Đọc truyện Cô Gia Sư Ngỗ Nghịch – Chương 2113.3
Kiều linh khóc nức nở, khuôn mặt xinh xắn sưng lên, đôi mắt nó từ từ khép lại vì mệt. Nó lả đi… Một đôi bàn tay ấm áp đỡ lấy Linh và để nó dựa vào người. Cậu ngồi im không động đậy, chỉ sợ người con gái ấy tỉnh giấc. Âu Minh ngắm khuôn mặt trắng trẻo của Kiều Linh. Đôi lông mi dài cong vút còn ướt đẫm vì nước mắt. Hai má ửng hồng. Đôi môi trái tim khẽ mím chặt lại .. Một giọt nước mắt còn đọng lại trên mí lăn dài trên má. Lòng cậu thắt lại, Âu Minh đưa đôi tay lên lau nước mắt ấy và chợt giật mình. Hơi thở nó dần gấp gáp, khắp người nóng ran.
– Chết tiệt!
Âu Minh hằn giọng, bế xốc nó lên. Chạy nhanh vào trong viện. Cậu vừa đi vừa hét.
– Cấp cứu! Ở đây có người cần cấp cứu!!!
Các bác sĩ và y tá chạy đến, bế nó lên giường và đẩy vào phía trong phòng cấp cứu. Âu Minh lo lắng, cậu đứng ngồi không yên. Chân tay run không ngừng. Từ phía xa, Hạo Nam đang vội vàng chạy đến. Hắn ta cũng bồn chồn không yên, nắm lấy cổ áo Âu Minh mà gào lên.
– Cô ấy làm sao?! Tại sao lại như thế này?!
Âu Minh vùng ra. Quay người đi bình thản ngồi xuống ghế.
– Cậu còn có tư cách đứng ở đây tra hỏi tôi như tôi là người gây ra chuyện này hay sao?! Sao cậu không tự hỏi chính mình xem cậu đã làm gì sai với cô ấy. Ngô Hạo Nam. Tôi xin cậu đừng làm tổn thương cô ấy nữa. Cậu không đáng khiến cô ấy phải bận tâm về cậu như thế này rồi lại nhận lại đau buồn.
Từng từ từng chữ như thấm dần vào con người hắn. Hạo Nam cau mày, hắn lùi về phía sau vài bước rồi chạy đi mất. Hắn tức giận như một con hổ bị cướp mất miếng mồi và bị cướp mất ngôi vị chúa rừng xanh. Hắn chạy một mạch đi tìm Tường Vy – nguyên nhân của mọi rắc rối.
– Cô hôn tôi là có ý đồ đúng không, lúc đó, Kiều Linh đã nhìn thấy?! Phải không? Tường Vy!??
Tường Vy im lặng căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng phở dốc của Hạo Nam như xua tan đi không gian ấy. Hắn không có kiên nhẫn, đôi bàn tay cứng rắn nắm chặt cổ tay Tường Vy kéo cô đứng dậy rồi hắn ẩn cô ta vào tường. Hạo Nam bước đến gần, hắn ta bóp chặt cằm của Tường Vy, khuôn mặt hắn lạnh tanh, ánh mắt giận giữ như muốn nuốt chửng sinh mạng của cô ta. Hắn cảnh cáo.
– Tôi nể tình cô là bạn tôi, nên mấy lần trước tôi không tính toán. Nhưng lần này, cô làm tôi khó chịu rồi. Cái gì cũng nên có giới hạn thôi, không phải đồ của mình thì đừng có cướp, có giành, có giật, an phận sống một cuộc sống nhàn hạ thì cô không thích, cô lại làm những cái trò như thế, ngu ngốc. Đừng để tôi phải ra tay với cô, Ngô Hạo Nam trước giờ không đánh đàn bà nhưng với cô, thì ngoại lệ đấy, quý cô ạ!
Nói xong, hắn đi mất, Tường Vy mặt cắt không còn giọt máu, cô ta sợ hãi nhưng không khuất phục và càng không thể chịu nhục nhã. Cô ta đứng dậy lất đổ hết tất cả những gì trong phòng và hét ầm lên.
– Ngô Hạo Nam, Chu Kiều Linh… Các người… Các người đợi đấy, đã động vào Tường Vy này thì tôi không bao giờ để các người sống yên ổn đâu!!!