Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 3: Đầu năm nay chưa từng có người nào rời đi


Đọc truyện Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi! – Chương 3: Đầu năm nay chưa từng có người nào rời đi

Editor: Bỉ Ngạn Hoa

Tôi và Tô Nham, biết nhau trong một cuộc giao lưu quan hệ hữu nghị ở trường đại học.

Mọi chuyện diễn ra bình thường .

Khi đó tôi học năm thứ hai đại học. Trong cuộc giao lưu quan hệ hữu nghị ở học viện âm nhạc, một mình tôi đảm nhiệm cộng việc đệm đàn piano cho trường, cũng diễn tấu mấy bản nhạc, bận đến sức đầu mẻ trán vì mọi chuyện.

Anh ấy nói đối với tôi là nhất kiến chung tình.

Kỳ thực tôi chẳng thể tưởng tượng được trong mắt anh tôi là cái bộ dáng gì. Đây cũng là nguyên nhân mà mẹ tôi buồn rầu không thể gả tôi ra ngoài được.

“Người con gái chơi đàn dương cầm”, nghe đại danh từ ấy thật ưu nhã. Trên sân khấu, tôi mặc quần dài màu đen thẳng, trang nhã, cặp mắt to to, nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn. Hết thảy cũng khiến người ta vừa gặp đã yêu.

Sau khi màn biểu diễn kết thúc, chủ tịch hội học sinh giới thiệu chúng tôi với nhân viên nhạc kịch trong trường học , tôi mệt mỏi đến nỗi một câu cũng không muốn nói. Hay là chính là bởi vì như vậy, “Sự dịu dàng” lại tăng thêm mấy phân trong lòng của anh.

Mà trong lòng tôi, con trai học mỹ thuật luôn có một chút khí chất u buồn trong người, nhưng lại đầy tài năng.


Cũng có lẽ vì thế mà Tô Nham đã nhiều lần xuất hiện trong cuộc sống của tôi, mang theo cả sự sùng bái và ngưỡng mộ. Mỗi khi nhìn thấy anh trong phòng tập vẽ tranh, lòng tôi lại tràn đầy sự ngượng ngùng cùng thỏa mãn. Đến tận bây giờ tôi vẫn cho rằng, con trai nếu học mỹ thuật mà muốn theo đuổi nữ sinh thì thật sự là quá dễ dàng. Chỉ cần cầm bút vẽ, tuyệt đối có thể làm thỏa mãn bất kỳ một cô gái có nội tâm bình thường nào.

Khi vào đại học, có lần đàn chị đã nói rằng, học đại học, mà không có một chuyện tình oanh oanh liệt liệt, vậy thì thật là lãng phí tuổi thanh xuân. Vào năm thứ ba, cứ tưởng như thời thanh xuân ấy sắp qua đi thì tôi lại nhận được cả tập tranh vẽ, mà trong đó toàn là hình của tôi, tôi cảm thấy thật xúc động.

Vì vậy, tất cả những điều đó, chúng tôi đã ở cùng một chỗ.

Rất nhiều người tin tưởng vào việc nhất kiến chung tình. Tôi cũng đã từng tin như thế. Chúng ta đều cho rằng “Một cái chớp mắt” có thể là “Vĩnh hằng” . Thế nhưng thực tại cho tôi hiểu được, chỉ là cảm giác không thì không đủ để có thể trở thành tình yêu được.

Bây giờ muốn thay đổi, kỳ thực chúng tôi đều muốn thế, nhưng chính là trong lòng tôi, vẫn nhớ mãi hình bóng của đối phương.

Tô Nham cho rằng, các cô gái đàn dương cầm đều thật dịu dàng và ôn nhu. Còn nhớ rõ những ngày đầu, chúng tôi không nói chuyện nhiều lắm, chỉ là trong phòng đàn, tôi đánh đàn, anh vẽ tranh. Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, năm tháng cứ lặng lẽ trôi qua, chúng tôi đều cho rằng đó chính là hạnh phúc.

Nhưng trên thực tế, tôi tự coi mình là lực sĩ vô địch thiên hạ Mạc Tiểu Mỹ, từ nhỏ đã được ba mẹ dạy dỗ như một đứa con trai, cho nên hay nói lảm nhảm. Từ trước tới nay, cứ hễ thấy một tên con trai thì xưng anh em, thấy một đứa con gái đẹp thì nhận làm vợ. Bình thường thì đối với chuyện ăn măc không để ý là bao, con gái có vẻ đẹp tự nhiên thì không cần phải có phong cách ăn mặc làm chi.

Từ lúc mới bắt đầu, tôi dự định trở thành một cô gái xinh đẹp dịu dàng một chút. Bởi mỗi lần anh đến trường học của chúng tôi đều là một vẻ lãng tử. Giống như một loại phim thần tượng nổi tiếng hiện nay. Luôn ăn cơm ở địa điểm có chất lượng tốt, cùng nhau đi kịch hà, phim ảnh, hay triển lãm tranh gì gì đó…


Dáng vẻ vô cùng nho nhã.

Thế nhưng cứ mỗi lần đi đến những chỗ này, tôi đều phải bắt đầu chuẩn bị quần áo, trang điểm và mang giày cao gót từ trước. . Mỗi lần hẹn hò đều muồn bản thân hoàn hảo mười phần.

Có lẽ là gia đình của anh rất có điều kiện, có lẽ anh giống như một chòm sao trên trời. Bất luận Tô Nham ở trong tình huống nào thì cũng đều hoàn mỹ. Có đôi khi tôi thường hoài nghi anh có phải là người bình thương hay không. Trời có nắng nóng thế nào anh cũng sẽ không mặc quần soóc hay đi giày xăng-̣đan, vì anh ít xuất ra mồ hôi. Vô luận là đến chỗ nào, trên người của anh vẫn không nhiễm một hạt bụi.

Anh đối với tôi rất tốt. Đối với một “Người thô kệch” như tôi mà nói, anh tốt như vậy, nhường nhịn tôi như vậy nên đôi khi làm tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Vì vậy dần dần, chúng tôi ở chung với nhau một thời gian, giọng nói khi nói chuyện cũng nhỏ đi. Tôi cũng bắt đầu giống như anh luôn lưu ý tới kiểu tóc có rối loạn hay không, trang phục hôm nay có có thiếu sạch sẽ hay không.

Anh rất cưng chìều tôi, chúng tôi chưa từng cãi nhau. Ở cùng với nhau giống như một bộ “Phim truyền hình” vậy.

Thế nhưng anh không biết, tôi kỳ thực thích trực tiếp lấy tay bốc thức ăn, thích ăn những món nướng cay nóng ở đầu đường, thích lúc nói chuyện hoa chân múa tay vui sướng mang cả tiếng ồn ào.

Bỗng đến một ngày tôi phát hiện nụ cười của mình thật gượng gạo, phát hiện mình thật lâu không còn cảm giác thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mình đã không phải là mình nữa rồi. Tôi không giả bộ được nữa, dần dần bản chất con người chân thật bại lộ ở trước mặt anh.

Bắt đầu bằng chuyện tôi không thay quần áo đã đi đến chỗ xem phim với anh , đầu tóc còn rối bời vẫn đi đến chỗ hẹn với anh.


Lúc đầu anh cưng chiều tôi nói: “Thời gian gấp quá à? Thực ra anh đợi lâu chút cũng không sao đâu.”

Càng về sau cũng chỉ mình tôi nhăn nhó thôi, há miệng tiếp thu cái thứ “không hoàn mỹ” này khi đi bên cạnh anh. Nhưng trong lòng tôi đang cười trộm đấy chứ.

Rốt cuộc cũng có một ngày tôi cho rằng mình có thể ở cùng với anh, tôi bắt đầu tiếp xúc với người nhà của anh ấy. Chị gái và anh trai của anh… Tuy rằng họ còn trẻ nhưng toàn là người thuộc dạng tinh anh, giống như sự chói lọi ở nơi anh.

Mấy lần vô tình gặp mặt nhau, bọn họ cũng đôi lúc phê bình tôi kín đáo. Tuy rằng Tô Nham không có nói ra, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất áp lực. Những việc nhỏ thôi cũng đã làm cho lòng tôi xao động, khoảng cách giữa chùng tôi cứ xa dần mà chính tôi cũng không nhận ra, cái câu “Môn đăng hộ đối” này bỗng nhiên ló đầu ra trong đầu của tôi. Thậm chí tôi còn suy nghĩ rằng có phải do hình tượng tao nhã ban đầu cũng là lí do khiến bọn họ chấp nhận cùng tôi hay không.

Vì vậy chúng tôi bắt đầu có chút mâu thuẫn. Trong lòng tôi xuất hiện sự tự ti, nhưng anh không hiểu.

Về sau, khi anh tốt nghiệp đại học, gia đình muốn đưa anh sang Pháp du học để kế thừa sự nghiệp, Tô Nham muốn mang tôi cùng đi. Pháp là thiên đường của nghệ thuật, kỳ thực tôi cũng muốn đi. Nhưng mà gia cảnh của tôi chỉ là bình thường, xuất ngoại tốn kém có thể lại trở thành gánh nặng cho anh, hay hoặc giả là tôi kiêu ngạo, tôi không muốn để cho anh phải gánh chịu học phí của mình.

Vì vậy, tranh chấp bắt đầu..

Tôi muốn ở lại học tập, anh giận tôi không nghe theo lời anh sang Pháp. Một năm kia, chúng tôi cãi nhau, rồi làm hoa, rồi chia tay, phân phân hợp hợp vô số lần, cuối cùng, rồi tôi nhận được giấy báo điểm từ Học Viện S – Học Viện Âm Nhạc lớn nhất quốc gia. Bởi vì điểm của tôi rất cao, cho nên trực tiếp được miễn toàn bộ học phí, tôi đương nhiên chọn học ở đó.

Tô Nham giận dữ đi Pháp. Vì sợ nhìn thấy mẹ của anh, nên tôi thậm chí không ra sân bay tiễn hắn.


Trước khi đi một ngày, anh gửi cho tôi một bưu kiện, cũng không dặn dò bảo tôi đợi hắn, cũng bảo trong kế hoạch tương lai của tôi, đừng chờ đợi anh làm nam chính làm gì.

Tôi không nói gì, sự thật thì, nhận thức của chúng tôi đã có khoảng cách, tôi che dấu sự tự ti của bản thân mình, cũng chưa bao giờ chân chính nghĩ tới tương lai giữa tôi và anh.

Tôi cho là chúng tôi cứ như vậy mà kết thúc.

Lễ Giáng Sinh năm ngoái anh mang theo quà tặng xuất hiện trước mặt tôi. Nhưng có ước định, không nói chuyện tương lai, không hiện tại, cứ như vậy sống hạnh phúc. Tôi thậm chí, còn cảm thụ được hạnh phúc.

Sau đó, anh rời đi, không có điện thoại, thỉnh thoảng có để lại lời nhắn trên QQ.

Sau đó, sẽ không có sau đó.

Có thể không nên mong đợi làm gì, nhưng vẫn là khó tránh khỏi mong nhớ.

Tôi không biết phải hình dung như thế nào quan hệ giữa chúng tôi, có tính là “người yêu hay không nữa.

Chỉ là mỗi lần lên QQ, luôn có thói quen nhìn vào biểu tượng màu xám ấy. Đánh chữ, rồi lại xóa chữ.

Trong thành phố này, mỗi người đều có một câu chuyện riêng. Có thể những câu chuyện đó không có gì đặc biệt, nhưng tôi bây giờ, lại trở về với trước đây khi chúng tôi quen biết , chỉ là không biết anh ấy bây giờ, rốt cuộc ở nơi nào? Từng ngày trôi qua. . . Sống như thế nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.