Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 20: Cô là thuốc của tôi


Đọc truyện Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi! – Chương 20: Cô là thuốc của tôi

Tiền Cự.

Ồn ào cả buổi chiếu phim tối.

Thật may là bên cạnh cô vẫn còn Âu Tiểu Mễ. Nếu không cô thật sự không dám đi tới trước mặt lũ sinh viên đó.

Không thể làm gì khác hơn là cô nhờ Tiểu Mễ đi vào trước, đuổi hết đám sinh về. Còn cô thì đứng ở dưới tầng chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

Ai ngờ đứng đợi mà gần nửa tiếng đồng hồ. Khiến cô gần như ngủ gật gà dưới tầng, nếu không có điện thoại của Âu Tiểu Mễ cô cũng chẳng lên trên.

Trên mặt đất đầy chai bia.

Và tàn thuốc.

Nhạc vẫn còn ngân vang nhưng không ai cất tiếng hát.

Tiếu Bạch nằm trên ghế salon, hình như ngủ thiếp đi vì say.

Âu Tiểu Mễ ngồi bên cạnh thấy cô đến nơi, như nhận được đặc xá: “Hơ, mấy tên sinh viên này toàn kẻ lừa đảo! Sau khi đếm thì tám đủ thứ chuyện luôn, còn nói một mình mình không mang nổi cái tên Tiếu Bạch này đi ra ngoài được. Khiến mình dụ dỗ nửa buổi trời tụi nó mới đi hết đấy.” Sau đó liền xoa tay “Làm sao bây giờ? Hai tụi mình cũng không thể vác tên này được.”

Cô nhìn Tiếu Bạch nhíu chặt hàng lông mày, dù là trong giấc mộng. Làm thế nào? Cô cũng không biết mình nên làm gì.

Gọi cậu ta tỉnh lại? Nhưng rồi mang cậu ta đi đâu? Chẳng lẽ lại đi tới phòng ký túc của cô?

Cũng đã nói rằng sau này không gặp nhau nữa, mà bây giờ cô lại chạy trước mặt thì kỳ quái quá không?

Chợt cô hối hận về sự kích động ban nãy của mình. Tại sao mình phải tới đây? Tới đây thì có thể giải quyết được vấn đề gì đây?

Không bằng để cho cậu ta ở chỗ bạn bè lúc nãy, ít nhất có người vác được cậu ta về. . .

Cô và Tiểu Mễ nhìn nhau, không biết nên mang cái người đang sống sờ sờ trên ghế đi như thế nào đây. Đang suy nghĩ, Tiếu Bạch giống như cảm nhận được ánh mắt của bọn cô, hai hàng mi đen động đậy rồi từ từ mở mắt ra.


Cặp mắt kia vốn sáng rực rỡ, giờ lại nhuộm cái mơ hồ của cồn, đầy tơ máu. Nhìn thấy cô, dường như có chút sửng sốt. Sau đó vò vò lại cái áo cái quần trên người, muốn ngồi dậy. Chầm chập bò, rồi chợt bất động, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đôi mắt nhắm lại như tỏ vẻ rất khổ sở.

Sau đó đi một bước thật dài, vọt vào phòng WC sát vách.

Tất cả sự việc diễn ra quá đột ngột, cô và Tiểu Mễ còn chưa phản ứng kịp thì đã không thấy Tiếu Bạch đâu. Chỉ nghe âm thanh nôn mửa kinh khung van lên bên trong nhà vệ sinh.

Cô vội vàng chạy đến nhà vệ sunh, do dự gõ cửa: “Tiếu Bạch, cậu không sao chứ?”

Một âm thanh mơ hồ vang lên: “Không có việc gì, cô đi về … trước đi.” Lại một trận nôn mửa khác. . .

Tôi nào dám rời đi. Chân chó chạy đi gọi phục vụ mang lên một ly nước ấm, đứng ngoài cửa đợi cậu ta.

Không biết đã trôi qua được bao lâu, bên trong rốt cuộc cũng an tĩnh hơn. Tiếu Bạch rửa sạch khuôn mặt mệt mỏi, trên mái tóc đen còn lưu lại vào giọt nước. Từ từ mở cửa ra, chao đảo dựa vào cánh cửa, thấy cô đứng bên ngoài.

Cô như con chó nhỏ bưng ly nước chạy đến, cậu ta uống vài ngụm, rồi không để ý đến cô, đỡ tường đi về phòng hát.

Vào phòng, Tiếu Bạch ngồi im đó. Cô không dám nói một tiếng, chân tay khép nép, ngòi ngoan ngoãn bên cạnh cậu ta. Âu Tiểu Mễ mượn cớ gọi điện thoại đi ra ngoài.

Tiếu Bạch cứ ngồi ở đó, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, cô thấy vậy cũng hơi khó chịu trong lòng.

Tiếu Bạch trong ấn tượng của cô, phải là ánh mặt trời, hơi lưu manh, khóe miệng luôn mang theo nụ cười xấu xa, lúc nào nói chuyện cũng không nghiêm túc. Dù say xỉn như hôm trước chẳng hạn, người luôn tràn đầy năng lượng còn tinh thần thì phấn chấn. Nào có như bây giờ, mặt trắng bệch, khóe miệng mím chặt, giống như một cơn gió có thể quật ngã vậy, không có một chút sức sống nào tồn đọng ở cậu ta.

Thấy cậu ta nói chuyện cũng có vẻ khó khăn, cô cũng không muố lên tiếng nói chuyện, cứ ngồi im chờ đợi.

“Cô đi đi, tôi . . . Không sao. Đợi lát nữa. . . . Tôi tự . . . Về nhà.” Đè nén, miễn cưỡng nặn ra âm thanh.

“Ký túc xá các cậu cũng đóng cửa rồi. Làm sao cậu về đó?” Cô lo lắng nhìn vẻ mặt đè nén cơn đau của cậu ta rồi lên tiếng.

Cậu ta phất tay một cái: “Tôi về nhà, nhà tôi ở thành phố G.” À, thì ra nhà cậu ta ở chỗ này, vậy ngày hôm đó khi cậu ta say rượu giả bộ không còn chỗ ở rồi muốn đến phòng ký túc xá của cô là sao?

“Cô. . . . . Mở điện thoại … tôi lên đi, tìm ______ tài xế Lý, gọi rồi đưa cho tôi.”


Cô làm theo. Đem điện thoại áp vào tai cậu ta: “Chú Lý à, con đang ở . . . . số XX đường Tiền Cự, làm phiền. . . . chú đến đón con một chuyện . . . Vâng. . . . Dạ. . . . Cám ơn!”

Gọi điện thoại xong, căn phòng lại rơi vào sự lúng túng vốn có. Tiếu Bạch có thể về. . . Vậy. . . . có phải cô được về nhà rồi không? Cô cầm túi xách lên, hướng về phía cái bóng dáng yếu đuối đang dựa trên ghê salon bên kia: “Có người tới đón cậu rồi. . . . . Vậy. . . . Tôi đi về trước. Cậu . . Về nhà nhớ chú ý nghỉ ngơi cho khỏe, đừng uống nhiều như vậy nữa.”

Xoay người. . . Mới đi được hai bước, giống như bị gì đó đánh trúng người. Quay đầu, nhìn hai mắt đỏ bừng của Tiếu Bạch đang nhìn chằm chằm mình, hàm răng cắn chặt lên vành môi dưới không còn chút máu, trên đất, là chiếc khăn giấy vo tròn thành nắm đang lăn mấy vòng trên đất.

Tiếu Bạch hình như nhịn đến khổ sở, gân xanh cũng hiện lên trên khuôn mặt: “Bảo cô thì cô đi sao? Cô. . . . Có biết hay không tôi . . . . . Cô . . . Cứ tàn ác như vậy sao?” Đã giương nanh múa vuốt rồi “Cô. . . . Dối gạt tôi. . . . Tôi . . . . .” Lời nói còn chưa dứt, lại xống vào nhà vệ sinh. . . .

Cô chảy mồ hôi. . . . .Ý gì đây? Chuyện này. . . . Bảo đi mà không được đi sao? . . .

Vội vàng đi theo tới nhà vệ sinh, nghe bên trong tiếng nôn mửa không dứt, nghĩ thầm trong lòng rốt cuộc cậu ta đã uống được bao nhiêu. . . Xem ra mấy ngày trước là giả say mà thôi. . .

Cô cứ đứng sững ở cửa nhà vệ sinh. Chuyện này. . . Đi cũng không được. . . Đứng cũng không được, rốt cuộc cô nên làm thế nào cho phải?

Điện thoại Tiếu Bạch để trong phòng reo lên! Đoán chừng là tài xế của cậu ta đã tới. Vội vàng chạy vào phòng, cầm điện thoại đi ra ngoài, chờ tiếng dội nước hết đi thì cô lên tiếng gọi: “Có điện thoại này!”

Tiếng hỏi yếu đuối vang lên: “Ai?”

Đôi mắt cô dừng lện dòng chữ “Tôn Thiến Thiến” trên màn hình điện thoại . . . . . .

À. . . .”Đêm hôm khuya khoắc cũng có người theo đuổi. . .”

Trong nhà vệ sinh: “Gì?”

“Tôi nói, là Tôn —— xinh đẹp —— xinh đẹp!”

“Giúp tôi nhận . . Đi”

Hả? Bây giờ nhà? Nhận rồi nói . . Tôi là giáo viên của cậu. . . . Tiếu Bạch thì đang ở nhà vệ sinh. . . .


Nhìn chằm chằm điện thoại di động, nghĩ thầm, là nên nhận hay không nhận đây?

Cửa đột nhiên mở ra, Tiếu Bạch đi ra nhưng lại lầm bầm một câu “Về điểm này thì có chút tiền đồ” , cầm lấy điện thoại đi vào phòng nghe, để cô đứng bơ vơ tại một chỗ.

Không thể làm gì khác hơn là đi theo cậu ta vào trong, nghe cách cậu ta nói chuyện với Tôn Thiến Thiến.

“Ừ, chúng tôi vẫn còn ở Tiền Cự . . . . . Tôi không uống nhiều. . . . Không có việc gì. . . . Co không cần phải qua đây . . . . . Vậy thì tốt, cô lên đến đây đi, 529.”

Gì? Câu cuối cùng kia thì khiến cho đầu cô như muốn vỡ tung, xoay người liền muốn chạy.

Tiếu Bạch nhìn ta vẻ không vui của cô. Tình huống này là thế nào? Sao lại cười?

Mặc dù vẫn còn tái tái, đôi môi không còn chút máu, thế nhưng nụ cười vẫn tồn tại một cách chân thật. Ít nhất là. . . . Lưu lại nơi đáy mắt ấy. Cô nhìn ra được. . . Hình như trong nháy mắt gương mặt ấy trở nên ấm áp lạ thường.

Vuốt mày, người nào đó mang theo nụ cười yếu ớt, lên giọng hòa hoãn: “Này, nhìn bộ dạng kinh hãi của cô đi, thế mà đòi làm giáo viên đứng lớp? Cũng không uổng công tôi nhìn chuẩn mắt một lần.” Lắc đầu một cái, chỉ vào cửa chính: “Được rồi, cô mau đi trước đi. Tôi cũng tốt hơn nhiều rồi. Biết cô sợ gặp Thiến Thiến.”

Cô vẫy tay một cái rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Gọi điện thoại cho Âu Tiểu Mễ, hai người lái chiếc xe Mã Vĩ Ba về nhà.

********************************

Tất cả hình như đã trở về nguyên tình trang ban đầu. Buổi sáng không còn phải dậy sớm đi chạy bộ, trước lúc ngủ không còn những cuộc điện thoại nhắc nhở. Có ít thứ, hình như lặng lẽ đi, rồi lặng lẽ đi.

Cô không biết ngày hôm đó mình đã kết thúc với Tiếu Bạch như thế nào, hoặc giả cậu ta uống say đến mức không nhớ mình đã tới chỗ KTV cậu ta nhậu nhẹt hôm đó, có lẽ tất cả đối với cậu ta đã kết thúc, hoặc, cũng chưa từng có sự bắt đầu.

Quả thật chưa từng có sự bắt đầu, đúng không?

Cô rốt cuộc cũng vượt qua được cuộc sống điển hình của một giáo viên, trừ thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn điện thoại coi có cuộc gọi nhỡ nào không, và tất cả đối với cô, dường như đã kết thúc.

Sau hôm biễu diễn, bọn nhỏ vẫn tụ tập nhau tám chuyện —— Hoa khôi khoa âm nhạc Tôn Thiến Thiến và Tiếu Bạch khoa quản lý đang quen nhau.

Biết tin tức này, rồi một buổi trưa ngày nào đó cô cũng gặp được họ. Cô được mời đi ăn cùng với nhóm sinh viên rồi tình cờ gặp được hai người kia.

Cô vốn đang lo lắng, ai ngờ Tốn Thiến Thiến đi tới chào hỏi cô trước, Tiếu Bạch thì mắt cứ nhìn thẳng, sải bước, làm như cô không tồn tại ở đấy, ngồi ở chỗ cách cô không xa, sau đó ăn cùng với Tôn Thiến Thiến, vừa nói vừa cười, dáng vẻ vô cùng ngọt ngào.

Đám sinh viên bên cạnh thì hóng tai lên nghe chuyện thiên hạ, vì vậy các lời đồn thay phiên truyền đi, nghe nói hai người này từ sau khi kết thúc buổi biểu diễn âm nhạc thì như keo son gắn bó.


Cô ăn nhưng không biết mùi vị thức ăn là gì, như có như không nhìn hai người họ, vừa nghe bọn sinh viên tám chuyện với nhau. Trong lòng có cảm giác hư vô lại mơ hồ không hiểu rõ. Cảm giác như cô đang nghĩ rằng Tiếu Bạch . . . Thay lòng .

Nhưng, cái gì có nghĩa là “Thay lòng” đây? Giữa bọn cô chưa bao giờ có sự đồng cảm về “Lòng”, tại sao”Lần” đây? Huống chi, đối với một thanh niên 22 tuổi đầu mà nói, nếu giữa bọn cô có tình cảm mập mờ với nhau, thì cũng quay đầu lại vì một cô bé Tôn Thiên Thiên xinh đẹp hơn mà thôi.

Không để ý đến đám sinh viên ngồ bên, rồi lại không nhịn được nhìn về bên kia. . . . . . . Thiến Thiến không biết mới nói cái gì, Tiếu Bạch cười nghiêng cười ngã, mắt lóe sáng, cũng chưa bao giờ bố thí cho cô lấy một lần.

Rất muốn bưng khay cơm đi chỗ khác ăn. Tên khốn kiếp ấy lại dám cầm khăn giấy lau miệng cho Tôn Thiến Thiến! Mẹ nó, đến bọn sinh viên cũng không chịu nổi, hướng về phía hai người bọn họ huýt gió, nhạo báng bọn họ không nên quá ngọt ngào ở chỗ này. Thiến Thiến đỏ mặt cười thẹn thùng với đám đông, khóe miệng Tiếu Bạch thì hơi gợi lên nụ cười, cặp mắt cũng mỉm cười, rồi nghiêng đầu liếc một ánh mắt đầy khiêu khích về phía cô.

Hạ chiến thư sao? Qua ngây thơ rồi!

Ăn không vô, còn lại hơn phân nửa, cô đứng lên đi ra khỏi nhà ăn.

Đại học, thật sự là thiên đường yêu đương! Mỗi một ngày, đều có vô số sinh viên quen nhau, cũng có vô số người bi thương chia tay. Nguyên dạng thì đây là nơi rất lãng mạn! Hít thật sâu cái bầu không khí trong lành ở sân trường, nói không chừng ngày mai cũng có số đào hoa dành chô cô.

Cho nên mới nói, trên đời này không có chuyện, lo sợ không đâu vì nó.

Mới vừa bò đến tầng năm ký túc xá, điện thoại di động rung lên, có tin nhắn từ Tiếu Bạch: “Mạc Tiểu Mỹ, lãng phí là quá xấu hổ.”

Nhàm chán. Không để ý tới.

Mười phút sau, tin nhắn Tiếu Bạch lại tới: “Cô giáo Mạc, cô rất được sinh viên quan tâm nhỉ?”

Bệnh thần kinh, mặc kệ cậu ta.

Năm phút sau, tin nhắn lại tới: “Bây giờ gọi cô là em gái cây xoài, có phải không còn thích hợp rồi không?”

. . . . . . Đây có coi là đang nói nhảm không?

Lại 10 phút sau, người khác rốt cuộc nổi giận: “Mạc Tiểu Mỹ! TMD, cô dám không để ý tới tôi đi! Xem như cô lợi hại!”

Người này điên rồi sao?

Không thể làm gì khác hơn là đáp lời: “Tên đê tiện kia! Cậu rốt cuộc muốn cái gì hả? Tới giờ uống thuốc chưa?”

Rất nhanh, Tiếu Bạch đáp lại: “Nếu như em là thuốc của anh, vậy quả thật đã lâu rồi anh chưa uống thuốc vì em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.