Đọc truyện Cô Gái Yêu Tiền – Chương 11
Tiêu Đồng chọn cho Tề Vĩ mấy bộ trang phục, tiền tất nhiên là do anh ta trả. Con mắt của cô luôn rất đặc biệt, hơn nữa khuôn mặt anh chính là sở thích của cô.
“Thật ra thì gương mặt của anh rất giống búp bê —— đương nhiên là búp bê nam. Lúc còn nhỏ, tôi thích nhất là làm quần áo cho búp bê, không ngờ bây giờ lại có một con búp bê lớn như vậy để cho tôi chơi.” Cô đem một chiếc áo T-shirt lên đo trên người anh, hiện tại anh không mặc âu phục mà là một bộ đồ rất thoải mái, rất khác biệt.
“Búp bê sao?” Tề Vĩ dở khóc dở cười.
Tiêu Đồng gật đầu: “Đúng vậy, rất đáng yêu .”
Tính khí Tề Vĩ cũng không phải là dễ chịu, nhưng không hiểu tại sao, anh không có cách nào nổi giận với cô.
Miệng cô toàn nói những lời cay độc, nhưng bộ dạng lúc nào cũng giả ngây giả ngô, đến lúc anh phát hiện ra thì cơn tức giận trong bụng cũng đã tiêu tan hết.
Anh giống như một đứa trẻ bị cô điều khiển cảm xúc, không thể kháng cự lại được. Có lúc, mặc dù biết rằng cô chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành, nhưng anh vẫn ngớ ngẩn nghe lời cô. *d.d.lqd*
Anh muốn làm việc gì đó để cô thay đổi cái nhìn về anh —— Tuyệt, anh sẽ trở nên thành công!
“Anh đứng ở đó làm gì? Tôi chọn xong rồi, Vĩ, ra thanh toán đi.” Cô đưa cho anh mấy bộ đồ.
Anh nhìn trong mắt cô, thực sự không có gì khác ngoài ¥ sao?
“Jun là thương hiệu tôi thích nhất!” Tiêu Đồng đứng trước cửa hàng độc quyền của Jun.
“Cô làm ơn có chút hiểu biết được không, Jun sao có thể sánh được với R&Q, nó chỉ là một công ty nhỏ. Những thứ khác không bàn đến, về phương diện thời trang thì Jun không thể sánh bằng danh tiếng của công ty chúng tôi. . . . . .”
“Thương hiệu của các anh rất phô trương, trang phục xa hoa, đính đầy đá quý, chỉ thích hợp cho những kẻ thích khoe khoang.” Tiêu Đồng nhìn hoa tiết in trên váy, “Phu nhân mới cưới của tổng giám đốc Jun là một hoạ sĩ, gần đây hoạ tiết trên trang phục của họ chính là tranh do cô ấy vẽ. Hôm triển lãm tranh tôi có tới xem, cô ấy chọn màu chủ đạo là xanh dương, cả bầu trời màu xanh dương, đó chính là bầu trời đẹp nhất mà tôi từng thấy. Mà chính giữa bầu trời là mười màu sắc bất đồng, có một câu chuyện về nó. . . . . .”
“Tôi đã gặp rất nhiều nghệ sỹ, đa số họ đều rất khoa trương, nhưng cô ấy lại có một nụ cười rất đơn thuần. . . . . . Một người trong sáng như cô ấy mới có thể vẽ ra bầu trời trong vắt như vậy. . . . . . Hôm đó, chồng cô ấy đứng một bên, mặc dù tôi không tin vào tình yêu, nhưng nhìn họ thật cảm động . . . . .” Cô không hẳn là nói cho Tề Vĩ nghe, mà chỉ thì thầm trong miệng, “Mỗi một lần nhìn các cặp vợ chồng hoặc các cặp tình nhân, tôi đều nghĩ, tình cảm của họ đều rất sâu sắc, nhưng liệu tình cảm đó có thể kéo dài đến bao lâu? Nhưng nhìn nụ cười trên môi họ, lại làm tôi cảm thấy rằng nhất định họ sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời. . . . . .”
“Chỉ là đến lúc họ gây gổ với nhau, tôi đã không còn tin tưởng vào tình yêu nữa. . . . . .” Cô mỉm cười, tự giễu cợt trong lòng.
Tôi không tin vào tình yêu nồng nhiệt, cũng không tin vào tình yêu kinh thiên động địa, thế gian này không phải là mọi người dằn vặt lẫn nhau, mà thực ra chính là mình tự giày vò chính mình, bản thân tự dao động, không liên quan đến tình yêu.
Một người có thể quan tâm đến người khác, yêu người khác hơn cả bản thân mình sao? Cô không làm được, cũng không tin có người làm được như vậy.
Lời hẹn ước sinh tử đó, mười năm sau cả hai sẽ cảm thấy chán ghét. Sinh tử không phải là thử thách của tình yêu, mọi người đều không thể lường trước được chuyện sẽ xảy ra. Thử thách chân chính nhất chính là thời gian.
Thời gian có thể giết chết tất cả, thứ còn lại sau đó chỉ là sự nhạt nhẽo, hình thành như một thói quen. Tình yêu, thật ra chỉ như một lý do, nó cột chặt hai người lại một chỗ, sau đó chờ đợi họ tiến tới hôn nhân —— hôn nhân thường nảy sinh nhiều vấn đề, nhưng dù cho bạn đang chung sống cùng một người mà bạn không thích, một thời gian sau, sẽ rất khó để bạn rời xa họ!
Cô không cần người khác giúp đỡ, cũng không mong một ngày sẽ bị vỡ mộng, tự mình điểm tô cho cuộc sống của mình.
Vĩ không hiểu lời cô nói…, sững sờ nhìn cô. Tiêu Đồng lấy lại tinh thần, cầm cái váy kia lên, đi đến phòng thay đồ mặc thử.
Làm thế nào lại nói những lời này với anh ta? Đúng là Đàn gảy tai trâu, câu này thật đúng với anh ta.
Có thể là do anh ta không tồn tại cảm giác đó! Cô cũng không cảm nhận thấy sự hiện diện của anh ta, buông lỏng tay, miệng lầm bầm.
Dù sao, anh ta nghe cũng không hiểu.
Thứ bảy, trung tâm thương mại chật kín người, đi dạo mua sắm không phải là sở thích của riêng mình cô. Window-shopping( chỉ nhìn không mua ) cũng không ít, không mất một xu nào lại có thể vừa ngắm đồ vừa giết thời gian. Đồ uống cũng rất hấp dẫn.
Hạn chế duy nhất ở đây chính là giá cả đồ ăn, vì vậy thức ăn nhanh trở thành lựa chọn tốt nhất —— ở K và M đều có giá cả giống nhau, không như Mì sợi và cơm rang, tuỳ vào địa điểm mà giá cả có chút thay đổi.
Tiêu Đồng không có tiệm cơm yêu thích, nên đi vào một cửa hàng KFC.
Cửa hàng rất đông, cô tinh mắt phát hiện ra một bàn trống, lôi Tề Vĩ về phía đó. Đại thiếu gia giàu có như anh ta, chắc chưa từng ăn thức ăn nhanh như thế này.
“Đương nhiên là tôi đã ăn, cô đừng quên tôi học ở Mỹ bốn năm!” Anh nói.
Loại thức ăn này ở Trung Quốc có thể ăn thay cho một bữa ăn chính, ở Mỹ, nó chỉ là thực phẩm tiện lợi, tương tự mì ăn liền, chỉ có tác dụng tạm bợ qua cơn đói. Ngồi trong tiệm, vừa ăn thứ này vừa từ từ nói chuyện phiếm, trông thật khôi hài—— văn hoá ẩm thực Trung Quốc, quả thật rất khác biệt.
Anh chàng này ít ra còn rất lịch thiệp, để cô ngồi chờ, tự mình đi đi xếp hàng.
“Này! Anh đụng phải tôi, tại sao lại không xin lỗi!” Người đàn ông mà cô nói có thái độ lịch thiệp đang hét lên.
“Rõ ràng là cậu đụng phải tôi mà?” Một người đàn ông khác, mặc dù hơi thấp một chút, nhưng cũng không chịu thua, làm ầm lên.
“Anh. . . . . .” Tề Vĩ lười nói lý lẽ, nắm tay lại thành quả đấm.
“Vĩ, đừng, chỗ ngồi của chúng ta ở kia, đến đó ăn thôi.” Tiêu Đồng đi tới, vỗ vai Tề Vĩ, giống như dỗ dành trẻ nhỏ đừng gây náo loạn. Sau đó, quay qua nói với người kia: “Lúc nãy, anh ấy bê đồ ăn, lúc xoay người lại, đúng lúc anh đi tới, chỉ là vô tình, không ai cố ý cả, việc này coi như xong đi.”
Người kia còn muốn nói điều gì, Tiêu Đồng mỉm cười: “Anh chàng này rất dễ nổi giận, nếu như anh thực sự muốn cùng anh ấy khiêu chiến, có thể chờ chúng tôi ăn xong được không?”
~d.d.lqd~
“Ừ. . . . . . Tôi cũng có chỗ không đúng, coi như mọi chuyện dừng ở đây!” Người kia sắp xếp lại đồ vừa mua, Tiêu Đồng kéo Tề Vĩ trở lại bàn.
“Tại sao không để tôi đánh cho tên kia một trận!” Tề Vĩ tức giận.
Tiêu Đồng uống một ngụm cola: “Bởi vì tôi muốn ăn cơm.”
“Tôi nuốt không trôi khẩu khí của anh ta, rõ ràng là anh ta đụng phải tôi, lại còn. . . . . .”
“Anh biết không?” Tiêu Đồng ngắt lời anh, “Đó chỉ là một cái xoay người triết học.”
“Xoay người. . . . . . Triết học?”
“Đúng vậy, lúc anh xoay người, anh cho rằng phía sau không có ai; người phía sau đi về trước, anh ta lại nghĩ rằng anh sẽ không xoay người lại. Vì vậy các anh đụng phải nhau, lỗi không do ai hết.”
“Cái này gọi là cái gì triết học?” Không cần phải giải thích khó hiểu như vậy được chứ.
“Từ góc độ của anh, anh không sai; từ góc độ của anh ta, anh ta cũng không sai. Trên thực tế, có rất nhiều chuyện không nhất thiết sẽ phải phân định rõ ai đúng, ai sai, chỉ cần đứng trên vị trí của người khác, sẽ có một cái nhìn khác.”
“. . . . . .” Nghe không hiểu.
“Chính vì vậy, không nên so đo quá nhiều! Mỗi người đều có đạo lý riêng,miễn là anh không gây ảnh hưởng đến người khác, thì không cần bận tâm.”
“Nhưng là anh ta đụng phải tôi. . . . . .”
“Anh nói đủ chưa? Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài đánh, không cần phải nói cho tôi biết!” Tiêu Đồng trừng mắt nhìn anh.
“Tôi biết rồi. . . . . .” Anh không dám nhiều lời, cúi đầu ăn Hamburg.
Cô nhìn gương mặt uất ức của anh, nhịn không được mà bật cười.
Ai nói anh xấu tính? Cô thấy tính khí của anh rất tốt.
Một cộng một bằng hai, như vậy là thẳng thắn, không phải là nóng nảy.
—— Đại khái không phải như vậy!