt là bọn nhỏ lớp vũ đạo, chạy tới lớp cô, đặc biệt ngắm cô một cái, sau đó cùng bạn bè nói những
chuyện cô đã che giấu. Bọn nhỏ bên chuyên nghành trình diễn nhạc, đại
khái bởi vì tiếp xúc với cô nhiều hơn, trái lại không có nhiều lời đồn
đãi như vậy, nhưng cũng nhìn cô với ánh mắt rất phức tạp. Thậm chí, có
một lần có sinh viên là học trò của cô, lại hỏi cô cảm thấy ra sao về
chuyện sinh viên ở chung khi yêu đương. Cô cố gắng bình tĩnh giải thích, có thể yêu đương, ở chung thì không nên, con gái phải học được cách tự
bảo vệ mình vân vân, cũng may sinh viên bên cạnh giữ em ấy lại để em ấy
không tiếp tục hỏi nữa, nếu không, cô thật sự không biết nên trả lời
như thế nào nữa.

Cổ Dật Nam và Tiểu Mễ thành trụ cột quan
trọng nhất mấy ngày nay của cô, Cổ Dật Nam mỗi ngày đều lái xe đi tới đi lui giữa trường học và nhà của Tiểu Mễ, đưa cô đi làm, có lúc, còn cố ý ở dưới lầu khoa chúng ta trò chuyện hơn 10 phút, cô biết rõ dụng ý của
anh ấy, anh ấy hi vọng lời đồn đãi không còn nữa, nhưng anh ấy không
nghĩ tới, trước kia không có người xuất hiện, hiện tại lại đột nhiên
xuất hiện, lại hoàn toàn ám chỉ cô có tật giật mình.

Lãnh
đạo rốt cuộc cũng gọi cô lên. Trong cảm nhận của cô chủ nhiệm Từ luôn
luôn hiền lành dễ gần, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô một lần, lời nói cũng rất nghiêm khắc, chỉ nói, làm việc lâu như vậy, chưa bao giờ quan
tâm đến cuộc sống sinh hoạt riêng của cô, không biết vấn đề kia của cô
đã giải quyết chưa. Cô nghe xong những lời này, liền biết có là chuyện
gì, chẳng qua người ta không làm rõ, cô cũng không tốt dựa vào bên kia.

Ngồi thẳng, cố gắng bình tĩnh trả lời, cô nói đã có bạn trai, nhưng còn không có ý định kết hôn.

Chủ nhiệm Từ bảo cô uống trà, nhìn cô, ánh mắt như đang xem con gái, thấy
cô chột dạ: “Ai, em cũng trưởng thành rồi, vấn đề cá nhân này, nên giải
quyết, liền giải quyết đi. Các ngươi những người tuổi trẻ này, tôi nhìn
vào, mỗi người đều giống một bông hoa, tôi cũng rất kỳ vọng vào các em, ở khoa chúng ta sinh con đẻ cái. Trong nhà em chắc cũng đang sốt ruột vì

em.”

Cô gật đầu nói vâng, nghe giọng điệu giống ba, nhớ tới
gần một năm nay khoa coi trọng cô, chủ nhiệm Từ giúp cô tranh thủ một
tên trong số những người tham gia thi đấu, trong lòng càng thêm áy náy.

Ông Từ uống một ngụm trà, tiếp tục nói chuyện, tốc độ nói chuyện của ông ấy rất chậm, không biết là ông ấy đang suy nghĩ cái gì hay bởi vì muốn đắn đo từ ngữ: “Khoa chúng ta, vốn có rất nhiều phái nữ, mỗi người đều rất
đẹp, thích trang điểm, dễ dàng làm người khác ghen tỵ, đúng sai tự nhiên cũng rất nhiều. Gần đây. . . Tôi cũng nghe được một chút tiếng gió, đối với em không được tốt lắm.”

Tới rồi tới rồi. . . Cô biết
ngay mà, sớm muộn gì cũng xả đến đề tài này. Cô ngồi, cũng không dám thở mạnh, cúi đầu, như đứa trẻ làm việc sai trái, chờ đợi người lớn phê
bình.

Chủ nhiệm Từ cũng không hỏi cô tất cả mọi chuyện, chỉ
nói: “Nhưng tôi tin tưởng em, em là đứa bé có chừng mực, không cần bởi
vì chút chuyện như vậy, làm ảnh hưởng đến cảm xúc và công việc của mình. Cho nên tôi nói rồi, em đó, cũng không phải là không có bạn trai, cần
gì cùng một đứa bé dây dưa không rõ, làm cho những nữ sinh ở khoa vũ đạo suốt ngày chỉ sợ cho thiên hạ không loạn tôi xem liền thấy phiền. Nếu
thấy đủ rồi liền vội vàng kết thúc đi?”

Cô nắm thật chặt cái chén, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt. . . . Trách nhiệm nặng nề, mới bước ra cửa. Mang theo tâm tình không vui đi trong hành lang, lại bị một đôi chân trắng nõn ngăn cản đường đi. Nhìn lên thấy Thiến Thiến đứng ở
trước mặt, cười rất thoải mái: “Như thế nào, cảm giác không tồi chứ?”

Không có bất kỳ biểu tình gì, cũng không muốn nói, vòng qua cô ta, tiếp tục
đi về phía trước. Thiến Thiến rất kiên nhẫn đi theo phía sau: “Này, ngày mai Tiếu Bạch trở về, cô có dám đi đón không?”

Tiếu Bạch,
cái tên rất xa lạ. Đã mấy ngày cô không nhận điện thoại của anh ấy rồi,
không biết anh ấy sẽ nghĩ thế nào, bây giờ cô ốc còn không mang nổi mình ốc. Bình tĩnh đi tới cửa trường học, đi lên xe, mới phát hiện không
biết nên đi đâu. Ban ngày Tiểu Mễ không ở nhà, nhà Chung Lôi có trẻ con
và ba mẹ chồng, cô tự đi dạo phố. . . Lại lo lắng rất nhanh sẽ thất
nghiệp, tiền bạc để ở trong ví tương đối an toàn một chút. . . .

Đành phải gọi điện thoại cho Cổ Dật Nam, lại làm phiền anh ấy rồi. Nghe nói
anh ấy đang gặp khách hàng quan trọng, trợ lý tiểu Trương cười mập mờ
rót nước ân cần hỏi cô, cô ngồi chờ ở chỗ của anh ấy, phía ngoài phòng
làm việc, mười mấy đôi mắt đang suy đoán thử dò xét cô, làm cho cô muốn
chửi ầm lên. . . . Chúng ta sinh hoạt tại thế giới thị phi này thật sự
là TM. . . .

Cúi đầu làm bộ nhìn giầy thật lâu, cửa phòng
làm việc của Cổ Dật Nam cuối cùng cũng mở ra. Một người đàn ông giống

như đã từng quen biết đi ra, Cổ Dật Nam nói vài câu khách sáo với anh
ta, quay lại nói với cô một câu Tiểu Mỹ chờ anh một chút, rồi tiễn người khách kia rời đi. Ai ngờ câu Tiểu Mỹ này, lại hấp dẫn ánh mắt của người khách kia, người đàn ông kia dùng ánh mắt như đèn pha quan sát cô từ
trên xuống dưới, sau đó rất nghiêm túc vươn tay: “Là Mạc Tiểu Mỹ sao,
Xin chào, tôi là Tiếu Khải Văn, lần trước chúng ta từng gặp nhau ở tiệc
rượu, chỉ là không kịp chào hỏi, rất hân hạnh được biết cô.”

Tiếu Khải Văn? Cô nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Cổ Dật Nam, anh ấy dùng khẩu
hình miệng cường điệu nói cho cô biết. . . Là anh trai của Tiếu Bạch. . . . Ax. . . . Cô nhất thời đứng hình. . . .

Tiếu Khải Văn
ngược lại rất độ lượng, thu tay lại, ha ha cười nói: “Xem ra, Tiếu Bạch
rất ít nhắc tới tôi với cô.” Làm ơn, gần đây cô rất ít nói tới Tiếu Bạch được không. . .

Cô cười một cái với anh ta, cười so với khóc còn khó coi hơn: “Chào anh.”

Anh ta lại cười ha ha nói: “Xem ra, Mạc tiểu thư hình như rất không hi vọng nhìn thấy tôi thì phải. Thật ra tôi đã sớm muốn tìm Mạc tiểu thư nói
chuyện một chút, hôm nay khó được gặp phải. Tiểu Cổ, tôi có thể cùng Mạc tiểu thư kiếm một chỗ nói chuyện không?”

Cô nhìn về phía Cổ Dật Nam cầu cứu, anh ấy do dự một chút nói: “Vậy không bằng. . . Tôi
làm ông chủ, mời tổng giám đốc Tiếu cùng nhau ăn một bữa cơm đi, Tiểu Mỹ cũng cùng đi.”

Tiếu Khải Văn xoay người nhìn Cổ Dật Nam:
“Tiểu Cổ, hộ hoa sốt ruột vậy (câu này ta cũng chưa biết nên dịch là gì
nên tạm thời để nguyên vậy)! Bữa cơm này coi như xong! Mạc tiểu thư, tôi nhắc nhở cô một câu, nên đối mặt, luôn luôn phải đối mặt, không phải
hôm nay, chính là ngày mai. Không bằng, hôm nay chúng ta nói rõ mọi
việc, cô cũng thoải mái hơn.”

Con bà nó Mạc Tiểu Mỹ cô không phải trêu chọc một người đàn ông sao, có cần thay phiên nhau tới giày
vò cô như vậy không, vừa chịu hết kích thích sẽ lại tới một cái nữa . . . “Cô . . . . Hôm nay. . . Không có tâm tình, hôm khác có thể không?”

Tiếu Khải Văn lại cười. . . Bà nội của tôi, hiện tại cô rất ghét nụ cười của người này. . . Một chút cũng không giống nụ cười sạch sẽ như ánh mặt
trời của Tiếu Bạch, ngược lại giễu cợt giống như coi thường. . . Nhất là đối với cô!

“Mạc tiểu thư rất thích trốn tránh sao. . . Cái này cũng không giống như một Giảng viên đã từng được giáo dục ở trường
đại học hay cao đẳng. Yên tâm đi, không phải hồng môn yến, cô coi như,
theo một một người anh trai đang muốn tâm sự về chuyện của em trai mình, như vậy chắc là được đúng không?”

Dứt lời, cũng không đợi
cô trả lời, liền đi đến thang máy, cô. . . Quay đầu lại nhìn Cổ Dật Nam
một chút, lại nhìn những gương mặt đang tò mò kia. . . cô. . Hay là đi
thôi. . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.