Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 4: Tịnh Tâm


Bạn đang đọc Cô Giáo Ở Nhà Tôi FULL – Chương 4: Tịnh Tâm


Vì buổi chiều không phải đi học nên Hương về sớm hơn Dung, lúc được tan học Hương có đi ngang qua phòng giáo viên, thấy Dung đang ngồi đấy loay hoay bấm điện thoại.

Cô còn chẳng biết người nhàm chán nhưng chị ấy sẽ làm gì trên mạng, cũng chẳng biết trong đầu chị ấy nghĩ gì, tính cách ấy làm cô cảm thấy hơi khó gần, tuy nhiên nếu sống chung nhường nhịn một chút vẫn ổn.
Chị ấy vừa ngước đầu lên định nhìn xem kẻ nào nhìn lén mình thì cô đã chạy một mạch mất, suýt chút là bị chị ấy bắt gặp!
Được về nhà sớm nên Hương đem quần áo trong thau đi giặt, quần áo nào không sợ bị lem màu cô giặt máy giặt, áo dài của chị ấy được cô giặt tay chung với áo trắng đồng phục của mình.

Lúc Hương giặt xong cũng đã là chuyện của ba mươi phút sau, cô đem quần áo ra sân phơi chung phơi thì gặp một bà cụ đang ngồi vừa quạt vừa hóng chuyện với hàng xóm, thấy cô, bà quắt lại hỏi: “Ê bé, con ở phòng con Dung đúng không?”
“Dạ đúng rồi bà.”
“Con…!có thấy cái gì lạ không?”
Hương nhếch mắt lên, có chuyện gì lạ? Làm gì có chuyện gì lạ?
“Phòng con ai ở cũng không được, toàn là ở mấy ngày rồi bỏ của chạy lấy người.

Con biết sao không?”
“Dạ sao ạ?”
Muốn nói rồi lại không, cố tình làm người ta tò mò, đúng chuẩn các bà cô nhiều chuyện xung quanh nhà cô dưới quê.
“Phòng con có ma cụt giò, ai ở phòng đó cũng bị nhát hết con ơi.”

Hương muốn cười nhưng lại thôi, cô phơi nốt cái áo cuối rồi nói: “Vậy cũng đỡ, cụt giò không dí lại con.

Haha.”
“Cái con bé này, bà nói thì không nghe.”
Cái áo dài được mắc vào móc cẩn thận phơi lên xong Hương mới quay trở về nhà nấu cơm, trong lúc chờ đợi cơm chín tranh thủ lau luôn cái nhà, đồ ăn cơm canh nhà cửa đều được sạch sẽ rồi Hương mới vào phòng học bài, vừa học vừa chơi điện thoại một chút.
Vừa mở cửa nhà đã thấy nhà cửa hôm nay sạch sẽ hơn bình thường, đặt chân vào sàn nhà Dung còn cảm thấy mát lạnh, mùi hương của nước lau nhà vẫn còn vương vấn trong không khí.

Nhìn vào bếp thì thấy cơm đã cắm rồi, đồ ăn trong nồi bắt mắt, Dung đặt túi xách của mình lên bàn rồi đi vào nhà tắm tắm thì thấy quần áo trong chậu cũng mất tích, thậm chí quần áo ngủ của nàng được xếp gọn đặt trên kệ cao, nàng không còn không cần phải mặc lại đồ cũ.
Tắm xong Dung lên phòng gọi Hương xuống ăn cơm, thấy cô đến Hương ném điện thoại xuống giường, dạ một tiếng rồi phóng xuống dưới nhà cùng cô ăn cơm.

Bữa cơm không quá ngại ngùng như bữa cơm đầu hai người ăn cùng nhau, chung quy ở chung cũng không phải không thể hòa hợp được.
“Cám ơn em, giặt đồ giúp chị.”
Hương cười hì hì: “Em giặt đồ em sẵn tiện giặt cho chị luôn ấy mà.”
Dung nhoẻn miệng cười, nụ cười đầu tiên Hương cảm thấy không “công nghiệp”.

Chỉ Dung biết vì sao mình lại “ban phát” nụ cười như thế, nàng rất thích cảm giác được san sẻ, một mình cố gắng chu toàn vừa công việc vừa nhà cửa bấy lâu nay đủ khiến nàng mệt mỏi.

Có một người cùng mình phụ giúp việc nhà thiệt tốt biết bao.
Bình thường Hương chẳng để ý việc ở dưới nhà, sau khi ăn xong cô đã chui tọt vào phòng nhỏ của mình chuẩn bị học bài rồi ngủ.

Hôm nay có việc phải xuống nhà uống nước, đi ngang qua phòng khách nghe tiếng thánh ca nho nhỏ từ bàn làm việc của chị.

Hương nhìn từ bếp ra thì thấy chị đang chăm chú chấm bài.
Chuyện chẳng có gì lạ cho đến khi Hương nghe chị ấy lẩm bẩm mãi một câu: “Lạy Chúa hãy cho con sự bình tĩnh của Ngài, con mất bình tĩnh quá!”
Vừa lẩm bẩm Dung vừa quẹt vào trong giấy trắng, điệu bộ hết sức khổ sở.
Hương tò mò cầm ly nước lại chỗ Dung xem thử có chuyện gì mà chị ấy nghiêm trọng thế, cô ghé sát vào ghế của chị, nhìn bài văn mà chị ấy vừa chấm xong.

Cái loa nhỏ vẫn hát nhạc thánh ca nhưng chị giáo đã ngừng lẩm bẩm trong miệng, cô hỏi: “Chị nói một mình nãy giờ hả chị?”
Dung đẩy gọng kính của mình lên để nhìn Hương, nhẹ nhàng bỏ ra một câu: “Chị cần tịnh tâm.”
Cầm bài kiểm tra một tiết đầu tiên của lớp 11A9 lên xem, tên lớp viết rõ ràng ngăn nắp, đề bài cũng được nắn nót cẩn thận.


Đề bài ghi rằng: “Hãy nêu cảm nghĩ của em về sự bản lĩnh.”
“Trong cuộc sống ngày nay có rất nhiều đức tính tốt, quan trọng nhất là sự bản lĩnh.”
Một câu mở đầu đơn giản nhất có thể, tạm ổn.

Hương đọc lướt đến đoạn sau.
“Sự bản lĩnh chính là đức tính mà đàn ông nên có, từ thuở còn nhỏ tôi đã được mẹ dạy phải bản lĩnh.

Những con chó hung hãn không làm tôi chùng bước, chúng rượt đuổi tôi trên hành trình cam go, tôi vẫn vượt qua mà không để lại thương tật.

Chúng tôi luyện sự can trường trong tôi, làm nên tôi bây giờ.”
Cô cười đến nội thương, ly nước được cô đặt xuống bàn vì sợ cười nhiều quá sẽ khiến nó rớt xuống đất.

Làm sao có cậu bạn lớp mười một nào ngâu si đến thế? Bài văn như thế này mà vẫn làm cho được.
Gọng kính của chị Dung lại đẩy lên một cách mệt nhọc, chị bảo: “Ngày chấm bài cũng là ngày phải tịnh tâm.

Bằng không sống không nổi với bọn nhất quỷ nhì ma chúng em.”
Đây chỉ mới là bài kiểm tra một tiết, bài văn làm tệ đến thế chỉ nên cười trong một chốc, sau đó phải dạy lại đàng hoàng để cậu bạn ấy còn có kiến thức chuẩn bị cho lớp mười hai sắp đến.

Có thể thấy chị ấy tịnh tâm thế nào để suy nghĩ đối sách.
“Ông này thích chọc chó, haha.”

“Viết bài như thế đã quá đủ bản lĩnh, không những chọc chó còn thích chọc giáo viên.”
Và rồi chị ấy lại tiếp tục cặm cụi chấm bài, Hương ngồi bên cạnh giúp chị ấy nói đỡ cho các bạn, chỉ là bài đầu tiên trong năm mà các bạn ấy debut tệ quá.

Nhiều bài văn dưới trung bình, tổng kết lại chỉ có mười mấy bạn hoàn hảo vượt qua bài đầu tiên, còn lại đều rụng như lá mùa thu.
“Ngày mốt lớp kiểm tra một tiết, nhớ học bài.”
Dung gấp gọn lại xấp giấy trắng, dằn trên chúng là chiếc mắt kính màu hồng nhạt của mình.

Pha chấm bài khá nặng và cồng kềnh cuối cùng cũng xong, hệt như tảng đá trong lòng được gỡ phân nửa.

Đợi đến bài của lớp mình chủ nhiệm lại chấm tiếp.
“Chị ngủ sớm nhé?”
“Ừm.”
Hương đi vào bếp cất ly nước lên bếp rồi lại lên phòng ngủ.

Một ngày học hành nhẹ nhàng trôi qua nhanh như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.