Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Chương 8


Bạn đang đọc Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế: Chương 8


“Ưhm.” Bạch Hi ưm một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Trong mắt mê mang còn mang theo sương mù, mơ hồ thấy một cô gái tóc ngắn nhiều màu sắc đang nằm trên ngực mình.
“Hồ.” Cô gái nọ phả hơi ấm lên, khiến cả người Bạch Hi tê dại một trận.
Hai má truyền đến cảm giác ướt át khiến Bạch Hi choáng váng đầu óc, mơ mơ hồ hồ vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Tại sao lại có một em gái đang ở trên người cậu? Có em gái thì cũng phải là Phạn Phạn mới đúng…… Phi phi phi! Nhất định là cậu tỉnh dậy không đúng cách rồi, Bạch Hi lại nhắm mắt lại một lần nữa.
Chờ một lát nữa, cái gì đang nghịch thế?!
“Bạch Tiểu Hoa! Tránh ra cho tao!” Bạch Hi bỗng nhiên thanh tỉnh, hai mắt nhìn con chó đốm đang nằm trên ngực mình.
“Gâu! Gâu!” Con chó đốm nhỏ, à mà không, bây giờ phải gọi nó là Bạch Tiểu Hoa mới đúng.
Hai mắt Bạch Tiểu Hoa ướt nhẹp nhìn chằm chằm Bạch Hi.
Một giây, hai giây, ba giây sau……
“Ứ ứ… Bạch Tiểu Hoa nhấc cái cẳng chân mập mạp lên miệng Bạch Hi, đạp một cái.
“A!!!!!!” Bạch Hi nhảy dựng lên như con cá chép bị câu rời khỏi mặt nước, đây là? Này, này, này, cái nụ hôn đầu cư nhiên cho Bạch Tiểu Hoa? Cho một con chó? Hơn nữa còn là con chó ngay cả giống đực hay giống cái còn chưa xác định rõ?!!
“Răng rắc.” Nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng mà hình như có cái gì đó bị đập vỡ.
Nằm xuống đất cho tao! Cái bị bể đó chính là trái tim mỏng manh của cậu a!! Đồ chết tiệt! Đúng thế! Con chó hỗn xược, con chó thối tha, con chó hư hỏng, sớm biết như vậy sẽ không đem nó tới đây rồi, đúng rồi, cũng không phải là cậu mang nó tới, sớm biết như thế lúc đó thì đã đồng quy vu tận cùng Đông Chức cho rồi, đúng không!??
Đúng rồi.
“Đây là đâu?” Bạch Hi bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại. Cũng không trông cậy vào Bạch Tiểu Hoa đang nằm trên đất có trả lời được câu hỏi của mình không, cậu nhìn không gian xung quanh mình.
Nơi này…… Là ở trong không gian sao?
Cách đó không xa có một dòng suối trong vắt như trước, đất đai vẫn phì nhiêu như cũ, Bạch Hi vươn tay muốn bắt lấy chim chóc, vẫn như trước……
Ơ? Có thể bắt rồi ư? Có thể nướng ăn sao?? Bạch Hi cảm giác miệng của mình đang chảy nước miếng.
“Ực.” Tiếng nuốt nước miếng ở trong không gian an tĩnh bị phóng đại vô hạn.
“Ủa, Phạn Phạn đâu?” Bạch Hi hỏi Bạch Tiểu Hoa.
Bạch Tiểu Hoa lắc đầu.
Cái gì thế?! Động tác lắc đầu rất có nhân tính như thế làm sao nó làm được? Là vô ý thức hay là nghe hiểu?

“Mày…… Nghe hiểu được?”
Gật đầu.
Chuyện xảy ra hôm nay đã rất không thể tưởng tượng được nữa rồi, nụ hôn đầu tiên của cậu không còn, không gian có thể sử dụng, chính cậu trong lúc vô ý mang về một con chó nhỏ cư nhiên lại có thể nghe hiểu cậu nói chuyện? Nhất định là do cậu tỉnh dậy sai phương thức rồi……
“Làm sao thế?” Bỗng nhiên trong không gian có năng lượng dao động, bóng dáng Phạn Phạn theo đó hiện lên.
“Phạn Phạn, Tiểu Hoa hiểu được lời nói của tôi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hi nhăn lại, cậu nói với Phạn Phạn.
“Nó là dị thú, đương nhiên hiểu được.” Phạn Phạn vẫn nói ít như ngày thường.
“Dị thú? Là dã thú biến dị ư? Con chó nhỏ cũng coi như là thú ư?” Bạch Hi nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Hoa, lông tơ ngắn mềm mại, bộ lông năm màu sắc, hai cái tai dựng thẳng liên tục động đậy, một cái đuôi nhỏ nhỏ nhắn đáng yêu, bốn chân ngắn cũn cỡn…… Trừ bỏ màu lông đặc biệt ra thì chỗ nào cũng bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Bạch Hi trợn mắt xem thường.
“Nhóc đừng coi thường nó, nó cũng không phải là dị thú tầm thường, về sau nhóc sẽ từ từ hiểu rõ.” Phạn Phạn lần đầu tiên cười thần bí, nụ cười giống như Mona Lisa khiến tâm trí người ta rơi vào trong quên lãng……
Phạn Phạn nhà mình thật xinh đẹp…… Về sau có phải Phạn Phạn sẽ tìm một Zombie nam gả không nhỉ? Nói như vậy…… Cậu chính là em vợ rồi? Nghĩ đến đỉểm này, trong lòng Bạch Hi đã có cảm giác kỳ quái không nói rõ thành lời, cho tới nay đều chỉ có Phạn Phạn và cậu, nếu đột nhiên có thêm một người đàn ông cùng ở nữa, vậy còn cậu thì sao? Phạn Phạn có phải sẽ không để ý đến cậu nữa không?
“Bạch Hi, Bạch Hi?” Nhìn ánh mắt tan rã không tập trung của Bạch Hi, Phạn Phạn gọi vài tiếng.
“Sao? Hả?” Phục hồi tinh thần lại.
“Không gian khôi phục có thể sử dụng .” Phạn Phạn nói.“Nhưng nếu cứ tiếp tục ở trong này sẽ không có trợ giúp tu luyện nhiều với nhóc lắm, là rời khỏi không gian an bình này hay là ra bên ngoài thám hiểm thế giới?”
“……” Bạch Hi trầm tư.“Không có trợ giúp nhiều lắm sao, như vậy thì ra bên ngoài thôi!” Bạch Hi lộ ra một cái răng nanh trắng, híp hai mắt lại nói với Phạn Phạn.
“Được.” Phạn Phạn chưa từng có nghĩ tới lý do vì sao phải giúp cậu bé này, có thể là trải qua một thời gian dài sống cuộc sống cô đơn mất cảm giác nên khiến tim cô có một chút khát vọng đi. Khát vọng có người có thể làm bạn với chính mình để vượt qua cuộc sống không biết khi nào mới có thể ngừng lại.
Phạn Phạn, Bạch Hi, cùng Bạch Tiểu Hoa lần lượt rời khỏi không gian, tiến vào thế giới mạo hiểm cùng kích thích.
Bọn họ đi tới trước một khu nhà an toàn cách đó 500m, khu này có tên là thành phố Hi Vọng.
“Phạn Phạn, chúng ta làm sao đi vào được, mắt của cô……” Bạch Hi có chút lo lắng.
Phạn Phạn không nói, nhắm mắt lại.
Một lát sau mở hai mắt ra. Vốn con ngươi màu đỏ lại biến mất, màu đen dần dần chiếm cứ hầu hết diện tích, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể nhìn ra đây là một đôi mắt của một Zombie.
“Đi thôi.” Phạn Phạn nói xong, lập tức đi về phía thành phố cách đó không xa.
Bạch Hi vừa đi vừa nho nhỏ tán thưởng một tiếng, chuyện này cũng quá dễ dàng, làm sao làm được?
Bọn họ đi vào thành phố Hi Vọng. Bức tường sắt cao tới 500m, bao trọn toàn bộ thành phố giống như một cái nhà giam đang được bảo vệ, chỉ có một chỗ cánh cửa thép kiên cố tạo thành cổng để đi vào thành phố. Phía trên cổng vào có vài anh lính đang đứng thẳng nghiêm ngặt phòng thủ.
“Đứng lại! Nếu tiến thêm một bước sẽ nổ súng !” Binh lính trên tường thành nhắm ngay ống kính của súng, đối với hai người dưới thành kêu gọi.
“Chúng tôi tới từ từ khu an toàn bị bỏ hoang! Chúng tôi không có ác ý!” Bạch Hi hô lên.

“Đứng ở đó, đừng nhúc nhích!” Binh lính thấy mặc dù đoàn người Bạch Hi quần áo có cát bụi nhưng trông lại rất bình thường, liền chuẩn bị xuống dưới thăm dò một chút.
Năm anh lính khỏe mạnh có khuôn mặt nghiêm túc, làn da ngăm đen cầm súng máy trong tay đi đến trước mặt đoàn người Bạch Hi.
“Lộ mắt ra.” Một anh lính nhìn kỹ đám người Bạch Hi.
“Nam cởi áo, nữ lộ ra cổ tay. Hai người có từng bị Zombie cắn qua hay không? Hoặc là ăn phải đồ ăn kỳ quái gì đó.” Một người lính lấy ra một quyển sách vẽ, trên đó vẽ một vài đồ ăn có thể khiến con người biến dị, trở nên có tính công kích tính cực mạnh. Một anh lính mới với vóc người gầy yếu ngồi xổm xuống bới bộ lông của Bạch Tiểu Hoa, Bạch Tiểu Hoa nhịn không được nhe răng.
Bạch Hi mở to mắt nhìn cuốn sách vẽ trong tay người lính kia.
Tử yêu hoa: Một loại hoa độc màu tím. Trên cánh hoa có hoa văn lòe loẹt, khiến tâm trí người ta điên đảo, không tự chủ được mà ăn. Sau khí ăn xong sẽ dần dần bị hoa chiếm cứ thân thể, ăn thịt người để sống.
Mức độ độ nguy hiểm: Ba sao.
Khu vực đã biết: Hòn đảo Mê Da Độc ở Phương Tây.
Mê hồn thảo sáu sao: Một loại cỏ vô cùng bình thường, khó phân biệt với các loại cỏ khác. Điểm khác nhau duy nhất chính là trên lá có những đốm màu vàng li ti, điểm phát sáng rất nhỏ, không cẩn thận nhìn căn bản sẽ không thể nhận biết. Người ăn phải sẽ không có biến hóa gì, nhưng nó sẽ khiến người bên cạnh bị bao vây trong trạng thái hung ác, dần dần bao phủ tinh thần.
Mức độ nguy hiểm: Hai sao.
Khu vực đã biết: Gần sa mạc Sa ha phía Tây khu Đông Bắc.
.
.
.
.
.
“Ồ, hoa này thật là đẹp”. Bạch Hi nhìn đến tờ cuối cùng trên quyển sách vẽ có một đóa hoa màu trắng muốt.
Thần hoa: Một loại hoa có màu sắc và hoa văn, có mùi hương rất thơm, hoa màu trắng muốt. Đã giám định vì nó là hoa biến dị, hoa này có thể làm thay đổi thành hình dạng con người, vô cùng ác độc, yêu thích xử nam thuần dương. Sau khi biến thành hình người dụ hoặc xử nam ân ái, Thần hoa sẽ tàn nhẫn cắn nuốt khí trong cơ thể xử nam, chuyển hóa thành chất dinh dưỡng cho chính mình.
Mức độ nguy hiểm: Cực kỳ nguy hiểm! Gặp nhất định phải tránh!!!!
Khu vực đã biết: Không biết, thần hoa có thể rời đi căn nguyên, hơn nữa còn có dị năng.
“Chậc chậc…… Loài hoa này thật đáng sợ ……” Bạch Hi không khỏi chậc chậc nêu rõ sự tò mò.
“Chúng tôi chưa từng bị Zombie cắn qua cũng chưa ăn nhầm phải thứ này, xin hỏi chúng tôi có thể đi vào sao?” Bạch Hi hỏi.

“Có thể, đăng ký vào trong đây.” Một tên lính truyền tin đưa tới một quyển danh sách.
“Nếu như muốn sống lâu dài ở thành phố Hi Vọng còn cần phải được kiểm tra kỹ càng, để có chứng nhận dân cư sống lâu dài ở đây. Đây là chứng nhận tạm thời của các ngươi, nhớ cất cho kỹ.” Bọn lính làm một cái lễ chào quân nhân với đám người Bạch Hi sau đó mở cửa thành ra.
***
“Oa oa……” Bạch Hi giống như nông dân vào thành thị mà nhìn chung quanh. Thành phố được bao bọc bởi tòan bộ kim loại, hai bên con đường có không ít các cửa hàng đang mở cửa đón khách. Người đi đường tấp nập, mỗi người đều có mục đích của mình, có người không quấy rầy ai nhưng cũng có người đi tìm bạn, khắp nơi đều là tiếng mọi người nói chuyện với nhau.
Bạch Hi có cảm giác trở lại đồng loại của mình, ở nơi này, tướng mạo mỗi người mỗi vẻ, màu da cùng kiểu tóc cũng không hề giống nhau, nhưng đều có một đôi mắt một cái cái mũi và một cái miệng.
“Tuyệt quá……” Bạch Hi hoa cả mắt đến nỗi thậm chí có người khác đụng vào mình cũng không thẻm để ý.
“Ăn mày từ chỗ nào đến, cút ngay cút ngay, đừng cản trở ông đây làm ăn buôn bán!” Đột nhiên một giọng nói không quá thân thiện vang lên. Là ông chủ cửa hàng với khuôn mặt ngạo mạn đang hét lên với Bạch Hi.
Ăn mày……? Bạch Hi nghi ngờ nhìn lại mình.
Một đường đi đến đây, áo T – shirt trắng đã có chút cũ nát, cái quần nhăn nhúm còn có bùn bắn lên tung tóe…… Ách…… Này…… Bạch Hi nhìn trời, quả thật có một cảm giác na ná ăn mày.
Quay đầu lại nhìn Phạn Phạn cùng Bạch Tiểu Hoa. Phạn Phạn vẫn là một cái áo T – shirt màu trắng cùng quần jeans, còn Bạch Tiểu Hoa…… Vô cùng thê thảm, dọc đường đi gió thổi nắng chiếu lên khiến bộ lông của nó trở nên rít cục lại, vốn màu lông rất xinh đẹp hiện tại trở nên đen thui xấu xí đến nỗi không thể xấu hơn được nữa.
Trong lòng Bạch Hi có chút áy náy, trong bọn họ chỉ có mỗi cậu là nam giới, nhưng lại không chăm sóc tốt hai cô gái này. Đúng rồi, Bạch Tiểu Hoa sau khi được Bạch Hi xem xét kỹ đã được xác định là giống cái, vì thế Bạch Hi bị Bạch Tiểu Hoa đá một cái vô ngực, đến bây giờ vẫn còn rất đau.
“Ông chủ, ông có bán quần áo bán không?” Bạch Hi ngẩng đầu lên hỏi người đàn ông vừa gọi cậu là ăn xin hồi nãy.
“Chuyện gì? Mày có tiền mua không?” Người đàn ông gầy gầy nghe thấy vậy liền hoài nghi nhìn Bạch Hi, cái tên ăn mày này, sẽ có tiền đê mua quần áo ư? Đừng làm ô uế quần áo của ông mày.
Người đàn ông thấy Bạch Hi ngượng ngùng trái móc phải sờ nhưng một cục thép cũng không móc ra được bèn cả giận nói:“Thằng nhóc ăn mày này tính giỡn ông hả?! Không có tiền thì cút đi, nếu không thì lát nữa đi bên ngoài đánh Zombie trở về rồi đổi tiền mà mua.”
“Anh trai nảy, xin hỏi lấy Zombie đổi tiền vàng là gì thế? Em mới đến có chút không rõ, hắc hắc……” Bạch Hi xoa xoa tay khiêm tốn hỏi.
Người đàn ông nhìn Bạch Hi bộ dáng dân quê, nhưng vẫn nói cho bọn họ. Xem ra ông chủ này tuy con mắt có ột chút, ngạo mạn một chút, lén lút thậm thụt một chút, nhưng vẫn có thể coi là người tốt.[ Này, đã không có ưu điểm thì thôi đi!]
“Muốn biết vì sao Zombie có thể đổi tiền vàng hả? Quên đi, dân quê như chúng mày sẽ không biết đâu.”
Bạch Hi bĩu môi tiếp tục nghe.
“ Mặc dù thân thể Zombie có độc tính, nhưng bán vào sở nghiên cứu vẫn có thể được không ít tiền, chẳng qua Zombie cấp thấp bọn họ lại chẳng cần, càng là Zombie cấp cao thì giá bán lại càng cao.”
“Zombie còn có một loại tác dụng để bán đó chính là năng lượng đồng tinh khiết trong cơ thể chúng, nhóm người tu hành cần năng lượng đồng tinh khiết của Zombie để hấp thu khí, khuếch trương số lượng cũng như chất lượng khí của mình. Bán cho người tu hành cũng là một thu hoạch xa xỉ, nhưng chỉ có Zombie trải qua ba lần biến dị mới có được năng lượng đồng tinh khiết. Hơn nữa hấp thu cũng có xác suất thất bại cùng tự bạo không phải là ít, cho dù là năng lượng đồng tinh khiết cũng có độc tính của Zombie.”
Miệng của Bạch Hi lúc này đã biến thành chữ O. Zombie có tác dụng lớn như vậy sao? Lại có thể hỗ trợ tu luyện??
Hai mắt Bạch Hi xuất hiện ký hiệu¥¥, nếu săn được rất nhiều Zombie cấp cao, như vậy có thể biến thành triệu phú rồi không?
Nhưng chính mình còn không chư bao giờ giao đấu với Zombie, không biết có thể săn vài con cấp cao không đây?
“Phạn Phạn……” Bạch Hi hi vọng nhìn Phạn Phạn.
Phạn Phạn nhìn Bạch Hi.“Tôi có mấy thi thể Zombie cấp cao ở trong chiếc nhẫn không gian.”
Cái gì? Hạnh phúc đến đột nhiên như thế…… Chính mình mới vừa rồi còn đang suy nghĩ xem làm thế nào lợi dụng Zombie để phát tài, có thể dụ Phạn Phạn cùng chính mình đi săn Zombie để đổi lấy tiền vàng hay không, mới đó mà Phạn Phạn đã nói cô có thi thể của Zombie cấp cao rồi?
“Phạn Phạn, tôi có thể hấp thu năng lượng đồng tinh khiết trong cơ thể Zombie không?” Vẫn là phải tăng lên thực lực của chính mình trước đã, kiếm tiền là rất cần thiết, nhưng cũng phải có mệnh mà hưởng mới được, đúng không?

“Nhóc bây giờ vẫn chưa thể hấp thu, thực lực quá thấp.” Mặc dù Bạch Hi có nghĩ tới câu trả lời này, nhưng thực lực ngay tại trong tầm tay lại không có cách nào sử dụng vẫn khiến cậu cúi thấp đầu xuống.
“Gâu! Gâu!” Bạch Tiểu Hoa vặn vẹo thân hình giống như muốn nói với Bạch Hi đừng chán nản.
“À, vậy bây giờ chúng ta bán thi thể Zombie trước đi. Sau đó lại đi mua quần áo! Tuy rằng mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân nhưng đi ra bên ngoài cũng phải ăn mặc sạch sẽ một chút, có đúng không?” Bạch Hi nhấc chân liền chuẩn bị đi, nhưng là…… Chính mình cũng không biết sở nghiên cứu ở đâu, cũng không biết người tu hành giao dịch năng lượng đồng tinh khiết của Zombie ở đâu, chẳng lẽ ở trên đường cái túm đại một người rồi hỏi “Xin hỏi anh có mua Zombie không?” à.
“Ha ha a…… Vị này……” Bạch Hi còn chưa nói xong.
“Khỏi cần nói, ta biết nhóc muốn hỏi điều gì, sở nghiên cứu chính là cái tòa nhà cao nhất trong thành phố ấy, nhóm người tu hành đều tiến hành giao dịch ở phòng đấu giá Mi Na. Mau cút đi! Có tiền thì hãy tới!” Người đàn ông gầy gộc sau khi nói rất nhanh liền đưa đoàn người của Bạch Hi rời khỏi cửa hàng, sau đó còn lẩm bà lẩm bẩm.
“Mẹ nó, sáng sớm đã xui xẻo. Một cuộc làm ăn còn chưa có, lại còn còn lãng phí nhiều nước miếng như vậy…”
Nửa giờ sau, Bạch Hi, Phạn Phạn, Bạch Tiểu Hoa lại đứng trước cửa hàng ông chủ quán ban nãy. Nhưng điều khác đó chính là trong tay Bạch Hi có một cái túi nặng trịch phát ra tiếng leng keng leng keng biểu hiện cho sự giàu có.
“Ông chủ, chúng ta lại tới nữa.” Bạch Hi toét miệng cười, lộ ra một cái răng nanh trắng.
“… ” ” Được, muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi đi, tôi là chủ cửa hàng này tên là Phổ Tư Kỳ, cái quán nhỏ của tôi không có đầy dủ mọi thứ nhưng mấy thứ đồ tầm thường cũng không thiếu.” Phổ Tư Kỷ bĩu môi nói với vẻ hơi lịch sự, nửa tiếng trước tên tiểu tử còn bị hắn thét lớn là đồ nhà quê nghèo bây giờ đột nhiên quay lại biến thành khách quý khiến hắn phải nghiêm túc đối đãi, cái cảm giác này, vừa bực lại vừa vui…
Bạch Hi cùng Phạn Phạn, Bạch Tiểu Hoa tiến vào cửa hàng, trang trí cũng bình bình thường, nhưng nhiều loại hàng hóa khiến cho không gian vốn rộng rãi trở nên có vẻ chật chội.
Trước mắt là quần áo quý hiếm, súng ống đạn dược khiến người ta nhìn mãi không hết.
“Phổ Tư Kỳ, quần áo dành cho cô gái này ở nơi nào?” Bạch Hi dụi dụi mắt dứt khoát không nhìn, hỏi Phổ Tư Kỳ có lẽ sẽ tiện hơn một chút.
“Ở bên cạnh.” Phổ Tư Kỳ dẫn đầu đi vào trong.
Cửa hàng trong có nhiều thứ hơn nữa, không khí chật chội bỗng chốc thoải mái được một ít, khu vực này đều bày quần áo dành cho nữ giới.
“Phạn Phạn, cô lại đây nhìn xem, có thứ đồ chúng ta thích, chúng ta có tiền mà.” Bạch Hi lặng lẽ nói với Phạn Phạn, sau đó đi theo Phổ Tư Kỳ đến chỗ bán quần áo dành cho nam giới.
“Phổ Tư Kỳ, thành phố này có cái gì mà đám người tu hành cần sao?” Còn chưa tới khu quần áo nam giới, Bạch Hi đã bắt đầu hỏi Phổ Tư Kỳ về thông tin của thành phố này, đến một địa phương xa lạ cái gì cũng không biết, tuy rằng không đến mức sợ hãi, nhưng vẫn còn có chút không hiểu. Từ đó đến nay đều là cùng Phạn Phạn ở trong không gian tu luyện, rất ít ở nơi có con người, thật đúng là có chút cảm giác nhà quê. Bạch Hi tự giễu cười sờ sờ đầu.
“Đương nhiên là có rồi! Người tu hành nhưng là bức tường bảo vệ vững chắc nhất trong mỗi trong thành phố, thành phố không có người tu hành thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị Zombie đánh chiếm. Tương đối mà nói đãi ngộ của người tu hành không tồi đâu.” Phổ Tư Kỳ tựa hồ rất kính ngưỡng đám người tu hành kia, lần này lại không tự chủ được nói thao thao bất tuyệt.
“Hầu hết trong thành phố đều là người thường, không có dị năng cũng không hiểu tu hành. Chỉ có khoảnng 30% là người tu hành, tất cả mọi người đều rất coi trọng bọn họ. Người tu hành được trang bị vũ khí tốt nhất, thiết bị chữa bệnh, ngay cả nhà trọ tiền ăn cũng đều có người khác đặc biệt phục vụ miễn phí cho bọn họ. Điều này cũng khiến cho tất cả mọi người đều hăng hái nỗ lực muốn dẫn phát ra dị năng, đi làm người tu hành.” “Ai, đáng tiếc, xem ra cả đời này tôi vô duyên với người tu hành, thôi thì an phận làm ông chủ cửa hàng này vậy……”
Nói tới đây, Phổ Tư Kỳ có chút mất vui, nhưng đạo lý khách hàng là thượng đến hắn vẫn biết rõ.
“Đến quầy bán đồ nam giới, khách nhân tôn quý, mời từ từ chọn lựa.” Phổ Tư Lỳ mỉm cười đưa Bạch Hi vào khu bán quần áo nam, còn có một ít khách hàng cùng nhân viên cũng đang ở đó.
Bạch Hi đi qua khu bán đồ nam giới được bố trí gọn gàng.
Kìa, Âu phục? Vẫn còn có người mặc đồ như thời trước đây, nhưng quần áo được may vừa vặn thật sự không thích hợp làm quần áo cho người tu hành đâu.
Hắc, cái áo khoác này màu trắng này không tệ, thiết kế hiện đại hơi rộng một chút, bên trong có một cái túi dùng để cất dao găm, mấy vũ khí đánh bất ngờ như súng lục, đơn giản nhưng vẫn không mất đi sự tiện lợi.
“Cái áo khoác này đi.” Bạch Hi có chút nhảy nhót, đã bao nhiêu lâu rồi chưa được mặc mấy thứ đồ như thế này.
“Được chứ.”“Tiểu Lục, gói lại cho khách.” Phổ Tư Kỳ nhỏ giọng nói với nhân viên nữ bán hàng.
Sau đó Bạch Hi lại nhìn trúng một bộ quần áo thích hợp cho người tu hành mặc, cùng với một ít vật dụng có thể giặt tẩy quần áo. Không thể không nói đến việc thế giới này đã thay đổi, những kiểu dáng quần áo sớm đã bị đào thải hiện tại lại rất được ưa chuộng.
“Đi nhìn xem Phạn Phạn chọn thế nào đi ……” Bạch Hi tự nói, dựa theo trí nhớ đi trở về đường lúc mới đến, Phổ Tư Kỳ đuổi theo sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.