Đọc truyện Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi! – Chương 39: Ở cùng nhau
Chuyện sống cùng nhau trong một nhà này, đối với cô và Tiếu Bạch mà nói, cũng không xa lạ gì. Nhưng, kể từ khi hai đứa”Mập mờ không rõ”, đúng như trên danh nghĩa cô
nam quả nữ sống chung một phòng, đây là lần đầu tiên. Hơn nữa giờ phút
này, trong phòng khách yên tĩnh khác thường, chỉ nghe thấy tiếng nước
trong phòng tắm chảy ào ào, một mình cô ngồi ngẩn ngơ, chợt thấy cả
người rất khó chịu.
Nhìn một cái, một đấng mày râu tắm, lại có
thể dùng gần nửa tiếng đồng hồ. Ban đầu cô vốn ở phòng khách không để ý
hình tượng ăn như hổ đói cũng nhịn không được suy nghĩ lung tung, Thằng
nhãi này đúng là —— sáng tạo lao động dựa vào hai tay mà? Che mặt ~~~
cúi dầu, người ta nhưng giáo viên, tại sao có thể không thuần khiết như
vậy ~~ nhưng vẫn không nhịn được, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân nóng lên, một bàn đồ ăn hình như không có sự dụ hoặc nữa. Trong đầu hiện lên hình ảnh những anh chàng đẹp trai đang tắm. . . .
Lại nghĩ đến, tối nay chúng tôi có thể sẽ phải “Ở chung” tại đây, cô. . Càng thêm đứng ngồi không yên. . .
Nhìn theo kim đồng hồ đang chuyển động, tên con trai này còn chiếm lấy phòng tắm không chịu ra ngoài, suy nghĩ lung tung cô cảm thấy mỗi một giây
trôi qua càng khó chịu. Mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa nhà tắm. . .
Một bên ôm điều khiển ti vi ra sức chuyển kênh. . . Làm ơn, Mạc Tiểu Mỹ, có chút tiền đồ có được không, khẩn trương như vậy làm gì? ! Dù sao
ngươi cũng là cô gái đã trưởng thành ~~
“RẮC…A…Ặ..!!” Một
tiếng, cửa nhà tắm mở ra, cô sợ tới mức nhảy “Vọt” một cái từ trên ghế
sofa xuống, ôm lấy quần áo vừa rồi Tiếu Bạch đặt ở bên cạnh cô, liền lao tới cửa nhà tắm, đẩy tên con trai đang ngăn ở cửa ra, cao giọng kêu một tiếng: “Em cũng muốn tắm!” “Bùm” một tiếng liền đem Tiếu Bạch nhốt ở
ngoài cửa.
Đi một chuyến đường dài cộng thêm một đêm rung động
lòng người cuối cùng thoải mái tắm rửa một hồi. Vốn là tâm tình rối
loạn, cũng ổn định xuống. Tắm xong, chuẩn bị mặc quần áo, mới nghĩ đến. . Cô không mang đồ lót để thay . . . Thử không mặc áo lót mà mặc vào áo
sơ mi của cậu ấy ở bên ngoài. . . Hiệu quả kia. . . Thật sự muốn phún
máu, liền quyết định vẫn là mặc áo lót lúc tới đây. . . Cho dù là như
vậy con gái mặc áo sơ mi của con trai hiệu quả. . Vẫn là rất kinh người. Vì không muốn bị hiểu lầm, cô cố gắng đem quần của cậu ấy mặc vào, kết
quả phát hiện, không có thắt lưng. . . Cái quần này quả thật chính là
bao tải mà ~~
Cô may mắn vì áo rất dài, xắn tay áo, xách theo cái quần không mặc vừa, ra khỏi nhà tắm. Vừa đi ra ngoài vừa kêu: “Này, có
thắt lưng không. . . Em không mặc vừa quần của anh?”
Hu! Thằng nhãi Tiếu Bạch này lại dựa vào cửa nhà vệ sinh coi chừng, làm cô hoảng sợ!”Làm gì? Tên nhóc xấu xa kia, rình coi à? !”
Tiếu Bạch hai tay ôm ngực, đối với cô không ngừng lắc đầu: “Ôi chao, anh nói em như vậy không đáng yêu chút nào! Người ta vốn là ôm tâm tình kích
động nhìn người đẹp đi tắm , ai ngờ em đem mình làm cho giống ca diễn đi ra.” Thằng nhãi này đặt mông ngồi ở trên ghế sofa, đầu thoải mái dựa
vào sau ghế, ngước lên nhìn cô, “Áo sơ mi của anh liền đủ cho em làm váy mặc, em còn mặc quần làm gì? Không có thắt lưng! Thật là không lãng mạn gì cả. . . .”
Tên nhóc xấu xa! Vung tay lên đánh một cái lên đầu của cậu ấy: “Đồ lưu manh! Không phải là cái quần anh đưa sao! Vừa rồi
còn cảm thấy anh galang, không ngờ tất cả đều là giả, giả! !” Kéo quần
lên ngồi ở trên ghế sofa, hướng về phía tên con trai kia khoa tay: “Hãy
bớt nói nhảm đi, mau tìm cho chị cái thắt lưng, nếu không buổi tối chị
liền ở tại chỗ này —— ngồi im thị uy!”
Tiếu Bạch giống như đang
xem một cái ngu ngốc, vỗ vỗ vai của cô: “Vậy em ngồi đi, trăm ngàn lần
đừng buông lỏng! Anh đi ngủ trước, em nhớ thị uy suốt đêm nha ~~” nói
xong đứng lên đi về phòng ngủ! Cô lập tức nhảy xuống khỏi ghế sofa, kéo
quần lên hấp ta hấp tấp đuổi theo: “Này, em nói làm sao anh không có
chút galang nào thế, sao lại đối xử với con gái như vậy!”
“Anh
thế nào lại không galang rồi, không phải em nói em phải ngồi im ở trên
ghế sofa sao, anh đã nhường chỗ cho em, giúp người hoàn thành mong ước
vậy mà còn nói anh không quân tử? haizzzz, đầu năm nay làm con trai thật không dễ dàng ~~” dứt lời còn làm như thật lắc đầu một cái. Mẹ nó! Cái
tên xấu xa kia! Cô không nhịn được nữa, nhảy lên đập một cái vào đầu cậu ấy!
. . . . Người này quá cao. . . Muốn đánh lên đầu kết quả là. . . . Đánh được. . . Mặt. . . . Của cậu ấy . . . . Chóp mũi bị cúc áo
sơ mi làm cho đỏ lên. . . Éc. . . Nhìn người này mặt đen lại. . . Chợt
cảm thấy lạnh từ dưới lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu. . .
Quay
đầu liền chạy vào phòng. . . Kết quả quên kéo quần lên. . .cái quần bị
rơi xuống làm cô vấp phải trượt chân té ngã. . . Phốc. . . Máu mũi đầy
đất. . . .
Được rồi, thật tốt vừa ra phim tình cảm, lại phát
triển thành hài kịch. Phủi mông một cái đứng lên, cô căn bản không dám
nhìn tên con trai sau lưng vẻ mặt nhất định là phun máu, trực tiếp bỏ
“Quần” lại chạy trốn, bẹp bẹp chân không chạy vào phòng ngủ, đóng cửa
phòng lại, nắm lấy góc chăn tự kỷ. . . . Lưu lại ngoài cửa một phòng yên tĩnh. . . .
Một lát sau, cửa phòng bị gõ nhẹ mấy cái, tiếng cười nhạo của tên con trai đê tiện kia vang lên, “Khụ. . . Tiểu thư, mặt đất nhà anh mỏng, chịu không được mài, em mau nhìn xem chân của em có đem
nhà anh mài hỏng hay không? !”
Cô vội vàng vén chăn lên xem đầu gối, quả nhiên trầy da! Mẹ kiếp. . .
Ôi trời, thế nào lời này nghe không đúng lắm? !
Cầm cái gối đầu ném vào cánh cửa: “Anh đi tìm chết đi ~~~~ đê tiện! Bà cô đây muốn đi ngủ! !”
“Vậy được rồi, bà cô, em cũng không thể nửa đêm tùy tiện tới quấy rầy cháu trai là ta nha ~~”
“À đúng rồi, quên nói cho em một bí mật. Thật ra thì anh có chìa khóa, không nên quá sợ nha ~~~”
“Anh cút cho em ~~~~”
Hô xong những lời nói này, cô giống như bà cụ tựa vào trên giường thở hồng hộc, vừa mắng thầm tên đê tiện đáng ghét kia, đem thật tốt phim tình
cảm lãng mạn biến thành trò đùa, mang trong lòng tràn đầy tức giận đi
ngủ!
Suốt đêm không nói chuyện, đối với người vừa đi một chặng
đường dài mà nói, một khi nằm xuống giường liền trực tiếp ngủ như chết.
Với người đã mệt mỏi một ngày mà nói, hai người ở chung lãng mạn cái gì
đều được coi là mây bay.
Sáng sớm. . Có thể là buổi sáng. . .
Hoặc là buổi trưa. . Được rồi, cô đã ngủ say đến nỗi không biết trời đất gì. Khi cô từ trên giường bò dậy, không chú ý đến trong nhà bếp có một
người đang bận rộn, vẫn để đầu tóc rối bời đi vào nhà vệ sinh đánh răng
rửa mặt, lại đi vào nhà bếp rót nước uống. . . .
Ah, phòng khách đột nhiên bày một cái va li lớn, không phải của cô sao? . . .
Đặt mông ngồi ở trên ghế sofa, nhịn không được sửng sốt . . .
“Anh đi lấy hành lý giúp em à?”
“Không phải, là anh ta đưa tới!”
Cái gì? Cô sợ đến mức lập tức đứng lên, nhìn xung quanh xem Cổ Nam có ở phía sau không!
“Vậy. . . Anh nói như thế nào?”
“Nói gì? Liền nói em cần hành lý của em chứ sao.”
“Vậy. . . Anh nói với anh ấy là tối hôm qua em ở lại đây à?” Không cần. . .
Tiếu Bạch dừng tay lại, cầm cái xẻng hướng về phía cô: “Tiểu thư, không cần
anh nói, tối hôm qua người ta ở trường học đợi em cả buổi tối cũng không thấy em về, cái này còn cần giải thích sao?”
. . . . . . . . .
Xong đời. . Danh dự của cô. . . .
“Sáng sớm, em ít nghĩ đến chuyện của tên con trai khác cho anh có được
không?” Tiếu Bạch kéo cô dậy, ấn vào bàn ăn mà cô vẫn tiếp tục phát
lăng, sau đó nhìn cậu ấy mang từng món ăn bưng lên bàn. . .
Oa a a. . . . Thoạt nhìn hình như trông rất ngon. . .
“Những thứ này. . . . Đều là anh làm hả?”
Còn mang tạp dề nhún vai. “Đúng vậy, sáng sớm liền thức dậy nấu ăn…,
aiiii, lại nói anh cũng là vì em, nấu bữa sáng, cho dù người nào đó
không cảm kích chút nào, còn cùng anh nói chuyện của tên con trai khác!” Stop! Không để ý tới cậu ấy, cô vừa vươn đũa đến gắp một miếng cà trong đĩa, tay của tên con trai đê tiện kia dơ lên trước mặt cô: “Như thế
nào, có phải đột nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai mê người? Nóng lòng
muốn gả cho anh phải không? !”
Mẹ nó, cô vừa ăn một miếng cà
thiếu chút nữa phun đến trên mặt của cậu ấy !”Tiếu Bạch, em phát hiện,
nếu so với không biết xấu hổ, anh nhất định đứng thứ nhất.”
Thật
ra thì, mùi vị cũng không tệ, cô tiếp tục tấn công món trứng chiên cà
chua bên cạnh, vừa ăn vừa nói: “Làm ơn, món ăn đơn giản như vậy, ai mà
trả làm được chứ? !”
“Em không biết là? Món ăn càng đơn giản càng có thể thể hiện tài nghệ của đầu bếp sao, có thể làm món trứng chiên
cà chua ăn thật ngon cũng rất khó khăn đấy? !”
Liếc mắt xem
thường, uống một ngụm cháo trứng muối thịt nạc của cậu ấy, ừ, thật ra
thì, ăn rất ngon. Chỉ là nhìn khuôn mặt không tốt bên cạnh, thật sự rất
khó nói ra một câu tán thưởng.
Ai ngờ, tên con trai này thấy cô
ăn mà không có phản ứng gì, đem tạp dề ném ở trên ghế, “Mẹ nó! Không nói lời nào đúng không? Đừng ép anh hôn em!”
Khụ. . . . Làm hại cô
vừa uống một ngụm cháo thiếu chút nữa không sặc chết. . . .”Nào có ai
như anh vậy, muốn ép người ta phải khen anh, có thấy mất mặt không! Cái
người này rõ ràng là. . . Ép người hiền lành làm con hát mà. . . .”
Lại còn cười gian với anh “Hừ hừ, đừng có ép anh. . . !!” chỉ vài bước là đi tới dựa sát vào cô!
“Ban ngày ban mặt, anh kiềm chế một chút được không? !”
“Mẹ nó, anh ngày hôm qua một đêm cũng không quấy rầy em, còn nói không kiềm chế? !” Nói sang chuyển khác, mặt buồn bã”Người ta. . . . Người ta bỏ
công sức lực cả buổi như vậy, ngay cả cái hôn chào buổi sáng cũng không
có ~~~”
Nhìn tên con trai trước mặt đang cắn đũa làm nũng, cô
thật sự là dở khóc dở cười. . . .”Tiếu Bạch. . . Anh nha cứ ở đấy diễn
trò đi? Thay đổi cũng quá nhanh đi? !”
Người này bỏ đũa xuống, mặt bị thương, ôm ngực của mình “Ôi trời. . . . Trái tim tan nát rồi. . .”
. . . . Em một ngụm cháo trứng muối thịt nạc phun chết anh! !
Chỉ là, vì lo lắng an toàn của cậu ấy, đành phải. . . . Đi tới gần, dùng
sức cắn một cái ở trên mặt cậu ấy, giả vờ cười một cái, hắng giọng nói ” Chú à, chú nấu ăn rất ngon ~~~” nhịn xuống muốn phun tâm tình, tiếp tục tấn công thức ăn trước mặt.
Một tên con trai lại dùng chiếc đũa
chỉ miệng của mình: “Này này! Thật không có thành ý gì hết! Một bàn thức ăn đổi không được một cái hôn!”
Liếc mắt xem thường,”Vậy vừa rồi em hôn là cái gì hả? !”
. . . . .”Mẹ nó, hết ý kiến, cậu tìm cô gái quả nhiên là trong thiên hạ tư tưởng đẹp nhất!”
Trong miệng cô nhét đầy thức ăn, không nhịn được phản bác”Ngươi Sài cây! ( là anh mới đúng )”
Một cây đũa đập lên đầu của cô: “Em nuốt xong rồi hãy nói chuyện!”
.
. . . . . . .
Hài lòng quét sạch tất cả thức ăn mà tên con trai đê tiện kia làm, vuốt
bụng dựa vào ghế, tên con trai đê tiện kia không nhịn được gõ đầu của
cô: “Em nha, thật là một cô nàng mạnh miệng!”
“Hừ ~~ em chính là mạnh miệng, dạng ăn cơm nhuyễn mới nhu nhược, ví dụ như anh ~~~~” ha ha ha, rốt cuộc thắng một lần ~~
Đứng lên kéo hành lý chuẩn bị về phòng thay quần áo, lại bị Tiếu Bạch kéo
vào trong ngực”Cho em nếm thử một chút, miệng của anh, là cứng vẫn là
mềm!” Dứt lời, liền hôn lên môi cô. . . .
Nên tới, vẫn là chạy
không thoát. . . . Cho dù hết sức trốn tránh, hai người hấp dẫn lẫn
nhau, vẫn muốn thường xuyên dính vào nhau. . .
Thật ra thì cô rất rõ ràng bản thân, bởi vì sợ, bởi vì không dám, cho nên, dùng hung dữ để che giấu tất cả xấu hổ cùng lúng túng. Sợ ở trong gian phòng này, lưu
lại ký ức không thể quên, sợ sau khi ra khỏi nơi này, không thể lại làm
như không có việc gì mà đối mặt với Tiếu Bạch, đối mặt với cuộc sống ở
trường học
Nhưng, cô cũng muốn. . Được an ủi, vỗ về. . . .
. . . . Nụ hôn vừa kết thúc, Tiếu Bạch chỉa vào đầu của cô, cười đặc biệt thỏa mãn: “Hắc hắc, anh làm đồ ăn quả nhiên mùi vị cũng không tệ lắm. . .”
Anh đi tìm chết đi! !