Bạn đang đọc Có Gấu Là “Gái Ngoan Kiểu… Hư”!: Chương 53: Chương 53
Giang đã trở lại đập trai gấp bội (ảo tưởng nhan sắc tí )
Hôm sau đi học, 7h50 2 đứa vào lớp mà chả thấy ma nào. Trống vào có mỗi 2 đứa trong lớp. Lát sau có vài đứa nữa vào lớp, lúc cô vào thì đếm được trong lớp có 7 đứa. Ngồi đợi, đợi, và đợi *chắc đi học muộn*. Sau 30 phút ngồi giết thời gian thì trong lớp có tất cả 17 đứa. Mấy hôm sau cứ đều đều 10 đến 15 đứa đi học, không hơn tẹo nào, haiz. Có một hôm chúng nó trốn ca 2, lớp đã đông quá rồi lại đông gấp mấy lần: 6 đứa. Cũng muốn bỏ về lắm cơ mà học văn chị Thảo dạy với gái đéo cho nữa. Vào lớp chị cho ngồi chơi nói chuyện, ngồi tí thấy chán chán thế là 2 đứa xin ra ngoài đi mua ít đồ ăn vặt định mang vào liên hoan. 2 đứa xách túi lao vào lớp và… ùynh . Ô nhịt nhẹ nhái nhồn… THẦY HIỆU TRƯỞNG (ôi giật mình ).
– 2 đứa này đi đâu đây? – giọng chính trị gia.
– Dạ, chúng em đi uống nước – dấu cái túi sau lưng .
– Cái túi gì kia, đưa tôi xem.
– Có gì đâu thầy
– Đưa đây
– Đây thầy
Bác mở túi ra xem xem rồi cho gái vào lớp, kéo mình ra hành lang mắng:
– Suốt ngày ăn kẹo , lớn tướng rồi vẫn ăn kẹo Bla… Bla .
Vào năm học, mình được làm lớp trưởng, gái làm bí thư của lớp . Rồi trường mở cái đại hội gì gì đó, mình lại được bầu làm cái gì trưởng ý (đéo nhớ nổi ), gái được làm phó. Thế là đều đều hằng ngày đi lấy sĩ số, rồi cuối tuần phải đi lấy sổ đầu bài để tính điểm.
15 tháng 8 năm tự suy tự nghĩ.
Sáng dậy rồi qua nhà gái đón gái đi học. Gái ra không thấy mình mang cặp thì hỏi:
– Cặp đâu rồi?
– Sáng nay anh nghỉ.
– Sao mà nghỉ?
– Có tí việc. Đi học ngoan nha, trưa về anh đón.
– Dạ
Đưa gái đến trường rồi cùng ba lên Hà Nội nhận xe. 9h từ trên đó về, về đến nhà vừa đúng giờ tan học, may vồn . Tối định ở nhà gõ chap thì gái gọi sang bảo có việc. Thế là bỏ việc viết lách sang một bên, chải chuốt tí rồi phóng sang nhà gái.
Gái vẫn cái style sexy như mọi khi. Nói chuyện linh tinh tí thì gái mặt buồn thiu nói:
– Anh ơi, em sắp phải đi rồi.
– Đi đâu – sốc
– Sang Singapo.
– Sang đó làm gì.
– Ba mắc bệnh, phải sang đó điều trị, em với mẹ qua đó chăm sóc ba luôn.
– Bệnh gì? Điều trị lâu không mà phải sang đó ở luôn.
– Em cũng không biết, nghe ba mẹ nói nhanh thì nửa năm.
– Thế bao giờ đi?
– Thứ hai tuần sau.
Gái lại rơm rớm nước mắt rồi . Mình cũng buồn lắm, chẳng muốn gái đi tí nào. Cơ mà mình là con trai mà, phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên để dỗ gái hu hu. Dỗ mãi gái mới nín, rồi 2 đứa đi ngủ luôn.