Có Gan Ném Xà Phòng Thì Có Gan Tỏ Tình Đi

Chương 21: Em Là Samoyed Của Tôi


Đọc truyện Có Gan Ném Xà Phòng Thì Có Gan Tỏ Tình Đi FULL – Chương 21: Em Là Samoyed Của Tôi


Chuyển ngữ: diuisca
Chỉnh sửa: andrea
Trước đêm lễ tình nhân, dưới sự thúc giục đầy kì cục của mẹ Trì, Trì Phi Điềm đã gọi điện cho đối tượng xem mắt của mình – Đường Thấm, đầu bên kia vang lên một giọng nữ đầy dịu dàng, hai người trao đổi qua loa thông tin của mình rồi hẹn chỗ gặp mặt.
Nếu như gặp nhau ở mấy quán cafe hay là nhà hàng gì đó thì khó tránh khỏi quá mức chính thức, dễ khiến nhà gái căng thẳng, vì vậy mẹ Trì nói bóng nói gió ở bên cạnh nhắc nhở Trì Phi Điềm đưa Đường Thầm đi sân chơi hoặc đi xem phim.

Đam Mỹ Sắc
“Mẹ à, rốt cuộc là con xem mắt hay mẹ xem mắt?” Trì Phi Điềm bất đắc dĩ.
“Cái thằng này, con đây không phải xem mắt lần đầu sao, không có kinh nghiệm thì mẹ đây thay con nắm chắc.” Vương Lệ Quyên kích động chọn cà vạt cho Trì Phi Điềm, chuẩn bị mặc anh thành hình người dạng chó.
(1) hình người dạng chó: ý mỉa mai hài hước là vẻ ngoài nghiêm trang nhưng thật ra đang giả vờ.
Cha Trì tức giận gác chân, đeo kính cận đọc báo, nhà anh luôn như thế, bề ngoài thì rất cưng chiều anh, kì thực chuyên chế vô cùng, Trì Phi Điềm thì hết lần này tới lần khác luôn mềm lòng, không thể bác bỏ ý kiến của hai người họ.
Trì Phi Điềm thở dài, che kín đáy lòng đầy chán nản, ngồi xoài trên ghế salon.
Anh quay về khu trọ của mình, trên đường ngựa xe như nước, trăm nhà sáng đèn, sau mùa xuân khắp nơi phủ toàn bầu không khí yên bình, nhưng tâm trạng Trì Phi Điềm lại không thể nào tốt được.

Anh đã hai mươi sáu tuổi, nói nhỏ cũng không còn nhỏ nữa, không thể cứ mãi lăn lộn như vậy được, lỡ như nhà gái xem trọng anh, chẳng nhẽ phải kết hôn thật sao?
… Vậy còn không bằng đi cứu trái đất vẫn hơn QAQ!
Thất Điểm – Thủy Dã: Làm người thật khổ.
Trì Phi Điềm có một căn hộ nhỏ ở khu trọ cách cách nhà hàng mấy trăm mét, anh ở tầng mười hai, tầm nhìn vô cùng tốt, từ trên ban công có thể thấy được những đôi tình nhân dựa vào nhau cạnh cây dương liễu bên hồ nước trong đại học xa xa.

Lúc anh đi lên tầng, chú gác cổng nói mới có người chuyển tới phòng sát vách anh, Trì Phi Điềm không để trong lòng.
Anh tắm rửa xong đi ra, phát hiện weibo nhận được rất nhiều sự quan tâm.
Đại Ngư Đường hèn mọn bỉ ổi: Nói bậy, “làm người ♂” rõ ràng rất thoải mái mà ( ̄▽ ̄~)
Gõ chữ ra bệnh tâm thần: Ha ha ha ha cậu có thể chọn làm một con chó nha ~ gâu gâu gâu!
Trì Phi Điềm: “… …”
Tôn Ngộ Sắc gửi tin nhắn tới: Đại đại, cậu sao vậy? [xấu hổ]
Ha, giỏi lắm, cuối cùng cũng lòi mặt ra rồi! Trì Phi Điềm tinh thần phấn chấn, nằm úp sấp trước máy tính, nhìn thẳng vào khung chat, từ khi xảy ra sự kiện thùng gạch, tâm tình của anh đối với Tôn Ngộ Sắc rất phức tạp.
Trì Phi Điềm nói bóng nói gió hỏi: Anh đi họp lớp có gặp được nam thần không?
Tôn Ngộ Sắc: Không được TAT, tôi tạm thời có việc, đau bụng rời đi.


Thật là khổ mà, cơ hội thì ngàn năm mới có một! [xấu hổ]
Trì Phi Điềm: =|= có chuyện gì sao?
Tôn Ngộ Sắc: Hầy, thật ra là vậy, tôi nghe được một vài chuyện về nam thần… Cậu ấy, cậu ấy hình như thích hoa khôi giảng đường của bọn tôi.
Trì Phi Điềm đạp một cước lên ghế salon, cả người run rẩy, suýt nữa là lăn đùng ra chết.
Là ai, thằng nào dám nói anh thích Tống Quy Phàm, không lẽ ai cũng biết chuyện này rồi sao?
Trì Phi Điềm: … Có lẽ anh nghĩ sai rồi chăng?
Tôn Ngộ Sắc: Sai chỗ nào?
Chỗ nào cũng sai!
Sao anh biết nam thần của anh là gay chứ… (không đúng, như vậy không phải lộ ra chuyện anh biết rõ hoa khôi giảng đường nhà hắn là con trai sao)
Hắn thực sự không đến hay là đang nói dối anh vậy…
Cứ có cảm giác hắn đang dò xét anh…
Nhưng dò xét cái gì mới được chứ…
Trì Phi Điềm bắt đầu nhạy cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói ra lạ chỗ nào, anh chọn sử dụng cách an toàn nhất, lảng tránh nói: Tôi làm sao biết sai ở đâu được? Tôi cũng không phải con giun trong bụng người anh thầm mến, sao biết được cậu ta thích ai chứ?
Tôn Ngộ Sắc: Tôi cảm thấy mình không có cơ hội rồi… QAQ
Trì Phi Điềm: == thất bại là mẹ thành công.
Tôn Ngộ Sắc: ╯^╰
Trì Phi Điềm: Anh cố gắng chắp tay cầu nguyện, nói không chừng nam thần của anh sẽ bị anh chắp tay làm rung động đấy!
Tôn Ngộ Sắc lập tức hồi âm: Cậu cảm thấy nam thần của tôi rất dễ rung động sao?
Trì Phi Điềm nhạy cảm thấy được sự tức giận không dễ phát hiện trong câu nói ấy.
Trì Phi Điềm: Chẳng biết nói thế nào (#`′)
# cứ thấy là lạ chỗ nào đấy #
Tôn Ngộ Sắc không đáp.
Thật kì lạ, ba ngày nay rất kì lạ, Trì Phi Điềm hoảng hốt vào phòng bếp đập trứng gà nấu canh.

Anh bật máy tính lên dạo từ 4399 lên tới weibo, dạo từ tin tức tài chính và kinh tế dạo qua thị trường chứng khoán… Tốn hết ba mươi phút mới ngộ ra một kết quả.
(2) 4399: cửa hàng ứng dụng android
Anh cuối cùng cũng biết lạ chỗ nào.
Ba ngày rồi Học sinh tiểu học không để ý đến anh.

Bình thường anh vừa mở QQ hoặc weibo ra thì tin nhắn sẽ lập tức bay ra một trời, Trì Phi Điềm tức khắc hưởng thụ thành tựu được chú ý, tuy rằng trong chín mươi chín tin nhắn thì có chín mươi tin nhắn là của Học sinh tiểu học gửi… [ngọn nến], nhưng ba ngày nay Học sinh tiểu học đi mất dạng, chín mươi chín chỉ còn lẻ chín mà thôi…
Chẳng lẽ đi hẹn hò với bạn gái rồi hả?
Hay là bận làm bài tập?
Trì Phi Điềm vi diệu cảm nhận được cảm giác trống rỗng cô đơn lạnh lẽo bị xem nhẹ mang tên “có vợ quên cha”.
Mà tin nhắn cuối cùng của anh và Học sinh tiểu học vẫn dừng lại ở câu “ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ”.
# cảm thấy ba ngày nay người xung quanh mình đều quái dị #
Trì Phi Điềm ăn tối xong rửa bát qua loa, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới…
Học sinh tiểu học: [Thỏ Tzuki bóp mặt]
Học sinh tiểu học: Đại đại đại đại đại đại anh có ở đây hông hông hông hông hông hông!!!
Trì Phi Điềm ngạo kiều gửi tới một dấu chấm lửng: …
Trì Phi Điềm: Nhóc lại lên mạng sao, bài tập đông làm xong chưa?
Học sinh tiểu học: … Đại đại, em có chuyện QAQ
Trì Phi Điềm: =|= kể cho bản đại đại nghe coi.
Học sinh tiểu học: … Con chó em nuôi rất lâu rồi bỗng đi lạc, em tìm ba ngày rồi nó cũng không về.
À, trách không được ba ngày nay không thấy bóng dáng, thì ra là đi tìm chó.
Trì Phi Điềm không để ý mấy đánh chữ gửi: Giống gì vậy?
Học sinh tiểu học: Là giống mà thường xuyên cười với người, còn thích bám người nữa, rất đáng yêu luôn…
Trì Phi Điềm: Chó Poodle hả?
Học sinh tiểu học: Ơ, không phải giống đó, thật ra cũng hơi giống… có lẽ là Samoyed ấy…
Trời, nhiều chuyện vậy luôn, thanh thiếu niên bây giờ sao thừa cảm xúc vậy.
Trì Phi Điềm: Thì mua thêm con nữa, bây giờ Samoyed cũng không phải giống chó gì quý hiếm.
Học sinh tiểu học: Anh không hiểu, em nuôi nhiều năm rồi, có rất nhiều tình cảm.

Khi còn bé em đi vào cửa hàng thú nuôi, bởi vì trên người em có mùi hương tương đối sạch sẽ nên hấp dẫn được rất nhiều chó mèo vây quanh…
Trì Phi Điềm xen vào một câu: Bọn nó vây quanh nhóc ư, nhóc xác định không phải bởi vì người nhóc lâu ngày chưa tắm nên thối quá sao?
Học sinh tiểu học: QAQ đại đại!!
Trì Phi Điềm: Được rồi nhóc tiếp tục ╮( ̄▽ ̄”)╭

Học sinh tiểu học: Rất nhiều chó mèo vây quanh em, nhưng em lại không biết cách từ chối thế nào, khi còn bé em không sống gần cha mẹ, chỉ có bà nội làm bạn với em, em mặc quần áo cỡ lớn, rất ít khi nói chuyện, không hòa nhập được với mấy bạn cùng lứa, sau này cha mẹ về đưa em đến nội thành, em vẫn cảm thấy không hòa nhập được với người xung quanh.

Nhưng khi chó mèo vây quanh thì em không biết nên từ chối hay tiếp nhận, em bị khiếm khuyết năng lực bày tỏ, trong lòng cũng phiền lắm.

Thời gian dài, những thú cưng ấy đều được người ta nhận nuôi hết…
Mấy chữ “không thể hòa nhập” làm cho lòng Trì Phi Điềm mềm nhũn.
Tại sao anh lại chú ý tới Tống Quy Phàm trong đám người ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng bởi hắn không thể hòa nhập, nhưng cái không thể hòa nhập của hắn là vì hắn quá ưu tú, đứng trong đám người cứ như pháo hoa nở rộ.
Học sinh tiểu học thích chó, thật là moe quá đi…
Đương nhiên, tới bây giờ Trì Phi Điềm vẫn luôn keo kiệt trong việc đưa ra lời khen.
Trì Phi Điềm: Bình thường thôi, nhóc không mua chúng thì chúng nhất định phải tìm người khác mua rồi.

Ngay cả một miếng thịt cũng không cho chúng còn muốn chúng thích nhóc sao →→
Học sinh tiểu học: … QAQ đại đại anh có thể câm miệng được không!
Trì Phi Điềm: … Được rồi nhóc tiếp tục ╮( ̄▽ ̄”)╭
Học sinh tiểu học: Những con khác đều đi, chỉ có mỗi nó, cứ luôn cọ đầu vào chân em, xin em dẫn nó về nhà, anh nói xem, có phải nó rất đặc biệt không?
Đặc biệt đấy, có khi nào con chó bị M không?
Trì PhI Điềm: … Con chó kia là đực hay cái?
Học sinh tiểu học: Đực ạ.
Trì Phi Điềm nghiêm túc phân tích theo góc độ khoa học: Có lẽ cơ thể nhóc tiết ra quá nhiều hoóc-môn kích thích, nhóc nên suy nghĩ việc triệt sản cho chó đi.
Học sinh tiểu học: … Nhưng bây giờ nó cũng không nhận em nữa! QAQ
Trì Phi Điềm: Chạy rồi sao?
Học sinh tiểu học: Không khác là bao, vẫn luôn ở trong tầm mắt em nhưng lại không chịu nhận em, cũng không thân mật với em như trước nữa.
Trì Phi Điềm: Anh nói nhóc bao nhiêu tuổi rồi con thích chơi chó chứ!
Học sinh tiểu học: Em thích thế! QAQ
Trì Phi Điềm: Vậy thì đi tìm về đi, chó ấy mà, có lẽ lâu quá không gặp nhóc nên sợ người lạ.

Nhóc đem nó về xoa đầu nó, tắm rửa rồi ôm nó ngủ một giấc, tốt nhất phải khiến nó thè lưỡi ra liếm nhóc mấy cái, rồi sẽ nhanh chóng quen lại thôi.

Nói không chừng bây giờ nó cũng đang khổ sở vì chủ chưa tìm ra nó đấy.
Học sinh tiểu học: Thè lưỡi ra liếm, thè lưỡi ra liếm mấy cái >< đại đại anh nói thật sao?
Trì Phi Điềm: Anh lại đi lừa nhóc sao╰( ̄w ̄o)
Học sinh tiểu học: Moah moah moah!
Trì Phi Điềm: == cho ái khanh lui, đi làm bài tập đông đi.

Học sinh tiểu học: Em yêu anh!
Trì Phi Điềm hiếm khi nói được một câu: Đứa ngốc, anh biết rồi.
Trẻ con bây giờ ngây thơ thật, trước đây anh cũng từng muốn nuôi chó, nhưng mẹ Trì sống chết cũng không cho anh nuôi, bảo là lông chó sẽ khiến bị hen suyễn! Trì Phi Điềm tuổi còn nhỏ quả thực bị dọa không nhẹ, nhiều năm qua đi, anh phát hiện thân thể Vương Lệ Quyên vẫn vô cùng khỏe mạnh, bị hen suyễn chỗ nào chứ! (╯‵□′)╯︵┻━┻
# hằng năm bị người ta lừa gạt hàng loạt #
# nghĩ lại mà kinh #
Mười giây sau, học sinh tiểu học lại gửi tin nhắn tới: Đại đại, mấy hôm trước anh bảo anh chia tay với bạn gái rồi, em cảm thấy, anh chị cũng như em và con chó vậy, anh đi tìm rồi xoa đầu bạn gái anh đi, không thể hòa thuận được sao?
Trì Phi Điềm: Nhóc nói kiểu gì vậy? Người sao mà giống chó được chứ!
Nói anh giống chó thì anh mặc kệ, dám ví Tống Quy Phàm thành chó, lá gan lớn thật nha!
Học sinh tiểu học: So sánh thôi mà, biện pháp tu từ em mới học đấy [Thỏ Tzuki bóp mặt]
Trì Phi Điềm: Anh thật sự hoài nghi, mấy nhóc lên cấp hai mới bắt đầu học phép so sánh tu từ sao? Cấp một ở đâu mà lạc hậu thế?
Học sinh tiểu học: … Đại đại à em đi xem phim đây! Đừng làm phiền em!
Trì Phi Điềm: … …
# nhật ký hoa khôi giảng đường #
Ngày 22 tháng 1 năm 2006 trại đông ngày cuối cùng có tuyết rơi
IQ của Tiểu Trì thật đáng lo ngại.
Thầy giáo giảng đề thi ở phía trên, em ấy lại ngồi dưới chơi caro với người khác.
Không phải bởi vì tôi thấy hai cái đầu chụm lại với nhau rất chướng mắt đâu, mà bởi mắt thầy giáo cứ xéo qua chỗ tôi làm tâm tôi rất phiền nên mới ho khan hai cái.
Có lẽ không chỉ có hai cái.
Lúc ăn cơm trưa, em ấy chưa nói tiếng nào đã bỏ chạy.
Bực mình thật đấy.
Mặc dù tôi thích sườn xào chua ngọt, nhưng cơm rất khó ăn, tôi nuốt không trôi.
Một lát sau, em ấy đầu đầy mồ hôi chạy về, ngốc nghếch lôi ra hai hộp thuốc cảm.
Hầy, đồ đần.
Chiều đấy tổ đội thi đấu môn Tiếng Anh, yêu cầu từng đội phải có tên.
Tiểu Trì cứ ôm tay đòi chung đội với tôi, tuy rằng tôi rất không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý thôi:-D.
Em ấy nghĩ nửa ngày, nói, tên đội là Bảo Mộc.
Tống sao?
Hầy, ngốc quá đi.
IQ của Tiểu Trì thật sự khiến người ta phải ưu sầu mà.
(3) Bảo Mộc (宝木) viết ghép lại sẽ thành chữ Tống (宋) nhưng bị thiếu nét, nên Tống muội mới bảo là IQ khiến người ta phải lo lắng.
Diuisca: mình có nuôi Samoyed, siêu dễ thương luôn >< lại còn dính người nữa chớ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.