Bạn đang đọc Cô Gia Sư Ngỗ Nghịch: Chương 6.2
– ừ.
Thấy chân nó đau, hắn đành ậm ừ cho qa. Dù sao nó cũng là con gái, không nên bắt nạt nhiều. Hắn đập tay xuống chiếc ghế xoay trước mặt.
– ra đây, tôi xem vết thương của cô.
Linh bước đến. Nó ngồi xuống. Hắn bắt đầu đưa tay lên kiểm tra viết thương, từng cử chỉ nhẹ nhàng vô cùng. Hắn rửa thật nhẹ vết thương bằng oxi già. Vết thương sủi bọt, nó đau nhói.
– A…!
Chân nó theo phản xạ khẽ rụt lại. Nó nắm chặt tay lại. Hắn giữ chặt chân nó. Hắn nói nhỏ.
– để im đi.
Nó càng giãy, hắn càng giữ chặt hơn. Cho đến khi hắn dùng hết lực bóp chặt bắp chân nó, nó kêu oai oái.
– Á, tên kia, anh muốn chết á, đau tôi.
– Đấy là tại cô thôi.
Hắn tỉnh bơ như không có chuyện gì. Nó ức chế lắm nhưng không làm gì được. Hạo Nam bắt đầu bôi mớ thuốc xanh lè vào chân nó. Linh vẩy chân khiến thuốc bắn tung toé khắp nơi và dính cả vào người Hạo Nam, hắn cáu giận mắng cho nó một trận té tát.
– cô bị điên à, vẩy vẩy cái gì?
– tôi bị ngứa….
– ngứa thì gãi, cô vẩy vẩy cẩn thận cả cái chân voi của cô đập vào mồm tôi đấy. Điên!!!
– tôi xin lỗi
Nó rụt rè. Cúi đầu xin lỗi hắn… Đôi mắt ấy, cụp xuống, đôi lông mi cong vút cứ chớp chớp liên hồi. Ánh mắt hắn nhìn nó dịu đi. Hắn nhìn chằm chằm Linh. Giơ tay lên chạm vào má nó. linh giật mình nhưng không hất tay hắn ra, nó ngồi im lặng. Hạo Nam đứng dậy, hắn đưa mặt lại thật gần…. Thật gần… Gần đến mức họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau… Nó thở gấp. Đôi môi khẽ mím lại. Hắn khẽ đặt đôi môi mình lên môi nó. Nụ hôn rất nhẹ, nhưng cũng quá đủ để chạm vào trái tim nó. Đôi môi hắn như đang cắn vào môi nó. Môi chạm môi. Mùi hoa oải hương khẽ thoảng qua, như làm cho đôi môi ấy thêm ngọt hơn. Nụ hôn ấy không quá dài cũng không quá ngắn. Trái tim nó khẽ đập rộn ràng trong lồng ngực. Hai má đỏ lên như cánh hoa hồng ban mai.. Hắn đứng dậy rồi đi ra cửa.
– Nhanh, tôi đèo cô về.
Hạo Nam cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng không ai biết được hắn đang bối rối, hoảng loạn vì hành động bộc phát vừa rồi. Trống ngực hắn đập thình thịch. Đập rất nhanh, và hắn chưa bao giờ thấy nó đập rộn ràng như vậy.. Hắn đi xuống dưới nhà lấy xe trong gara.
Còn nó thì đang hì hục dọn đống thuốc mà hắn bầy ra một cách thật gọn gàng rồi bắt đầu lọ mọ chạy xuống một cách khập khiễng. Nó ra ngoài đại sảnh đứng đợi. Chợt một chiếc xe MClaren đỏ chạy đến. Mở cửa xe, hắn bỏ kính dâm xuống.
– Lên xe.
Nó đứng im, không cử động… Nó bàng hoàng nhìn chiếc xe và nghĩ trong đầu ” ôi mẹ ơi, McLaren!!” Đứng mất một lúc, nó bắt đầu mở cửa xe. Mở mãi không được, nó hét ầm lên.
– Nó không cho tôi vào này!!
– cô bị khôn à??!!
Hắn đu người ra mở cửa cho nó. Trên đường đi, không ai nói với ai một câu, bầu không khí bắt đầu trở nên nặng nề đến mức nghẹt thở, vì ai cũng ngại vì khoảnh khắc vừa rồi.
– Mai, 8h tại công viên Đại Mỗ.
Câu nói của hắn phá tan cái không gian đầy ngại ngùng. Nó ngớ người.
– Làm gì?
– Đi chơi – hắn quay mặt sang một bên. Cố không cho nó nhìn thấy vẻ mặt của nó.
– Hẹn hò à?
-…
Hắn im lặng không nói gì… Nó từ chối một cách phũ phàng.
– Mai tôi đi làm. Không đi được.
– Mai tôi sẽ mua thời gian của cô. 100$ 1 tiếng, và tôi cần cô đi với tôi cả ngày. Nghe thấy tiền là mắt nó cứ sáng lên. Không cần biết như nào. Nó đồng ý luôn mà không suy nghĩ.
– ok.
– được rồi. Bây giờ thì xuống và vào nhà đi.
Nó lon ton chạy vào nhà với khuôn mặt hí hửng mà không biết, mai là ngày địa ngục đối với nó