Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 45: Nữ hiệp tha mạng


Đọc truyện Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi! – Chương 45: Nữ hiệp tha mạng

Cô. . . Ấp úng lặp đi lặp lại: “Anh coi như, giữa chúng ta, chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Thật ra, ngày hôm qua nói chuyện với Cổ Dật Nam xong, tâm tình của cô vẫn rất uất ức. . . . Hôm nay, lại cảm thấy bản thân cô lòng dạ hẹp hòi hết sức đáng ghét. . . . . Cùng với Tiếu Bạch, không giống khi cùng Tô Nham lúc trước. . . . Ít nhất là danh chính ngôn thuận gây gổ, ghen. . . .

(Danh chính ngôn thuận: Đủ tư cách, chức năng để đảm trách, giải quyết công việc nào đó, được pháp luật hoặc mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng hoàng thì lời nói mới có trọng lượng)

Cùng với Tiếu Bạch trong lúc đó. . . Mỗi một tia cảm xúc, lại làm cho cô cảm thấy khó chịu như vậy. . . . Làm ơn. . . . Cô là một giảng viên, lại có thể cùng sinh viên tranh giành người yêu. . . Hơn nữa, giữa cô và Tiếu Bạch. . . Cũng chưa bao giờ nghiêm túc đi xác minh rõ ràng mối quan hệ. . . . .

Muốn cố gắng giả vờ bình tĩnh, thong dong. . . Lại không thể làm được. . . Có lẽ, là cô quá mức ngây thơ. . . . .

Đối thoại kết thúc, là một hồi yên tĩnh.

Rất lâu, Tiếu Bạch đùa cợt, nặn ra mấy chữ: “Ha ha, giữa chúng ta, cái gì cũng không xảy ra.”

Tựa vào trên ghế sofa, Tiếu Bạch thất vọng nhìn cô: “Mạc Tiểu Mỹ A Mạc Tiểu Mỹ, vẫn luôn cảm thấy em là người nhát gan, một ngày không nhìn chằm chằm em, chạy so với ai khác đều nhanh. . . . Không ngờ, yếu đuối như vậy. . . Mới có chút vấn đề, em liền quyết định buông tha. . . Hơn nữa, cũng không phải là lỗi của anh? !” Câu nói cuối cùng, giọng điệu cũng tăng lên.

Cô nắm lấy tay anh ấy, chân thành nhìn anh ấy: “Em biết rõ không phải là lỗi của anh. Là lỗi của em còn không được sao? Chúng ta bây giờ kết thúc, ít nhất còn có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp, mọi người đều là bạn tốt. . . . Em không muốn có một ngày, chúng ta trở mặt với nhau như vậy có phải càng thêm khó chịu không . . . .”

“Tại sao phải trở mặt? Vì một chút chuyện cần phải như vậy sao. Bình thường Mạc Tiểu Mỹ tự nhiên vui vẻ đắc chí đi đâu rồi?”

“Em không nói chuyện này. . . Ôi chao, sao anh lại không hiểu chứ. . .”

“Anh đúng là không hiểu, vì sao anh phải hiểu. Con gái bọn em thật sự là kỳ quái.”

“Nhưng. . . Chúng ta sớm muộn gì đều phải tách ra. . . Đau dài không bằng đau ngắn. . .”


Tiếu Bạch gạt tay cô ra, kích động đứng lên: “Tại sao sớm muộn gì đều phải tách ra? Em đối với anh cứ như vậy không có lòng tin sao? Từ lúc bắt đầu, anh đã nói với em, em cho anh thời gian, chờ anh. . . Anh luôn cố gắng. . . . Anh cố gắng học tập, sớm ngày tốt nghiệp, nhưng em đều không chịu tin tưởng anh, làm sao có thể có tương lai? !”

“Tiếu Bạch, có lẽ quyết định ban đầu kia của em là đúng. . . . Chúng ta không nên bắt đầu. . . . Ít nhất. . . Trước khi anh chuẩn bị tốt. . . Không nên bắt đầu. . . .”

“Rốt cuộc em đang sợ điều gì? Chẳng lẽ em không tin anh sao?”

. . . . . . Tiếp tục. . . . Trầm mặc.

“Tiếu Bạch, anh còn trẻ. Khi em học đại học, các sinh viên nam cũng là hôm nay cùng người này, ngày mai đổi người khác. Em không muốn trở thành gánh nặng của anh, tuổi trẻ nên thoải mái chơi đùa chứ sao. . . Mà em. . . . Em bây giờ đã không chơi nổi rồi. . . Anh hiểu không. . . Em bây giờ muốn tìm một người đáng tin để dựa vào. . . .”

“Mạc Tiểu Mỹ, em nghĩ anh là Play Boy đúng không? Aiii, từ lúc em biết anh đến bây giờ, có nghe qua anh ở chung một chỗ với ai không? Thiến Thiến. . Nếu không phải lần này anh cố ý không giải thích, chẳng có ai sẽ tin anh đối với Thiến Thiến có ý tứ được không. . . . Bàn về tâm tư, anh so với em chín chắn hơn nhiều, anh có chừng mực, em có hiểu không? ! Còn nữa, làm sao em biết anh không phải người đáng tin cậy, không thể sống tốt. Là anh có khả năng tiềm ẩn, khả năng tiềm ẩn có hiểu hay không? ! Chờ khi anh tốt nghiệp, như vậy —— có rất nhiều công ty muốn mời anh, em cứ yên tâm chờ ở nhà đếm tiền đi. . .” Bộ dáng đáng ghét . . . .

Cô giả vờ buồn nôn: “Lặn xuống nước còn không sai biệt lắm! Quá tự kỷ là một loại bệnh, phải trị!”

“Đã nói em là thuốc của anh . . . . Em không ở cùng anh, làm sao trị cho anh được. . .” Tên con trai đê tiện kia ở trên người cô cọ tới cọ lui. . . .”Tiểu Mỹ. . Em thật thơm. . .”

Đánh vào cái tay đang làm loạn khắp nơi kia: “Này! Ít cùng em ăn bớt. . . Chọc lão nương còn muốn được tiện nghi, nghĩ đến mỹ!”

” Mạc Tiểu Mỹ . . . . anh biết em đang nghĩ cái gì, em cái người nhát gan chính là sợ anh không cần em chứ gì. . . . Yên tâm, anh sẽ không không cần em, ” Tiếu Bạch ngồi xổm, đưa tay véo mặt cô: “Em xem vẻ mặt nghiêm túc của em kìa. . . . Ngoan, cho gia cười một cái!”

. . . . . Lau. . . . Tên khốn này lúc nào cũng có thể chơi xấu? ! Ghét anh ấy. . . . Đưa tay liều mạng véo mặt của tên con trai đê tiện kia!”anh là đồ ngốc, rốt cuộc có hiểu em đang nói gì khồng ——————”

Trời ạ, kịch Quỳnh Dao trực tiếp biến thành đấu tranh nội bộ nhà trẻ! Nhìn hai người chúng ta, cả hai đều véo mặt của đối phương, tức giận nhìn chằm chằm vào đối phương! Cô bởi vì mấy ngày qua không có chỗ phát tiết tức giận, liền âm thầm xuống tay mạnh một chút. . . . . Mắt thấy mặt của Tiếu Bạch, thay đổi sắc mặt: “Mẹ nó, Mạc. . . Tiểu. . . . Mỹ. . . . Chơi thật hả? ! Mau buông tay cho anh! !”

Tiếu Bạch nhanh chóng gỡ tay cô ra, đổi thành đưa tay véo mặt cô. . . .


Trong nháy mắt cô hình như tìm được chỗ phát tiết. . . Dùng sức đẩy Tiếu Bạch lên trên ghế sofa, lại ra sức chà đạp khuôn mặt trắng mịn kia: “Đồ đê tiện. . . . . Nhanh, cùng chị nói. . . . Có dám nữa không hả ?”

Tiếu Bạch gỡ tay cô ra, để cho mặt của anh có thể giảm bớt sức nặng, bĩu môi: “Không . . . không dám. . . . Nữ hiệp tha mạng. . . .”

Hừ! Lúc này cô mới bỏ tay ra, la to một tiếng: “Tên con trai đê tiện kia! Nhận lấy này!” Hướng về phía anh ấy vừa đấm vừa đá. . . .

Đá đá, từ trong ánh mắt có thứ gì đó không thể khống chế không ngừng toát ra. . . .

Tiếu Bạch vẫn không nhúc nhích ở nơi đó giả chết. . . . Mãi cho đến khi cô đều cảm thấy mệt mỏi. . . Dừng lại, anh ấy mới nhún vai: “Rất thoải mái? Liền Chỉ số IQ này của em, vẫn tương đối thích hợp dùng phương thức này biểu đạt tình cảm. . . Vừa rồi những cảm xúc bi thương kia, rõ ràng không thích hợp với em.

Cả gì mà chia tay? ! Nếu muốn đánh anh liền nói thôi, nam tử hán đại trượng phu, cho em đánh một trận cũng không có gì nghiêm trọng, lại đây, em cứ tùy tiện!”

“Anh. . . . Nói anh là tên con trai đê tiện vẫn là coi trọng anh!”

Tiếu Bạch chợt dừng lại động tác: “Ôi chao. . . Sao trời lại mưa rồi?”

Aiii. . . . Nói chưa dứt lời. . . . Mưa bão lại càng mãnh liệt hơn. . . . .

Bàn tay thô ráp làm loạn một trận ở trên mặt cô: “Ôi ôi. . . . Đừng khóc. . . . Hiện tại là em không cần anh, không phải là anh không cần em. . . Sao tự dưng em lại một khóc hai nháo ba thắt cổ rồi. . . . Nếu không đợi lát nữa, anh tìm cho em một sợi dây em lại khóc. . . . . ?”

Phốc. . . . Bây giờ là vừa khóc vừa cười . . . .

“Éc, được rồi được rồi, bảo bảo đừng khóc. . . .” Bị một vòng tay ấm áp ôm lấy “Anh sai rồi. . . . Tiểu Mỹ ngoan. . . Đừng khóc. . . . Thì ra Tiểu Mỹ để ý anh như vậy. . . . . Ôi chao. . . . . Người có sức hấp dẫn cũng là một loại khổ. . . . ôi. . . . Em đừng cắn anh. . . . Em có thể chơi chút trò chơi IQ cao không. . . .”


. . . . . Aiii. . . . Đừng nói, thật đúng là một khóc hai náo. . . Còn kém không thắt cổ. . . . Cho nên nói. . . . Từ khi gặp Tiếu Bạch, Chỉ số thông minh của cô chuyển biến bất ngờ. . . . Chính mình cũng cảm thấy rất mất mặt. . .

. . . . . Sau khi trò hề chấm dứt. . . . . .

Tiếu Bạch đuổi theo, tính sổ với cô: “Mạc Tiểu Mỹ, nói, ngày hôm qua hình như em cũng hồng hạnh xuất tường đi? !”

[Hồng hạnh xuất tường (hồng hạnh ra tường): chỉ người con gái ngoại tình]

“Chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao? !”

“Anh phát hiện em thật đúng là rất xấu đó!”

“Đúng vậy! Không phải là em học từ anh sao, Tiếu Bạch!”

“Vậy lúc nãy em đã trừng phạt anh rồi, bây giờ anh không phải cũng có thể hướng em học tập một chút? !”

Cô đánh một cái vào vai Tiếu Bạch: “Vậy em tìm một sợi dây cho anh, anh bỏ qua 2 bước trước, trực tiếp tiến hành bước thứ ba tốt lắm!”

Tiếu Bạch ôm cô: “Ôi, tìm sợi dây, trói em vào anh, đỡ phải lăn qua lăn lại. . . . Tiểu thư. . . Em có biết không. . . Gần đây công việc của anh rất nhiều cũng rất mệt mỏi. . . . Còn phải cả ngày đến trường chạy bộ buổi sáng. . . . Tối hôm qua cơ hồ một đêm không ngủ. . . . Liền vội vàng tới trường tìm em. . . . Aii. . . . Muốn cưới em thật không dễ dàng. . . . !”

Nhéo một cái vào hông của anh ấy: “Nàng dâu không có. . . Người đàn bà chanh chua ngược lại có một, sợ chưa? !”

Tiếu Bạch giả bộ chạy trối chết: “Đúng vậy . . . Sợ. . . .”

“Chỉ là. . . Những lời em nói đều là thật. . . Về sau, anh đừng tới nữa. . . . Thấy mệt quá, cũng không cần chạy bộ buổi sáng. . . . Muốn gặp mặt, chúng ta có thể hẹn ở bên ngoài. . .”

“Anh không cần, người ta thường nói tình yêu lén lút rất đau khổ, bây giờ còn không cho gặp mặt mỗi ngày. . . Nhưng. . . Đây là lần đầu tiên em hẹn anh. . . Anh rất xấu hổ đó. . . .”


Cô chịu rồi. . . Người này không thể nghiêm túc một chút sao. . . .

Đánh một cái vào trán anh ấy: “Anh nói chuyện nghiêm chỉnh một chút! Aii, không phải là anh thật sự chọn giờ học em chứ? !”

“Đúng vậy? ! Em không xem danh sách à? !”

“Mọi ngày em cũng không điểm danh, xem làm gì.”

“Là thật đó, anh xem thời khoá biểu của em, thứ tư em chỉ có một tiết, anh đăng ký giờ của em, sau đó chúng ta có thể ra ngoài hẹn hò rồi!”

“Anh nghĩ đến mỹ. . . .”

Tiếu Bạch “Chụt” một tiếng hôn lên môi cô, khẽ vuốt tóc cô, nói với cô: “Anh cũng đang nói chuyện rất nghiêm túc. . . Nếu không. . . Em dọn đến ở với anh. . . . Như vậy anh cũng không cần chạy tới chạy lui như vậy cũng đỡ mệt. . . . Anh bảo đảm. . . Trước khi em chưa chuẩn bị. . . Anh sẽ không có bất kỳ hành động quá mức nào. . . . Dù sao. . . . Trừ thứ ba. . . Buổi sáng em cũng không có tiết. . . . Ôi. . . . Sao em lại cấu anh. . . .”

Đụng đầu vào trán Tiếu Bạch: “Bạn học Tiếu Bạch, dù sao em cũng là một cô gái thành thục. . . . Anh tưởng em không biết anh đang đánh chủ ý gì sao. . . . Qua đó ở, sớm muộn gì em đều bị anh ăn. . . . Anh cũng không soi gương xem. . . . Xem bản thân có mặt mũi lớn như vậy không . . . .”

Tiếu Bạch xoa nhẹ cái trán đang sưng lên: “Em đang luyện Thiết Đầu Công sao. . . . Không được thì không được. . . . . Không phải là anh muốn ngày nào cũng có thể nhìn thấy em sao. . . . Em không biết. . . . Mỗi ngày đều gặp nhau. . . . Lại không thể nói chuyện cảm thấy rất buồn. . . . Chứ đừng nói. . . Nhìn được không (thân)hôn được. . . Em là đồ không có lương tâm, cũng không nhớ anh. . . . Xem ra anh vẫn là thử tìm nữ sinh tới kích thích em một chút. . . . Bằng không hôm nay anh cũng không bị đối xử như vậy. . . . .”

“Tên đê tiện kia, anh muốn bị đánh đúng không? !”

“Ôi ôi. . . Quân tử động khẩu không động thủ. . . Em đừng không lịch sự như vậy. . .” Sau đó ngăn cô lại. . . Từ từ nói: “Vẫn là. . . . Dùng tài hùng biện khá hơn một chút. . . . .” Chậm rãi hôn lên môi cô.

Có một số việc, ở trong lòng, bách chuyển thiên hồi, chính mình một người suy nghĩ, hay là tại bên trong ngõ cụt Quỷ Đả Tường. . . . Gặp phải người kia. . . Lại cam tâm tình nguyện nghe theo trái tim mình. . . . Thuận theo tiếng nói từ trái tim. . . .

Giống như hiện tại, chỉ cần ở trong ngực anh ấy, chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng. . . Trái tim, lại giống như đi vào ngõ cụt. . . . Nhất thời yên tĩnh. . . Ánh mặt trời. . . Chiếu vào làm cho ánh mắt không mở ra nổi. . . .

Cho nên. . . Đây chính là thiêu thân lao đầu vào lửa. . . . .

Tác giả có lời muốn nói: hôm qua vội muốn chết, hôm nay lại sửa lần nữa. Cho mội người mang đến bất tiện, kính xin tha thứ, cúi người chào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.