Đọc truyện Cô Giáo Ở Nhà Tôi FULL – Chương 44: Đừng Đụng Đến Dung
Tim Dung đập thình thịch trong lồng ngực, tiền và điện thoại bị nàng bỏ trong cốp xe nên hiện tại trong người không còn lấy một xu nào.
Dung bắt một chuyến xe taxi lên bệnh viện, nhờ bác sĩ giúp mình loại bỏ tác hại của thứ bột trắng đó ra khỏi người.
Đầu óc nàng choáng váng nhưng giả vờ vẫn còn tỉnh táo, bác tài xế thấy vậy mới bảo nàng: “Đọc số điện thoại người nhà đi chú gọi cho, bảo người nhà đến giúp.”
Trong đầu Dung lúc này chẳng còn gì xót lại, nàng còn chẳng biết làm thế nào nàng có thể đọc cho chú số điện thoại của Hương.
Đến lúc choáng váng rồi ói ra mấy lượt, trong mơ màng Dung thấy Hương chạy lại đến chỗ mình, hốt hoảng gọi tên nàng.
Cũng tốt, trong mơ nghe được em ấy gọi tên nàng thắm thiết như thế.
Khi Dung tỉnh dậy đã là chuyện của sáng hôm sau, lúc này nàng không còn ở bệnh viện nữa mà đang ở nhà, tối qua trong mơ màng nàng có đi đến bệnh viện nhưng chẳng hiểu sao mở mắt dậy thì thấy ở nhà.
Nàng ngơ ngẩn nhìn khung cửa sổ phòng, nhìn ánh nắng chiếu vào trong phòng nàng ấm áp.
“Chị tỉnh rồi? Ăn một ít cháo đi.”
Dung ậm ừ, nàng đi ra khỏi phòng để đi lấy nước uống, làm dịu cổ họng khô khốc như muốn nứt ra của mình.
Thấy chiếc vespa hôm qua nàng để quên ở nhà Vân giờ đang nằm gọn trong phòng khách, Dung ngạc nhiên hỏi: “Ủa, xe sao ở đây vậy?”
“Em qua đằng ấy lấy lại.”
Tối hôm qua sau khi nghe cuộc điện thoại của bác tài xế Hương liền mượn chiếc xe máy chạy đến bệnh viện, bác tài xế lấy của cô tiền xe rồi tiếp tục chạy, cô còn cho thêm bác ấy một ít rồi hỏi điểm đón khách ở đâu, bác ấy nói ở quận hai, đúng địa chỉ nhà chị Vân.
Hương chạy xộc vào bên trong phòng cấp cứu thì thấy chị Dung đang nằm co ro trên giường, bác sĩ cho chị ấy nằm ở tư thế có thể nôn tốt nhất, cả người đã gầy yếu càng bạc nhược hơn.
“Bác sĩ ơi, chị em có làm sao không ạ?”
Bác sĩ lắc đầu: “Không sao, tình trạng của bệnh nhân còn tốt.
Chị em làm nghề gì?”
“Dạ, là giáo viên ạ.”
“Chị em đang bị sốc thuốc, mà chị em cũng không giống dân chơi thuốc, có thể là bạn bè rủ hay sao đó, em thấy chị em có dấu hiệu nghiện thuốc không?”
“Thuốc ạ?”
“Ma túy chẳng hạn.”
Ống hít thông mũi Hương còn nghiện mà chị ấy còn không ưng hút, đừng nói là chơi thuốc, không đời nào chị ấy chơi thuốc!
“Không có, chị em không có chơi thuốc…”
Đến khi bác sĩ bảo chị ấy đỡ rồi cô mới mang chị ấy về nhà, cô không dám đi xe máy chở chị về nên đi taxi về rồi quay lên lấy xe máy trả cho người ta.
Sau khi xác định chị đang ngủ ngon trong nhà Hương mới bắt xe đi sang nhà chị Vân.
Lúc đó mọi người vẫn đang chơi thuốc chơi nhạc ầm ĩ, Hương đi vào bên trong nhà lấy chiếc xe về.
Vân đứng ở cửa nhìn Hương, mặt chị ấy không hề có dấu hiệu say thuốc.
“Chị em méc gì rồi?”
Hương lui chiếc xe lại để quay đầu xe hướng ra đường, một lời cũng không buồn nói với Vân.
Vân thấy thái độ lạnh lùng đó nên bước vội xuống chỗ Hương, giữ lại đuôi xe của em ấy: “Chị em nói cái gì rồi?”
“Nói cái gì? Chị nghĩ xem nói cái gì? Em thà là chị ấy còn tỉnh táo mà nói được.
Chị biết chị em chưa bao giờ đụng đến ma túy, chị biết chị em rất yếu, vậy mà chị còn đổ vào miệng chị ấy được!” Hương quát lên một tiếng làm Vân cũng giật mình, mắt cô trân trân nhìn em ấy, một chút phản ứng cũng không có.
“Nếu hôm nay chị ấy có chuyện gì, em thề em sẽ gϊếŧ chị!”
Bàn tay của Vân buông ra khỏi yên xe của Hương, nghe một lời này hệt như có một đạo sấm đánh vào người cô, đem cô và chị của em ấy ra để lên bàn cân, chưa bao giờ cô được bằng người ấy…!Thì ra cô vẫn luôn si tâm vọng tưởng như vậy.
“Em…!sẽ gϊếŧ chị thật sao?”
Hương cười, nụ cười hoàn toàn là giễu cợt: “Em ước gì mình có mặt ở lúc đó, em sẽ chẳng buông tha cho chị dễ dàng đâu.”
“Em yêu rồi…”
“Phải! Em yêu rồi, đụng đến chị ấy là đụng đến em, cho nên hi vọng từ nay về sau đường chị chị đi đường em em đi, em không muốn một ngày em gϊếŧ chị đâu, dù sao chị từng là chủ của em, từng là bạn của em.”
“Chỉ đụng đến một chút mà em đòi chém đòi gϊếŧ như vậy…” Vân chẳng biết phải nói sao nữa, từng lời từng lời của Hương lạnh lùng như thể hai người không quen không biết.
Hết thảy là vì gương mặt giả dối đó, là do cô ta giả vờ lấy lòng thương hại của Hương, Hương chắc hẳn là bị cô ta đốc thúc!
Hương bật chìa khóa lên để khởi động xe, bảo rằng: “Em còn hận không gϊếŧ được chị lúc này…”
Cô chạy xe về mà không nói một lời tạm biệt, từ nay về sau xem như cuộc sống mỗi người mỗi ngã, cô không mong chị ấy lại đến làm phiền Dung nữa.
Thấy Dung nằm mệt mỏi trên giường mà Hương thương không thôi, cô ngồi bên cạnh giường, vuốt đi sợi tóc lòa xòa trên má chị ấy.
Cô hôn lên bên má của chị một cái dịu dàng, chị không tỉnh, cô lại trộm hôn thêm một cái ở môi.
Hương đem một thau nước để bên cạnh giường, cô nhún cái khăn vào nước ấm lau tay lau chân cho chị ấy rồi thay một bộ đồ ngủ ra.
Chị ấy ngủ rất ngoan, còn đưa tay sang ôm đùi cô, Hương yêu thương hôn lên từng ngón tay nhỏ nhắn của chị, yêu thương vuốt ve gương mặt ấy.
Từ ngày về Sài Gòn hai người không còn một chút liên hệ gì nữa, hai người vẫn biết yêu thương nhau trong thầm lặng, Hương nghĩ như vậy đã đủ rồi.
Đợi một ngày cô ra trường, một ngày cô có điều kiện kinh tế, lúc đó cô sẽ đường đường chính chính mà đón chị về nhà mình, một đời chẳng xa rời nữa.
Cô hi vọng chị đợi mình.
Buổi sáng Hương dậy sớm hơn thường lệ, cô ra chợ mua thịt nạc nấu cháo thịt bằm cho chị ăn, còn bỏ thêm một cái trứng gà mới.
Nấu xong một nồi cháo thì chị tỉnh, vừa mới thức dậy đã chạy ra ngoài kiếm xe của mình, chiếc xe cà tàn của chị đã ngay ngắn nằm ở phòng khách như chờ đợi chị.
Hương không biết chiếc xe cà tàn này Dung mua tầm bảy tám mươi triệu, cô cứ nghĩ xe cà tàn này chỉ mua tầm chiếc xe wave ở nhà mình.
“Em đi lấy xe về cho chị hả?”
Dung lo lắng nhìn xem mặt Hương có gì lạ không, không thấy có gì lạ nhưng vẫn lo không thôi: “Em…!có sao không?”
Nhớ lại câu tối qua Vân nói mình, chỉ sợ cô ta lấy thứ bột trắng kia đổ vào miệng Hương như mình.
Mà Hương cũng biết Dung đang lo cái gì, cô an ủi: “Không sao hết á, tối qua em lấy xe cái rồi chạy về luôn.”
“Thật không?”
“Thật mà, ăn chút cháo đi cho khỏe nha.”
Dung gật đầu, sau khi vệ sinh cá nhân xong mới ra bàn ngồi ăn cháo.
Nàng nhìn một dọc nhà, dự tính một chút.
Hai người yên lặng với nhau, chỉ còn tiếng ăn cháo của chị để hai người biết đây là sự thật.
Mới ngày hôm nào trên một giường ân ân ái ái, cả đêm quấn quít không rời, bây giờ lại hệt như xa lạ ngồi cùng ăn với nhau, Dung không quen lắm.
“Hương này, em nghĩ nên ở đây nữa hay dọn sang nhà nhỏ hơn?”
Hương nhìn căn nhà của hai người, tùy tiện bảo: “Ở đâu cũng được, nhà này thuê nhiều tiền quá mình chuyển đi đi.
Dù sao bây giờ chị cũng không phải dạy thêm nữa.”