Đọc truyện Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi! – Chương 19: Có giỏi thì gặp mặt
“Cậu chờ một chút, tôi đưa cháu tôi chơi đã.”
“Chú ơi, chú đang nói chuyện với ai thế?”
Giọng nói của Ôn Hướng Hoa mang theo vài phần trêu tức đập vài tai Chu Nam Kinh, “Cùng một dì rất xinh đẹp nói chuyện. Thế nào, cháu ghen tị sao?”
“Cháu cũng muốn nói chuyện với dì xinh đẹp!” Cháu của Ôn Hướng Hoa mong chờ rõ rệt, vui vẻ nhảy nhót.
“Được thôi.” Ôn Hướng Hoa ôm ngang lấy Tiểu Dược Dược, đem bé đặt lên ngồi trên đùi mình, ngang bàn máy tính. “Nào, chào dì Sài đi.”
“Cháu chào dì Sài” Giọng bé trai giòn tan, quả thực móe đến tận tâm can.
Bị gọi là dì Sài, Chu Nam Kinh lại hoàn toàn không ghét bé.
Bán nữ hài lão *** sài: Ê ê, đừng có dạy hư trẻ con. Bé con, gọi anh Sài đi nào.
Ôn Hướng Hoa mím môi cười, “Đi chết đi, nó gọi tôi là chú, gọi cậu là anh, vậy cậu gọi tôi là gì?”
Bán nữ hài lão *** sài: =L=…
“Sao dì Sài lại không nói gì ạ?” Tiếng trẻ con lại vang lên.
“Bởi vì dì thẹn thùng chứ sao.”
“Vì sao dì lại thẹn thùng?”
“Bởi vì chú của cháu quá đẹp trai!”
“…” Chú à, đã đủ chưa?
Bán nữ hài lão *** sài: Cậu xem đi, ngay cả trẻ con nhà cậu đều khinh bỉ không thèm nói đó.
“Hừ hừ… Lão sài, chương mới hôm nay đâu?”
Bán nữ hài lão *** sài: … …
“Chương mới đâu? Chương mới đâu? Chương mới ở chỗ nào?”
Bán nữ hài lão *** sài: Kì thực tôi đang làm bản thảo.
“Bản thảo? Đừng nói cậu sẽ cắt xén gì đấy nhé?”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy qua trán Chu Nam Kinh… …
Bán nữ hài lão *** sài: Ha ha ha đúng đúng.
“Bút danh mới thế nào?”
Bán nữ hài lão *** sài: À… chưa nghĩ…
“Ừm…” Ôn Hướng Hoa nghồi trước bàn máy tính đau khổ im lặng suy tư, “Không bằng đặt là Phế sài?”
Củi mục =))
Bán nữ hài lão *** sài: À… Được…
“A, chị họ tôi bảo tôi đi dọn cơm, tôi đi trước đây.”
[Hệ thống nhắc nhở: Ngừng kết nối video. Thời gian video: 1:21:33]
Đúng là lâu thật. Chu Nam Kinh tắt cửa sổ đối thoại, thuận tiện tắt luôn cả QQ nick phụ.
Chu Nam Kinh: Qua Qua, tôi muốn đẩy văn mới sang ngày mai.
Lý Qua Qua: Cậu muốn chết? Có tin tôi đánh cậu không?
Chu Nam Kinh: Không tin.
Lý Qua Qua: Cô nương! Đừng tưởng nhà ngươi có vài phần tư sắc là ta không dám xuống tay! Ông đây không nói nhiều lý lẽ đâu!
Chu Nam Kinh: Hôm nay không giả thái giám nữa à?
Lý Hiên ngồi trước máy tính cắn khăn tay… Đại thần, cậu là đang bức tôi theo tình huống nhặt xà phòng với cậu sao?
Lý Qua Qua: … … Đại thần, vì sao lại muốn chậm sang ngày mai?
Chu Nam Kinh: Vì hoàn thành lời hứa của một thằng đàn ông!
Lý Qua Qua: Hẹn hò?
Chu Nam Kinh: Cậu đoán thử xem.
Lý Qua Qua: Đúng rồi, đại thần, văn mới nhất định không được dính đến nội dung khiêu dm đâu đấy…
Chu Nam Kinh: … … Hiện đại đô thị không viết cái đấy thì viết cái gì? [Tác giả: Ấy ấy, cậu đừng có nói thẳng toẹt ra thế chứ!]
Lý Qua Qua: T口T Còn nhớ tôi từng nói với cậu, Mộ Trường Kim cũng viết hiện đại đô thị không?
Chu Nam Kinh: Thế thì sao?
Lý Qua Qua: Mộ Trường Kim bị gọi đến văn phòng uống trà, bị văn phòng thông tin Internet quốc gia, tổng cục xuất bản báo chí và tuyên truyền, nhóm công tác nội dung khiêu ***, cục tuyên truyền Trung ương của Bộ giáo dục gửi văn kiện triệu tập đến cục công an…
Chu Nam Kinh: …
Hắn thừa nhận, trong nháy mắt, khi vừa đọc tin này, hắn đã vô cùng không phúc hậu nằm bò ra bàn mà cười phá lên… Cho cậu viết văn ngựa đực! Cho cậu viết văn ngựa đực!! Cho cậu viết văn ngựa đực!!! Xem đi, bây giờ bị người ta mở cửa, kiểm tra đồng hồ nước rồi đấy!
Là văn mà nhân vật nam chính có một dàn mỹ nữ hậu cung, giống như trong chuồng toàn ngựa cái chỉ có 1 con ngựa đực duy nhất vậy, sẽ bị bủa vây
Bị tóm, bị kiểm duyệt văn…
Lý Qua Qua: Trong lúc nhất thời mọi người đều thấy bất an, rất nhiều người viết đô thị văn không hẹn mà cùng thầm lặng đào hố mới T口T.
Chu Nam Kinh: Yên tâm đi, tôi vốn hành sự đoan chính.
Lý Qua Qua: Được, tôi tin tưởng cậu =L= Cho nên nhanh viết đi!
Chu Nam Kinh: Ừ.
Lý Qua Qua: Đúng rồi, còn có một chuyện nữa… …
Chu Nam Kinh: Cái gì thế?
Lý Qua Qua: Cái cô bên nhà xuất bản kia cứ nằng nặc đòi gặp cậu, hơn nữa còn nói trước kia là em kết nghĩa của cậu. =皿=
Một loại dự cảm vi diệu nảy sinh trong lòng…
Chu Nam Kinh: Cậu hỏi xem tên cô ấy là gì.
Mấy phút sau.
Lý Qua Qua: Đại thần, cô ấy bảo tên mình là Chu Nhã.
Chu Nam Kinh suýt chút nữa thì bóp nát con chuột trong tay. Cái đệt mợ, đúng là [xóa] bạn gái [xóa] trước của hắn!
Chính là cô đồng tính kia! Hắn Chu Nam Kinh từng ấy năm sống trên đời đều tâm tâm niệm niệm thích con gái, cũng nhờ cô em đó mà hắn biết thế nào là đồng tính luyến ái, đồng thời cũng vô cùng ghét đồng tính luyến ái!!!!
Bình tĩnh, bình tĩnh nào… Chu Nam Kinh tự nói với chính mình. Hắn có thể cảm nhận được trái tim mình đập dữ dội mà không cách nào bình ổn lại được.
Hắn cúi mặt xuống nhìn bàn phím, lại ngẩng mặt lên nhìn màn hình, cuối cùng gõ một dòng.
Chu Nam Kinh: Cho tôi số QQ của cô ấy, tôi thêm vào.
…
Tiểu Hiên nho nhã: Ồ, cuối cùng cũng thêm em rồi?
Chu Nam Kinh: =L= Chào buổi sáng.
Tiểu Hiên nho nhã: Anh =口= Em không nghĩ anh lại đi viết tiểu thuyết… Anh viết từ năm hai, năm thứ ba thì em quen anh, vậy mà chả biết gì hết O.O
Em còn không biết nhiều chuyện lắm… … Chu Nam Kinh nhìn màn hình, nở một nụ cười nhẹ.
Chu Nam Kinh: Gần đây sao rồi?
Tiểu Hiên nho nhã: Anh muốn biết thật sự hay thế nào?
Chu Nam Kinh: Thật sự đi.
Tiểu Hiên nho nhã: Anh, chiều nay chúng ta gặp mặt nhé?
Chu Nam Kinh nhìn chằm chằm vào dòng chữ này trên màn hình.
Nói thật, đã rất lâu rồi hắn chưa gặp lại các bạn đại học của mình. Trước kia còn không hay dùng QQ, mọi liên hệ đều nằm trong các số điện thoại, một lần bị mất di động thì hoàn toàn không còn gì. Nói như vậy, Chu Nhã là bạn đại học đầu tiên hắn nhìn thấy.
Chu Nam Kinh: Được thôi.
Tiểu Hiên nho nhã: Anh còn ở Bắc Kinh đúng không? Tiệm Starbuck đường Kim Bảo khu Triều Dương thế nào?
Thanh âm tại sâu trong nội tâm Chu Nam Kinh đại đại khe khẽ run rẩy: Thật riêng tư a…
Chu đại đại gõ vào máy tính: Được, mấy giờ?
…
Chu Nam Kinh ra ngoài gọi xe, cảm giác như hàng thế kỷ rồi mình chưa ra khỏi nhà.
Chợ cách nhà hắn có một trạm, đi bộ hai mươi phút là đến, bên cạnh chợ là một siêu thị rất lớn, mà siêu thị rất lớn kia lại nằm cạnh trường đại học ngày xưa hắn theo học.
Nói như vậy, tức là hơn một năm rồi hắn chưa ra khỏi nhà quá phạm vi 15km… …
Từ lúc năm ba bắt đầu kiếm tiền, Chu Nam Kinh liền chuyển ra khỏi ký túc xá. Đợi đến năm bốn tốt nghiệp, giá phòng đột nhiên tăng vọt, may mà tiền kiếm được dư dả đủ trả khoản thanh toán. Sau đó văn học Internet ngày một phát triển, tiền trong thẻ ngân hàng ngày một nhiều, khiến cho hắn buông ngay ý niệm làm giáo viên Ngữ văn tiểu học hay trung học, dồn sức viết tiểu thuyết, mỗi ngày đều hướng về phía trước…
Lần này chắc đi xa khoảng 50km đi… … Chu Nam Kinh không thể nào vui vẻ nổi, nhất là vì chiếc áo sơ mi đang mặc trên người.
A, thực ra ban đầu hắn định mặc tây trang ra ngoài, thế nhưng vừa xuống phố hai bước đã bị mặt trời hun cho nóng cháy như chó (!?). Giữa sinh mạng và trang B, Chu Nam Kinh đành chọn sinh mạng, quay ngược về nhà cởi tây trang lột quần dài, lại gội đầu tẩy đi toàn bộ keo xịt tóc. Sau đó rất đáng khinh mà lôi ra từ tủ mấy bộ đồ ngủ và một bộ duy nhất có thể mặc được – chiếc áo sơ mi mua từ sáu năm trước. Cuối cùng hắn chọn áo sơ mi.
Trang B: Ra vẻ đứng đắn đàng hoàng đạo mạo.
Áo màu vàng nhạt. Chu Nam Kinh đứng trước gương có điểm mất tự nhiên hơi run run. Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Lý Qua Qua ghét màu này… Quả đúng là màu của trẻ con!
Lúc ấy là hắn đi mua cùng Chu Nhã, nếu không phải có nhiều việc xảy ra ngoài ý muốn đến thế, có lẽ con hắn giờ cũng đã đả tương du cũng không chừng!
Theo giải thích của Tiểu Diệp Thảo:
Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu ngta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận được câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, không quan tâm đến việc khác.
Sau này từ này thường được dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng không để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh.