Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

Chương 55: Có giỏi thì yêu đi


Đọc truyện Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi! – Chương 55: Có giỏi thì yêu đi

Có người hàng ngày giúp mình nấu cơm thật sự rất hạnh phúc, Chu Nam Kinh vừa ăn xong bữa cơm mẹ nấu xong, tự cảm khái trong lòng.

Hắn rửa tay, lại giả làm trẻ ngoan xem TV, rồi mới lén lút mò tới cái máy tính, không hề chớp mắt mà onl.

Đầu tiên là lên QQ trước đã, hôm qua thừa tinh lực, nhàn rỗi không có việc gì liền viết thêm được mấy nghìn chữ, chương mới ngày hôm nay không phải lo, thêm thắt độ nghìn chữ là xong.

Chuyện đầu tiên cần làm chính là gõ gõ Ôn Hướng Hoa, Chu Nam Kinh thuận tay chuyển qua một câu, đang làm gì vậy.

Ôn Hướng Hoa trả lời lại rất nhanh, đang tự nấu cơm [:з」∠] [Tin nhắn được gửi từ Iphone 5S Android]

Ồ, ra là đang đốt bếp, Chu Nam Kinh nghĩ thầm trong lòng.

Bán nữ hài lão *** sài: Bếp còn nguyên vẹn chứ?

Ôn: Cũng không đến nỗi, qua một năm lại một năm.

Bán nữ hài lão *** sài: Cậu đang nấu cái gì?

Ôn: Cải thìa với tỏi, nấu thành canh.

Câu gốc: tiểu bạch thái, địa lý hoàng, lưỡng tam biện, khứ tố thang

…. Đừng nói, nghe vần thật.

Bán nữ hài lão *** sài: Rồi sao?

Ôn: Bỏ mì vào, nấu một bát là xong.


Không biết vì sao cảm thấy rất thê lương …Chu Nam Kinh hồi tưởng buổi trưa được ăn sườn xào chua ngọt, thịt thăn sốt dấm với canh rau chân vịt. Hôm nay cơm trưa thật nhiều món, Chu Nam Kinh ăn được những hai bát cơm.

Có lẽ là do ăn no rửng mỡ, Chu Nam Kinh nghĩ nghĩ một chút liền gõ phím: =L= Rời phòng bếp đi để tôi tới cho.

Ôn: … Gì? Σ(っ °Д °)っ

Ý của tôi là cậu cút ra khỏi phòng bếp cho tôi vào nấu cơm chứ sao…. Tính thử mà xem, đi từ tầng trên xuống tầng dưới đã thực hiện công bao nhiêu Jun đâu. Phiền phức không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là không phân rõ quan hệ hiện tại giữa hai người… Thế bây giờ thì thế nào nào, chẳng lẽ nói là “tình yêu thương đồng bào cùng quê hương Tổ quốc” thì thật là vô lý, mà nếu Ôn Hướng Hoa thật chỉ muốn giữ mối quan hệ bạn bè thì như hiện tại là quá đủ. Nhưng vấn đề là, Ôn Hướng Hoa…. Con mẹ nó lại bày ra bộ dáng muốn gả cho hắn!!! (Í đợi đã là gả chứ không phải cưới à?)

Thế nhưng bên kia QQ, Ôn Hướng Hoa đã gửi qua trả lời.

Ôn: Ý anh là muốn nấu cơm cho em sao QAQ QAQ!! Em em em cảm động quá đi!!!

Nếu bây giờ nói, vừa nãy là gõ nhầm có còn kịp không?

Chu Nam Kinh ngồi trước máy tính, lông mày khẽ chau.

Bán nữ hài lão *** sài: Không, tôi còn muốn sáng tác.

Ôn: QAQ Nam Kinh anh thật bận rộn! Nước sôi rồi, em thả cải trắng vào đây.

… Sườn xào chua ngọt, thịt thăn sốt giấm, canh rau chân vịt… Ba món này giờ đang quay vòng vòng trong đầu Chu Nam Kinh.

Bán nữ hài lão *** sài: Cậu buông nồi ra đi, để tôi đến nấu.

Ôn: Yên tâm, em lớn từng này tuổi này rồi! Không từ mà biệt, nấu mì vẫn được mà!

Cảm giác như trong ánh mắt của Ôn Hướng Hoa là tràn ngập: Anh yên tâm, em không phải là thằng vô tích sự! Mì chỉ là chuyện nhỏ!!

Bán nữ hài lão *** sài: =L= Thực ra chương mới hôm nay hôm qua tôi viết xong rồi.

Ôn: ….

Ôn: [:з」∠] Nam thần! Mau xuống nấu mì cho thần thiếp ăn nhanh lên! QAQ!! Nước sôi rồi em mới nhớ ra chưa rửa rau cải…

Hắn biết ngay mà, chuyện làm sao mà dễ làm vậy.

Bán nữ hài lão *** sài: Đợi một lát.

Chu Nam Kinh mặc áo sơ mi vào, cầm lấy chìa khóa, chọn bừa một lý do để ra ngoài. Hắn đi xuống nhà tầng dưới, nhưng lần này cửa đã mở ra từ lâu rồi.

Ôn Hướng Hoa ra đón, gương mặt tươi cười, “Động tác của anh mau lẹ thiệt đó!” Cảm giác như mỗi lần Ôn Hướng Hoa gặp Chu Nam Kinh, đều đáp lại bằng một nụ cười với hắn.

Động tác mau cái đầu cậu, tôi chưa xuống tầng dưới cậu đã ra mở cửa rồi, tay chân cũng thật nhanh lẹ….

Cởi giày hay không đây… Chu Nam Kinh giẫm lên thảm, vừa định hỏi đã nghe thấy tiếng của Ôn Hướng Hoa, “Không phải cởi giày đâu, vào nhà luôn đi, dù sao mấy ngày liền em không lau dọn rồi.”

Nói rất đơn giản trực tiếp, rất vừa ý hắn, Chu Nam Kinh không khỏi tự vỗ tay cho Ôn Hướng Hoa thầm trong lòng.

Vậy thì hắn không phải khách sáo thôi.


Chu Nam Kinh đạp vào phòng, Ôn Hướng Hoa còn săn sóc đi đằng sau đóng cửa lại…. Ơ đệt, đường lui cũng chẳng còn nữa.

Hắn hắng giọng hỏi, “Phòng bếp đâu?” Nói xong liền xấu hổ, bởi chả biết nói gì nữa, chính ra phải giả vờ đạo mạo lãnh diễm cao quý chớ, đúng, phải thế mới được. Hắn đâu có cút xuống đây chỉ để nói chuyện phiếm!

“A… Ở đây này” Ôn Hướng Hoa vẫn cười, chẳng biết là cười cái gì.

Chắc là trời sinh lạc quan chăng? Cho dù là chuyện không chút hài hước đi chăng nữa cũng có thể cười cả ngày.

Thế nhưng… Chu Nam Kinh liếc mắt nhìn Ôn Hướng Hoa, thấy cậu ta cười không lộ răng, vô tình chạm tầm mắt của hắn thì khóe miệng cong hơn chút nữa.

Trong bếp không thể nói là một mớ hỗn độn, nhưng cũng chẳng kém thế là bao, quả thực tương phản với phòng khách trắng sạch. Bếp đã tắt, nước có lẽ vẫn còn nóng nguyên, bốc hơi nghi ngút.

Thực ra, nấu cơm trước mặt người khác là một chuyện rất áp lực, không chú ý một chút là sẽ thái cả vào tay, may mà chỉ là thái cải trắng thôi đấy…. Chu Nam Kinh bỗng nhiên dừng dao, quay đầu sang thằng nhỏ đứng cạnh, “Nhà cậu trừ cải trắng ra không còn gì à?” Cải trắng nấu mì, cảm gíac rất dị nhỉ?

Ôn Hướng Hoa lắc đầu như trống bỏi, “Không có, em quên mua đồ ăn.”

Hắn coi như chưa hỏi cái gì hết =.=

Không thể không nói, Ôn Hướng Hoa ăn cơm rất văn nhã.

Cả nhà Chu Nam Kinh ăn mì đều húp “sì sụp sì sụp”…. Ôn Hướng Hoa ăn mì không hề phát ra đến một tiếng, im lặng đến xấu hổ.

Chu Nam Kinh cùng ngồi bên bàn ăn, biểu tình đoan trang nghiêm túc như học sinh tiểu học chào cờ. Không hiểu sao Ôn Hướng Hoa có thể ăn uống ngon lành trong tình huống như này, bởi khuôn mặt lãnh đạm của Chu Nam Kinh nhìn rất có lực uy hiếp. Tình hình cụ thể cứ đến xem lúc Chu Bác Bì lên lớp là biết, trong phút chốc cả lớp im lặng không một tiếng động.

Vài phút sau là Ôn Hướng Hoa đã ăn xong, Chu Nam Kinh cho rằng bản thân có thể công thành lui thân được rồi. Hắn mở lời, “Không có việc gì nữa thì tôi đi.”

Mợ nó, não hắn bị làm sao mà lại mò xuống đây nấu cơm đun nước cho người khác thế này?

Ôn Hướng Hoa lấy khăn giấy lau miệng, một lúc sau mới hoang mang hỏi một câu, “Chiều nay anh có việc gì gấp à?”

Chu Nam Kinh ngẩn người, hồi sau mới đáp lại, “Cậu muốn làm gì?”

“Cái này…” Câu này vừa thốt, hồi lâu sau vẫn không thấy gì.


Lần này thì đại não vốn khác xa người thường của Chu Nam Kinh bắt đầu phát huy tác dụng.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Hướng Hoa, mặt đầy chính khí, “Tôi sẽ không để cậu thân tôi đâu.”

Đến lượt Ôn Hướng Hoa choáng váng, “Em có nói muốn hôn anh đâu!”

Chu Nam Kinh, “……” Vậy mẹ nó, cái vẻ vẻ mặt thấp thỏm lo lắng ấp a ấp úng này của cậu nghĩa là gì??? Lãng phí biểu tình của tôi sao? =口=

“Chu Nam Kinh, chúng ta yêu nhau đi.”

……. A?

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả, mau ra chương mới đi!

…….. A?

==================================

Có thím kêu sắp thi cuối kì, cầu đường, cầu thịt.

Rứa là tui mặt đầy chính khí cho thịt vô…. Hử? Mấy người nói không tìm thấy? Thực ra trong mì Chu Nam Kinh nấu cho Ôn Hướng Hoa có thịt xông khói đó! mặt nghiêm túc

Tui cho bọn họ (gạo nấu thành) “cơm” rồi, mấy người còn muốn gì nữa mặt nghiêm túc.

==================================

Các thiếm nghe rồi đó, hai con người này hôn môi nhao đã là quá sức chịu được của chị Thất rồi, bả không cho tiến xa hơn đâu =.= mà thậm chí đến hôn bả cũng kiệm nữa:((((((((((((((((((((


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.