Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh

Chương 12


Bạn đang đọc Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh – Chương 12

-Anh có thể quay lại với…
-Nói thêm một câu nữa là anh bóp cổ em đấy.- anh gằn giọng khi cô định nói tới chuyện đó thêm một lần nữa.
-Nhưng tại sao anh cứ nhất định phải để công ty mà anh mất bao nhiêu công sức để gây dựng nên sụp đổ chứ?- cô không thể chịu nổi cái tính cố chấp của anh nữa.
-Vậy tại sao em cứ đẩy anh đến với người phụ nữ mà anh đã không còn bất cứ tình cảm gì ngoài sự khinh bỉ và căm ghét chứ?- anh lớn tiếng.
-Nhưng ít ra chị ấy có thể giúp cho công ty của anh không sụp đổ và anh sẽ được ở bên Tiểu Ly.- cô nói nhỏ, quay ra phía cửa sổ để tránh ánh mắt anh, cô sợ anh sẽ nhìn thấy sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt mình.
-Xin em, Tiểu Ly còn chưa bao giờ gặp mẹ nó. Anh thậm chí còn chưa bao giờ nói rõ với con bé về chuyện của bọn anh.- anh đã dịu đi một chút.
-Anh nên nói với con bé, dù sao nó cũng cần biết là mẹ nó đã trở về. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, và anh phải là người nói với con bé.
-Nhưng anh sợ con bé sẽ không chịu nổi. Bệnh của nó…
-Anh định đợi đến khi nào nữa. Nếu để con bé nghe được chuyện này từ người khác thì hậu quả sẽ khó lường hơn. Bệnh của con bé không thể chịu bất kì chấn động mạnh nào, vì thế, anh nhất định phải tìm cách nói với con bé càng sớm càng tốt.
-Nhất định phải là anh sao? Chẳng lẽ em không thể nói với con bé.
-Anh là bố con bé. Con bé cần phải chuẩn bị tâm lý vì em nghĩ sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ đưa chuyện này ra tòa thôi…. Một hợp đồng của công ty không thể đủ được, mục đích của chị ta không phải là công ty anh.
-Em có biết mình đang nói gì không đấy?- anh nhìn cô nghi ngại.
-Dĩ nhiên, em cũng vừa mới nhận ra điều đó thôi…- cô nhíu mày.- Phải, mục đích của chị ta không chỉ là cái hợp đồng đó, nếu thế thì đã không nhất thiết phải bày trò này ra.- gương mặt cô sáng lên vì điều mình mới phát hiện ra.- Sao em ngốc vậy chứ? Bao lâu nay em không đoán ra được.
-Khoan đã…ý em là cô ta còn có âm mưu gì khác? Anh chẳng hiểu gì cả.- anh nói.
-Phải, lần trước, Trang đã nói với em về lý do Mỹ Anh trở về đây, tập đoàn Bombay đang tìm một đối tác làm ăn… hay đúng hơn là một con mồi.
-Tập đoàn đó nổi tiếng với kiểu làm ăn nuốt chửng. Họ hợp tác với một công ty, lợi dụng những kẽ hở của công ty đó để dần dần thâu tóm toàn bộ.- anh giảng giải.
-Chính xác. Mặc dù biết hợp tác với Bombay là rất mạo hiểm nhưng vẫn có rất nhiều công ty muốn hợp tác với họ vì lợi nhuận khi hợp tác với tập đoàn đó là không nhỏ.- cô dừng lại một chút.- Tuy nhiên, để đánh vào thị trường du lịch châu Á, nhất là thị trường du lịch Việt Nam thì những công ty kia chỉ như muối bỏ biển.
-Và vì vậy họ chọn Pamelie?
-Đúng vậy.- thấy anh vẫn còn nghi ngại cô nói tiếp.- Khi Pamelie mất hợp đồng đó, công ty sẽ khủng hoảng, cổ phiếu rớt giá. Khi chuyện này đến tai các thành viên trong hội đồng quản trị thì chắc chắn sẽ có chiến tranh nổ ra. Có hai khả năng sẽ xảy ra, hoặc là họ sẽ tìm cách rút vốn ra khỏi công ty, hoặc là họ sẽ lợi dụng việc này để đưa người khác lên giữ chức chủ tịch. Lợi dụng khi công ty đang xào xáo, cộng thêm cổ phiếu niêm yết trên thị trường giảm mạnh, Bombay sẽ mua lại những cổ phiếu đó, thậm chí họ còn mua chuộc cả các cổ đông nhỏ, khi số cổ phiếu của họ đạt mức 40-45%, họ sẽ có cả công ty… Và anh sẽ mất nó.- cô nhìn anh thận trọng.
-Chết tiệt sao anh không nghĩ đến chuyện này ngay từ đầu nhỉ.- anh tự xỉ vả mình.- Nhưng làm sao một cô gái như em lại biết tất cả những chuyện thế này?

-Hồi trước, lúc cha em mất, chuyện tương tự như thế đã xảy ra với công ty của cha em. Bây giờ, nó do bà mẹ kế của em quản lý sau khi bà ta vung tiền của mình ra mua lại cổ phần. Hay nói chính xác hơn là tiền mà bà ta đã lấy trộm của cha em trong suốt thời gian họ sống chung.
-Xem ra anh đã đánh giá thấp em rồi. Từ khi gặp em đến giờ, lúc nào anh cũng bất ngờ vì mọi thứ ở em, còn bất ngờ nào nữa mà anh không biết?- anh đến bên cạnh cô, ghé sát vào tai cô thì thầm.
-Sẽ còn rất nhiều nữa và anh sẽ phải đợi.- cô mỉm cười nói.
-Thôi được. Anh sẽ đợi vậy.- anh mỉm cười.- Và từ giờ trở đi, em không bao giờ được nhắc đến điều kiện của cô ta trước mặt anh. Anh sẽ từ chối cả hai điều kiện chết tiệt đó. Anh sẽ vẫn giữ công ty lớn mạnh, giữ em bên anh, và sẽ không để cô ta mang con gái anh đi khỏi anh.
-Làm vậy có được không?
-Nhất định sẽ còn tuyệt hơn cả mong đợi. Nhưng trước tiên phải làm theo lời em nói, nói chuyện với Tiểu Ly trước.
-Anh nên nhẹ nhàng để con bé có thể hiểu hết? Đừng ép con bé phải hiểu ngay những gì anh nói.
-Anh muốn em ở đó cùng anh.
-Bất cứ điều gì anh muốn.
Hai người vào phòng Tiểu Ly, cô bé đang ngồi trên giường và chăm chú đọc một cuốn sách đầy những bức tranh. Anh nhận ra đó là cuốn sách đầu tiên anh mua cho Tiểu Ly lúc con bé bắt đầu biết đọc.
-Con vẫn thích cuốn sách đó sao?- anh nhẹ nhàng đến bên cô con gái.
-Vâng, đó là cuốn sách đầu tiên con có mà.- con bé ngẩng lên nhìn anh mỉm cười, nụ cười trẻ thơ trong sáng khiến tim anh đau nhói.- Sao cả hai người lại  nhìn con như thế?- con bé hỏi khi thấy cả annh và cô đều nhìn chằm chằm vào mình.
-Con yêu, thật ra cha có chuyện này muốn nói với con.- anh nhìn cô cầu cứu.
-Tiểu Ly, cha con có chuyện rất quan trọng muốn nói với con. Nhưng trước hết, cha mẹ muốn con phải thật bình tĩnh để lắng nghe những gì cha con sắp nói ra. Hãy hứa với mẹ là phải thật bình tĩnh, mẹ sẽ ở đây, bên cạnh con.- cô mỉm cười trao cho cô bé một ánh mắt đầy tin tưởng.
-Được, con hứa sẽ thật bình tĩnh. Có chuyện gì vậy cha?
-Chuyện này là về mẹ của con… Mẹ đẻ của con….- anh nghẹn lời, chờ đợi một phản ứng nhỏ trên khuôn mặt con gái. Rồi khi thấy mọi chuyện không có vẻ gì là bất ổn, anh tiếp tục nói.- Mẹ con đã về đây, người phụ nữ mà lần trước con gặp ở đây… con còn nhớ cô ấy chứ? Người mà con đã hỏi cha ấy.
-Dạ, con nhớ.- bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ly nắm lấy tay cô chặt hơn, chỉ có cô mới cảm nhận được điều đó còn anh thì không thể nhìn thấy.
-Cô ấy….- anh hít một hơi dài rồi thở hắt ra.- Cô ấy chính là mẹ con. Mẹ con vừa từ nước ngoài trở về, và mẹ muốn đến để gặp con. Bây giờ, mẹ con đang muốn giành quyền nuôi con với cha. Mẹ muốn cha mẹ ra tòa để giành quyền nuôi con. Con sẽ phải ở với ai thắng.- Tiểu Ly im lặng, sự im lặng đó khiến anh cảm thấy nghẹt thở, anh tự nguyền rủa mình vì đã cho con bé biết chuyện này. Sự bình tĩnh quá mức của con bé càng khiến anh thấy sợ, anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng và hối hận, nhưng cô đã đặt tay lên vai anh, trấn an tinh thần.
-Mẹ đã bỏ con đi!- Tiểu Ly khóc nấc lên.- Cha chưa bao giờ nói điều đó ra nhưng con biết, con luôn biết điều đó.- cô bé ôm chặt lấy cô thổn thức.
-Con yêu, cha xin lỗi vì bây giờ mới nói với con. Nhưng bây giờ mẹ con đã trở về, con có thể nhận lại mẹ.- anh nhẹ nhàng nói nhưng kì thực anh đang đau thắt trong tim, anh ghét phải làm tổn thương con bé.

-Không. Bà ấy đã bỏ rơi con, con ghét bị bỏ rơi, con ghét, con ghét…- Tiểu Ly hét lên. Thở dốc. Hai người hốt hoảng trấn an cô bé, tránh không để mọi chuyện đi quá xa.
-Tiểu Ly, Tiểu Ly con yêu. Nhìn mẹ này!- cô xoay Tiểu Ly lại và nhìn thẳng vào mắt cô bé.- Con đã hứa rằng phải thật bình tĩnh, con nhớ không. Nào, hãy nghe mẹ, cha mẹ nói chuyện này với con nhưng quyền quyết định là ở con. Sẽ không ai ép con hết, con sẽ không phải làm bất cứ việc gì mà con không thích. Hãy bình tĩnh. Con đã hứa với mẹ rồi, phải không nào?
-Vâng.- cô bé khẽ gật đầu, đã bình tĩnh trở lại. Khuôn mặt trắng hồng của cô bé còn vương lại mấy giọt nước mắt.- Nhưng con không muốn gặp người đó, cô ấy không phải mẹ con, mẹ mới là mẹ con.- con bé sụt sùi.
-Phải, mẹ là mẹ con, mẹ yêu con.- cô ôm con bé vào lòng, vỗ về.
Anh thở phào nhẹ nhõm, may mà con bé không sao. Anh nhìn cô vỗ về con gái mình, chưa bao giờ anh cảm nhận sâu sắc hai chữ “gia đình” đến thế. Anh thầm cảm ơn ông trời đã mang cô đến cho anh, lúc này đây, nếu như không có cô thì có lẽ anh đã làm mọi chuyện rối tung lên hay thậm chí anh còn chẳng đủ cam đảm để nói hết với Tiểu Ly.Thật ra chưa hẳn là đã nói hết nhưng như thế cũng đủ rồi. Càng lúc, anh càng cảm thấy mình không thể thiếu cô. Cô chính là nguồn sức mạnh của anh, ai mà tưởng tượng được, đến ngay cả chính anh cũng chưa từng nghĩ rằng có ngày anh sẽ phải “dựa dẫm” vào cô gái nhỏ bé đang ngồi trước mặt anh kia.
Chiếc điện thoại rung lên kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Tim anh đập thình thịch khi thấy số của ông luật sư Lý đang hiện trên màn hình. Anh nhìn cô và Tiểu Ly rồi đi ra khỏi phòng. Cô biết cái ánh nhìn đó trong mắt anh có nghĩa là gì. Anh đang lo lắng, anh sợ sẽ phải nghe những điều mình không muốn nghe.
-Ông Lý, mọi chuyện thế nào rồi?- anh hỏi sốt sắng.
-Ha, anh bạn, cậu đúng là có quý nhân phù trợ đấy, tập đoàn Bombay đang dính vào mấy vụ kiện tụng lớn, nghe nói cô vợ cũ của cậu và ông sếp của cô ta là nhân vật chính đấy.- giọng ông Lý hồ hởi.
-Ôi trời! Ông nói mấy chuyện này làm gì chứ! Tôi đang hỏi là chuyện tòa án thế nào rồi.- anh bực bội.
-Nhân chứng thì cô ta đã mua chuộc rồi nhưng cô ta còn quên mất một người vô vùng quan trọng và tôi thì đã tìm ra người đó rồi.
-Người quan trọng? Là ai?
-Là bà chủ nhà trọ trước kia của hai người. Bà ta chính là nhân chứng tốt nhất còn gì, chính bà ấy là người đã chứng kiến cuộc hôn nhân của hai người từ đầu đến cuối đúng không.
-Nhưng như thế chỉ chứng minh tôi không đánh đập cô ta. Còn chuyện tôi đưa bạn gái về nhà.
-Chuyện đó thì phải nhờ đến bà Năm rồi. Đấy, yên tâm rồi nhé, luật sư của cô ta còn đang lo giải quyết vụ kiện của cô ta ở tập đoàn, chúng ta phải nhân cơ hội này để giành thế chủ động. Thôi nhé, tôi cần phải chuẩn bị thêm vài thứ trong hồ sơ nữa cho đủ. À tiện thể, cho tôi gửi lời hỏi thăm cô cháu gái của tôi, hôm nào đó tôi sẽ nói chuyện với cô ấy nhiều hơn.
-Nhưng ông đã từng nói bà Năm không được mà?- anh vẫn còn hơi lo.
-Nhưng bây giờ hoàn cảnh đã khác đi rồi. Cô ta không thể trở tay kịp với cả hai vụ kiện cùng lúc đâu.- ông Lý nói.
-Tôi không nghĩ mình phải nói điều này thêm bất kì lần nào nữa. Ông Lý, tôi mang nợ ông.- anh mỉm cười nói, nụ cười mãn nguyện trên môi anh.
Anh chạy vào phòng Tiểu Ly, gọi cô ra ngoài. Cô nhẹ nhàng đặt Tiểu Ly nằm xuống, con bé khóc lóc mãi rồi lăn ra ngủ. Không hiểu anh có chuyện gì… Cô sang phòng anh.
-Có chuyện gì vậy anh?- cô hỏi nhỏ.

-Em yêu, ông chú của em đúng là thiên tài.- anh cười hạnh phúc.
-Chú Minh?
-Ông ấy đã tìm được nhân chứng mới, người đó có thể làm chứng cho anh, trong suốt cuộc hôn nhân của mình anh chưa từng động chân động tay với cô ta.
-Nghĩa là cơ hội thắng sẽ rất lớn.
-Phải.- anh nói rồi nhào tới nhấc bổng cô lên, xoay mấy vòng.
-Dừng lại, dừng lại nào. Thả em xuống.- cô vỗ vỗ vào vai anh.
-À, anh xin lỗi. Tại anh vui quá?- anh cười nhăn nhở.
-Anh làm em chóng mặt quá…- cô chưa kịp nói tiếp thì đã phải vội chạy vào nhà vệ sinh vì cơn buồn nôn dâng đến tận cổ.
-Anh xin lỗi. Anh làm em chóng mặt đến thế ư?- anh lo lắng đến bên cô.
-Không sao, bình thường thì chắc chẳng sao đâu. Nhưng bây giờ thì khác.- cô mỉm cười nhìn anh.
-Khác? Khác thế nào?- cô bật cười trước vẻ ngây ngô của anh.- Em có chuyện gì giấu anh phải không?- anh nhìn cô dò xét.
-Anh sẽ biết chuyện này sớm thôi.- cô mỉm cười, vòng tay ôm lấy anh.
-Chuyện gì mà không thể nói bây giờ được?- ai bảo cô kích thích trí tò mò của anh.
-Đợi đến sau phiên tòa. Đợi khi anh đưa Tiểu Ly về với em, em sẽ nói với anh.- cô ra điều kiện.
-Ồ! Bí mật đến vậy sao. Được rồi. Anh hứa.
Hai tuần sau. Tại tòa án…
Anh không mong chờ việc này xảy ra nhưng không còn cách nào khác. Tiểu Ly bám chặt lấy cô không rời, con bé không quay lại nhìn mẹ mình. Nó cảm thấy người phụ nữ đó vừa quá xa lạ nhưng cũng thật thân quen. Nhưng nó không hiểu tại sao mẹ nó lại ghét nó. Nhiều đêm, Tiểu Ly đã khóc, nước mắt làm ướt đẫm vạt áo của cô. Con bé không chịu nói chuyện khi Mỹ Anh đến thăm nó, anh đã cho Mỹ Anh đến thăm con, sau hết thì cô ta vẫn là mẹ của Tiểu Ly. Phiên tòa kéo dài đến ba tiếng đồng hồ, cô cứ phải vỗ về Tiểu Ly luôn. Trang và anh Hùng ngồi bên cạnh cô, cô cần những người bạn của mình hơn bao giờ hết. Đến lúc tòa cho gọi Tiểu Ly, cô cảm tưởng tim mình như ngừng đập. Ánh mắt con bé nhìn cô đầy lo lắng khiến tim cô se thắt, cô ước mình có thể thế chỗ con bé.
-Phương Ly, tòa hỏi cháu, cháu muốn sống với cha hay với mẹ?
-Đương nhiên là cháu muốn sống với cha cháu. Cháu thậm chí còn chưa bao giờ gặp cô ấy.- Tiểu Ly đưa mắt về phía Mỹ Anh.- Cháu chỉ có một người mẹ trên đời này là cô Linh, cháu không muốn ai thay thế vị trí của mẹ cháu. Chỉ có mẹ cháu mới có thể yêu thương cháu nhiều đến thế. Chỉ có mẹ cháu mới có thể ngồi hàng giờ bên cháu để chơi cùng cháu một trò chơi mà tất cả những cô gia sư trước đây của cháu đều nói rằng nó tẻ ngắt. Chỉ có mẹ cháu mới cười khi cháu kể những câu chuyện cười chẳng buồn cười chút nào. Chỉ có mẹ cháu mới không bỏ rơi cháu khi biết cháu bị bệnh.- Tiểu Ly nhìn cô nói chân thành. Mọi người trong phiên tòa đều cảm thấy xúc động trước tình cảm của cô bé ấy.- Còn người phụ nữ kia, cô ấy thậm chí còn chưa bao giờ đến gặp cháu. Cô ấy đã bỏ rơi cháu khiến cháu đến bây giờ mới biết mẹ mình thật sự là ai. Giờ làm sao cháu có thể đến sống cùng cô ấy.
-Thôi được, cháu có thể về chỗ, phiên tòa tạm nghỉ.
Sau 15 phút nghỉ, mọi người quay trở lại với phiên tòa. Và anh đã thật sự sung sướng đến phát điện khi tòa tuyên bố anh được quyền nuôi Tiểu Ly. Mỹ Anh nhìn ra phía anh và con gái, có cả cô gái ấy nữa, họ mới thực sự là một gia đình. Quyết định khi xưa của cô đã cho cô tiền bạc, địa vị nhưng đồng thời lại lấy đi của cô người đàn ông cô yêu thương và đứa con gái cô rứt ruột sinh ra. Cô đành ra đi, nơi này không còn chỗ cho cô nữa rồi.
Trang và Hùng tới gặp anh. Hai người rất vui khi anh đã thắng kiện.
-Thật không ngờ rằng lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta lại là ở tòa án.- Hùng nói và chìa tay ra bắt tay anh.

-Rất cảm ơn vì anh đã giúp đỡ.- anh nói và bắt tay Hùng.
-Tôi đã nghe Linh kể rất nhiều về anh và thật sự tôi rất nóng lòng muốn gặp anh.- Hùng nói tiếp.
-Chắc hẳn không được tốt đẹp cho lắm.- anh mỉm cười.
-Ngược lại là đằng khác. Qua lời kể của cô ấy, tôi thấy chúng ta có vẻ rất giống nhau. Vì thế tôi nóng lòng muốn gặp anh.- Hùng đáp lại.
-Bây giờ chúng ta phải ăn mừng chứ nhỉ?- Trang xen vào giữa hai người.
-Được, hôm nay tôi sẽ mời.- anh nói và rồi tất cả cùng đi tới một nhà hàng quen của anh.
Một ngày hạnh phúc, đám mây đen trên bầu trời đã tan biến. Anh đã lấy lại được mọi thứ của mình. Bầu trời đêm nay đầy sao, những vì tinh tú tô điểm àn đên huyền ảo. Và bây giờ anh đang chờ đợi để nghe cái bí mật của cô.
Cô bước vào phòng, nhìn thấy anh đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt say mê ngắm nhìn những vì sao. Cô nhẹ bước đến bên anh, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Anh quay lại nhìn cô âu yếm.
-Anh đã làm theo lời hứa của mình. Đã đưa Tiểu Ly về với em. Vậy anh nghĩ em cũng nên thực hiện lời hứa của mình chứ?- anh nói nhỏ, ánh mắt tinh nghịch.
-Em…em có chuyện này muốn hỏi.- cô ngập ngừng một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt anh.-Anh nghĩ sao nếu như anh có thêm một đứa con nữa?
-Một đứa con nữa? Ở đâu?- anh ngây ngô hỏi.
-Ý em là một đứa trẻ của anh.- cô mỉm cười.
-Một đứa trẻ của…- anh chợt nhận ra điều cô đang cố nói với anh, vòng tay anh xiết chặt lấy cô.- Em yêu, thật chứ?
-Vâng…- cô thì thầm trong hơi thở đứt quãng giữa những nụ hôn nồng nàn anh trao cô.
-Anh yêu em.- anh nhìn cô say mê.
-Anh nghĩ Tiểu Ly sẽ vui chứ nếu nó biết mình sắp có em?- cô hỏi.
-Dĩ nhiên. Con bé sẽ rất vui mừng ấy chứ. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện này với con bé.
-Yeah! Thế là con sắp có em thật sao? Trời ơi! Mẹ thật tuyệt vời.- Tiểu Ly hét lên sung sướng khi hai người nói chuyện với cô bé.
-Con thích em bé chứ?- cô mỉm cười hỏi.
-Dĩ nhiên rồi. Con chán ở một mình lắm rồi.
Niềm hạnh phúc đều ngập tràn trong đôi mắt của mọi người trong ngôi nhà này. Mọi thứ thật yên bình.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.