Bạn đang đọc Cô Giáo Đáng Ghét, Anh Yêu Em Mất Rồi: Chương 22: Em Chọn Ai (P4)
Sau khi bị hắn tẩm thuốc, cô bất động và không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Lúc mở mắt cô đã thấy mình ở trong khách sạn lúc nào không hay, nhưng tay chân cô bị trói lại, miệng cũng bị bịt kín. Tay chân cô cũng không thể điều khiển. Điều hiện tại cô muốn bây giờ là gọi ngay cho Thiên
– “Mình đúng là điên thật rồi. Sao lại nghĩ tới cậu nhóc đó chứ? Phải là mẹ mới đúng.”_Linh đang suy nghĩ thì một người đàn ông mặc áo đen bước tới
– Cũng xinh đấy, tôi cũng muốn giữ cô bên cạnh nhưng chắc không còn cơ hội. Một chút nữa thôi, cô sẽ được gặp lại ông bà của mình_Hắn liếc mắt
– Ư…ư…..ư…._Linh cố gắng hét nhưng không được, đột ngột hắn mở cái bịt miệng của cô ra_Ai dám sai các người bắt tôi?
– Bang chủ Hắc Diện._Hắn ngồi dũa móng
– Tôi…tôi…phải chịu đựng chiêu trò của hắn ta đến bao giờ._Linh hét toáng lên, bỗng đèn trong khách vỡ tung, ngay lúc này cô có thể nhảy ra khỏi cửa phòng, nhưng chân cô bị trói nên không tài nào ra khỏi đó được.
– Đúng là người ta nói về cô không sai tí nào. Bởi thế nên tôi chuẩn bị trước rồi._Nói xong hắn lấy chiếc quẹt từ trong túi ra và đốt cây đèn cầy ở trên bàn
– Các người bắt tôi để làm gì?_Linh bình tĩnh hỏi
– Bị bắt rồi mà vẫn muốn biết lí do. Bắt cô là để dụ bạn trai của cô tới để cứu cô, rồi nhân cơ hội để cho hắn đi cùng cô thôi.
– Tại sao?_Linh hơi ngạc nhiên
– Im đi, biết nhiêu đó đủ rồi._Hắn quay mặt bỏ đi để lại cô 1 mình ở đó
Cô chỉ mong ngay lúc này không bị trói để có thể giết hắn ngay lập tức. Nhưng cơ thể cô như không hề hoạt động, trong lòng tự oán trách bản thân. Nếu không phải do chán cái cảnh 2 người kia cứ đuổi bám theo thì cô cũng không tìm người uống cùng để rồi bị bắt như thế. Tay chân cô bị buộc chặt, có cử động cũng không được. Ngay lúc này cô chỉ muốn có ai đó bên cạnh để cô được yếu đuối dù chỉ là 1 chút thôi cũng được.
Hiện tại, Thiên và Vỹ loay hoay đi tìm Linh. Lúc trở lại chỗ cũ, Thiên nhìn thấy 1 mẩu giấy nhỏ. Sau khi nhìn vào, cậu không còn biết đến ai nữa cứ thế mà chạy đến chỗ tên đã bắt cóc Linh. Chiếc xe lao đi với vận tốc không tưởng, cậu không quan tâm đến những người xung quanh cứ phóng xe, lạng lách chỉ mong tới đó thật nhanh. Chỉ trong 130s cậu đã đi tới địa điểm trên mẩu giấy đã ghi. Đó là 1 căn nhà bị bỏ hoang khá lâu rồi. Thiên bước vào, ngó nghiêng xung quanh, cẩn thận từng bước chân. Cậu cảm nhận được phía sau có thứ gì đó nhắm vào mình. Cậu bỗng phản xạ né khỏi chỗ đó, bỗng “bặc”, chiếc phi tiêu từ phía sau cậu bắn ngay bức tường phía trước. Đột ngột lùi lại, nhưng thật không may là phía sau cậu cũng là một cái bẫy nguy hiểm hơn lúc nãy nữa. Chân cậu chạm trúng cái bẫy
– Chết tiệt._Thiên lẩm bẩm
Cú nhào vật vã, cậu né được những chiếc phi tiêu, hàng tá con rắn bị bắn ra, …
– Có giỏi thì ra mặt đi, thật hèn hạ._Thiên la hét
Thiên không mong hắn đem Linh ra theo vì vũ khí trong người mà cậu mang theo khá nguy hiểm, nó có thể làm hại đến cô. Cậu thăm dò địa hình hiện tại để chuẩn bị vũ khí. Bốn phía đều không có nguy hiểm, cũng không có vũ khí bắn ra nên cậu cũng bớt lo, thực chất cậu biết Linh không bị giấu ở chỗ này vì tên bắt cóc Linh cũng được nằm trong danh sách kẻ thù của cậu nên mới dám đem Linh đi. Nhưng nếu đã là kẻ thù của cậu thì không dễ dàng gì mà thả cô đi. Người này chắc chắn cũng đã tìm hiểu trước chuyện hôm nay Linh sẽ tới bar cùng cậu nên mới chuẩn bị kế hoạch để bắt Linh. Trong đầu cậu chỉ nghĩ tới một người (kẻ thù truyền kiếp) và đó chính là hắn.
– Alô, tìm xong chưa._Thiên gọi cho 1 người lạ mặt
– Vâng, xong rồi thưa cậu._Người lạ mặt (quản gia của nhà Thiên)
– Được rồi, gửi tài liệu qua tài khoản của tôi._Thiên ra lệnh
Sau khi gọi cho ông ta xong, cậu liền mở tài liệu trong máy ra xem, có sự bất ngờ xuất hiện phía sau lưng cậu. Một luồng sát khí rõ ngay phía cửa ra vào.
– Mày cũng gan nhỉ. Đưa được bộ mặt của mày ra tao vui lắm đấy biết không?_Tên trùm áo đen xuất hiện.
**********************************
Bận quá đến hôm nay mới có time -.-“. Các bạn đọc từ từ nhé.